Edit by Shmily
--------------------------------
Trên chuyến đi này, có không ít người trộm đánh giá Mãn Nhập Mộng, tựa hồ là muốn dò hỏi quan hệ giữa cô với Lục Kiêu Hà, rồi lại ngại tính nết cô không dễ chọc cho nên không dám tới gần.

Rốt cuộc thì Trần Viên, Thư Dao rồi cả Triển Giang đều bị cô xử lí, cho dù ghen ghét muốn tới tìm phiền toái thì cũng không dám quá trắng trợn táo bạo.
Mãn Nhập Mộng dường như không có việc gì nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bóc một túi đồ ăn vặt ra ăn đến ngon lành, thời điểm nữ sinh bên cạnh nhìn cô, cô còn đưa đồ ăn qua nói: "Bạn học, có muốn ăn cùng không?"
Nữ sinh kia có chút sợ hãi cô, lắc đầu xong liền nhìn chằm chằm vào điện thoại, phát tin nhắn ra cho đồng bọn: Ôi mẹ ơi, tớ với Mãn Nhập Mộng kia ngồi cùng nhau! Cô ấy liệu có đánh tớ không? Online chờ, rất gấp!!
Mãn Nhập Mộng trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy một câu như vậy, ném khoai tây chiên vào trong miệng: "Ngại quá, tôi lỡ nhìn thấy tin nhắn cậu gửi cho bạn rồi."
Nữ sinh kia nghe xong lập tức khẩn trương giấu điện thoại đi: "Bạn...!bạn học Mãn à."
"Đừng sợ."
Mãn Nhập Mộng ôn nhu mỉm cười: "Tôi sẽ không đánh cậu."
Cô lại không phải thổ phỉ không biết nói đạo lý, sao có thể gặp ai cũng đánh được, nói xong lại đưa gói khoai tây chiên qua, chân thành hỏi: "Cậu thật sự không ăn sao? Thật sự rất ngon đó."
Nữ sinh kia lắc đầu: "Cảm ơn."
Sau đó nghiêng người gửi tin nhắn cho bạn thân: Cậu ấy còn mời tớ ăn đồ ăn vặt nữa, nhìn qua hình như cũng không hung dữ như lời đồn.
Bạn thân nhắn lại một tin: Vậy cậu hỏi xem cô ấy với Lục học trưởng có quan hệ gì đi, có phải là thật sự hẹn hò rồi không?
Bạn nữ kia xem xong tin nhắn, đem điện thoại nhét vào trong túi, thử hỏi: "Bạn học Mãn, cậu với Lục học trưởng...!có quan hệ gì vậy?"
Đây chính là vấn đề mà vô số nữ sinh trong đại học Nam Khánh đều tò mò, nghe thấy cô ấy hỏi như vậy, cả xe đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe, Mãn Nhập Mộng bóp bóp kẹo mềm trong tay: "Ừm..."
Âm cuối kéo thật dài, tựa hồ như đang tự hỏi, người bên cạnh cảm thấy khẩn trương, Mãn Nhập Mộng bỏ kẹo mềm vào trong miệng: "Không biết."
Sao lại không biết chứ!?
Nữ sinh kia xấu hổ cười, lại hỏi: "Có phải Lục học trưởng thích cậu không?"
Tần suất ăn của Mãn Nhập Mộng chậm lại, hình như là đang nhớ lại chuyện gì đó, nhưng cô nhớ là Lục Kiêu Hà xác thực chưa thổ lộ, ngẫu nhiên có nói thích cô thì cũng giống như là trêu đùa.

Nếu cô nói phải, vạn nhất Lục Kiêu Hà không nghĩ như vậy thì sao?
Huống chi nhiều nữ sinh như vậy, cho dù cô có thân hình cứng như kim cương đi nữa thì cũng lười đấu với bọn họ, vì thế liền nói: "Không có chuyện đó đâu, anh ấy chỉ coi tôi như em gái thôi."
Có người bán tín bán nghi, bất quá phần lớn người đều cảm thấy yên tâm hơn nhiều, kiên quyết cho rằng hành động thân mật của hai người chỉ là giống như Mãn Nhập Mộng nói, Lục Kiêu Hà là coi cô như em gái mà thôi.
Nữ sinh bên người Mãn Nhập Mộng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho bạn thân, thuật lại lời Mãn Nhập Mộng nói, bạn thân rất nhanh đã trả lời: Tớ tin tưởng lời cô ấy nói! Lục học trưởng sao có thể yêu đương chứ! Không có bất cứ ai xứng đôi với anh ấy cả!
Nữ sinh kia nghi hoặc, gửi qua mấy dấu chấm hỏi: Thế hả? Tớ cứ cảm thấy Mãn Nhập Mộng này rất xứng với anh ấy đó chứ...
Bạn thân lập tức mắng qua: Đầu óc cậu bị làm sao vậy, mời cậu mau rút mấy lời này về đi ha!! Ngay lập tức!!
Nữ sinh kia trợn trắng mắt, thu điện thoại vào túi, nhìn qua Mãn Nhập Mộng, cô đã ăn xong một túi khoai tây chiên, một túi bim bim, cộng thêm một gói kẹo mềm, thế mà vẫn còn đang tìm đồ ăn mới, đầu đều vùi vào trong cặp sách tìm kiếm, giống như con sóc nhỏ.
...!Tiên nữ đều ăn nhiều như vậy sao??
***
Lộ trình dài 30 km, đường núi gập gầy, từ Vĩnh Chiết đến núi Khâu Vân cần phải ngồi xe hai, ba tiếng, người trên xe đều ngủ, mà Mãn Nhập Mộng lại ăn nguyên chặng đường...
Nữ sinh ngồi bên cạnh cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Mãn Nhập Mộng này còn rất biết chăm sóc người khác, mới đầu lúc cô ấy híp mắt chuẩn bị ngủ thì còn lo cô sẽ ồn ào tới mình, ai biết cả chặng đường này cô ấy còn ngủ rất yên ổn, lúc tỉnh lại, túi đồ ăn vặt trong ngực Mãn Nhập Mộng đều đã trống không, nhưng trên đường đi lại không làm ra tiếng vang nào, hiển nhiên là cố tình hạ giọng, không muốn làm ồn tới người khác.
Tài xế hắng giọng nói với đám người phía sau là đã tới, học sinh hàng trước đã bắt đầu xuống xe, Mãn Nhập Mộng từ trong túi lấy ra một quả táo đưa cho nữ sinh bên cạnh: "Bạn học, cậu ngủ cả quãng đường rồi, ăn cái này giải khát đi, yên tâm, tôi không hạ độc đâu."
Cô cong mắt cười rộ lên, giống như vầng trăng non, linh động lại dịu dàng, ngay cả nữ sinh kia cũng ngẩn người một chút, nhanh chóng nhận lấy quả táo: "Cảm ơn cậu."
"Đừng khách sáo."
Mãn Nhập Mộng lên tiếng, xuống xe trước.
Xe dừng ở chân núi, tân sinh viên trên xe lục tục đi xuống, lại đi theo người phụ trách xếp thành đội ngũ, huấn luyện viên trưởng cầm loa hô lớn: "Lúc trước học quân huấn ở trường đã huấn luyện cho các em bước đầu trở thành chiến sĩ.

Hiện tại, tôi sẽ phân đội lại cho mỗi người một lần nữa, hai người một đội bắt đầu sinh tồn dã ngoại.

Dựng lều trại, ăn cơm, ngủ nghỉ, mỗi ngày đi ra ngoài thăm dò địa hình đều là chuyện các em phải làm.

Nhớ kỹ, mỗi ngày các em cần tới chỗ của huấn luyện viên báo cáo tình huống mà mình đang nắm giữ! Tin tức của các em nhất định phải chính xác, bởi vì nếu ở đây có giặc, nếu các em thăm dò sai tình hình, như vậy chiến sĩ trên tiền tuyến sẽ mất mạng vì các em! Có biết chưa!?"
Nam Khánh này vốn là trường dành cho quý tộc, cơ hồ ở đây đều là những thiếu gia, tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà giàu có.

Ban nãy trải qua đoạn đường núi xóc nảy gập ghềnh như vậy, hẳn là còn chưa ngủ đủ, mệt mỏi đứng ở bên dưới ánh mặt trời, tinh thần không quá phấn khởi.

Nghe thấy huấn luyện viên trưởng nói năng khí phách như vậy cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ cảm thấy dù sao cũng là quân huấn mà thôi, đâu cần nghiêm túc như vậy chứ? Cũng không phải thật sự ra trận giết địch.
Nếu không phải do quy định của Nam Khánh có viết, sinh viên bắt buộc phải thông qua quân huấn mới có thể có tư cách nhập học chính thức thì sao lại có nhiều người chịu thương chịu khó tới đây chịu khổ như vậy?
Nói cho cùng cũng đều tại ông nội của Mãn Nhập Mộng cả, không ít người chán ghét liếc mắt về phía cô, cái hình thức quân huấn sinh tồn dã ngoại này đúng là do Mãn Canh Sinh đặt ra, nói là đám con nhà quý tộc đều vô cùng yếu ớt, sống trong nhung lụa từ bé phung phí xa hoa, phải để cho bọn họ chịu khổ một chút mới có thể học tập nên người, trường học thành lập lâu năm như vậy vẫn luôn duy trì tới bây giờ, hiện tại đã trở thành một điểm đặc sắc trong cách quản lý của ngôi trường này.
Huấn luyện viên trưởng không nghe được đáp án lý tưởng tình cảm đang trào dâng trong lòng quần chúng, quát; "Nghe rõ chưa!?"
"Báo cáo huấn luyện viên, đã biết." Một đám lười biếng.
Huấn luyện viên trưởng càng thêm tức giận: "Lớn tiếng chút! Có phải muốn chạy quanh đỉnh núi vài vòng không?"
Bọn học sinh lập tức phấn chấn tinh thần kéo dài giọng nói: "Báo cáo huấn luyện viên! Đã biết!"
Lúc này huấn luyện viên mới vừa lòng, ý bảo các huấn luyện viên của từng đội bắt đầu phân tổ, lúc này phân tổ có chút khác biệt, có người cùng một đội tổ hợp với nhau, cũng có những đội gồm hai thành viên của hai đội khác nhau, thậm chí còn có đội nam nữ cùng đội, mỗi khi đọc tới nam sinh và nữ sinh nào đó cùng đội là vẻ mặt của bọn sinh viên đều ồn ào ái muội.

Làm cho người khác ngoài ý muốn chính là, Mãn Nhập Mộng thế nhưng lại chung một tổ với Thư Dao, trên thế giới này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Mãn Nhập Mộng nhìn về phía Thư Dao, đi về phía cô ta: "Bạn học Mãn Nhập Mộng, chúng ta là một tổ đó, hợp tác vui vẻ nha."
Mãn Nhập Mộng nhìn cô ta một hồi lâu: "Vì sao cậu lại cố ý muốn ở chung một tổ với tôi?"
Cô đoán không sai, Thư Dao đúng là bảo người cha quyền thế của mình đi cửa sau cho cô ta, để phân hai người vào chung một tổ.

Chỉ là Mãn Nhập Mộng nghĩ mãi không thông, tại sao Thư Dao sau nhiều lần bị nhục nhã như vậy mà còn muốn chạy nhảy trước mặt cô.
Thư Dao cười nhạt: "Bởi vì tôi quá mệt mỏi rồi, ở bên người khác còn phải làm bộ làm tịch, ở với cậu thì khác, có cái gì thì nói cái đó, dù sao chúng ta cũng cùng một loại người."
Đều giỏi giả vờ như vậy...
Mãn Nhập Mộng dựa theo lộ tuyến mà huấn luyện viên giao cho, đi về phía đỉnh núi: "Đừng gộp tôi với cậu vào chung một chỗ, cậu là vì lợi ích của mình mà giả vờ, mà tôi thì không giống."
Thư Dao đi theo sau cô, hai người một hỏi một đáp, giống như là hai người bạn thân: "Vậy tại sao cậu phải giả vờ?"
Mãn Nhập Mộng không lên tiếng, suy nghĩ khác biệt khó lòng hợp tác, cô hà tất phải nói nhiều với cô ta như vậy làm gì.

Bất quá núi Khâu Vân này quả nhiên là núi sâu rừng già, cỏ dại mọc thành cụm.

Mùa hè muỗi con nhiều, càng đi vào trong núi, nhánh cây chặn đường cùng mạng nhện lại càng nhiều, muỗi bay tới bay lui, cực kỳ phiền phức.
Cũng may Thư Dao cũng không phải người thích lắm chuyện, chỉ là lười phải động thủ mà thôi, an an tĩnh tĩnh đi theo sau Mãn Nhập Mộng, để cô dẫn đường đi phía trước.
Trong núi nhiều cây cối, lại cao lớn vô cùng, che khuất đi ánh mặt trời chói mắt, phía trước còn có một mảng ánh nắng xuyên thấu qua lớp lá dừng ở trên đám cỏ khô ráo, trong ánh sáng còn có rất nhiều hạt bụi cùng mấy con muỗi nhỏ vo ve, Mãn Nhập Mộng lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, tiếp tục đi về phía trước.
Một tiếng sau, rốt cuộc cũng đặt chân tới một chỗ đất bằng phẳng, nơi này địa thế tốt, xung quanh còn có cây cối xay um tươi tốt che nắng, nhưng mà có khả năng buổi tối sẽ có nhiều muỗi, Mãn Nhập Mộng lấy lều trại trong ba lô ra bắt đầu dựng, Thư Dao nhìn cô bận rộn: "Tôi không biết dựng lều, cậu tới giúp tôi đi."
Mãn Nhập Mộng không ngẩng đầu: "Chuyện của mình thì tự làm đi, để tôi giúp thì sẽ mất đi ý nghĩa của buổi dã ngoại sinh tồn này.

Còn nữa, cậu cảm thấy tôi sẽ giúp cậu sao? Cậu nên quan sát kỹ xem tôi dựng như thế nào rồi học theo mà làm, một lần không được thì hai lần, bây giờ trời còn cách buổi tối rất sớm, cậu hẳn là có thể học được."
Thư Dao tìm một tảng đá ngồi xuống, cũng còn tính là nghiêm túc xem Mãn Nhập Mộng dựng lều như thế nào: "Huấn luyện viên nói, hai người phải chăm sóc lẫn nhau."
Mãn Nhập Mộng cười cười không nói chuyện, chờ cô bận rộn xong thì cũng đã dựng xong lều, cô đem đồ của mình bỏ vào bên trong, ngồi xuống: "Được rồi, tôi muốn ngủ một chút, đợi chút nữa sẽ ra ngoài xem địa hình, cậu tốt nhất là nên nhanh chóng dựng cho xong lều đi."
"Cậu thật sự không tính giúp tôi à?"
Mãn Nhập Mộng ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu nhìn cô ta.

Thư Dao tức muốn hộc máu lấy lều trại của mình ra, nhớ lại từng bước ban nãy Mãn Nhập Mộng làm, nhưng mà nhìn cô làm thì có vẻ rất đơn giản, nhưng chính mình thực hành thì lại không giống như vậy.
Cô ta muốn Mãn Nhập Mộng tới giúp, nhưng cô đã kéo khóa lều lên, Thư Dao gấp đến độ ném lều trại xuống đất, muỗi trong rừng cây cứ bay tới bay lui vo ve kêu bên tai, cô ta vung tay đuổi lung tung vài cái, không thể nhịn được nữa, cuối cùng vẫn là đi gọi Mãn Nhập Mộng: "Cậu ra đây! Mau tới giúp tôi!! Tôi sắp bị muỗi cắn chết rồi, Mãn Nhập Mộng cậu có nghe thấy không!"
Mãn Nhập Mộng bất đắc dĩ mở mắt ra, thở dài, kéo khóa xuống thò đầu ra ngoài, Thư Dao nhíu mày đuổi muỗi: "Cậu nhanh lên, giúp tôi một chút đi, coi như tôi cầu xin cậu."
Mãn Nhập Mộng ngồi dậy: "Bộ dáng cầu xin người khác của cậu là thế này sao?"
Bỏ lớp ngụy trang xuống, kỳ thật bản chất của Thư Dao với Trần Viên đều giống nhau, kiêu ngạo bá đạo thích sai bảo người khác nhưng thật ra lại rất biết nắm bắt tâm lý người khác, cô ta gãi cánh tay bị muỗi cắn tới đỏ cả lên: "Bạn học Mãn, cậu mau giúp tôi đi mà."
Bình tĩnh như Mãn Nhập Mộng lại lạnh mặt nhìn đối phương giả bộ nhu nhược, cô đi ra khỏi lều: "Thư Dao, lúc ở cùng tôi thì cậu không cần giả vờ, tôi tình nguyện nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia của cậu."
Thư Dao bĩu môi, Mãn Nhập Mộng cầm lấy cái bạt, thấy cô ta vẫn ngồi bất động, cũng ném xuống: "Cậu không tới hỗ trợ thì đừng mơ tôi giúp cậu."
Thư Dao cắn chặt răng, dưới sự chỉ huy của Mãn Nhập Mộng tay chân loạn xạ hỗ trợ, cô ta thậm chí còn cảm thấy Mãn Nhập Mộng đang cố ý chỉnh mình, nhưng thấy đối phương có biểu tình nghiêm túc như vậy, cô lại cảm thấy có phải bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi không?
Sau khi dựng trong lều, hai người đều ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại ăn tạm chút đồ rồi tới lúc chạng vạng liền cùng nhau ra ngoài xem xét địa hình.
Thư Dao như thường lệ đi ở phía sau cô, bộ dáng uể oải ỉu xìu phảng phất như giây tiếp theo có thể gục xuống ngủ luôn, thời tiết bây giờ khiến buổi tối tới muộn hơn, nhưng khắp nơi đều có cây cao chắn không ít ánh nắng.
Liếc mắt một cái nhìn lại thì cỏ dại còn cao hơn cả người, ánh sáng tối tăm, xung quanh đều là hoàn cảnh xa lạ, ngẫu nhiên có chim chóc cất cánh bay vụt lên, hoặc là có thứ gì đó từ trên cây rơi xuống, Thư Dao sợ tới mức hoảng sợ hét toáng lên, Mãn Nhập Mộng quay đầu, lẳng lặng nhìn cô ta: "Cậu sợ cái gì?"
"Nơi này hoang vắng như vậy, có thể có ma hay không?"
Mãn Nhập Mộng gật đầu: "Có, con ma sẽ tìm cậu đầu tiên."
Thư Dao sợ tới mức mất hết cả sự cơ linh thường ngày: "Cậu im đi, đừng có dọa tôi sợ!"
Mãn Nhập Mộng nhướng mày cười, lại tiếp tục đi về phía trước, kỳ thật vì cái gì mà Thư Dao lựa chọn chung tổ với cô, cô đại khái cũng nghĩ ra rồi, gần nhất là bởi vì nguyên nhân trước đó kia, thứ hai hẳn là cảm thấy Mãn Nhập Mộng lớn lên ở trong núi sâu hoang vắng, hẳn là có thể sinh tồn được ở cái nơi cằn cỗi như núi Khâu Vân này đi, đi theo cô hoặc nhiều hoặc ít sẽ an toàn hơn một chút.
Mặt trời dần dần lặn về phía Tây, ám sắc từ phía chân trời xuất hiện, trong núi vô cùng yên tĩnh, ngẫu nhiên có chỗ nào phát ra động tĩnh lớn một chút là Thư Dao sẽ gắt gao túm chặt lấy quần áo của Mãn Nhập Mộng.
Ngoài ý muốn, Mãn Nhập Mộng lại không có né tránh, còn kiên nhẫn an ủi: "Chỉ là chim nhỏ thôi, trên đời này làm gì có ma."
Mãn Nhập Mộng giơ bản đồ lên, dùng đèn pin chiếu tới con đường nhỏ phía trước, gần đây có tiếng nước chảy, đại khái là sẽ có sông nhỏ gì đó đi, cô bình tĩnh nói: "Hơn nữa, có người có thể đáng sợ hơn ma nhiều."
"Cậu có ý gì?"
Thư Dao cảm thấy cô đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
"Không có ý gì cả."
Mãn Nhập Mộng cất bản đồ, thấy Thư Dao thật sự sợ hãi liền nói: "Hôm nay tới đây thôi, chúng ta quay về trước, ngày mai ra sớm một chút, giữa trưa còn phải báo cáo cho huấn luyện viên nữa.

Không thì chúng ta lại phải tới trạm quân tư mất, nơi này không thể so được với trường học, đi có một tiếng thôi mà trên người cậu đã bị muỗi cắn tới sưng hết cả lên rồi kìa."
Thư Dao gật gật đầu, lôi kéo quần áo cô cùng trở về, từ trong đám cỏ dại đột nhiên có thứ gì đó bò tới đây, cả người Thư Dao cứng đờ đứng tại chỗ: "Thứ gì vậy?"
Mãn Nhập Mộng lại không quá để ý: "Là rắn thôi, chúng ta đừng nhúc nhích, chờ nó bò qua đã, đừng kinh động là được."
Thư Dao làm sao có thể nghe theo cô, một là sốt ruột một là sợ hãi, cho nên liền đoạt lấy đèn pin trong tay cô mở lên, chiếu lung tung về bốn phía, đối diện chính là đôi mắt đen xì của một con mãng xà.
"A!!!" Cô ta xoay người liền chạy, mãng xà bị chọc giận, nhanh chóng đuổi theo đi qua.
Mãn Nhập Mộng rút cây chủy thủ (dao) phòng thân ở bên hông ra, nhíu mày nhìn về phía con mãng xà kia, thoạt nhìn có chút khó đối phó.
Thư Dao chạy trốn đến sắp tắt thở: "Mãn Nhập Mộng cậu mau cứu tôi với!!", cô ta quay đầu nhìn lại, mãng xà sắp đuổi tới rồi: "A! Con súc sinh này, mày đi cắn cậu ta đi, đừng có đuổi theo tao!!"
Mãn Nhập Mộng rất nhanh đã đuổi tới, dùng súng cao su đánh trúng cái đuôi con mãng xà, mãng xà dừng lại, nhìn về phía cô phun ra cái lưỡi rắn đỏ tươi, hung ác công kích tới đây.
Thư Dao thấy con rắn rốt cuộc cũng dừng lại, thở d ốc một trận, lúc lui về phía sau còn thiếu chút nữa không đứng vững được, quay đầu nhìn lại là bờ vực, phía dưới là con sông đang chảy xiết, ban đêm cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể nghe thấy tiếng dòng nước chảy mạnh.

Mãng xà kia hẳn là dài tầm mười mét, vừa thô vừa to, tuy không phải loài bò sát có độc gì, nhưng lại giỏi quấn quanh con mồi, Mãn Nhập Mộng trên đường giao chiến đã bị nó quấn lên cẳng chân.

Cô xoay chủy thủ trong tay, tránh thoát răng nanh nó cắn tới, lại đâm qua một dao, mãng xà bị đâm ngược lại còn quấn chặt hơn.
Mãn Nhập Mộng nắm lấy bảy tấc của nó, đem nó đè ở trên mặt đất, nắm tay từng cái từng cái đấm lên trên người nó, mãng xà sống trong núi sâu nhiều năm, là động vật có dã tính.

Nắm tay của Mãn Nhập Mộng tuy rằng là dùng mười phần lực, nhưng đối với con mãng xà này căn bản là không đau không ngứa, nó quấn ngày càng chặt, thân thể to lớn đã siết tới tận eo Mãn Nhập Mộng.
Thư Dao sợ tới mức mặt trắng bệch: "Cậu...!có phải cậu sẽ bị rắn ăn..."
Mãn Nhập Mộng dù vội vẫn trả lời lại: "Cậu có thể cầu mong tôi sẽ ổn hay không, mau tới đây giúp đi."
Thư Dao lại lắc đầu: "Không...!không được, tôi cũng sẽ chết...!tôi không muốn..."
Mãn Nhập Mộng lạnh lùng cười, cô nói mà, có đôi khi lòng người còn đáng sợ hơn so với ma quỷ.
Đột nhiên, cô bỗng nâng chủy thủ lên, một dao đâm xuống, đầu đuôi của mãng xà chia lìa, máu nóng hầm hập bắn tung tóe lên mặt cô.

Mãng xà đã chết, nhưng đuôi vẫn gắt gao siết chặt lấy người cô, cô dùng chủy thủ đem thân rắn cắt thành từng đoạn kéo ra, cả người toàn là máu đứng ở trên vách núi, đáng sợ như một con quỷ.
Thư Dao bị ánh mắt lạnh như băng của cô nhìn, cả người lạnh lẽo, đột nhiên, trong bụi cỏ lại vụt tới một con mãng xà, nhanh chóng quấn lấy eo của Thư Dao, cô ta đang đứng ở bờ vực, thêm trọng lực đổ tới, cả người cùng với mãng xà cùng nhau rơi xuống, "Cứu tôi!!"
Thanh âm thê lương như ác quỷ rít gào, tuy Mãn Nhập Mộng chán ghét Thư Dao, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta chết, chạy nhanh tới xem xét.

Thư Dao đang treo ở trên vách núi, mãng xà gắt gao quấn quanh thân thể cô ta, cô ta sợ tới mức cả người phát run, mặt không có một chút máu nào, nói chuyện cũng run run rẩy rẩy: "Mãn...!Mãn Nhập Mộng, cầu xin cậu, cứu tôi với."
Bây giờ đã biết cầu xin rồi sao?
Mãn Nhập Mộng thấy cô ta đã sắp không chống đỡ nổi nữa, cũng không vội: "Cứu cậu lên, cậu sẽ cảm ơn tôi sao?"
"Sẽ! Tôi sẽ mà!! Cậu muốn gì tôi đều cho cậu! Tôi sẽ không bao giờ đối nghịch với cậu nữa, cậu nói cái gì tôi sẽ đều nghe theo!"
Mãn Nhập Mộng chậm rãi cười: "Tôi cũng không cần gì, chỉ cần sau này cậu cách xa tôi ra một chút, đừng tới trêu chọc tôi, cũng không được giở trò sau lưng tôi là tôi đã cảm kích cậu lắm rồi."
"Được! Tôi đồng ý với cậu! Tôi đồng ý hết, cậu mau cứu tôi lên đi! Nó cuốn lấy tôi nên tôi không có sức nói chuyện đâu, cậu mau nhanh một chút đi!"
Mãn Nhập Mộng chậm rãi duối tay, Thư Dao lại giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, túm đến gắt gao.

Mãn Nhập Mộng kéo cô ta lên, đồng thời con mãng xà kia cũng lên theo.

Cô dùng chủy thù rạch cho nó một dao, mãng xà bị chọc giận, buông lỏng Thư Dao ra, ngược lại lại công kích về phía cô, chỉ là con mãng xà này so với con ban nãy còn dài hơn, thô tráng hơn, mà dường như còn thông minh hơn nữa.
Thư Dao bò tới một bên thở hổn hển, nghĩ lại mà sợ muốn chết, Mãn Nhập Mộng lại bị con rắn kia quấn lên người, một người một rắn ở cạnh bờ vực lăn qua lăn lại, nó tựa hồ muốn quấn lấy Mãn Nhập Mộng rơi xuống vực.
Mãn Nhập Mộng có chút kiệt sức, dùng chủy thủ chọc cho nó vài nhát, nhưng cũng không si nhê gì: "Cậu còn đứng đó làm gì, mau tới giúp!"
Thư Dao nhặt nhánh cây bên cạnh: "Tôi giúp thế nào?"
Cô ta sợ hãi rụt rè chạy tới, dùng nhánh cây đánh con rắn, bị con rắn phun lưỡi ra dọa một trận, lại chật vật té ngã xuống đất.
Con mãng xà kéo Mãn Nhập Mộng lăn tới cạnh bờ vực, mắt thấy sắp ngã xuống, cô dùng chủy thủ cắm thật mạnh xuống đất, mượn lực này kéo dài thời gian, hướng về phía Thư Dao nói: "Kéo tôi lên."
Dòng nước chảy xiết, rắn lại biết bơi, nhưng cô lại không biết, xuống đó cũng chỉ còn đường chết.
Thư Dao ngẩn ra một chút, Mãn Nhập Mộng nhíu mày: "Mau lên!"
Cô ta chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi tới, Mãn Nhập Mộng thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng Thư Dao lại đột nhiên dừng ở nơi cách cô một mét, đứng yên không động đậy.

Tiếng nói lạnh lẽo đến tận xương: "Mãn Nhập Mộng, hay là, cậu chết đi."
"...!Cậu nói cái gì?"
Hơn nửa cơ thể của Mãn Nhập Mộng đều bị mãng xà kéo tới ra khỏi vách núi, chỉ dựa vào chủy thủ khó khăn chống đỡ, cô ngửa đầu nhìn Thư Dao, bình tĩnh như nước lặng: "Cậu lặp lại lần nữa."
Thư Dao bắt đầu lui về phía sau: "Tôi sẽ nói cho mọi người biết, cậu vì cứu tôi mà chết, như vậy mọi người đều sẽ cho cậu là anh hùng, cậu thật sự là anh hùng, cậu đã cứu tôi hai lần, không bằng bây giờ thành toàn một lần cho tôi đi.

Không có cậu, tôi chính là người được chú ý nhất đại học Nam Khánh, tôi sẽ thay thế cậu nhận được sự yêu thích của Lục Kiêu Hà."
Cô ta nói xong, phảng phất như đã đoán trước được chuyện sau này sẽ xảy tới với mình, biểu tình gần như điên cuồng, thậm chí hưng phấn cười ha hả.

Ánh trăng nhợt nhạt dừng trên mặt cô, trên người là bóng dáng của cô ta, Mãn Nhập Mộng thấy rõ hình dáng ghê tởm kia, là nhân tâm đáng sợ, lòng người khó đoán!
Chủy thủ cắm ở trong đất rốt cuộc cũng bị trọng lực của con mãng xà kéo ra, toàn bộ thân thể của Mãn Nhập Mộng mất đi trọng tâm rơi xuống, thân thể mãng xà đã quấn lên tới ngực cô, cô cứ thế rơi thẳng xuống vực, giống như là gió, giây tiếp theo chính là cái chết...
Thư Dao vội vàng chạy tới cạnh bờ vực, chỉ thấy được một cái bóng đen nhanh chóng rơi xuống, thanh âm Mãn Nhập Mộng xuyên qua tiếng gió ác liệt truyền tới: "Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Tiếp theo, là tiếng vật nặng đập xuống sông, cục đá trong lòng Thư Dao rốt cuộc cũng rơi xuống, nhớ tới lời nói ban nãy của Mãn Nhập Mộng, cô ta cười châm chọc: "Nói cái gì mà không bỏ qua chứ, cậu sẽ chết ngay thôi mà."
***
Lúc tin tức Mãn Nhập Mộng rơi xuống vực truyền tới Lục gia, Lục lão gia tử suýt chút nữa té xỉu, chỉ hỏi có phái người đi tìm hay không.

Nhà trường đáp lại nói con sông kia trước đó không lâu thủy triều lên, nước chảy rất xiết, ngay cả voi rơi xuống cũng sẽ bị cuốn đi, đừng nói tới một cô gái nhỏ...
Nghe được cái lý do thoái thác này, Lục Thương rốt cuộc cũng không chống đỡ được, lẩm bẩm nói một câu gì đó với Mãn Canh Sinh, sau đó liền ngất đi.
Từ lúc Mãn Nhập Mộng đi dã ngoại, Lục Kiêu Hà liền thời thời khắc khắc chú ý tới định vị trên bản đồ, cho dù đang ở quán bar cũng không nhấc nổi nửa phần tâm tư chơi đùa.
Đột nhiên, đồng hồ định vị không có phản ứng nữa, anh nhíu mày, cô gái nhỏ này đã đồng ý không tháo xuống rồi cơ mà, không phải là xảy ra chuyện gì đó chứ?
Anh gọi điện thoại cho Mãn Nhập Mộng, trong điện thoại vang lên âm báo nhắc nhở tạm thời không liên lạc được, Lục Kiêu Hà lại gọi điện thoại cho nhà trường, lúc này mới biết được Mãn Nhập Mộng đã mất tích sau khi rơi xuống vực.
Tin tức này với anh mà nói không khác gì sét đánh giữa trời quang, trong nháy mắt, Lục Kiêu Hà chỉ cảm thấy thân thể cùng suy nghĩ chia lìa, thanh âm ầm ĩ xung quanh bị kéo tới xa xôi, trong đầu chỉ còn lại câu nói cuối cùng của huấn luyện viên: Lục thiếu, chúng tôi đoán bạn học mãn Nhập Mộng đã bị nước sông quấn đi rồi, tìm không thấy.
Tìm không thấy...
Sao có thể...
Tinh thần Lục Kiêu Hà hoảng hốt đứng dậy, thân thể có chút lung lay, Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch liếc nhau, gọi anh: "Kiêu Hà, anh sao thế?"
Anh lại căn bản không nghe thấy, thất hồn lạc phách ấn thái dương, đi ra ngoài cửa.
Đinh Khải Trạch với Hạ Bỉnh Hàn cũng ngơ ngác đuổi theo cản anh, lại giống như đột nhiên đụng phải vảy ngược của Lục Kiêu Hà, anh nổi cơn điên đẩy hai người ra, đạp cửa lao ra ngoài.
Quán bar nhiều người, những chỗ mà anh đi qua rượu bia đều bị thân thể của anh đạp đổ hết xuống đất, nơi nơi hỗn độn, mọi người ngây người nhìn anh, âm nhạc cũng dừng, ánh đèn cũng không hề lóe.
Lục Kiêu Hà chống bàn thở hổn hển, lại ngồi dậy, giống như là kéo thân thể ngàn cân chạy ra bên ngoài, trong đám người nhanh chóng nhường ra một con đường.

Có người đánh bạo gọi tên anh, anh căn bản không nghe thấy.

Sắc mặt trắng bệch, bước chân phù phiến, phảng phất như giây tiếp theo sẽ ngã xuống đất, nhưng ánh mắt anh lại vô cùng đáng sợ, giống như là một con thú dữ muốn uống máu ăn thịt người.
Người phục vụ trong quán bar mắt thấy Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch thần sắc khó coi chạy ra, nhanh chóng hỏi: "Sao ông chủ thất hồn lạc phách thế?"
Hai người bọn họ cũng vừa mới được tin tức, Văn Duyệt gọi điện thoại cho Đinh Khải Trạch, khóc lóc gào thét nói không tìm thấy Mãn Nhập Mộng, hỏi hắn Mãn Nhập Mộng có thể chết hay không, Đinh Khải Trạch nghẹn một hơi trong cổ họng, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Hắn thở dài một hơi: "Nếu Mãn Mãn thật sự xảy ra chuyện, Kiêu Hà sẽ thế nào đây?"
Hạ Bỉnh Hàn nhíu mày: "Không chết thì cũng không thể sống nổi nữa."
***
Lúc màn đêm buông xuống, Lục Kiêu Hà làm cách nào tới được núi Khâu Vân, nhiều năm sau nhớ lại anh cũng đều không thể nhớ được, chỉ biết máy móc lái xe, chuyển động tay lái, nhấn ga, càng dẫm càng nhanh.

Chỉ biết có người đang đợi anh, anh không thể chậm trễ.

Anh nhớ tới cô không biết bơi, không, anh căn bản không dám nghĩ, chỉ cần nghĩ tới đều sẽ đau lòng khó nhịn.
Một đường tới đây, bình thường là phải đi hai, ba tiếng, anh lại chỉ dùng hơn nửa tiếng, lại còn là loại đường núi gập ghềnh như vậy.
Nhiễm Bích với Văn Duyệt ở chân núi chờ anh, thấy anh tới, hai người giống như thấy cứu tinh, nước mắt vốn không ngăn được lại càng thêm mãnh liệt.

Khóc đến mức thở hổn hển, nói chuyện cũng không rõ, Lục Kiêu Hà chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, quát lên một tiếng câm miệng, hai người chỉ có thể khụt khịt đi theo phía sau anh.
Đi tới chỗ Mãn Nhập Mộng dựng lều, Lục Kiêu Hà nhanh chân đi về phía bờ vực, trên vách núi có rất nhiều người, trên đường đi nối rất nhiều đèn dây tóc, đều là vì để tìm kiếm Mãn Nhập Mộng mà dựng lên.
Thư Dao ở lều trại bên cạnh nghỉ ngơi, khóc đến hoa lê đái vũ, thấy Lục Kiêu Hà vẻ mặt tịch mịch đi tới, nhanh chóng đi lên quỳ xuống: "Học trưởng, anh trách em đi, anh đánh em đi, bạn học Mãn là vì cứu em, cậu ấy là vì cứu em!"
Văn Duyệt đạp một chân qua: "Cậu rốt cuộc đã làm gì Mãn Mãn rồi! Cậu nói thật đi, tôi biết là cậu đang nói dối!"
"Tôi không có, tôi không có mà."
Cô ta khóc lóc, Lục Kiêu Hà căn bản không để ý tới, ánh mắt dừng ở một đoạn thi thể mãng xà bên cạnh bờ vực.
Thư Dao lại đột nhiên ôm lấy chân anh: "Học trưởng, cầu xin anh nói một câu, em thật sự không cố ý, nếu biết trước thì em nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra."
Đột nhiên, tay cô ta bị một cỗ lực đạo tàn nhẫn đè xuống đất, tay khác của Lục Kiêu Hà bóp chặt cổ cô ta.

Biểu tình của anh với Mãn Nhập Mộng khi rớt xuống vực lại có phần giống nhau, đều bình tĩnh như vậy, nhưng trong mắt lại là muôn vàn mãnh liệt, đằng đằng sát khí.
Thư Dao mới đầu là giãy giụa, nhưng bàn tay trên cổ tựa hồ căn bản không hề có ý định buông ta cô ta, siết tới càng chặt, toàn bộ không khí tới phổ đều bị chặn ở cổ họng, cả khuôn mặt đỏ lên.

Người xung quanh thấy Lục Kiêu Hà thật sự động thủ, vội vàng tới kéo anh, nhưng mà căn bản kéo không ra, mắt thấy Thư Dao sẽ thật sự bị bóp chết, Nhiễm Bích đột nhiên gào to: "Học trưởng, Mãn Mãn còn đang đợi anh!"
Sợi dây căng chặt trong đầu Lục Kiêu Hà đột nhiên đứt phựt, đúng vậy, cô còn đang đợi anh mà, nhưng mà lại không cam lòng! Lục Kiêu Hà vẫn không chịu buông tay, Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch đuổi tới hợp lực kéo anh ra.
Anh lại bỗng nhiên hất tay bọn họ ra, một chân đạp lên cổ tay của Thư Dao, nghiền như nghiền bụi đất: "Nếu như cô ấy thiếu một sợi tóc, ông đây sẽ giết cô."
Thư Dao không hề nghi ngờ, vừa rồi nếu như không có người kéo anh ra, anh tuyệt đối có thể giết chết cô ta: "Anh điên rồi! Anh vì cô ta mà điên rồi!"
Lục Kiêu Hà lười liếc cô ta, nhanh chóng chạy về phía vực, người ở bên phía nhà trường ngăn lại anh.
"Cút ngay!" Anh gầm nhẹ, khiến những người kia sợ tới run rẩy, sau đó thẳng tắp đi về phía vách núi, nhảy xuống.
"Lục học trưởng!!"
Moi người kinh hô, vừa xông tới liền thấy, Lục Kiêu Hà đã ở trong dòng sông chảy siết, ngụp lặn không ngừng tìm kiếm.
Nhiễm Bích với Văn Duyệt thật sự nuốt không được cơn tức này, lại đi về phía Thư Dao, đấm đá cô ta một trận, những người khác vội tìm Mãn Nhập Mộng, căn bản không đếm xỉa tới Thư Dao.

Cô ta rất nhanh đã bị đánh đến ngất xỉu, cũng không có ai để bụng, rốt cuộc người có mắt đều biết rằng, đối địch với Lục gia, kiếp này của Thư Dao coi như xong rồi,
Nhiễm Bích xách cô ta lên: "Nói! Có phải mày hại Mãn Mãn không?"
Thư Dao liếc nhìn bốn phía, không có người nào nhìn về bên này, cũng không có ai tới cứu cô ta, tự giễu cười: "Cô ta lúc đó còn cầu xin tôi cứu đấy, đúng là quá đáng thương mà..."
"Con mẹ mày!"
Văn Duyệt một quyền đấm lên mặt cô ta: "Tao biết ngay là mày mà! Nếu Mãn Mãn mà có chuyện không hay xảy ra, đừng nói tới Lục gia với Mãn lão tiên sinh không bỏ qua cho mày, tao với Nhiễm Bích cũng sẽ băm mày thành từng khúc!!"
"Tới đi, dù sao tao kéo Mãn Nhập Mộng làm đệm lưng, cho dù xuống địa ngục cũng là cô ta đi trước chịu thay tao, chúng mày cũng đừng tìm nữa.

Nước sông chảy siết như vậy, lúc cô ta rơi xuống còn có mãng xà quấn lấy, hẳn là..." Cô ta cười lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc: "Chắc là chết rồi đi."
Nói xong còn điên cuồng cười không ngừng, Nhiễm Bích nắm mặt cô ta, một quyền lại tiếp một quyền đấm loạn: "Tiện nhân! Con tiện nhân này!"
Hai người đánh không biết mệt, Lục Kiêu Hà lại đang tìm kiếm không ngừng nghỉ.
Nhưng mà hai ngày qua đi, vẫn không thể tìm thấy chút bóng dáng của Mãn Nhập Mộng, hoạt động dã ngoại sinh tồn cũng bị dừng lại, tân sinh viên đều trở về nhà, nhà trường thông báo nghỉ một tuần.
Tất cả mọi người đều cho rằng Mãn Nhập Mộng đã chết, nhưng Lục Kiêu Hà vẫn kiên định đi tìm kiếm, Mãn Nhập Mộng biến mất bao lâu, anh liền tìm kiếm bấy lâu, không ngủ không nghỉ, không ăn không ngủ.

Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch căn bản khuyên không được, hai ngày nay, anh không nói một lời, chỉ không ngừng tìm kiếm chẳng phân biệt ngày đêm.

Lặp đi lặp lại lặn xuống đáy sông, lại lặp đi lặp lại tìm ở bờ sông, đã đem phạm vi trăm dặm xung quanh lục soát, chỉ thiếu chút lên trời mà thôi, nhưng Mãn Nhập Mộng lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Buổi tối ngày thứ ba, Lục Kiêu Hà một mình cầm đèn pin tìm ở hạ lưu bờ sông, nơi này cỏ dại mọc thành cụm, rất dễ đi lạc, mỗi lần anh tìm đều sẽ đánh dấu, lần thứ hai tới sẽ không đi qua chỗ đã tìm nữa.
Anh dọc theo một con đường nhỏ đi vào sâu bên trong, vạch bụi cỏ ra, là một sơn động nhỏ, sơn động rất âu, bên trong một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không thấy rõ, yên tĩnh như chết.

Anh chậm rãi đi về phía trước, không biết đi mất bao lâu, thẳng đến khi nhìn thấy cô gái mảnh khảnh đang cuộn tròn ở trong góc tường, trái tim Lục Kiêu Hà đã đau đến mức siết chặt lại.
Trong mắt anh nóng lên, cổ họng nghẹn lại nói không ra lời, tay chân nhẹ nhàng đi qua, thật cẩn thận ôm cô vào trong ngực.

Mãn Nhập Mộng nửa mê nửa tỉnh, cả người nóng bỏng, khiến Lục Kiêu Hà sợ đến mức nhanh chóng ôm chặt lấy cô: "Bé con, anh tới rồi."
Gọi vài tiếng Mãn Nhập Mộng mới mở mắt ra, thấy là anh, cô ngẩn ra một hồi lâu, đột nhiêu mếu máo liền khóc, đôi tay túm chặt lấy áo anh, khóe mắt trào ra nước mắt, tiếng nói nghẹn lại: "...!Lục Kiêu Hà, là anh sao?"
"Là anh, anh tới tìm em, thật xin lỗi."
Lục Kiêu Hòa xoa tóc cô, hôn hôn cô: "Ngoan, anh đưa em về nhà."
Mãn Nhập Mộng rốt cuộc cũng phản ứng lại đây không phải mộng, rốt cuộc cũng không hề giống với hai ngày nay, tỉnh lại liền không còn vòng ôm ấm áp của anh nữa.

Cô túm lấy áo anh, khóc lóc nhào qua ôm lấy cổ anh, nhất thời quên hết tất cả, hai chân cũng kẹp chặt lấy eo anh: "Rốt cuộc anh cũng tới rồi."
Cô gái nhỏ ở cổ anh cọ qua cọ lại, nhiệt khí nóng bỏng phả vào hầu kết anh, Lục Kiêu Hà cố nén khó nhịn, ôm sát vòng eo cô, vỗ nhẹ lưng: "Bé con sợ sao?"
"Lúc rơi xuống vực em rất sợ, bị mãng xà quấn vào sông cũng rất sợ, lạc đường đi không ra cũng rất sợ hãi, nhưng mà bây giờ không sợ nữa."
"Tại sao?" Thanh âm Lục Kiêu Hà khàn khàn, đè nặng muôn vàn cảm xúc.
Lực đạo ôm anh của Mãn Nhập Mộng chậm rãi thả lỏng, trước khi ý thức dần dần mơ hồ, mềm mại lẩm bẩm một câu: "Bởi vì anh là tiểu Lục gia mà, anh sẽ bảo vệ em."
Lục Kiêu Hà nhanh chóng đỡ lấy đầu cô, ôm cô đứng dậy, "Anh mãi mãi sẽ bảo vệ em, chỉ bảo vệ một mình em."
Hạ Bỉnh Hàn nhận được điện thoại của Lục Kiêu Hà, nói tìm được Mãn Nhập Mộng rồi, mọi người lại nhanh chóng gọi bác sĩ tới hạ lưu tiếp ứng bọn họ.

Lúc gặp mặt, Mãn Nhập Mộng đã hôn mê, phát sốt cao, Lục Kiêu Hà bế cô lên xe cấp cứu, bác sĩ đi theo liền làm liệu pháp hạ sốt cho cô, một đường đi về phía bệnh viện.
***
Lúc Mãn Nhập Mộng tỉnh lại, Lục Kiêu Hà đang canh giữ ở bên cạnh cô, cô vừa mới giật tay, phát hiện bị Lục Kiêu Hà gắt gao nắm chặt, bởi vậy anh cũng tỉnh theo.
Anh hẳn là cũng mệt muốn chết rồi, trong ánh mắt đều là tơ máu, lúc này mới mấy ngày không gặp, cằm anh còn có râu, tóc cũng lộn xộn, cả người tang thương không ít.

Thấy cô tỉnh lại, Lục Kiêu Hà đầu tiên là ngẩn ra, sau đó luống cuống tay chân sờ mặt cô: "Bé con tỉnh rồi sao, có đói bụng không? Khát nước không? Có muốn ăn gì không?"
Mãn Nhập Mộng không biết là, mấy ngày cô mất tích cộng với một ngày một đêm hôn mê trong bệnh viện của cô quả thực đã tra tấn Lục Kiêu Hà đến không ra hình người.

Anh cứ cách vài phút lại hỏi bác sĩ cô có chuyện gì hay không, bác sĩ gật đầu đảm bảo nói cô chỉ là quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi mà thôi, nhưng Lục Kiêu Hà vẫn không yên tâm, cô không tỉnh, anh cũng không nghỉ không ngủ mà đợi.
Thấy cô có chút ngây ngốc, trong lòng Lục Kiêu Hà căng thẳng, sờ soạng trán cô một cái, không còn nóng nữa, lại sờ sờ mặt cô: "Còn chỗ nào không thoải mái sao?"
Mãn Nhập Mộng nhìn về phía ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa sổ màu trắng tiến vào, kim sắc dừng ở sườn mặt Lục Kiêu Hà, anh quả nhiên vẫn như mọi ngày a...
Mãn Nhập Mộng duối tay, như muốn bắt lấy tia nắng kia, lại bắt được quần áo của Lục Kiêu Hà.
Thì ra, ánh sáng này là anh.
Cô cong môi, tay nhỏ túm lấy áo anh, giống như mèo con làm nũng: "Anh ơi, em về rồi đây."
Cô còn nhớ rõ ngày cô rời đi đã gửi tin nhắn cho anh, nói: Em sẽ bình an trở về.
Tuy còn chưa kịp nói cho anh, mấy ngày nay cô đã trải qua những gì, nhưng cô vẫn làm được rồi.
Lục Kiêu Hà đột nhiên ôm cô vào ngực, tảng đá lớn treo ở trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất, Mãn Nhập Mộng ôn nhu cười, cũng học bộ dáng mọi ngày của anh nhẹ nhàng vỗ lưng anh trấn an.
***
Nằm trong bệnh viện một ngày, Mãn Nhập Mộng dưới sự chăm sóc của Lục Kiêu Hà đã ăn không ít thứ, cô cảm thấy bản thân đã không có gì nghiêm trọng nữa, chỉ là vẫn còn hơi sốt nhẹ, về nhà nghỉ ngơi cũng được, hà tất phải lãng phí tiền nằm viện.
Nhưng già trẻ Lục gia lại không cho cô xuất viện sớm, ngàn lần vạn lần dặn dò bác sĩ, nhất định phải kiểm tra thân thể cô thật kỹ, nhất định không được để lại bất cứ di chứng gì.
Lục gia là có ý tốt, Mãn Nhập Mộng đương nhiên cũng không thể không nhận, liền ngoan ngoãn nằm viện.

Lục Kiêu Hà bồi cô đi tản bộ ở hoa viên bệnh viện, hỏi: "Sau khi em rơi xuống vực đã xảy ra chuyện gì?"
Mãn Nhập Mộng ngồi ở trên ghế dài, híp mắt nhìn chằm chằm cây xanh cách đó không xa, tựa hồ như đang nhớ lại: "Trước khi con mãng xà kia túm em lôi xuống sông thì em đã hít sâu một hơi trước, để lúc ngã xuống sẽ không lập tức bị chết đuối.

Sau đó em cùng nó đánh nhau ở trong nước, tuy ở trong nước nó khá linh hoạt, nhưng em cũng không dễ chọc nha.

Nương theo giãy giụa, em lại giữa đường ngoi lên hít thở vài lần, con rắn kia muốn kéo em xuống đáy sông, em dùng chủy thủ đâm vào người nó, nó đau đến mức chạy trốn khắp nơi, em liền dùng quán lực lúc nó giãy lợi dụng trôi tới gần bên bờ, sau đó em giết chết nó ở trong sông, chỉ là đáng tiếc, đồng hồ anh đưa em đã rơi mất ở trong con sông đó rồi.

Sau đó em bị lạc đường, đi vài ngày cũng không ra được, lại sốt cao, chỉ có thể tìm một sơn động nghỉ ngơi."
Cô quay đầu, rơi vào trong ánh mắt ôn nhu đau lòng của Lục Kiêu Hà, trong lòng vừa động, cười nói: "Em biết anh nhất định sẽ tới tìm em, bởi vì anh đã từng nói, bất luận em ở nơi nào, anh đều sẽ tìm được em.

Tiểu Lục gia, em tin anh lắm đó."
Lục Kiêu Hà nhìn cô thật sâu, anh không tưởng tượng được, một cô gái nhỏ đã trải qua cửa tử một lần như vậy, xong việc nhắc lại thế nhưng còn như gió nhẹ mây trôi, nên nói cô rộng rãi hay là vô tâm vô phổi đây? Nhưng mà, chẳng phải anh thích chính là điểm này của cô sao?
Lục Kiêu Hà đột nhiên nhẹ giọng hỏi cô: "Em biết từ yêu viết như thế nào không?"
Mãn Nhập Mộng cầm lấy nhánh cây nhỏ bên cạnh viết xuống một chữ "yêu" trên đất, nhìn về phía Lục Kiêu Hà.

Anh lắc đầu, lấy nhánh cây trong tay cô viết lên ba chữ "Mãn Nhập Mộng" hiên ngang khí phách.
Mãn Nhập Mộng càng thêm khó hiểu, chỉ vào chữ "yêu" kia: "Rõ ràng cái này mới là yêu."
Lục Kiêu Hà điểm điểm tên cô: "Anh nói là cái này."
"Tại sao chứ?"
"Cô gái ngốc."
Anh cười nhẹ, kéo tay cô qua ôm cô vào trong lòng: "Liên quan tới em, mới là yêu.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện