Khi Kỷ Phồn Âm tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, trên giường chỉ có một mình cô.

Cô đưa tay lấy chiếc điện thoại đang sạc pin trên tủ đầu giường, nhưng mới chỉ khẽ vươn tay thôi mà đã khiến cho toàn bộ cơ bắp trên cơ thể đều đau nhức vô cùng.

Kỷ Phồn Âm cầm được một nửa liền để xuống, sau đó trở lại dáng vẻ cá ướp muối nằm trên giường lâm vào trầm tư.

... Đây chính là thực lực vốn có của người trẻ tuổi hay sao?

Rõ ràng ban đầu còn học hỏi từ cô, nhưng sau một tiếng đã đảo khách thành chủ.

Trong tưởng tượng của cô, nó vốn không phải như vậy!

Kỷ Phồn Âm nằm hồi lâu mới có thể gian nan đứng dậy, lê cái dép lê chậm rãi đi vào trong phòng tắm, kéo chiếc áo thun dài lên để lộ hơn nửa người của mình trước gương, sau đó quay người nhìn vào phần lưng, rồi yên lặng buông áo xuống.

Hôm nay phải ăn một bữa thật ngon để bồi bổ thân thể, cô vừa đánh răng vừa nghĩ như vậy.

Bên ngoài phòng đã có thể ngửi được mùi thơm mơ hồ, hiển nhiên là Trần Vân Thịnh đang nấu cơm, tuy là đói nhưng Kỷ Phồn Âm vẫn đánh răng rửa mặt khá là ung dung.

―― bởi thực sự cũng không gấp được, đây chính là di chứng của việc vận động quá mức đó.

Rửa mặt xong, lúc đi ra khỏi phòng tắm, Kỷ Phồn Âm có liếc nhìn cái tủ đầu giường, trông thấy trên tủ đầu giường có một cái hộp nhỏ thần bí còn nằm ở nơi đó, vừa cảm thấy tò mò vừa tức giận, tiến lên cầm hộp nhỏ lên rồi lắc lắc.

Động tĩnh bên trong nghe có vẻ trống không, mấy giây sau chỉ có một tờ giấy lẻ loi trơ trọi rơi ra.

Kỷ Phồn Âm: "..."

Cô trở tay nhìn số lượng bên ngoài hộp giấy có ghi rõ, năm gói*. (*bao cao su đó ạ )

Nghĩ đến cái hộp này còn là cô nửa đường dừng xe lại bảo Trần Vân Thịnh đi mua, Kỷ Phồn Âm càng thấy thêm đau lưng.

Đến cả áo khoác cô cũng lười mặc, ỷ vào việc trong nhà có hệ thống sưởi ấm, cô trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp, liếc mắt thấy Trần Vân Thịnh đang ở bên trong chuyên tâm nấu cơm, động tác thành thạo lại đẹp mắt, thao tác nhìn rất điêu luyện thanh thoát, không hề giống như tình trạng cơ bắp đau nhức của cô.

Kỷ Phồn Âm lại một lần nữa lâm vào trầm tư.

Là bởi vì Trần Vân Thịnh còn trẻ, cho nên khả năng khôi phục mới nhanh như vậy sao?

Kỷ Phồn Âm không thể hiểu được, dứt khoát tiến lên, lên tiếng chào hỏi Trần Vân Thịnh: "Chào buổi sáng."

Trần Vân Thịnh nghe tiếng bèn quay đầu lại, lập tức nở một nụ cười: "Hơn hai giờ chiều rồi."

Kỷ Phồn Âm lơ đễnh bước lên phía trước, nhéo nhéo cánh tay Trần Vân Thịnh.

Người trẻ tuổi ngơ ngác buông lỏng cơ bắp ra cho cô bóp.

Kỷ Phồn Âm lại bóp eo của cậu, bóp xong liền dùng hai tay kéo áo trên người cậu lên.

Trần Vân Thịnh: "! ! !"

Trông thấy vết xước và vết răng trên người cậu thanh niên vẫn còn, Kỷ Phồn Âm mới hài lòng một chút.

Có lẽ là vì cậu ta còn trẻ, có tương đối nhiều adrenalin nên thân thể không cảm thấy mệt nhọc mà thôi.

Cô buông cái áo xuống, thuận tay vuốt lên vạt áo, làm như không có việc gì: "Lúc nào có thể ăn cơm?"

"Có vài món ăn đã làm xong, để ở trong nồi giữ nhiệt rồi, " Trần Vân Thịnh cố gắng trấn định, "Đảo qua cơm là có thể ăn."

Kỷ Phồn Âm cảm thấy sức lực toàn thân mình đã bị rút sạch, chỉ còn sức mà dựa đầu vào lưng Trần Vân Thịnh nói: "Tay mệt rồi, không nhấc lên nổi."

Trần Vân Thịnh nhỏ giọng biện giải cho mình: "Lần nào em cũng hỏi là chị có đồng ý không mới tiếp tục làm mà."

Kỷ Phồn Âm: "..." Là vì sự quật cường của tôi hại tôi thôi, được chưa?

Có lẽ là bởi vì hiếm khi nào nhìn thấy Kỷ Phồn Âm không còn mạnh miệng như vậy, Trần Vân Thịnh phì cười, cậu trở tay nhấc Kỷ Phồn Âm đang bám trên người mình lên cõng trên lưng: "Vậy lần sau, em sẽ hỏi chị nhiều lần lại để xác nhận."

Kỷ Phồn Âm như một con cá ướp muối không xương rũ cánh tay xuống bờ vai của Trần Vân Thịnh, lười nhác so đo với cậu thanh niên.

Chí ít thì sau đó Trần Vân Thịnh cũng phục vụ cô rất tốt.

Tắm rửa cho cô, thay giặt giường, giặt quần áo, còn làm cơm.

. . . chờ một chút.

Rốt cuộc là cô ngủ quá lâu, hay là Trần Vân Thịnh ngủ quá ít?

Kỷ Phồn Âm chậm rãi ăn cơm, quyết định sẽ bắt đầu tập thể dục trở lại.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Vân Thịnh chủ động thu dọn bàn ăn, Kỷ Phồn Âm giúp cậu cầm hai cái bát và đũa mang ý nghĩa tượng trưng cùng cậu đi vào phòng bếp.

Cô vốn yêu thích nấu nướng, căn phòng bếp không những to lớn khủng khiếp mà còn chứa đầy đủ những dụng cụ làm bếp mà gần như không ai có thể nghĩ tới, chưa kể đến còn có một cái máy rửa bát, là loại có đầy đủ chức năng nhất.

Khi Trần Vân Thịnh đặt từng cái nồi, bát, đĩa vào bên trong máy rửa bát, Kỷ Phồn Âm liền dùng ngữ khí giống như nói chuyện phiếm để hỏi: "Vậy bây giờ có thể nói được chưa? Sau khi chị rời đi, thế giới kia đã xảy ra chuyện gì."

Động tác Trần Vân Thịnh dừng lại một chút, sau đó mới hỏi: "Chị muốn biết chuyện gì?"

“Nói về 'Kỷ Phồn Âm' kia trước đi đi, " Kỷ Phồn Âm bắt đầu hỏi từ người mà cô lo ngại nhất, "Cô ấy thế nào?"

Đến tận lúc trước khi đi, Kỷ Phồn Âm cũng không xác định được "Kỷ Phồn Âm" có còn ở đó hay không, chỉ sau khi được nhìn thấy hình ảnh cô ấy ở trong khe hẹp giao thoa giữa hai thế giới cô mới có được sự chắc chắn.

"Kỷ Phồn Âm" vẫn còn đó, cho nên di chúc coi như là vô dụng, nhưng mà đường lui mà cô để lại chắc là có thể phát huy được tác dụng.

"Nhà khoa học cấp bảo vật quốc gia, " Trần Vân Thịnh dùng ngữ khí khâm phục nói, "Tên của cô ấy còn xuất hiện trên sách giáo khoa, thỉnh thoảng em có nói chuyện với cô ấy về chị."

Lúc bắt đầu cậu nói nghe có vẻ khá ấp úng, nhưng sau đó thì đã trôi chảy hơn rất nhiều, nói liên tục hết chuyện này đến chuyện khác.

"Cô ấy và Trình Lâm đã trở thành bạn tốt; Chương Ngưng thì vẫn như trước, vẫn hô mưa gọi gió không chịu thua thiệt; Lệ Minh Nguyệt thay thế vị trí trước đây của Lệ Tiêu Hành; còn có Kỷ Hân Hân, vẫn luôn ở trong viện dưỡng lão. Em đi thăm cô ta một lần rồi, dường như đại đa số thời gian đều không phân rõ ảo giác và hiện thực; cuộc sống sau này của Kỷ tiên sinh và Kỷ phu nhân cũng không quá lý tưởng, bọn họ từng tố cáo Kỷ Phồn Âm muốn đòi mấy trăm triệu, nhưng toà án đã bác bỏ thỉnh cầu..."

Kỷ Phồn Âm ở bên cạnh lắng nghe, đột nhiên buồn cười nhận ra được gần như từ đầu tới cuối Trần Vân Thịnh chỉ đang nói chuyện về nữ, ngoại trừ cha Kỷ bất ngờ được nhắc đến ra thì không nhắc đến bất kỳ một người đàn ông nào cả.

Cô không cắt ngang, liên tiếp gật đầu chờ Trần Vân Thịnh ngừng lại, ý đồ xấu hỏi: "Còn có nữa mà?"

"Còn có ai nữa?" Trần Vân Thịnh ra vẻ trấn định hỏi, còn giả vờ nghiêm túc nghiên cứu máy rửa bát.

Kỷ Phồn Âm ngồi xổm bên cạnh Trần Vân Thịnh, ôm đầu gối nhìn cậu: "Hạ Thâm á."

Trần Vân Thịnh ngậm miệng không xoay mặt: "Vẫn làm về mảng điện ảnh, thành tựu rất cao."

Kỷ Phồn Âm cảm thấy thú vị, tiếp tục hỏi: "Bạch Trú thì sao?"

"Kế thừa sự nghiệp trong nhà, con riêng của cha cậu ta muốn tranh với cậu ta, nhưng thất bại rất nhanh." Trần Vân Thịnh nói rất nhanh, "Lệ Tiêu Hành thì vẫn ở nước ngoài nằm viện an dưỡng, em không có chú ý đến; Tống Thì Ngộ thì đã qua đời, nguyên nhân là do bệnh tim... . Còn có ai mà em chưa nói đến nữa?"

Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ: "Còn có một người."

"Ai?"

"Trần Vân Thịnh." Kỷ Phồn Âm vươn tay ra nhấn hai ba lần điều chỉnh xong chương trình máy rửa bát, rồi kéo tay Trần Vân Thịnh xuống, "Còn có chuyện của Trần Vân Thịnh là chưa nói đến. Từ chỗ ông chủ thực tập và đồng nghiệp của em chị có nghe được một chút, nhưng chị vẫn muốn được nghe phiên bản của chính em."

"..."

"Em nói Tống Thì Ngộ đã qua đời?" Kỷ Phồn Âm nhu hòa nắm chặt mấy ngón tay của Trần Vân Thịnh, "Rốt cuộc em đã đi lúc nào mà biết nhiều chuyện như vậy?"

Biểu cảm trên mặt Trần Vân Thịnh ngay lập tức có vẻ hoảng hốt, chỉ trong phút chốc đã lộ ra một câu "Hỏng bét, nói lộ ra chuyện" rồi.

Kỷ Phồn Âm mở năm ngón tay của Trần Vân Thịnh ra, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, không tự chủ được nâng tay của cậu lên so sánh độ lớn nhỏ với mình.

Khi hai bàn tay đặt sát cạnh nhau so sánh, lập tức có thể nhìn ra mấy ngón tay thuộc về đàn ông quả thực lớn hơn một vòng so với tay cô.

Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu nhìn một hồi, ngón tay khẽ nhúc nhích rồi trực tiếp nhét vào giữa kẽ tay Trần Vân Thịnh cầm thật chặt, như không có việc gì thúc giục cậu: "Nói đi, sao lại ngẩn người?"

"... Chuyện của em không có gì đáng nói cả..."

Kỷ Phồn Âm nhướng mày: "Chị không thể nghe?"

"... Có thể. Nhưng nếu chị nghe xong, có lẽ chị sẽ không thích em nữa." Trần Vân Thịnh ép giọng tới cực thấp, "Em cũng không thể gọi chị là chị được."

"Bởi vì em lớn hơn chị rồi?" Kỷ Phồn Âm dùng một cái tay khác đâm lên cái lúm đồng tiền trên mặt Trần Vân Thịnh.

Lúc cậu không cười, cái lúm đồng tiền kia hoàn toàn không nhìn thấy.

Trần Vân Thịnh rủ đầu xuống càng ngày càng thấp: "Hơn nữa, nói không chừng chị sẽ cảm thấy em già rồi..."

―― che che lấp lấp chỉ vì cái này?

Kỷ Phồn Âm không biết nên khóc hay nên cười hôn lên ngón tay của cậu, nửa đùa nửa thật nói: "Không sao, chị chỉ nhìn bề ngoài."

Bờ môi chạm đến làn da có nhiệt độ khá là cao, Kỷ Phồn Âm hôn xong cúi đầu nhìn một chút, phát hiện móng tay của Trần Vân Thịnh đã hơi đỏ lên, giống như là vừa mới bị bỏng vậy.

Cô vừa cẩn thận sờ lên, vừa phát hiện hình như là vì nhiệt độ cơ thể tăng cao nên mới như vậy.

Một người lúc xấu hổ đến cả móng tay cũng sẽ nóng lên luôn sao? Cái này cũng có thể coi là thiên phú dị bẩm rồi.

Kỷ Phồn Âm buồn cười buông móng tay Trần Vân Thịnh ra: "Không cần gấp, cứ từ từ nói. Là Thẩm Thích bảo em tới?"

Trần Vân Thịnh ngoan ngoãn buông năm ngón tay ra để cô xo.a nắ.n, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Các em làm giao dịch gì?"

"... Chỉ là đánh cược."

Sau đó trong suốt một giờ, Trần Vân Thịnh đã kể cho Kỷ Phồn Âm nghe mọi chuyện xảy ra trong thế giới trước đây của cậu.

Trình tự thời gian có hơi lộn xộn, nghĩ cái gì thì nói cái đó, giống như là nói chuyện phiếm vậy, khá là tùy ý.

Sau khi nghe xong Kỷ Phồn Âm suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ cảm tưởng là: "Cho nên em chưa bao giờ yêu ai."

Con mắt Trần Vân Thịnh lóe sáng lên như có hàng ngàn ngôi sao nhìn về phía cô, rồi lại xấu hổ buông hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người xuống: "Em chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu ai khác ngoài chị."

Kỷ Phồn Âm nói tiếp: "Vậy là em thanh tâm quả dục cả một đời."

"... Ừm."

Kỷ Phồn Âm không tự chủ được vuốt vuốt cái eo đau nhức của mình.

Rất tốt, đã phá án.

...

Chỉ mất một ngày, tin tức Kỷ Phồn Âm có người yêu mới ngoài ngành đã làn truyền đầy ở trên mạng.

Studio lập tức đưa ra thông báo chính thức, người hâm mộ lý trí đều gửi lời chúc phúc đến cô.

Trần Vân Thịnh lướt qua tất cả mấy trò cá cược trên Weibo đặt cược cậu có thể tại vị được bao lâu: "..."

Kỷ Phồn Âm dựa lên trên lưng cậu nhìn vào màn hình điện thoại di động của cậu, mừng rỡ không thôi: "Cố lên tiểu Trần, cố gắng một chút, ăn sạch nhà cái đi."

Trần Vân Thịnh trực tiếp lướt qua bài viết rồi đóng Weibo lại.

Đúng lúc này, Kỷ Phồn Âm tình cờ trông thấy một biểu tượng quen thuộc trên màn hình của cậu, tò mò duỗi dài ngón tay ra nhấn một cái, mở ra xong liền phát hiện quả nhiên chính là trò chơi nhỏ mà cô đã từng download để chơi kia.

Nhưng điện thoại di động từ thế giới khác chắc chắn sẽ không thể mang theo.

Kỷ Phồn Âm đã hơn nửa năm không được chơi cái trò chơi này, cảm thấy khá là ngứa tay, bèn cầm điện thoại lên bắt đầu chơi cửa thứ nhất, không thèm ngẩng đầu lên hỏi: "Em làm cái mới à?"

"Bởi vì nó có ý nghĩa kỷ niệm rất đặc biệt." Trần Vân Thịnh nói.

"Tiền lương đầu tiên à?"

Trần Vân Thịnh lắc đầu: "Bởi vì nhờ có trò chơi này mà ngày đó em có thể bắt chuyện với chị, mới có thể quen biết chị, sau đó mới có hôm nay. Nếu như em không tham dự vào việc chế tác trò chơi này, còn chị không chơi trò chơi này thì ngày đó ở trạm xe buýt, em sẽ không chú ý tới chị."

Đã nhanh chóng thông qua cửa thứ nhất, Kỷ Phồn Âm xoay mặt nhìn cậu: "Cho nên, đây là tín vật đính ước à?"

Trần Vân Thịnh sửng sốt một chút, bên tai lại bắt đầu phiếm hồng: "Đó không phải là chìa khoá chị cho em sao?"

Kỷ Phồn Âm mỉm cười đùa cậu: "Đó là chị tặng cho em, vậy còn của em thì sao?"

Trần Vân Thịnh cũng có.

Cậu lấy máy tính xách tay của mình ra cho Kỷ Phồn Âm xem một bản scan: "Tất cả bản quyền âm nhạc của em, chỉ cần là bài hát thuộc về em, bất luận là quá khứ hay là tương lai, chị đều có thể nghe được."

Kỷ Phồn Âm không nhịn được cười: "Đúng là rất nhiều tiền."

Trần Vân Thịnh mím môi: "Em biết chị chắc chắn không thiếu tiền, nhưng những bài hát sáng tác với em mà nói là thứ quý giá nhất có thể đưa ra, là đồ vật có giá trị nhất."

"Không phải." Kỷ Phồn Âm đưa tay khép máy tính của cậu lại, "Trước kia chị đã nói với em rồi, quan trọng nhất, quý báu nhất, là thực tình của em."

"Nhưng ngoại trừ em, còn có rất nhiều người thực tình thích chị."

"Ví dụ như?" Kỷ Phồn Âm nhíu mày hỏi.

"... Ví dụ như, Bạch Trú." Trần Vân Thịnh nói nhỏ một cái tên từng làm cậu canh cánh trong lòng rất nhiều.

Dùng từ trên mạng để mà nói thì cậu và Bạch Trú như hai kỳ phùng địch thủ vậy.

Kỷ Phồn Âm để điện thoại di động xuống, buồn cười nói: "Bạch Trú? Nếu như người tới thế giới này không phải em mà là Bạch Trú, em cho rằng chị sẽ tiếp nhận cậu ta, để cậu ta vào ở nhà chị, dùng phòng bếp của chị, ngủ giường của chị?"

Trần Vân Thịnh cúi đầu nghĩ nghĩ, rất nhanh lúm đồng tiền lại quay lại: "Thẩm Thích cũng không được, chỉ có em mới có thể."

"Đúng, chỉ có em mới có thể." Kỷ Phồn Âm sờ sờ tóc của cậu, có chút buồn cười, có chút chờ mong và tò mò đối với tương lai của hai người.

―― nói không chừng, Trần Vân Thịnh thật sự có thể đánh tan nhà cái đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện