Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ kinh ngạc. Không ai ngờ Sở Hưu lại đẩy Sở Nguyên Thăng lên làm đường chủ, còn có thể làm vậy ư?

Có điều mọi người xung quanh không ai lên tiếng, bởi vì bọn họ không biết rốt cuộc nên đáp ứng hay nên không đáp ứng.

Sở Nguyên Thăng thân là con trai độc nhất của Sở Cuồng Ca, danh phận thì có, nhưng uy vọng ư? Chí ít mọi người ở đây có ai không biết Sở Nguyên Thăng là ai, hắn có uy vọng quái gì.

Mọi người tôn kính hẳn chỉ vì bọn họ tôn kính Sở. Cưỡng Ca đại nhân mà thôi, chẳng liên quan gì tới Sở Nguyên Thăng.

Hơn nữa Sở Hưu tự mình nâng đỡ Sở Nguyên Thăng lên làm đường chủ. Có là kẻ ngu cũng đoán được Sở Nguyên Thăng chỉ là một con rối mà thôi, người đứng sau làm chủ vẫn là Sở Hưu.

Nhưng nếu không đáp ứng, thân phận Sở Nguyên Thăng vẫn đó, vậy chẳng phải bọn họ bất kính với Sở Cưỡng Ca đại nhân ư?

Chiêu này của Sở Hưu quả thật quá khéo, khiến bọn họ lâm vào tình thế khó xử, cho nên im lặng ứng phó là lựa chọn tốt nhất.

Lúc này Sở Hưu đột nhiên quay sang phía An Bá Thông cười lạnh một tiếng nói: “An đại nhân, ta biết hai ta trước đây có thù oán. Giờ chắc ngươi không muốn ta tiếp tục ở lại Quan Trung Hình Đường.

Có điều ân oán có thể giải quyết sau, giờ đang là lúc Quan Trung Hình Đường chúng ta hết sức hỗn loạn. Ngươi lại phái người ra khỏi thành liên hệ với triều định Đông Tề. Phương Sát bán Quan Trung Hình Đường ta. một lần, ngươi còn tính bán lần thứ hai?"

Thấy Sở Hưu đột nhiên quay mũi mâu về phía mình, An Bá Thông vội vàng hét lớn: “Ngươi nói bậy! Ta không làm!"


Đúng là An Bá Thông có thù oán với Sở Hưu, chính vì vậy lúc này hẳn lại càng phải cẩn thận từng lợi ích từng tí một, vô cùng nhẫn nhịn kín tiếng, chỉ sợ Sở Hưu chú ý tới mình.

Trong thời điểm then chốt này, Quan Trung Hình Đường như rằn mất đầu, mình Sở Hưu khống chế mọi thứ. Ngoài Quan Trung Thành còn một đám Long Ky Cấm Quân cùng thủ hạ của Sở Hưu canh gác. Hắn có điên cũng chẳng giớ trò trong thời khắc này.

Sở Hưu hừ lạnh nói: “Hạng chân ngoài dài hơn chân trong, ngươi còn dám ngụy biện nữa ư?”

Dứt lời, Sở Hưu không cho An Bá Thông cơ hội giải thích. Y vung tay lên, Ma Huyết Đại Pháp được y thi triển tới cực hạn. Chỉ trong chớp mắt khí huyết toàn thân An Bá Thông sôi trào, mạch máu nổ tung, từng luồng máu tươi bị cưỡng ép hút khỏi thân thế An Bá Thông.

An Bá Thông kinh hãi vận dụng cương khí trấn áp, lại thấy khí huyết bị hút ra không ngờ lại ngưng tụ thành một lưỡi đao, chỉ trong chớp mắt đã phá tan cương khí hộ thể của hắn, chém bay đầu!

Hai tiếng 'cạch' khẽ vang lên.

"Thi thể cùng đầu An Bá Thông cùng rơi xuống. đất.

Sở Hưu đứng sau lưng Sở Nguyên Thăng, ánh mắt bễ nghễ nhìn xuống, trầm giọng nói: “Giờ chư vị có đồng ý để Sở Nguyên Thăng trở thành đường chủ tân nhiệm của Quan Trung Hình Đường chúng ta không?”

Toàn trường im lặng một lát, Sở Tư Ma là người đầu tiên đứng ra chắp tay nói: “Tham kiến đường chủ!”

Trong số những người ở đây, Sở Tư Ma do đệ tử Sở Hiếu Đức nên là người quan hệ gần nhất với Sở Hưu, trước đó còn từng đứng ra nói giúp Sở Hư.

Quan trọng nhất là lúc trước hắn nhận được đại ân của Sở Cưồng Ca. Giờ Sở Nguyên Thăng tiếp nhận vị trí đường chủ Quan Trung Hình Đường, cho dù hắn biết thực tế người âm thầm khống chế Quan Trung Hình Đường là Sở Hưu, hẳn cũng đáp ứng.

Những người khác thấy vậy chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy, chấp tay với Sở Nguyên Thăng hành

“Tham kiến đường chủ!”

Lúc này bọn họ cúi người thi lễ, không biết là hành lễ với Sở Nguyên Thăng hay hành lễ với Sở Hưu đứng sau lưng Sở Nguyên Thăng.

Có điều chuyện này đã không quan trọng, quan trọng là bọn họ đã khuất phục.

Đương nhiên không khuất phục cũng chẳng được, thi thể An Bá Thông vẫn đang nằm ngay dưới đất.


Mặc dù ngay bọn họ cũng không biết rốt cuộc An Bá Thông có giở trò thật không, nhưng hiến nhiên cái giá của việc không nghe lời, chính là chết!

Sở Nguyên Thắng tiếp nhận chức vị đường chủ Quan Trung Hình Đường, đây là chuyện rất lớn đối với Quan Trung Hình Đường.

Mọi người nghe được tin này đều cảm thấy rất mất tự nhiên, sao Sở Nguyên Thăng lại có thể làm đường chủ được?

Có điều nghĩ kỹ lại, nếu người tiếp nhận vị trí đường chủ không phải Sở Nguyên Thăng mà là Sở Hưu hay những người khác, bọn họ càng không chấp nhận nổi.

Đại cục đã định, Sở Hưu cũng buông bỏ việc hạn chế Quan Trung Thành. Có điều y lại phái lực lượng dưới trướng mình lan tỏa khắp các nơi trong Quan Trung.

Tin rắng chỉ cần có đủ thời gian, đến lúc đó Quan “Trung Hình Đường sẽ hoàn toàn trở thành Quan Trung Hình Đường của 'Sở Hưu'.

Đương nhiên giờ cũng không kém bao nhiêu, mặc dù trên danh phận Sở Nguyên Thăng mới là đường chủ, nhưng thực tế người khống chế Quan Trung Hình Đường vẫn là Sở Hưu.

Lại một ngày qua đi, Chử Vô Ky cũng tới Quan Trung Hình Đường, quang minh chính đại trực tiếp tới †ìm Sở Hưu và Mai Khinh Liên.

Nhìn hai người, gương mặt Chử Vô Ky lộ vẻ kỳ dị nói: “Rốt cuộc mọi chuyện ra sao? Sao lại loạn tới nước này?”

Chử Vô Ky biết thân phận chân chính của Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên, hai người tiềm ẩn trong Quan Trung Hình Đường, liên thủ như vậy, theo Chử Vô Ky. thấy Quan Trung Hình Đường có đối chủ cũng là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng đáng lý không nên vội vàng hỗn loạn như vậy mới đúng.

Sở Hưu lắc đầu nói: "Xây ra chút chuyện bất ngờ. khiến cho chúng ta bại lộ, kế hoạch cũng bị rối loạn”


Tiếp đó Sở Hưu thuật lại những chuyện gần đây ở Quan Trung Hình Đường cho Chử Vô Kỵ.

Chử Vô Ky cau mày nói: “Hóa ra là tên gây chuyện Dương Công Độ. Tên này cũng có chút tài trí, bằng không đã chắng thể từ một tú tài thi rớt đến mức thành người khuấy động phong vân một vùng.

Chỉ có điều tên này có phần tự cao tự đại, thường không để những bá chủ giang hồ vào mắt, thế nên mỗi lần đều bị người ta giáo huấn một trận. May mà mạng lớn nên mới sống được tới giờ.

Chỉ có điều không ngờ chuyện này còn liên quan tới Thiên Môn. Tên Dương Công Độ này coi như đá vào tấm sắt rồi. Người của Thiên Môn trước nay không tuân thủ quy củ.

Sở Hưu hiếu kỳ nói: “Thiên Môn rốt cuộc ra sao? Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo trong thời đỉnh phong cũng không đuổi được Thiên Môn khỏi dấy Côn Luân à?”

Chử Vô Ky lắc đầu nói: “Nói thật, ta cũng không biết Thiên Môn rốt cuộc ra sao. Ngụy tiền bối chắc biết một chút, có điều cũng tất mơ hồ.

Người của Thiên Môn thực lực cường đại, nhưng bọn họ ra khỏi Thiên Môn có vẻ có cấm ky gì đó, cứ: phải cách một thời gian mới có một người ra khỏi Thiên Môn. Đương nhiên cũng có lúc có hai người hay nhiều người, có điều rất ít.

Sự tồn tại của Thiên Môn như có một sứ mệnh gì đó. Chỉ căn ngươi không xung đột với sứ mệnh của người Thiên Môn, không cần lo người của Thiên Môn tới gây sự với ngươi.

Cũng như cái chết của Sở Cưồng Oa, nếu không phải Sở Cưồng Ca chủ động ngăn cản người của Thiên Môn đoạt bảo, hẳn cũng không chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện