Đoan Ngọ nằm nghiêng trên chiếc giường được trùm màn vô khuẩn, bốn chân nó xụi hẳn, eo được băng gạc, do còn đang tiêm thuốc tê, cái lưỡi dài dài của nó cụp trên đệm.

Nhưng hơi thở của nó đã yếu ớt lắm rồi, phải cố sức để thở hổn hển từng cơn.

Trần Chuẩn kéo cái ghế bên cạnh tới, ngồi cách đầu nó một khoảng gần.

Cậu khom lưng, khuỷu tay chống ở đùi, để nếu nó có thể tỉnh lại, thì có thể nhìn cậu lần cuối.

Tôn Thời dựa vào cửa, nhìn cậu, nói nhỏ: “Chắc là cậu ấy đã biết không cứu nổi rồi, nếu không sẽ chở thẳng đến bệnh viện, điều kiện chỗ này không phù hợp để làm phẫu thuật.”

Cổ họng Hứa Tuế như nghẹn hẳn, cô cụp mắt, chỉ gật gật đầu trả lời cậu.

Tôn Thời thở dài: “Cậu ấy muốn Đoan Ngọ ra đi được nguyên vẹn.”

Hứa Tuế chỉ cảm thấy cả người mình rã rời.

Những lời Tôn Thời nói như một con dứa đang cứa vào tim cô.

Chỉ mới một hai tiếng đồng hồ trước, chính mắt cô thấy Đoan Ngọ tông cửa kính, vật lộn với cái tên khốn kia, dưới ánh trăng lưỡi dao nhìn còn bén nhọn lạnh lẽo hơn, rồi đâm vào bụng nó vừa nhanh vừa mạnh.

Cô thấy cho dù Đoan Ngọ đang bị thương, cũng không chịu nhả vai tên đó ra.

Cô còn nhìn thấy nó nằm dưới đất mà người liên tục co rút và máu phun liên tục.

Hứa Tuế nước mắt tràn khóe mi, cô nhìn chỗ khác, rồi đi ra ngoài.

Tôn Thời ở sau cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trần Chuẩn cảm giác xung quanh cực kỳ yên ắng, cậu có thể nghe rõ hơi thở của Đoan Ngọ đang chậm dần.

Cậu giơ tay, vuốt ve đầu nó.

Lông trên người nó chẳng còn sáng bóng mượt mà nữa rồi, hôm nay mới đón từ trung tâm thú y về, cậu thậm chí còn chưa kịp tắm rửa cho nó.

“Đoan…” Cậu nghẹn ngào đến nỗi không thể thốt nên tên nó.

Trần Chuẩn cúi đầu, mãi lâu sau mới nhìn sang nó, ngực của nó chẳng còn phập phồng thấy rõ nữa, cũng chẳng biết đã mở hé mắt từ khi nào, nó đang lặng lẽ nhìn cậu, hệt như vô số lần trước đây, vừa lặng lẽ, vừa lưu luyến.

Trần Chuẩn lập tức kề trán đỡ dưới đầu nó, rất rõ ràng đây là lời chào tạm biệt cuối cùng rồi, vốn cậu còn định trò chuyện với nó về mười năm này, nhưng bỗng nhiên nhận ra chẳng cần nữa rồi.

Đoan Ngọ hiểu lòng người, nó hiểu được hết cả.

Trần Chuẩn chỉ dặn dò nó: “Kiếp sau đầu thai vào một nhà thật tốt, trở thành một đứa con ngoan nha.”

Thế mà Đoan Ngọ lại dùng hết chút sức lực cuối cùng, nó nhếch mũi cọ lên má cậu.

Trần Chuẩn ôm nó vào lòng, tay còn lại che đôi mắt của nó, giây phút này, khóc không thành tiếng.

Sang ngày hôm sau, Đoan Ngọ được Trần Chuân chôn dưới gốc cây ở sân sau trung tâm cứu trợ. Nó rất thích chỗ này, mỗi khi vào hạ, cậu và nó sẽ ngồi hóng mát dưới gốc cây, nó có thể lăn lộn thỏa thích giữa khắp núi đồng, đi ngâm nước trong hồ, chơi đĩa bay, nó còn có thể chạy bắt nô đùa với cậu bạn chó chăn cừu Đức của nó nữa.

Trần Chuẩn ngẩng đầu, không nhịn nổi híp mắt lại.

Hôm nay trời ấm đến bất thường, ánh mặt trời chói lóa, không gió cũng chẳng có mây.

Chẳng bao lâu nữa, cả sườn núi này sẽ được bao phủ bởi sắc xanh lục, hồ nước sẽ được rã đông, gió thổi nhè nhẹ, có thể ngủ ở đây, chắc chắn sẽ vừa lòng Đoan Ngọ.

Cậu vỗ vỗ đất trong lòng bàn tay, cậu dắt theo Hứa Tuế đi ở sau, quay về trung tâm cứu trợ.

Cậu chậm rãi bước đi, không hề quay đầu.

Mà điều đáng mừng là, phần lớn chó trong trung tâm đều được cứu rồi, có lẽ mấy tên đó cũng lo nếu cho nhiều độc quá bán người ta ăn sẽ gặp vấn đề, nên chỉ cho dùng lượng ít thuốc.

Bây giờ đa số đều đang nghỉ ngơi trong chuồng, mấy chú chó con khỏe mạnh thể chất tốt giờ đã có thể chạy nhảy vui đùa lại rồi.

Hai tình nguyện viên vẫn còn đang dọn rác, anh Hoa đi đến vỗ vỗ vai Trần Chuẩn, an ủi cậu: “Đừng tự trách mình, mọi chuyện xảy ra ở đây đều không thể trách cậu.”

Trần Chuẩn chỉ vỗ lại lên tay anh một cái, không nói thêm gì.

Hứa Tuế nhặt lại cái khóa bị nạy hư, vứt vào đống rác bên kia, quay đầu nhìn Trần Chuẩn đang bám tay vào rào chắn, nhìn đám chó kia đến xuất thần.

Hứa Tuế đến bên cạnh cậu: “Đang nghĩ gì thế?”

“Anh biết là không trách anh.” Trần Chuẩn cảm thấy khó hiểu vô cùng: “Vậy rột cuộc nên trách ai đây?”

Hứa Tuế nói: “Lỗi là của mấy tên trộm chó, chỉ là chúng ta xui xẻo trở thành mục tiêu của chúng thôi.”

Trần Chuẩn nản chí cúi đầu, mọi chuyện xảy ra vào đêm qua như một cú tát, đánh vỡ hết tất cả niềm tin mà cậu đã cố gắng chống đỡ.

 Suốt bao năm nau, cho dù là về tiền bạc hay tinh thần và sức lực mà cậu đã bỏ ra, thật sự đâu có dễ dàng như vậy, chỉ là Trần Chuẩn chưa từng nhắc đến thôi.

Những mọi thứ lộn xộn trước mắt mình, cậu cảm nhận được nỗi tuyệt vọng lớn chưa từng có, luật bảo vệ động vật thì chờ mãi không thấy, mọi người không chịu hiểu cho cũng chẳng hề công nhận, mỗi lần cứu trợ đều có gặp những điều khó khăn khác nhau, không ngờ còn họa vô đơn chí để lũ trộm chó để ý đến.

Những việc mà cậu đã kiên trì suốt bao năm nay, lại bị bọn chúng phá hủy trong phút chốc. Cậu còn để mất người nhà của mình.

Vậy rốt cuộc ý nghĩa của mọi việc mà cậu đã làm là gì?

Trần Chuẩn thả tay, khoác vai Hứa Tuế: “Đi thôi.”

“Muốn đi đâu?”

“Về nhà em ngủ một giấc được không?”

“Được.” Hứa Tuế ôm eo cậu, đỡ một phần trọng lượng cơ thể cậu.

Nửa tháng sau, Trần Chuẩn đưa ra quyết định, cậu giải tán nhóm weixin của tình nguyện viên, đóng cửa trung tâm cứu trợ.

Cậu liên hệ với người bạn cũng mở trung tâm cứu trợ động vật ở thành phố kế bên, định sẽ tìm thời gian gửi hết mấy chục chú chó mèo đang có qua bên đó nuôi.

Trước khi cậu đưa ra quyết định này cậu không hề thương lượng với bất kỳ ai, dứt khoát quả quyết, ít nhất thì mặt mày cậu chẳng có chút gì là lưu luyến.

Lúc Lâm Hiểu Hiểu gọi điện thoại đến, Hứa Tuế đang đến bệnh viện làm thẩm tách máu với Hứa Khang, Hứa Khang còn chưa làm xong, cô nhân lúc này ra cửa hàng tiện lợi mua chai nước.

Lâm Hiểu Hiểu lượt hết mấy câu chào hỏi khách sáo, giọng cô vừa giận mà vừa sốt ruột: “Chị Hứa Tuế, chị có đồng ý chuyện Trần Chuẩn đóng cửa trung tâm không?”

“Hiểu Hiểu, em bình tĩnh trước đã.” Hứa Tuế vỗ về tâm trạng cô, nói tiếp: “Đây là chuyện của cá nhân cậu ấy, không cần chị phải đồng ý.”

“Nhưng mà, chỉ là một lần ngoài ý muốn thôi mà, sau này tụi em sẽ tăng cường bảo vệ thì có thể tránh việc này xảy ra rồi, mặc dù lần này đã khiến cậu ấy bị đả kích khá lớn, nhưng em nhớ cậu ấy là người kiên cường lắm mà! Huống hồ gì bao nhiêu con đều sống nổi, Nam Lĩnh còn có biết bao nhiêu động vật lang thanh đợi được cứu, sao mà cậu ấy nói đóng là đóng được chứ. Trung tâm cứu trợ này mở từ năm nhất đại học, đến nay đã được năm năm rồi, em với cậu ấy kiên trì đến bây giờ, cậu ấy nhẫn tâm quá…”

Lâm Hiểu Hiểu nói liên tù tì một hơi suốt hai phút hơn.

Hứa Tuế đứng trên con đường lát gạch bên ngoài cửa hàng tiện lợi, trong tay cô là chai nước còn chưa kịp uống ngụm nào, cô cầm điện thoại, thở dài một hơi.

Lâm Hiểu Hiểu im lặng một lúc: “Chị Hứa Tuế, chị còn đó không?”

“Còn đây.”

“Hay là… chị khuyên cậu ấy nhé.”

Hứa Tuế nói: “Chị tôn trọng quyết định của cậu ấy.”

“…Đừng mà.” Lâm Hiểu Hiểu như đấm vào bông vậy, không biết nên nói gì nữa.

“Cậu ấy mất Đoan Ngọ rồi.”

Nhắc đến chuyện này, Lâm Hiểu Hiểu xót cả mũi: “Em biết, nhưng mà…”

Hứa Tuế chậm rãi đi vào sảnh bệnh viện, giọng kêu vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng, nhưng vô cùng vững vàng: “Chị cảm thấy bây giờ không có gì quan trọng hơn cảm nhận của cậu ấy hết, cậu ấy thấy mệt rồi, thì cứ nghỉ ngơi đi đã.”

Im lặng một lúc, Lâm Hiểu Hiểu thất vọng: “Chỉ có thể vậy sao?”

“Đúng thế.”

“Vậy đám chó mèo sang tuần sẽ bị chuyển đi hết, em thật sự không nỡ.” Lâm Hiểu Hiểu nói: “Nếu như có ngày lỡ cậu ấy hối hận, thì chúng nó cũng chẳng thể quay lại.”

Hứa Tuế dừng chân, mấy giây sau cô mới đi tiếp.

Trò chuyện thêm vài câu, Lâm Hiểu Hiểu mới cúp điện thoại, lúc này cô mới có thời gian mở chai nước.

Khí hậu sau tết quay lại nhanh, nếu như không có gió, thì coi như cũng ấm áp, một số thanh niên đã đổi sang trang phục mùa đông vừa dày vừa nặng rồi.

Hứa Tuế tạm vẫn đang mặc áo khoác phao qua đầu gối đó, cô nhân chân vào tầng một sảnh bệnh viện, tìm đại cái ghế trống nào ở khu vực chờ để ngồi.

Bệnh viện ban ngày lúc nào cũng ồn ào tấp nập, cô nhìn dòng người qua lại, chậm rãi uống nước.

Bất chợt, gương mặt cô bỗng trở nên thả lỏng hoàn toàn.

Hứa Tuế gửi tin nhắn weixin cho Lâm Hiểu Hiểu: Cho cậu ấy chút thời gian đi.

Sau khi gửi đi thì cô cất điện thoại, vứt chai không vào thùng rác, đi thang máy lên trên.

Tối hôm đó, Hứa Tuế muốn gọi video call với Trần Chuẩn.

Trần Chuẩn nằm nghiêng ngả trên sô pha rộng lớn trong nhà, nhìn tinh thần cũng chẳng khác gì trước đây, cậu ấy cụp mắt nhìn màn hình, nhếch môi cười: “Nhớ anh à?”

Hứa Tuế cũng cười với cậu: “Vậy anh có nhớ em không?”

Trần Chuẩn liếc nhìn sang chỗ khác, nói nhỏ: “Bố anh đang ở đây đó.”

Hứa Tuế bèn im lặng.

Trần Chuẩn đứng dậy lên lầu, màn hình cũng liên tục lắc lư theo bước chân của cậu: “Khi nào mới về lại?”

“Hình như em mới đi hôm trước thôi.”

“Đang làm gì thế?” Trần Chuẩn nằm dài trên giường.

“Đọc sách.” Hứa Tuế chuyển ống kinh sang tài liệu dày thật dày trên bàn: “Tháng năm là thi rồi.”

“Có tự tin không?”

“Chuyên ngành ban đầu của em không đủ điều kiện đăng ký dự thi, cần phải có văn bằng bên kỹ sư công trình trước đã, bên phía chiêu sinh có hỗ trợ đăng ký mấy lớp, hơi mất thời gian một chút.” Hứa Tuế nói: “Năm nay không đậu thì năm sau vậy.”

Trần Chuẩn lắng nghe, không tiếp lời.

Hứa Tuế nhìn Trần Chuẩn ở đầu bên kia, cũng im lặng không nói nữa.

Im lặng một lúc, “Hứa Tuế…” cậu lại im.

Hứa Tuế mím môi, cô biết hết cả, nhưng chẳng nhắc gì đến, chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh ngoan chút nhé.”

Thế là Trần Chuẩn bật cười.

Hứa Tuế nói tiếp: “Anh ngồi với em chút nha, một mình em đọc sách hơi buồn ngủ.”

Thật ra giờ cô đang tỉnh táo lắm, và rõ ràng là người cần được bầu bạn hơn là cậu mới đúng.

Cô ngáp một cái, dụi dụi mắt.

“Được.” Trần Chuẩn lật người nằm nghiêng, gấp tay đệm dưới đầu, để điện thoại lên gối bên cạnh: “Em đọc sách đi, anh coi điện thoại, nếu như em ngủ gật, anh sẽ đánh thức em.”

“Được.”

Hứa Tuế cũng dựng điện thoại lên giống vậy, để ống kính dựng đối diện với mặt mình, cô mở tài liệu, ban đầu cô chẳng thể nào tập trung được, đọc được nửa trang, thì cũng quên mất chuyện mình đang video call.

Bất giác, đã sắp mười giờ rồi.

Bố mẹ ở phòng bên cạnh ngủ khá sâu, cách căn phòng khách tối đen, vẫn lờ mờ nghe tiếng ai đang ngáy.

Đồng hồ tích tắc trôi, lúc Hứa Tuế nhìn vào màn hình, người ở đầu bên kia điện thoại đã ngủ mất rồi.

Cô nâng cầm ngắm cậu một lúc, da cậu hơi tối màu, trên má có chỗ lỗm vào, vì hôm qua mới cạo đầu đinh, nên nhìn cậu hơi hung dữ.

“Rồi sẽ ổn thôi.” Hứa Tuế nói nhỏ.

Cô chỉnh đèn đầu giường tối bớt, đặt điện thoại kế gối, rồi nằm xuống ngủ.

Video cứ để vậy suốt cả đêm.

Sáng đến Trần Chuẩn thức giấc, màn hình điện thoại tối đen, cậu ấn nút mở khóa vài lần, hóa ra là do hết pin đến tắt nguồn.

Cậu ngồi trên sô pha cho tỉnh, cậu lười xuống lầu lấy dây sạc, thế là đi tìm dây dự phòng.

Cậu mở hộc tủ, lục tới lục lui, rồi thình lình cậu ngơ ra.

Sợi dây xích Hứa Tuế tặng cậu được kẹp giữa hai quyển sách, sợi dây này cậu chẳng nỡ cho Đoan Ngọ đeo mấy lần, bây giờ muốn xài thì cũng chẳng còn cơ hội.

Đột nhiên cậu nhớ đến một câu đọc được trên mạng, họ nói, nuôi thú cưng cũng như là chính tay mình gieo một hạt giống bi thương vậy.

Trần Chuẩn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến hàm ý của câu nói đó, đã bao nhiêu năm nay, cậu đều dốc hết sức mình để cứu sống chúng, chưa từng bi quan, mãi cho đến một ngày cậu trải qua nỗi đau như cắt đó.

Trần Chuẩn chống tay lên bàn, mãi một lúc sau, cậu mới lặng lẽ đóng hộc tủ lại.

Mấy ngày sau, cậu đến trung tâm một chuyến.

Bạn cậu gọi đến, nhắn cậu chỉnh sửa tài liệu cụ thể của số chó mèo được đưa sang đó, bao gồm giống, giới tính và chiều cao cân nặng,…

Trong lúc cậu thống kê số lượng, thì chú Lưu đến, nói có chuyện muốn bàn với cậu.

Trần Chuẩn nghe xong thấy khá là bất ngờ.

Bây giờ con trai chú Lưu đang học nghiên cứu sinh, sau khi tốt nghiệp buộc phải ở lại Nam Lĩnh làm việc, tương lai rất có khả năng sẽ mua nhà cưới vợ ở đây.

Hai ông bà già muốn ở gần con trai, nhưng lại không muốn gần quá làm phiền đến cuộc sống con trai mình.

Bao nhiêu năm nay sống ở trung tâm quá tốt, trồng rau chăm chó, có nơi nương thân, cuộc sống thanh thản, cuối tuần con trai đến ở một hai ngày, ăn bữa cơm đoàn viên đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Thế nên chú Lưu muốn Trần Chuẩn để trung tâm lại cho vợ chồng chú Lưu quản lý, các tình nguyện viên vẫn có thể tiếp tục làm công tác cứu trợ, chó mèo cứu được mang về trung tâm đều sẽ do họ nuôi.

Chú Lưu lấy sổ tiết kiệm có tám mươi ngàn ra, nói là tiền thuê nhà và các chi phí liên quan.

Trần Chuẩn cũng chẳng thèm suy nghĩ coi chuyện này có hợp lí không, cậu chỉ nghĩ vợ chồng chú Lưu mình biết rõ thế nào, nếu giao trung tâm cho họ, đám chó mèo chắc chắn vẫn được yêu thương.

Trung tâm này mượn của Trần Chí Viễn, vốn cũng chẳng tốn phí gì.

Trần Chuẩn không nhận.

Nhưng chú Lưu nhất quyết nhét vào tay cậu, nghe ý còn muốn ký hợp đồng rõ ràng.

Nói chuyện một lúc, Trần Chuẩn cũng đồng ý.

Cậu lập tức gọi điện thoại cho bạn này, liên tục xin lỗi, và hứa lần sau bạn đến Nam Lĩnh sẽ gặp mặt tạ tội.

Chuyện này được giải quyết như thế, trong lòng cậu thấy thoải mái hơn nhiều, và cảm nhận được cảm giác được thả lỏng trước nay chưa từng có.

Chớp mắt mà đã hai tháng trôi qua.

Cuối cùng Trần Chuẩn cũng đã khôi phục về trạng thái ban đầu, thỉnh thoảng cậu nhớ Đoan Ngọ, cậu sẽ mở ảnh để xem, nhưng lại chưa từng đến trung tâm thêm lần nào.

Sáng thứ bảy, cậu về Thuận Thành.

Hứa Tuế đang bước vào giai đoạn cuối cùng chuẩn bị cho kỳ thi, mỗi ngày đều dành phần lớn thời gian để học bài.

Trần Chuẩn cxung không làm phiền cô, sáng thì cậu đi chợ mua đồ với Hách Uyển Thanh, về đến nhà thì nhặt rau rửa rau, ăn cơm xong thì nằm dài ra sô pha xem ti vi, chiều đến thì đưa Hứa Khang đến làm thẩm tách.

Cuộc sống ở thành phố nhỏ an nhàn, ở đó hai ngày cậu chẳng muốn về Nam Lĩnh nữa.

Tối chủ nhật, Hứa Tuế có lòng dành chút thời gian cho cậu.

Hai người lấy cớ dắt chó đi dạo, ăn cơm xong quang minh chính đại dắt nhau ra ngoài.

Trong lòng Hách Uyển Thanh ít nhiều vẫn có chút không tin tưởng họ, mặt bà khinh khỉnh: “Cái chỗ chút xíu này, thì có gì để đi dạo.”

Trần Chuẩn dỗ cho bà vui: “Bác ngủ trễ chút, tí nữa mua kem về cho bác ăn.”

Hách Uyển Thanh chề môi: “Bác không ăn đâu.”

Nhưng Trần Chuẩn vẫn hỏi: “Bác muốn vị nào?”

“Vị nào cũng không thích.”

“Đừng hỏi nữa.” Hứa Tuế kéo cậu ra ngoài: “Em biết nè, sương sáo của Nestlé ấy.”

Hai người đi một trước một sau xuống lầu, xuống đến dưới tầng Trần Chuẩn đuổi theo, canh tay khoác cổ cô, nghiêng người hôn lên má cô.

Hứa Tuế ôm eo cậu, hai người thân mật ôm nhau đi ra khỏi khu nhà.

Đã vào giữa tháng tư, tiết trời đã có xu hướng nóng lên rồi, gió đêm dịu nhẹ, lướt ngang mặt tạo cảm giác vừa thoải mái vừa dễ chịu.

Vạn vật như “thức tỉnh” sau cơn ngủ đông, mà trong đó bao gồm luôn cả con người.

Góc trái của khu tập thể đang nhảy tập thể dục, bên góc phải là là một nhóm các bạn nhỏ chơi ván trượt, có người thì đi dạo cho tiêu cơm, cũng có người ngồi nói chuyện ở trên ghế.

Đợi sau khi ra khỏi cộng, lỗ tai mới coi như yên ắng hẳn.

Hai người hiếm khi nắm tay nhau, bước đi không mục đích.

Đi ngang qua ánh đèn đường, bóng của hai người được kéo dài ra rồi lại thu ngắn lại rồi lại giãn dài ra.

Trần Chuẩn nắm tay cô chỉ xuống đất: “Em nhìn kìa, dưới đất có hai bóng người.”

Hứa Tuế khó hiểu: “Sao thế?”

“Nó sẽ biến thành một liền này.”

Hứa Tuế đại khái hiểu được ý cậu, không nhịn cười nổi, “Anh ghê quá đi.” Cô nhìn xung quanh, nhỏ giọng cảnh cáo cậu: “Ngoài đường toàn là người với người, anh đừng có làm bậy bạ đó.”

Trần Chuẩn tỏ vẻ khinh bỉ, đổi bàn tay khác nắm lấy tay cô, bước lùi ra sau lưng cô, bóng hai người chồng lên nhau, thì chẳng biến thành một rồi hay sao.

Hứa Tuế dừng chân nhìn dưới đất: “Đồ con nít.”

Trần Chuẩn đứng sau lưng cô hỏi: “Thất vọng à?”

Hứa Tuế vờ không hiểu: “Cái gì?”

“Tưởng anh định hôn em à?”

Hứa Tuế không trả lời, đẩy khuôn mặt đang áp sát vào tai cô ra.

“Quay lại đây.” Trần Chuẩn ra lệnh.

Hứa Tuế không biết cậu lại muốn làm trò gì, vừa định quay sang, Trần Chuẩn đã nhanh tay hơn đè hai má cô.

Miệng Hứa Tuế bị ép chu lên, chớp một cái, đầu cậu áp lên từ phía sau, hôn lấy cô.

Đúng lúc này có một cặp vợ chồng già từ đối diện đi tới, có lẽ do mắt không còn tốt, hai ông bà dừng bước tò mò nhìn một lúc, nhìn rõ rồi thì lại ầy một tiếng, vừa cười vừa vòng sang đường khác để đi.

Hai má Hứa Tuế lập tức nóng lên, cô vùng vằng nhưng không thoát được.

Cả người cứ đứng đó cảm thấy thiếu cảm giác an toàn vô cùng, cô dứt khoát kiểu gì cũng phải xoay người để đối diện cậu, giữa con đường tấp nập người qua lại, hôn ngược lại cậu.

Không biết qua bao lâu sau, hai người mới buông nhau ra.

Ở khoảng cách gần, Trần Chuẩn nhìn Hứa Tuế một lúc, cậu đưa tay sờ bờ môi ướt át của cô, rồi lại vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai.

“Đi thôi.” Trần Chuẩn lại nắm tay cô.

Hai người cứ đi mãi về trước, đi qua ngã tư, thế mà lại đi đến cầu vượt phải đi ngang mỗi ngày những năm còn đi học.

Cầu vượt này cũng đã biết bao năm rồi, từ lúc được xây đến nay chưa từng được tu sửa, mỗi một bậc thang đều in hằn dấu vết của năm tháng, khe hở chừng một tấc giữa chỗ ghép lại vẫn còn đó, có thể thấy rõ cả những thanh thép ở dưới, mỗi khi bước qua chỗ này, kiểu gì cũng sẽ khiến người ta cảm thấy chóng mặt.

Hứa Tuế dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên trên, nhưng trời tối quá, khiến cô chẳng thấy được gì.

Ở góc bên kia cầu vượt, thế mà vẫn còn sạp trứng vịt lộn nướng, chủ sạp cả năm không hề nghỉ bữa nào mà cứ giữ chặt góc nhỏ này.

Hai người đi về hướng đó.

Trần Chuẩn nhìn ngọn đèn lẻ loi ở gần đấy, hroi Hứa Tuế: “Cuối cùng em đã đọc xong “Thủy Hử truyện” chưa?” Vì cuốn sách này mà năm đó, hai người đã cá cược trên cầu vượt này.

“Đọc xong rồi.”

“Sao lại thích thể loại như thế?”

Hứa Tuế nhớ lại tâm trạng của mình khi đó, cô cũng chẳng sợ cậu cười cợt mình: “Em mình xuyên về quá khứ, tiến lên Lương Sơn, phất cờ khởi nghĩa.”

Biểu cảm của Trần Chuẩn khá là vặn vẹo: “Tôn Nhị Nương* hay gì?”

“Kiểu gì cũng phải cỡ Lỗ Trí Thâm*, xứng với bốn chữ ‘thay trời hành đạo’ chứ.”

*Tôn Nhị Nương (Con gái thứ hai của nhà họ Tôn) có tên hiệu là Mẫu Dạ Xoa và Lỗ Trí Thâm là các nhân vật trong tác phẩm Thủy Hử truyện. Hai người thuộc 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.

Trần Chuẩn không nhịn được, quay đầu sang, giơ tay vuốt mái tóc suôn dài của cô: “Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn thế này, nhưng mà sao lại thô bạo thế.”

Hứa Tuế cũng bật cười.

Họ đi đến quầy trứng nướng, ngồi xuống bàn vuông nho nhỏ, sau khi trò chuyện vài câu, thế mà chủ sạp vẫn còn nhớ Trần Chuẩn, rồi bỗng cảm thấy thời gian chẳng chừa một ai.

Trần Chuẩn gọi hai chai nước có gas, một con mực nướng và ba trứng vịt lộn nướng, chủ sạp thấy khách quen thì vui lắm, còn tặng thêm cho hai cái.

Trần Chuẩn chậm rãi bóc trứng vịt lộn: “Em muốn ăn không?”

“Không.” Hứa Tuế vẫn rất kháng cự món này, mặc dù nghe nói ăn vừa tươi vừa ngon: “Chút nữa anh đừng có hôn em.”

Trần Chuẩn hứ một tiếng: “Ai hôn em.”

Hứa Tuế không thèm để ý đến cậu, cô chống cầm nhìn cầu vượt.

Gió nhè nhẹ thổi đến, trong không khí còn mang theo hơi thở của sự sống.

Trần Chuẩn bóc trứng xong nhưng cũng chẳng ăn, cậu chống khuỷu tay lên đầu gối, mắt nhìn vào nơi cô đang nhìn.

Ánh đèn nơi xa sáng lấp lánh, một đám khói xanh bao phủ giữa rừng cây, kèm theo đó là tiếng còi hú, có một toa xe lửa chạy về hướng này.

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ về trò chơi nhàm chán thuở nhỏ.

Hứa Tuế nói: “Thua thì em sẽ ăn trứng vịt lộn, thắng rồi thì anh cõng em xuống cầu vượt?” Trò cược vẫn hệt như năm đó.

Trần Chuẩn nhìn cô bạn gái trước mặt mình, đôi mắt cô sáng lấp lánh, khóe miệng cô cong cong, mỗi một hành động của cô đều có thể hấp dẫn ánh mắt của cậu, đã biết bao năm trôi qua, nhưng vẫn chưa từng thay đổi.

Ở trước mặt cô, có vẻ cậu luôn chẳng khá khẩm gì.

“Không thì cược cho lớn luôn.” Trần Chuẩn nói.

“Lớn cỡ nào?”

“Anh thua rồi thì em muốn sao cũng được, nhưng nếu anh thắng,” Trần Chuẩn im bặt, cậu nhìn cô hết sức nghiêm túc: “Em gả cho anh nhé.”

Hứa Tuế giật mình, tim đập như trống bỏi.

Cô nhìn đi chỗ khác, thấy ánh sáng từ bên góc rọi sang, cánh mũi cao thẳng như chia khuôn mặt cậu làm đôi, lập lòe nửa sáng nửa tối, trong đôi mắt cậu như chứa đựng vô vàn biểu cảm của Hứa Tuế, rồi trói chặt cô trong đôi mắt ấy.

“Không dám cược?” Trần Chuẩn hỏi cho bằng được.

Hứa Tuế muốn che giấu mọi tâm trạng của mình bằng động tác uống nước, ai ngờ mới uống được một ngụm mà đã bị sặc rồi.

Trần Chuẩn vỗ vỗ lưng cô: “Bỏ đi…”

“Có gì mà không dám.”

Giọng hai người chồng lên nhau, sợ cậu nghe không rõ, cô hắng giọng: “Chơi nào.”

Theo tiếng còi xe dài văng vẳng, đoàn tàu đó dần tiến tới.

Họ lần lượt đưa ra con số dự đoán, rồi chuẩn bị đếm khi đoàn tàu đi qua dưới chân mình, người đưa ra số gần hơn sẽ thắng.

Hứa Tuế nói: “Mười ba toa, em thắng rồi.”

Má Trần Chuẩn căng ra, ánh mắt cậu bỗng trở nên ảm đạm hẳn, cậu xòe tay: “Nghe em vậy.”

Bỗng chốc Hứa Tuế chẳng nói gì, cô chống má, mắt nhìn theo đoàn tàu đã đi xa kia, có cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay tóc mái trước trán cô.

Cô nhìn cậu: “Vậy phạt anh… cưới em?”

Trần Chuẩn bất ngờ ngẩng đầu, bên ngoài ồn ào, mà giọng cô cũng chẳng to, cậu sợ mình nghe nhầm, nhưng đúng thật là hai chữ đó cậu nghe được hết sức rõ ràng.

Trần Chuẩn nhìn chăm chú người con gái trước mặt mình, một lúc sau, cậu rướn người ôm cổ cô, cậu chẳng thốt lên những lời hứa hẹn như có chết cũng không thay đổi, cũng chẳng kích động đến mức ôm hôn cô, cậu chỉ cong tay, ôm chặt cô vào lòng.

Ngay lúc này đây, chẳng có gì tràn đầy sức mạnh hơn là cái ôm thế này, Trần Chuẩn vùi mặt vào hõm vai cô: “Hứa Tuế, ai nuốt lời người đó sẽ gặp báo ứng.” Cậu nói hết sức dịu dàng.

Hôm đó lúc đi về, Trần Chuẩn cõng Hứa Tuế xuống cầu vượt.

Nhiều năm sau, đôi vai này đã rộng và đủ sức để chống đỡ trọng lượng cơ thể cô rồi.

Hứa Tuế gối đầu lên vai cậu, ít nhiều vẫn cảm thấy mơ hồ, “Mình chỉ đi dạo thôi mà, sao tính xong chuyện lớn cả đời luôn vậy?”

Trần Chuẩn tốt bụng nhắc nhở cô: “Ai mà hối hận sẽ bị trời phạt.”

Hứa Tuế lập tức ngậm miệng, cô cứ xốc nảy trên lưng cậu, rồi bỗng nhớ lại buổi chiều của nhiều năm về trước, cô oán trách: “Đợt đó anh làm em té thảm không thể nào tả nổi, khuỷu tay với đầu gối rách hết ra, suýt nữa em tưởng mình bị chấn động não luôn rồi. Em đau đến nỗi rớt nước mắt, còn anh thì quay đầu bỏ chạy.”

Bước chân Trần Chuẩn vững chãi: “Sau này không thế nữa.”

“Em nặng hơn khi đó nhiều.”

“Vừa đủ.” Trần Chuẩn nhéo đùi cô: “Anh thích có thịt một chút.”

“Heo còn nhiều thịt hơn kìa.”

“Heo đâu có thơm như em.”

Hứa Tuế hứ một tiếng, so sánh thế thì cho dù có thắng cô cũng chẳng vui đâu.

Hai người nói vài chuyện nhảm nhí, đi hết các bậc thang Trần Chuẩn vẫn cõng cô.

Từ đây đến tòa nhà thuộc khu đường sắt phải mất mười lăm phút đi bộ, Trần Chuẩn chẳng thấy mệt, đến tận khi cách nhà chừng vài mét, cậu mới chịu thả cô xuống.

Rồi sau này vào một ngày đẹp trời, Trần Chí Viễn chính thức đến nhà thăm hỏi, ông và vợ chồng Hứa Khang bàn chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ.

Ban đầu Hách Uyển Thanh còn hơi lấn cấn, nhưng sau một câu nói của Hứa Khang làm bả hoàn toàn chẳng còn gì đáng nói nữa, ông nói: “Cứ coi như vì tôi đi, để trước khi tôi nhắm mắt, được thấy con gái có gia đình nhỏ của mình.”

Thế là ngày cưới của cả hai được chọn một cách thuận lợi, đúng ngay vào Ngày thanh niên năm sau.

 Đến tháng năm, Hứa Tuế tham gia kì thi kỹ sư cấp hai, thời gian cô ôn tập ngắn, trước khi thi cũng chưa chuẩn bị đầy đủ, nên rớt một môn cực kỳ tiếc, định là năm sau sẽ tiếp tục thi lại.

Nửa tháng sau, cô dọn về Nam Lĩnh ở.

Sức khỏe của Hứa Khang cũng chẳng tốt là mấy, nhưng cũng chẳng phải quá tệ, thật sự là không cần cô tiếp tục ở lại Thuận Thành.

Sau đó Hứa Tuế nghĩ ra một cách thuận lợi cho tất cả mọi người. Cô thuê một căn nhà có thang máy gần bệnh viện cho hai người ở, giải quyết được vấn đề lên xuống lầu khó khăn của Hứa Khang, và chỉ cách bệnh viện năm phút đi bộ, Hách Uyển Thanh có thể đẩy ông đến đó làm kiểm tra luôn mà không cần gọi xe, cũng chẳng cần khúm na khúm núm nhờ người ta giúp đỡ.

Mà Hứa Tuế cũng có thể tạm yên lòng, quay về với cuộc sống mà người trẻ tuổi nên sống.

Năm đó, mấy ngày chớm hạ vừa khớp là cuối tuần.

Hứa Tuế và Trần Chuẩn lái xe về nhà, đưa bố mẹ đi câu cá.

Địa điểm câu cá ở ngoại ô thành phố, chạy thêm tầm hai kilomet nữa là núi Dao, thời còn đi học lần nào nghỉ hè cũng đến chơi vài lần.

Giờ đã sắp đến trưa rồi, nhiệt độ không khí tăng cao rất nhanh.

Bầu trời là một màu xanh thăm thẳm, trong vắt đến nỗi không một gợn mây.

Trần Chuẩn lấy dụng cụ câu cá từ trên xe xuống, sau khi xếp ghế xong, cậu lại chống dù che nắng.

Câu có thiên về yên tĩnh, mà hai người họ cứ lào xào như mấy chú ong bay quanh chẳng thể nào tĩnh tâm nổi, thế là Hách Uyển Thanh đuổi họ đi giúp Hứa Khang.

Vừa hay họ cũng muốn lên núi Dao đi dạo, thế là bèn lái xe đi.

Xe sắp đến chân núi, du khách cũng nhiều hẳn lên, dòng xe lưu thông cũng chậm dần, Hứa Tuế quay sang nhìn ven đường: “Bán nhiều bóng bay bơm hidro quá kìa.”

“Bơm heli đấy, bơm hidro thì dễ nổ.” Trần Chuẩn hỏi: “Mua cho em một cái nhé.”

“Em đâu phải cơn nít đâu.”

“Muốn hình gì?”

“Hoa hướng dương.” Cô chẳng cần nghĩ, thật ra cô thích cái đó lâu rồi.

Trần Chuẩn cười cười, nhân lúc xếp hàng vào bãi đỗ xe thì hạ cửa kính.

Cậu gác tay lên cửa sổ xe, rướn đầu nói với người bán hànng: “Lấy cái lớn nhất trên cùng.”

“Có ngay.” Người bán vừa tháo dây vừa đưa mã QR trước người cho Trần Chuẩn quyét.

Mua bong bóng xong, phía trên còn có chỗ bán đồ chơi thổi bong bóng.

Toàn là mấy đồ con nít thích, nhưng Trần Chuẩn vẫn mua cho cô một cái.

Núi Dao cũng không quá dốc, đi bộ lên thì tốn chừng một giờ đồng hồ, ở bãi cỏ dưới chân núi có người dựng lều, còn đám con nít thì nô đùa bên thác suối đối diện.

Hứa Tuế và Trần Chuẩn không có nhiều thời gian, thế là chọn đi xe điện lên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có môi ngôi chùa, hương khói nghi ngút.

Nghe nói có nhiều hương khách từ các thành phố lân cận đến để thắp hương cầu phúc.

Hai người không đi vào, chỉ đi vòng quanh chùa thôi, con lươn ở mé đông ngôi chùa là nơi có thế núi hiểm nhất, nhưng cũng có nơi có tầm nhìn và phong cảnh thoáng đãng nhất.

Gió trên núi không hề khô hanh, phả vào mặt, hệt như đang thực hiện lễ rửa tội cho cả cơ thể và tâm hồn.

Hai người đứng trước hàng rào bảo vệ, nhìn vạn vật trước mắt, im lặng một lúc lâu.

Sau đó dần có du khách tập trung ở mé bên đây, liên tục thốt nên những câu cảm thán.

Trần Chuẩn kéo Hứa Tuế đứng nép sang một bên, hỏi cô: “Tìm việc thế nào rồi?”

Hứa Tuế nói: “Có gặp giám đốc Lưu ở công ty cũ, xu thế phát triển của hạng mục đó cũng bình thường, nên em vẫn đang suy nghĩ.”

“Hay là đến xưởng rượu đi, bố mình cũng cần người giúp ông.”

Hứa Tuế nhìn sang cậu: “Không phải có anh rồi à?”

“Em với anh là tay trái tay phải, tước quyền ông già, thế là xưởng rượu của mình rồi.”

Hứa Tuế cười cười, nụ cười của cô còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời đang rọi trước mặt, gió thổi đến dừng bên sườn mặt của cô, mấy sợi tóc lòa xòa như đang nhảy múa.

Cô lắc lư điện thoại, giọng vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái: “Em ghi âm rồi nhé, chốc nữa sẽ…”

Cô còn chưa nói xong, Trần Chuẩn đã bất ngờ cúi đầu hôn cô, nhưng chỉ hôn phớt một cái mà thôi.

“Sẽ thế nào?” Cậu cười cười hỏi cô.

“Anh đang dùng mỹ nam kế à?”

“Có hiệu quả không?”

“Phải hôn cái nữa mới biết được.” Cô vẫn đang chê cái hôn này ngắn ngủi quá, thế là cô bèn nhón chân ôm cổ hôn môi cậu.

Có vài chuyện nói cho vui thế thôi, Hứa Tuế có dự tính của riêng mình. Cô sẽ không đến xưởng rượu, cho dù hai người có yêu nhau đến đâu, thì phụ nữ vẫn phỉa có sự nghiệp của riêng mình, cho dù có người vững vàng đủ để mình dựa dẫm thì cũng tuyệt đối không được ỷ lại vào đó.

Khách du lịch đến rồi đi, dần dần, nơi đây chỉ còn lại hai người họ.

Hứa Tuế mở đồ chơi thổi bong bóng ra, cô giơ cao cánh tay, để gió thổi qua khe nhỏ đó, để bong bóng rực rỡ sắc màu ấy bay đi thật xa.

Trần Chuẩn ngắm cô chơi đùa, một lúc sau, cậu hất cằm chỉ sang ngôi chùa: “Viết lời cầu nguyện nhé?”

Hứa Tuế lại nhúng thêm bong bóng xà phòng: “Trước đây anh từng viết chưa?”

“Chưa.” Trần Chuẩn hỏi: “Còn em?”

“Em cũng chưa bao giờ.”

Trần Chuẩn thẳng người: “Em đợi chút, anh lấy hai cái.”

Thẻ đến viết lời nguyện được lấy miễn phí, nhưng Trần Chuẩn vẫn bỏ vào thùng công đức một trăm đồng.

Cậu và Hứa Tuế đến dưới gốc cây, mỗi người viết một câu lên thẻ, sau đó mạnh ai nấy treo thẻ cầu nguyện lên trên nhánh cây.

Trần Chuẩn đi đến, ôm lấy Hứa Tuế, cả hai ngẩng đầu, trước mặt ngập tràn sắc đỏ ui tươi.

Vốn còn định đi dạo một lúc nữa, nhưng Hách Uyển Thanh gọi đến, bà bảo Hứa Khang thấy hơi mệt, bảo hai người mau về thôi.

Thế là cả hai chuẩn bị xuống nuối.

Trần Chuẩn mua vé xe điện ở chỗ tài xế, cậu ngồi cạnh Hứa Tuế: “Khi nảy em viết lời cầu nguyện gì thế?”

“Anh viết gì?” Cô hỏi ngược lại.

“Ngày nào cũng làm, ba năm đẻ hai đứa.”

“Không biết xấu hổ.” Hứa Tuế nói.

Trần Chuẩn cười cười: “Còn của em đâu.”

“Viết giống anh vậy đó.”

Trần Chuẩn vui lắm: “Em cũng muốn đêm nào cũng làm hả? Em chịu nổi không?”

Hứa Tuế lười để ý đến cậu.

Cậu viết gì thì ai mà biết được, Trần Chuẩn nói nghiêm túc: “Ai tin.”

“Thích thì tin không thì kệ.” Hứa Tuế dựa vào vai cậu, không nói gì nữa.

Xe điện khởi động, chạy nhanh xuống chân núi.

Gốc cổ thụ xa dần, hệt như một kẻ cô độc, đứng sừng sững giữa đỉnh núi.

Có cơn gió thổi đến, những sợi dây treo ước nguyện bay nhè nhẹ, thẻ gỗ cũng liên tục chuyển động như con quay.

Ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, chiếu thẳng lên một tấm thẻ gỗ, trên tấm thẻ có viết: “Yêu một người, thì có đầu có đuôi vậy.”

Mà trên một tấm thẻ gỗ cách đó không xa có năm chữ: “Ước nguyện như anh ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện