Edit by Shmily
--------------------------------
Mấy ngày gần đây, Mãn Nhập Mộng cảm thấy thần sắc Lục Kiêu Hà có thể gọi là hung ác nham hiểm đáng sợ, cô tự hỏi là liệu có phải mấy ngày này mình đã đắc tội gì với anh không, không biết đại thiếu gia lại không vừa ý chỗ nào.
Ngay cả mỗi ngày trên đường tới trường, hai người ngồi chung một chiếc xe, Mãn Nhập Mộng cũng có thể cảm giác được khí áp thấp xung quanh Lục Kiêu Hà, anh không nói lời nào, cô cũng cúi đầu phát ngốc.
Mãn Nhập Mộng ít nhiều gì cũng hiểu biết về Lục Kiêu Hà, biết anh hỉ nộ vô thường, chỉ là không đoán nổi tâm tình của anh đã càng ngày càng kém, cơ hồ là sắp gần như bùng nổ.
Cô đang tự hỏi về sau mình có nên đi xe bus đi học hay không, tránh đi phiền toái lớn này, người bên cạnh đột nhiên khàn khàn lên tiếng: "Dừng xe."
Chú Vương đem xe dừng ở ven đường, Mãn Nhập Mộng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi này cách trường học còn một khoảng nữa, cô khó hiểu nhìn về phía Lục Kiêu Hà, anh đang nhắm mắt dưỡng thần, tư thế nằm ngửa khiến cái cằm cong đặc biệt sắc bén lạnh lùng, đi xuống chính là áo sơ mi mỏng mở hai cúc trên, còn có thể thấy được đường cong cơ bắp rắn chắc.
Mãn Nhập Mộng không khống chế được đôi mắt, tiếp tục nhìn xuống, bàn tay thon dài của anh tùy tiện đặt ở trên đùi, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, không châm lửa, lại càng thêm nổi bật khớp xương xinh đẹp của anh.
Thanh âm Lục Kiêu Hà kéo Mãn Nhập Mộng đang từ trong cõi thần tiên ngắn ngủi về, "Em nhìn cái gì?"
Cô lập tức cúi đầu, không phát hiện ra dưới đôi mắt đang híp lại của Lục Kiêu Hà hiện lên vài phần ý cười, anh phân phó tài xế: "Chú ra ngoài một lát, tôi có chuyện nói với cô ấy."
Chú Vương đáp một tiếng, mở cửa xe đi ra xa, Mãn Nhập Mộng nhìn thời gian, còn sớm, lúc này mới quay đầu lại nhìn anh: "Tiểu Lục gia có chuyện gì vậy?"
Thuốc lá trong tay Lục Kiêu Hà được anh ngậm ở trong miệng, anh hơi hơi nghiêng người, tâm tình tựa hồ không tốt, có chút bực bội vuốt vuốt tóc, tóc mái từ đỉnh đầu tung bay xuống, rũ ở trước mắt, hiện ra vài phần không thể kiềm chế cùng dã tính.
Mãn Nhập Mộng nhàn nhạt nhướng mày, liền nghe thấy Lục Kiêu Hà híp mắt, nửa dỗ nửa dụ hỏi: "Bé con, em cảm thấy anh thế nào?"
Mãn Nhập Mộng gật đầu: "Tiểu Lục gia rất tốt."
"Chỗ nào tốt?" Điếu thuốc trong miệng anh trước sau vẫn chưa bật lửa, đôi mắt lại thật sâu nhìn chằm chằm cô, lòng bàn tay thỉnh thoảng nhẹ điểm hai cái, Mãn Nhập Mộng biết, đây là lúc anh đang có suy nghĩ ý đồ xấu gì đó.
"Ừm..."
Một nửa tâm tư của cô đang lo lắng xem mình có khả năng tới trễ hay không, bộ dáng có chút thất thần: "Nơi nào cũng tốt."
Lục Kiêu Hà nghe được ra ý tứ có lệ trong đó, anh nhẫn nại tính tình, kéo bàn tay nhỏ ở trên đùi của cô qua nắm lấy, tay cô nhóc rất sạch sẽ, mang theo chút hơi lạnh, da thịt lại trơn trượt như bông, cầm lên sờ thật giống như kẹo bông gòn, làm tâm thần anh nhoáng lên, suýt chút nữa không nhịn được.

Mãn Nhập Mộng cũng không có vùng ra, gần đây cô cũng lười đi giảng đạo lý với anh, hơn nữa dạo này Lục Kiêu Hà rất thích sờ sờ cô, rồi còn ôm ôm, mới đầu cô đương nhiên là cự tuyệt, bất quá đối phương còn làm quá thêm, số lần nhiều, Mãn Nhập Mộng cũng lười nháo với anh, liền tùy tiện để anh làm.
Hai người đối diện, Lục Kiêu Hà bỗng nhiên chậm rãi bật cười, ghé sát vào một chút, hỏi cô: "Em thích sao?"
Mãn Nhập Mộng hơi giật mình, nhìn chằm chằm anh nửa ngày, thế nhưng lại tìm thấy ở trong ánh mắt luôn luôn quạnh quẽ của anh hiện ra vài phần nghiêm túc, cô đột nhiên cười, cong môi: "Tiểu Lục gia hôm nay uống say sao?"
Cô mở cửa muốn xuống xe, trên eo tức khắc bị một cánh tay vươn tới ôm lấy cô kéo vào trong ngực, Lục Kiêu Hà mới vừa rồi thần sắc còn nghiêm túc, giờ phút này lại có bộ dáng ác liệt, anh dùng sức bóp má cô, bức hai mắt cô đối diện với mình, âm lãnh cảnh cáo cô: "Không cho phép thích người khác."
Lục Kiêu Hà biết, nếu đem vẻ bề ngoài mềm mại mảnh mai của Mãn Nhập Mộng mở ra thì bên trong áo chỉ toàn là cứng rắn như con nhím.

Cô rất biết giả heo ăn thịt hổ, tỷ như lúc cô gọi anh là ca ca, đều là muốn anh giúp mình giải quyết phiền toái, cố tình anh còn chịu thương chịu khó cam tâm tình nguyện đứng ra làm lá chắn cho cô, để mặc cô xâu xé.

Nhưng cái này không đại biểu cho việc anh có thể dung túng cô làm bất luận việc gì, tỷ như ở trên phương diện tình cảm, Lục Kiêu Hà cầm được bảo đảm, trước khi Mãn Nhập Mộng thích anh thì tuyệt đối không có bất luận kẻ nào được phép tiến vào trong lòng cô, nam hay nữ đều không được!
Cho nên lá thư tình kia, với anh mà nói không khác gì quả bom nổ đúng chỗ.

Đây, là nhắc nhở anh, cô nhóc này quá được người khác ưa thích, đều mẹ nó cả nam lẫn nữ đều muốn ăn!
Lục Kiêu Hà vốn là đang thả chậm từng bước chậm rãi chờ Mãn Nhập Mộng tiếp nhận mình, nhưng hiện tại cũng không thể không ngoan tâm cảnh cáo vài câu, miễn cho vật nhỏ này lại chạy theo người khác.
Mãn Nhập Mộng dùng sức giật tay ra khỏi tay anh, cũng nhăn lại mi: "Anh đang nói cái gì vậy?"
Cô căn bản không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho là Lục Kiêu Hà coi mình là vật phẩm thuộc quyền sở hữu của anh, lời cảnh cáo này cũng là hoàn toàn nhất thời bị động kinh, cũng không thể chỉ bằng mấy lời này bảo cô suy đoán ra là Lục Kiêu Hà thích cô đi.

Ở trên phương diện tình cảm, cung phản xạ của cô dường như luôn chậm mất mấy năm ánh sáng, không hề thông minh như Lục Kiêu Hà tưởng tượng.
Lục Kiêu Hà cho là nói tới đây rồi, cô đại khái cũng hiểu ý tứ của anh, vì thế liền buông tay ra, Mãn Nhập Mộng cũng ngồi thẳng người, kiên nhẫn an ủi: "Tiểu Lục gia, anh yên tâm, tuy rằng tính tình anh không tốt lắm, nhưng em vẫn có thể chịu đựng được, em cũng sẽ không bởi vì sau khi khai giảng kết giao thêm nhiều bạn mới liền không để ý tới anh nữa, tóm lại chúng ta vẫn là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy."
Nói xong, cô thò ra khỏi cửa sổ bảo chú Vương mau chóng quay lại lái xe, nhìn sang thần sắc của Lục Kiêu Hà, phát giác hình như còn âm trầm hơn so với vừa rồi, cô vô cùng mê mang: "Được rồi, sau này em sẽ tận lực gặp mặt anh nhiều hơn, đừng tức giận được không, em cũng rất bận."
Lục Kiêu Hà: "..."
***
Tới trường học, Mãn Nhập Mộng trên đường đi tới sân huấn luyện gặp phải nữ sinh ngày hôm qua đưa thư tình cho cô, cô không nhìn thấy đối phương, Đàm Mạt chạy nhanh tới gọi cô lại, Mãn Nhập Mộng vừa thấy cô ấy liền nhớ tới lá thư bất hạnh ngày hôm qua.
Đàm Mạt tiến lên, rồi lại dừng ở cách cô vài bước, đỏ mặt cúi đầu: "Cái đó...!cái đó...!cậu có..."
Mãn Nhập Mộng thấy cô ấy như thiếu nữ hoài xuân, trong lòng lại tự giận chính mình, làm sao có thể không bảo vệ lá thư tình kia thật tốt chứ!
Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn tiến lên giữ chặt tay Đàm Mạt, Đàm Mạt không dự đoán được Mãn Nhập Mộng sẽ làm ra hành động như vậy, thân thể cũng run lên, Mãn Nhập Mộng an ủi: "Bạn học, lá thư tình kia không cẩn thận bị tôi làm rớt xuống bể bơi rồi..."
"A?"
Đàm Mạt nhỏ giọng kinh hô, bộ dáng giống như sắp khóc, Mãn Nhập Mộng thấy thế liền vội nói: "Nếu không cậu lại viết thêm một lá nữa được không, lần này tôi nhật định sẽ cẩn thận giữ gìn, nhất định sẽ truyền đạt lại tâm ý của cậu!"
Đàm Mạt cắn môi: "Nhưng...!có thể sao?"
"Đương nhiên có thể nha."
Mãn Nhập Mộng vỗ vỗ bả vai cô ấy: "Bạn học, tôi rất thích dũng khí theo đuổi tình yêu của cậu, mặc kệ kết quả là tốt hay xấu, cậu vẫn luôn phải nỗ lực vượt qua, thanh xuân không hối hận, dũng cảm theo đuổi!"
Nói xong, cô còn nắm tay cổ vũ cho cô ấy, Đàm Mạt cảm động đến nước mắt xoay quanh: "Cảm ơn bạn học Mãn, tớ nhất định sẽ nghe lời cậu nói viết lại một lá thư nữa, đến lúc đó, hy vọng có thể nhận được kết quả tốt..."
Cô ấy mong chờ nhìn về phía Mãn Nhập Mộng, Mãn Nhập Mộng bị cái ánh mắt này của cô ấy nhìn liền nhớ tới gương mặt lạnh của Lục Kiêu Hà, cảm thấy cái "kết quả tốt" này sợ là có chút hão huyền, vẫn là không nền để cho cô ấy có quá nhiều hy vọng đi, miễn cho lại chịu đả kích.
Mãn Nhập Mộng lại an ủi cô ấy vài câu, sau đó liền nhanh chóng tới sân huấn luyện, Đàm Mạt ngơ ngẩn nhìn thân ảnh của cô, cảm động đến lẩm bẩm tự nói: "Bạn học Mãn coi trọng thư tình của mình như vậy...!có phải là bởi vì..."
Câu nói kế tiếp, cô ấy xấu hổ đến mức nói không nên lời, cách đó không xa, Lục Kiêu Hà nhìn thấy một màn này, gân xanh trên trán giật giật.
Đàm Mạt vẫn còn đứng tại chỗ cảm nhận dư vị ôn nhu của Mãn Nhập Mộng khi nói chuyện với mình, trên đầu đột nhiên bị phủ bởi một cái bóng hắc trầm, cô ấy quay đầu, vừa kinh vừa sợ lui về phía sau một bước: "Lục...!Lục học trưởng, cho hỏi có chuyện gì sao?"

***
Quân huấn ở trường học đã gần kết thúc, bất quá nhiệm vụ huấn luyện lại ngày càng nặng nề, đều là một đám các cô gái nhỏ, mỗi ngày bị phơi dưới cái nóng ba mươi mấy độ cùng cường độ huấn luyện cao như vậy khiến nhiều người thường xuyên đổ bệnh, huấn luyện viên đối với vấn đề này vô cùng đau đầu, một bên phê bình mọi người yếu đuối, một bên lại đề cao cường độ huấn luyện.
Thời điểm ăn cơm trưa, Mãn Nhập Mộng nằm ở ghế trong lều quạt mát, bên người một trận sột sột soạt soạt tiếng vang, cô mở mắt, trên đầu là một nữ sinh xa lạ, cô ấy cũng mặc quân phục, bất đồng chính là, trên mặt cô ấy trang điểm vô cùng khoa trương kinh dị, Mãn Nhập Mộng hỏi: "Cậu là?"
Nữ sinh trang điểm kinh dị ngồi xổm xuống nhìn cô, duỗi tay: "Tôi là Nhiễm Bích, rất vui được gặp cậu."
Mãn Nhập Mộng gật đầu, duỗi tay nắm lấy tay cô ấy, bạn học trang điểm kinh dĩ cởi mũ xuống, đầu tóc đủ loại mày cực kỳ chói mắt, cô nàng cuốn một dúm tóc, ngồi xếp bằng trước mặt Mãn Nhập Mộng, vỗ vỗ cánh tay cô: "Cậu ngẩn người cái gì thế?"
"À..."
Cô cười cười: "Tôi hơi ngạc nhiên, tóc cậu đặc biệt thật."
"Đương nhiên." Nhiễm Bích đầu tiên là nhướng mày đắc ý, sau đó lại ghé sát vào Mãn Nhập Mộng hơn một chút: "Cậu là Mãn Nhập Mộng?"
"Ừm, cậu biết tôi?"
"Xời, trên đời này không có chuyện gì là bổn cô nương này không biết!"
"Cậu tìm tôi có việc gì không?" Mãn Nhập Mộng hỏi.
"Là thế này..." Nhiễm Bích thân mật kéo cánh tay cô: "Tôi tới nhắc nhở cậu cách xa Văn Duyệt ra một chút, làm bạn với tôi đi, cậu thấy thế nào?"
Mãn Nhập Mộng lắc đầu: "Này chỉ sợ là không được, tôi với Văn Duyệt đã là bạn tốt, nếu cậu đồng ý thì tôi cũng có thể làm bạn tốt của cậu, còn có thể giới thiệu cho hai người làm bạn, Văn Duyệt rất tốt, tôi thấy cậu trừ...!ừm...!cũng rất tốt."
Mãn Nhập Mộng nhìn ra được, Nhiễm Bích người này không phải người xấu, tuy rằng hành vi cùng vẻ ngoài nhìn có chút kỳ quái, nhưng ánh mắt thuần tịnh, bất luận cảm xúc gì đều viết ở trên mặt, so với đám con gái quanh co lòng vòng thì đơn thuần hơn không ít.
Nhiễm Bích đang muốn cự tuyệt thì liền nghe thấy một tiếng mắng vọng đến: "Con nhỏ chết tiệt kia! Lại tới đoạt bạn của tao à."
Văn Duyệt bước chân mạnh mẽ oai phong, y như sao băng vụt tới, nắm lấy cổ áo của Nhiễm Bích túm tới đánh tơi bời, Mãn Nhập Mộng nhìn đến trợn mắt há mồm, nhanh chóng đi lên ngăn lại.
Lúc này, Nhiễm Bích cũng thoát khỏi sự kiềm chế của Văn Duyệt, hai người đánh đến không dứt ra được, Văn Duyệt kéo tóc Nhiễm Bích ép xuống đất: "Con mẹ nó lại đội cái thứ rách nát này! Ngu ngốc như vậy, cách xa Mãn Mãn của tao một chút!"
"Mày quản được à, đồ đàn ông này! Dựa vào cái gì mà tao phải cách xa cậu ấy, có cút thì cũng là mày cút!" Móng tay Nhiễm Bích rất dài, bóp chặt cổ Văn Duyệt không bỏ, thẳng đến mức làm cho cô ấy thở không nổi, đầu gối còn dùng lực đập về phía hông Văn Duyệt.

Hai người ước chừng đánh gần mười phút, Mãn Nhập Mộng cố hết sức đem người kéo ra, cũng hiểu rõ được tiền căn hậu quả.
Thì ra Văn Duyệt với Nhiễm Bích là bạn học cấp ba, chỉ là hai người ai cũng không quen nhìn ai, Văn Duyệt không quen nhìn dáng vẻ kệch cỡm của Nhiễm Bích, Nhiễm Bích không thích cái bộ dáng cà lơ phất phơ của Văn Duyệt, hai người gặp mặt liền đánh nhau, ba năm cao trung cơ hồ là đánh đến ngươi chết ta sống, ai biết được là lên đại học còn học chung một trường.
Nhiễm Bích biết được gần đây Văn Duyệt có làm quen được một người bạn mới, vốn định đến xem là cái đồ ngốc nào, không nghĩ tới Mãn Nhập Mộng còn rất hợp khẩu vị của mình, nhất thời liền nổi lên tâm tư tranh đoạt.
Mãn Nhập Mộng nhìn hai người, trên mặt Văn Duyệt tựa hồ dính không ít bùn đất, khóe miệng cũng bị cào rách, trên cổ còn có dấu vết móng tay của Nhiễm Bích.
Nhiễm Bích cũng không khá hơn, tóc giả bị kéo bung, lộ ra cái kiểu tóc tẩy nhuộm xơ xác, trên đầu còn có ba nhúm tóc y như cột thu lôi, tóc mái che khuất một con mắt, một con mắt khác cũng sưng lên, lớp trang điểm bị nhòe đi, trên mặt đen thùi lùi càng thêm quái dị.
Mãn Nhập Mộng ngồi giữa hai người, chống tay thở dài, cô thật sự không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày có hai nữ sinh vì cô mà đánh nhau: "Hai người các cậu, tớ đều muốn làm bạn, nhưng mà tớ hy vọng ba người chúng ta có thể hòa thuận ở chung, cứ đánh như vậy cũng không được."

"Có cô ta thì không có tớ, có tớ thì không có cô ta! Mãn Mãn cậu chọn một người đi!" Văn Duyệt nói một câu ngắn gọn, trừng mắt nhìn Nhiễm Bích, lại mắng: "Con nhỏ chết tiệt, Táng Ái gia tộc* đều chết hết rồi, mày còn ở đây thể hiện cái văn hóa phục hưng gì thế này, ngu xuẩn!"
*Táng Ái gia tộc: là chỉ những người hơi kỳ quái, nổi loạn, đi ngược lại với văn hóa xã hội làm chôn vùi đi văn hóa.
Nhiễm Bích không phục: "Mày nói cái gì đấy! Mày vũ nhục tao thì được chứ tuyệt đối không thể vũ nhục Táng Ái gia tộc của tao nhá!"
Mãn Nhập Mộng cảm thấy đầu mình sắp xù lên rồi, đứng lên vỗ vỗ bụi trên người: "Được rồi, hai người đánh tiếp đi, tớ đi ăn đây."
Cô đi về phía trước, Văn Duyệt nhanh chóng đuổi theo, Nhiễm Bích cũng nhanh chân theo kịp, Mãn Nhập Mộng đi ở phía trước, hai đại hiệp theo sau thỉnh thoảng còn làm mấy động tác nhỏ, chọc chọc mộng véo véo tay gì gì đó.
Đến nhà ăn, những sinh viên khác vừa thấy ba người quái dị này liền tự động lui xa vài mét, đặc biệt là Nhiễm Bích, kiểu tóc như một cái cột thu lôi, tự nhiên đưa tới không ít chỉ chỉ trỏ trỏ cười nhạo.
Nhiễm Bích tựa hồ cũng bị những ánh mắt đó làm cho không được tự nhiên, rũ đầu đi theo phía sau Mãn Nhập Mộng, hoàn toàn không có vẻ táo bạo kiêu ngạo như lúc đánh nhau với Văn Duyệt ban nãy.
Đột nhiên, tay cô bị người ta nắm lấy, Mãn Nhập Mộng quay đầu lại nhìn cô nàng cười an ủi, lôi kéo cô nàng đi tới khu múc cơm, trong lòng Nhiễm Bích cảm động, cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Văn Duyệt nhìn thân ảnh hai người, trong lòng nóng lên, trên người Mãn Mãn vẫn luôn mang theo năng lượng chữa lành, làm người ta nhịn không được muốn tiếp cận, chờ tiếp cận rồi lại không thể rời đi được, bởi vì cô tốt đẹp như vậy, còn kiên định, có gan nhìn thẳng vào những thứ mà người khác không dám nhìn thẳng, cũng dám tiếp thu những chuyện mà người khác không thể tiếp thu, giống như không biết hai chữ sợ hãi viết như thế nào.

Ở bên cạnh cô, không hiểu sao lại có cảm giác an toàn, rõ ràng cô cũng là một cô gái nhỏ nhu nhược như vậy.
Văn Duyệt đuổi theo hai người, thời điểm lấy mâm đồ ăn để múc cơm, liền ghé tới thì thầm với Nhiễm Bích một cậu: "Mày mẹ nó đánh tao hăng lắm mà, sao đối với người khác lại cụp cái đuôi vào thế?"
Nhiễm Bích rũ đầu, đầu tóc xơ xác rũ xuống che khuất biểu tình của mình, thanh âm thấp thấp: "Bởi vì tao chỉ quen mày."
Đối với những người thân quen mới bộc phát tính tình của mình, đây là thói quen nguyên thủy của nhân loại.
Hai người quá quen thuộc lẫn nhau, quen thuộc đến mức lúc đánh nhau cũng biết nên chọc đối phương chỗ nào mới là đau nhất, biết lúc mắng đối phương nên mắng câu nào mới là tàn nhẫn nhất, thậm chí còn biết được khuyết điểm của nhau, đương nhiên cũng bao gồm cả ưu điểm, chỉ là hai người đều không muốn thừa nhận mà thôi.
Mãn Nhập Mộng múc cơm xong liền gắp thêm hai lát trứng chiên, chia cho hai người mỗi người một cái, cười nói: "Không phải có thể hòa bình ở chung sao, sao lại suốt ngày đánh nhau như vậy chứ? Không bằng nỗ lực hướng về những điều tốt đẹp, nhìn xem có thể làm bạn bè hay không."
Văn Duyệt cắm một miếng chứng chiên: "Ai muốn làm bạn với con nhỏ dị hợm kia chứ."
Nhiễm Bích cũng nói: "Ai muốn làm bạn với đồ đàn ông!"
Hai người đem trứng chiên của Mãn Nhập Mộng cho ăn sạch, phảng phất như cũng muốn hơn thua cả chuyện này, Mãn Nhập Mộng cúi đầu ăn cơm: "Tùy các cậu, mặc kệ các cậu đánh nhau thế nào sau lưng tớ, dù sao ở trước mặt tớ thì không thể đánh."
Nhiễm Bích tiêu sái vuốt tóc mái một cái, đáng tiếc tóc mái của cô nàng rất ngắn, một chút tiêu sái cũng không có, cô nàng gật đầu: "Được."
Mãn Nhập Mộng nhìn cô ấy: "Vì sao cậu lại muốn làm bạn với tớ, hơn nữa còn là biết quan hệ của tớ với Văn Duyệt rồi mới tới tìm."
Nhiễm Bích không nói, cúi đầu ăn cơm, sau một lúc trầm mặc mới rầu rĩ nói một câu: "Có thể làm bạn với Văn Duyệt, khẳng định không kém."
Văn Duyệt suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, nhìn chằm chằm Nhiễm Bích nửa ngày, đột nhiên đem dưa muối ở trước mặt đẩy về phía cô nàng: "Còn may mắt mày chưa mù, em Mãn của chúng ta chính là người uy vũ nhất trường, làm bạn chắc chắn không lỗ đâu."
"Cần mày dạy à! Từ ánh mắt đầu tiên là tao đã biết rồi!" Nhiễm Bích gắp một miếng dưa muối lên bỏ vào trong miệng, Văn Duyệt đau lòng đ ĩa dưa muối liền kéo nó về, hai người hai đôi đũa đoạt dưa muối của nhau, Mãn Nhập Mộng xem đến cực kỳ bất đắc dĩ.
Nháo một hồi qua bữa cơm trưa, Văn Duyệt muốn cùng Mãn Nhập Mộng đi toilet, Nhiễm Bích lại một hai đồi kéo Mãn Nhập Mộng sang một cái toilet khác, cô bị kẹp giữa hai người, bị hai người kéo tới kéo lui, cuối cùng bất đắc dĩ giật tay ra, vì tránh né hai người cho nên liền tùy tiện tìm một cái toilet chạy vào.
Mới vừa đi vào, cô liền biết mình chạy sai rồi, một đám nam sinh đứng tiểu ở trước bồn tiểu, có người nhận thấy được không thích hợp, xoay người liền nhìn thấy một nữ sinh, chửi thề một tiếng, nước tiểu còn văng cả ra ngoài.
Những người khác cũng đang muốn quay đầu, mi mắt Mãn Nhập Mộng đột nhiên bị một bàn tay ấm áp che lại, che khuất đi những thứ không nên nhìn, lưng cô dán ở trên ngực nam sinh, cái ôm của anh rộng lớn ấm áp, tiếng nói nặng nề: "Anh đưa em ra ngoài."
Cô biết là Lục Kiêu Hà, rất kỳ quái, ngay lúc anh tới gần thì cô đã biết là anh rồi, loại cảm giác này khó có thể hình dung, ngay cả nỗi xấu hổ cùng thất thố của cô cũng đều tan thành mây khói.
Mãn Nhập Mộng nghe thấy nam sinh khác chào hỏi với Lục Kiêu Hà, anh nhàn nhạt ừ một tiếng: "Chuyện cô gái nhỏ chạy nhầm vào WC này, không được truyền ra ngoài."
Những người còn lại vội vàng kéo quần thật kỹ: "Dạ, học trưởng yên tâm."
Lục Kiêu Hà vỗ nhẹ bả vai Mãn Nhập Mộng: "Xoay người."

Cô rất nghe lời, bởi vì mắt bị anh che lại, cho nên toàn thân đều tín nhiệm anh, Lục Kiêu Hà cười nhẹ: "Thật ngoan, bây giờ chậm rãi bước về phía trước, đừng sợ, anh sẽ không làm em ngã."
Mãn Nhập Mộng gật đầu, nhấc chân chậm rãi đi về phía trước, đi ra một khoảng cách sau liền vỗ vỗ tay anh: "Tiểu Lục gia, hẳn là ra ngoài rồi đi, có thể buông em ra không."
"Còn chưa được."
Tay anh rất lớn, cơ hồ là bao lại nửa khuôn mặt cô, thiếu nữ nhu mỹ trên mặt chỉ lộ ra hai cánh môi diễm lệ cùng cái cằm xinh đẹp, dưới lòng bàn tay, lông mi cô ngẫu nhiên sẽ nhẹ nhàng rung động, cái này làm cho nỗi lòng của anh khó tĩnh, hô hấp cũng hơi rối loạn.
Mãn Nhập Mộng như phát hiện ra biến hóa của anh: "Sao vậy ạ?"
Lục Kiêu Hà không đáp.
Phía trước chính là đích đến, anh tiếp tục chỉ dẫn cô đi tới, thân thể nho nhỏ của cô bị anh bao lại, từ sau nhìn qua, căn bản không nhìn ra phía trước Lục Kiêu Hà còn có một cô gái nhỏ.

Trong lòng Mãn Nhập Mộng bồn chồn, duỗi tay sờ s0ạng phía trước: "Anh rốt cuộc muốn mang em đi nơi nào?"
"Đưa cho em một món quà nhỏ, ở ngay phía trước thôi."
Lúc anh nói lời này, rõ ràng vẫn là thanh âm trầm thấp như xưa, chỉ là thiện tại nghe thấy thế nhưng còn nhiều chút khàn khàn câu người, Mãn Nhập Mộng sửng sốt, đại khái là ảo giác của cô, cô cứ có cảm giác giờ phút này Lục Kiêu Hà phá lệ ôn nhu, cùng với tiểu Lục gia mà cô quen biết khác nhau một trời một vực.
Không đúng, là gần đây anh đều có chút kỳ quái, hoặc là âm trầm, hoặc là thân mật, còn đôi khi liền trêu cợt cô, cảm xúc thay đổi quá nhiều không phải là chuyện tốt, cô vẫn tương đối hoài niệm tiểu Lục gia trước đây, cho dù cả ngày bày ra bộ mặt lạnh thì cũng tốt hơn bộ dáng ôn ôn nhu nhu khi nói chuyện với cô bây giờ, có đôi khi bị anh nhìn chằm chằm, cô thế nhưng cũng sẽ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Tới nơi cần tới, Lục Kiêu Hà đứng yên ở phía sau cô thả tay xuống, Mãn Nhập Mộng cũng chậm rãi mở ro mắt, thời điểm tiếp xúc với ánh sáng, cường quang còn làm cho cô có chút không thích ứng, cô híp mắt nhìn qua, trong tầm mắt mơ hồ là mặt nước mênh mông cùng ánh sáng chớp động.
Chờ khi cô thích ứng được với ánh sáng, Mãn Nhập Mộng nhìn ra trước mặt chính là hồ thiên nga phía sau trường học.
Hôm nay ánh nắng tươi sáng, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hồ, đáy hồ thanh huy, giống như ngân hà trên bầu trời đầy sao, nơi chốn chớp động, xinh đẹp đến không có từ nào tả nổi, ngay cả những con thiên nga đen trắng ở trên mặt hồ bơi lội quanh thân cũng được phủ một tầng quang huy thánh khiết, gió nhẹ thổi qua, làm cho mặt hồ nổi lên vài gợn sóng nhẹ, giữa mùa hè này đẹp đến quá mức lộng lẫy.
"Có thích không?"
Mãn Nhập Mộng xem đến nhập thần, cũng chưa phát giác cánh tay Lục Kiêu Hà đã duỗi tới vòng qua eo cô đặt ở trên lan can, bản thân đã hoàn hảo ôm cô ở trong ngực.
Thanh âm của anh rất thấp, không biết là sợ làm mất hứng thú của cô hay là sợ làm cô sợ hãi, tóm lại ngữ điệu ám trầm lười nhác này vô thanh vô tức tiến vào trong tai Mãn Nhập Mộng, đánh trúng trái tim cô, làm cô đột nhiên run lên một chút.
Cô nhíu mày, không trả lời.
Lục Kiêu Hà giúp cô vén lại tóc mái ra sau tai, chỉ vào một bên nước cách đó không xa: "Nhìn bên kia."
Mãn Nhập Mộng nhìn qua, mới đầu là không thể tin được, sau đó liền vui mừng vẫy vẫy tay về phía kia, mặt nước bên kia là ba con vịt, Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha đang thảnh thơi phơi nắng, cạc cạc kêu to, nhìn thấy Mãn Nhập Mộng vẫy tay với chúng nó liền vươn cái cổ dài lên đập đập nước, còn kinh động đến những con thiên nga khác trong hồ.
"Sao anh lại mang chúng nó tới đây được?"
Mãn Nhập Mộng quay đầu lại hỏi Lục Kiêu Hà, động tác có chút nhanh, thiếu chút nữa đụng phải mặt anh, lúc này cô mới phát giác bản thân đã bị anh ôm từ lúc nào.
Lục Kiêu Hà nói: "Vòng cổ anh tặng em không đeo, anh liền cho người đưa chúng từ núi Thanh Sầm về đây, lúc vừa tới đây, mấy con vịt này còn không quá quen với khí hậu, nuôi vài ngày thân thể tốt lên anh mới mang em tới xem.

Hiện tại xem ra, chúng nó ở chỗ này chơi rất được, em yên tâm, anh đã nói với lãnh đạo nhà trường rồi, nuôi ở đây được, về sau em cũng có thể thường xuyên tới đây chơi với chúng, nếu em muốn mang về nhà cũng được, đều tùy em, chỉ cần em vui vẻ."
"Cảm ơn anh, tiểu Lục gia."
Lục Kiêu Hà câu môi, đem tóc tai tán loạn của cô vuốt lại, nhướng mày nhìn vành tai đang đỏ lên của cô, ghé lại gần: "Cứ cảm ơn như vậy?"
Mãn Nhập Mộng quay đầu lại nhìn anh: "...!Không thì sao?"
Anh cười nghiền ngẫm, không kiềm chế được vẻ lưu manh trên mặt, cong lưng xuống, tầm mắt đối diện với cô, ngữ khí như dỗ dành trẻ con: "Bé con ngoan, hôn một cái.".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện