Chỉ trong chốc lát, vô số tâm tư nổi lên trong lòng Tuệ Chân, có vui có buồn có giận.

Vui là vì lần này hẳn có thể thật sự gi ết chết Sở Hưu, báo thù cho đồ đệ. Giận là vì Sở Hưu không ngờ lại to gan như thế, còn là người trong Ma đạo!

Hai giới Chính Ma không chết không thôi. Lúc trước nếu hắn biết Sở Hưu là người trong Ma đạo, vậy việc gì phải uất ức lâu như vậy, không thể báo thù cho đệ tử?

Chưởng hình quan Quan Trung Hình Đường Sở Hưu gi ết chết Minh Trần, so với hung đồ Ma đạo Sở Hưu gi ết chết Minh Trần là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Nếu hắn sớm biết thân phận Sở Hưu, cho dù Hư Vân đích thân biện hộ, Sở Hưu cũng chắc chản phải chết.

Chỉ có điều Tuệ Chân không phát hiện ngay khi hắn suy nghĩ nhiều như vậy, thế đao trong tay lại xuất hiện một biến hóa, chỉ dừng lại và thay đổi rất nhỏ mà thôi.

Nếu là lúc trước, Sở Hưu tuyệt đối không thể phát hiện ra biến hóa nhỏ bé đó.

Nhưng giờ y đã dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật giao thủ với Nhân Quả Kiếm Đạo của Phương Thất Thiếu, tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật của y lại tiến bộ. Lúc này chút biến hóa nhỏ bé đó đã bị Sở Hưu nắm bắt. Chỉ trong chốc lát, Sở Hưu dựng thẳng chưởng làm đao, lực. lượng khí huyết thiêu đốt xen lẫn với ma khí, hóa thành ma đao chói mắt ầm ầm chém ra!

Sở Hưu rất ít khi thiêu đốt khí huyết, y là người dám điên cuồng liều mạng trong thời khắc nguy cơ, nhưng đồng thời cũng là người hết sức lý trí. Thiêu đốt khí huyết không chỉ tạo thành thương tích ngầm, tổn hại căn cơ, còn khiến cho thực lực của y giảm sút trong thời gian ngắn.

Nhưng giờ đối mặt với lão hòa thượng Tuệ Chân này, để chắc chắn hơn một chút, Sở Hưu nhất định phải thiêu đốt tinh huyết.


Một chút sơ hở đó bị Sở Hưu nắm bắt, dưới ma đao. mãnh liệt, khí huyết xen lẫn ma khí mạnh mẽ xé tan thế đao của Tuệ Chân, chém vỡ Từ Bi Đao, ma khí sát khí nhập thể lưu lại một vết đao dữ tợn trước ngực hắn, trực. tiếp chém bay Tuệ Chân ra ngoài.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Tuệ Chân rơi trên mặt đất, ánh mắt đầy không cam lòng và giải thoát, cuối cùng không còn hơi thở.

Thân là sư phụ nhưng tới thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn không thể báo thù cho đồ đệ, đây là chuyện Tuệ Chân không cam lòng.

Nhưng đối với bản thân Tuệ Chân, hắn vì Đại Quang Minh Tự cả đời chém giết trừ ma vệ đạo, lúc này chết trên chiến trường Đại chiến chính ma cũng coi như công đức viên mãn, không cần bị quấy nhiễu vì đủ loại chém giết trên giang hồ nữa, cũng coi là giải thoát!

Lúc này cái chết của Tuệ Chân cũng khiến không ít người chú ý.

Đám đệ tử Đại Quang Minh Tự đều đang giao thủ kịch liệt với đám võ giả Ma đạo. Ở đây ngoại trừ người của Ngũ Đại Kiếm Phái, bọn họ là người bỏ nhiều công. sức nhất, người không biết còn tưởng lần Đại chiến chính ma này do họ gây ra.

Khi Tuệ Chân chết, bất luận Hư Ngôn hay Hư Độ đều không chú ý tới, bọn họ đang giao thủ kịch liệt với tông. sư võ đạo, đều là quyết đấu sinh tử chứ không phải như Hạ Hầu Trấn khi con trai còn chưa chết, giữ sức bỏ qua. Cho nên bọn họ đều không chú tới chuyện bên này.



Nhưng theo tiếng hô của những võ giả Đại Quang Minh Tự khác, bọn họ mới phát hiện Tuệ Chân đã chết!

Ánh mắt Hư Ngôn lóe lên vẻ tức giận, Tuệ Chân mặc dù thấp hơn một vế so với hắn nhưng đã từng chiếu cố cho hắn lúc hẳn còn trẻ. Hắn mang Tuệ Chân tới đây vốn chỉ mong Tuệ Chân giải sầu, quên đi cái chết của Minh Trần, nào ngờ lần này Tuệ Chân lại năm lại tại Phù Ngọc Sơn như vậy!

Điều này khiến Hư Ngôn có cảm giác cái chết của Tuệ Chân là do mình gây nên, cho nên thậm chí muốn ra tay giế t chết Sở Hưu ngay lập tức.

Chỉ có điều đối thủ của hắn là tông sư võ đạo của Đệ Lục Thiên Ma Tông. Võ giả Đệ Lục Thiên Ma Tông khi giao chiến chính diện thực lực có lẽ hơi yếu, nhưng phối hợp với những thủ đoạn quỷ dị của họ lại hết sức khó chơi, khiến người ta không biết nên làm thế nào.

Nhìn Thẩm Bão Trần cùng tông chủ Đệ Lục Thiên Ma Tông - Y Ba Tuần giao thủ là biết. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, thật ra thực lực của Thẩm Bão Trần vượt qua Y Ba Tuần, thế nhưng hắn cũng bị Y Ba Tuần cuốn lấy trong thời gian dài như vậy, có thể thấy mức độ khó đối phó của Đệ Lục Thiên Ma Tông trong phương diện này.

Hư Ngôn đang muốn né tránh nhưng lại bị tông sư võ đạo của Đệ Lục Thiên Ma Tông lưu lại, điều này khiến hắn giận dữ không thôi, lại không biết nên làm thế nào.

Bên kia Sở Hưu g iết chết Tuệ Chân xong cũng bị thương tới nguyên khí, đồng thời y cũng cảm thấy một luồng uy áp cùng sát cơ cường đại ập xuống người.


Bị cường giả cấp bậc một tông sư võ đạo để mắt tới, cảm giác không hề tốt lành gì. Sở Hưu cũng có dự cảm, mình nên cúi đầu kín tiếng một chút.

Cho nên y trực tiếp quay người bỏ trốn, lên tiếng với Lục tiên sinh một chút nhờ người của Vô Tướng Ma Tông yểm hộ mình ẩn nấp. Bản thân y lại chạy tới biên giới, đôi một bộ quần áo, lấy mặt nạ xuống, lại trở thành Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường, chỉ có điều sắc mặt tái hơn lúc trước mà thôi.

Sau khi đổi lại thân phận nguyên bản, Sở Hưu không tiếp tục xuất thủ nữa mà dựa theo bên cạnh đám người Thiên Hạ Minh.

Toàn bộ Phù Ngọc Sơn đã chiến đấu hỗn loạn, chỉ có vài tông môn như Thiên Hạ Minh cùng những cao thủ tán tu vẫn bảo trì trung lập không xuất thủ. Hai bên Chính Ma đều không làm khó bọn họ.

Ngũ Đại Kiếm Phái muốn kéo người xuống nước nhưng giờ có nhiều tông môn Chính đạo tham gia như vậy đã đủ, không cần quan tâm tới chút người này.

Còn giới Ma đạo cũng không phải ngu, không trêu tới ai.

Lần này võ giả giới Ma đạo đến đây chỉ vì Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ. Nếu đám người Thiên Hạ Minh không định ra tay, bọn họ đâu ăn no rỗi việc mà đỉnh sinh sự.

Cho nên trước mắt toàn bộ Phù Ngọc Sơn không ngờ vẫn còn một khu vực nhỏ giữ được bình an như vậy.

Lúc này thấy Sở Hưu tới, sắc mặt còn tái nhợt như tiêu hao quá độ, Tạ Tiểu Lâu kinh ngạc định mở miệng hỏi thăm. Có điều lời sắp ra đến miệng lại lập tức bị hắn nuốt về.

Tạ Tiểu Lâu không nhiều lời, hắn cũng là kẻ tinh mắt, biết cái gì nên hỏi, cái hắn không nên hỏi.


Giờ Đại chiến chính ma đang hỗn loạn như vậy, ai biết Sở Hưu đi giết ai? Sở Hưu không tự nói thì mình cũng không cần nhiều lời.

Cho nên vốn định mở miệng hỏi thăm, hắn lại đổi thành nói chuyện phiếm.

“Sở huynh, hai giới Chính Ma cùng phát động nhiều cường giả như vậy, ngươi nói them cuối cùng bên thắng là ai?”

Sở Hưu híp mắt: “Không có bên thắng, hai bên đều thua!”

Tạ Tiểu Lâu sửng sốt, không hiểu vì sao Sở Hưu lại nói vậy.

Hoặc là thắng hoặc là thua, hoặc hai bên ngang tay. Thế nhưng Sở Hưu lại nói hai bên đều thua, thế rốt cuộc là có ý gì?

Có điều không đợi Tạ Tiểu Lâu lên tiếng hỏi, Sở Hưu đã đáp: “Nhìn đi, đã sắp kết thúc rồi, đến lúc đó nhìn kết quả là hiểu.”

Kết quả của Đại chiến chính ma này không phải do Sở Hưu nói mà đã định trước sẽ phát sinh.

Sở Hưu khiến Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma này phát sinh chút biến hóa, có lẽ người đáng chết không chết, người nên sống lại chết, người nên tới không tới, còn người không nên tới lại tới không ít.

Nhưng hiệu ứng hồ điệp từ Sở Hưu lại chỉ có hạn. Y chỉ có thể ảnh hưởng tới số ít người mà thôi. Những cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Đông Hoàng Thái Nhất kia, Sở Hưu chắc chắn không ảnh hưởng được. Tỷ lệ lực lượng hai bên Chính Ma cũng không thay đổi, cho nên kết quả cuối cùng hẳn cũng không đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện