12.
Mạnh Tân thích đi du lịch và sưu tầm quà lưu niệm khắp nơi, trên ba lô gắn đủ thứ huy hiệu kỳ quái. Cậu thường đăng những bức ảnh độc đáo lên blog cá nhân để ghi lại cuộc sống của mình, còn tích lũy được một nhóm fan nhỏ.
Thỉnh thoảng cậu cũng chơi game nhưng không giỏi lắm, chỉ thích chơi mấy trò đơn giản không cần động não.
"Siêu thật!" Mạnh Tân ngồi xếp bằng cạnh Liêu Thâm, nhìn đối phương dễ dàng giúp mình vượt qua cấp độ mà lâu nay mình mắc kẹt, nhịn không được mở to mắt khen ngợi.
Liêu Thâm vốn định nói "Tại cậu ngốc quá thôi", nhưng hai người chưa thân nhau đến mức có thể nói những lời như vậy, hắn suy nghĩ một lát rồi mím môi, vẫn tỏ thái độ lạnh lùng với Mạnh Tân như trước.
Khi nhét lại tay cầm vào tay Mạnh Tân, hắn mới mở miệng: "Sao lại đưa tôi cái đó?"
Mạnh Tân hỏi: "Cái nào ạ?"
Nói xong cậu gãi cổ, sực nhớ ra vật trang trí nhỏ mình đưa cho Liêu Thâm, bừng tỉnh đại ngộ nói: "À...... Anh nói cái kia hả! Em thấy anh có vẻ rất thích, cũng chẳng đắt lắm nên lúc về tiện tay mua luôn."
Liêu Thâm cãi lại: "Tôi có thích đâu."
Mạnh Tân nhún nhường xin lỗi hắn rồi chắp tay trước ngực, nhắm mắt nói: "Xin lỗi xin lỗi, lúc nào em cũng tự cho mình là đúng hết, nhưng em lỡ mua rồi, anh nhận giùm em nha!"
13.
Nếu trong một cặp tình nhân có một người khẩu thị tâm phi, người kia lại nhạy cảm thì mối quan hệ này sẽ trở thành thảm họa.
Trước kia Liêu Thâm và Trần Ôn Tầm là bạn học khác lớp.
Thời trẻ lý do yêu đương rất đơn giản, thường không cần tình cảm sâu nặng. Lúc đó mẹ Trần Ôn Tầm mới qua đời nên y đang ở giai đoạn chênh vênh nhất, đúng lúc được Liêu Thâm theo đuổi, thế là đồng ý ngay.
Lý do Liêu Thâm thích Trần Ôn Tầm rất nông cạn. Trần Ôn Tầm có ngoại hình đẹp, thành tích cao, còn được các bạn học gọi đùa là hoa khôi của lớp. Nhìn bề ngoài, Trần Ôn Tầm là một thiếu niên xinh đẹp hiền lành, trên người toát ra khí chất đặc biệt của con nhà gia giáo.
Cũng như các đôi tình nhân khác, lúc mới hẹn hò hai người rất tình tứ, mỗi khi đi học Liêu Thâm luôn đeo ba lô giùm Trần Ôn Tầm. Lúc đó họ chưa sống chung, rất nhiều chuyện đều giữ kín trong lòng, thỉnh thoảng cũng cãi nhau nhưng chẳng kéo dài bao lâu.
Một tháng trước khi đi du lịch, họ cãi nhau một trận nảy lửa, mâu thuẫn lớn đến mức chiến tranh lạnh vẫn chưa kết thúc.
Trần Ôn Tầm cắn răng nghiến lợi mắng hắn, đập bể bình hoa trong nhà rồi đòi chia tay lần nữa.
Hai người không ai chịu cúi đầu xin lỗi.
Liêu Thâm không biết cách xin lỗi, còn Trần Ôn Tầm quá tự cao.
14.
Liêu Thâm không cảm ơn nhưng Mạnh Tân cũng chẳng giận.
Cậu vừa tiễn Liêu Thâm đi xong thì Trần Ôn Tầm đến.
"Liêu Thâm đến phòng em làm gì vậy?" Trần Ôn Tầm lau tóc rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường cậu hỏi.
Mạnh Tân vừa lấy máy sấy ra khỏi ngăn kéo vừa nói: "Em có trò chơi không qua ải được nên nhờ anh ấy chơi giùm ạ."
Nghe vậy Trần Ôn Tầm cũng chẳng nghi ngờ gì mà nói: "Cậu ta nói chuyện hơi khó nghe, em đừng để bụng nhé."
Mạnh Tân cười: "Không sao đâu ạ."
Trần Ôn Tầm cúi đầu chờ Mạnh Tân sấy tóc cho mình. Tất nhiên là thiếu niên đồng ý, chậm rãi sấy tóc cho y, miệng còn ngâm nga bài hát thiếu nhi nào đó.
Y thản nhiên nhờ Mạnh Tân giúp mình, Mạnh Tân kiên nhẫn cẩn thận, chưa từng cằn nhằn, có vẻ rất thích chăm sóc người khác. Y hỏi thăm mấy câu, quả nhiên Mạnh Tân là con lớn trong nhà, trước kia còn phải phụ bố mẹ chăm em.
"Anh ngủ lại đây được không?" Trần Ôn Tầm hỏi.
Trên mặt Mạnh Tân lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hôm nay đâu có mưa.
Trần Ôn Tầm che miệng cười khúc khích, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt rồi nói: "Ngủ một mình anh cứ trằn trọc mãi, nhưng lần trước ngủ chung với em lại ngủ rất ngon."
Mạnh Tân nói: "Nhưng tướng ngủ của em xấu lắm......"
Lần trước tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang gác chân lên bụng Trần Ôn Tầm, xấu hổ gần chết.
Trần Ôn Tầm nói: "Coi như em đồng ý rồi nhé."
Mạnh Tân thích đi du lịch và sưu tầm quà lưu niệm khắp nơi, trên ba lô gắn đủ thứ huy hiệu kỳ quái. Cậu thường đăng những bức ảnh độc đáo lên blog cá nhân để ghi lại cuộc sống của mình, còn tích lũy được một nhóm fan nhỏ.
Thỉnh thoảng cậu cũng chơi game nhưng không giỏi lắm, chỉ thích chơi mấy trò đơn giản không cần động não.
"Siêu thật!" Mạnh Tân ngồi xếp bằng cạnh Liêu Thâm, nhìn đối phương dễ dàng giúp mình vượt qua cấp độ mà lâu nay mình mắc kẹt, nhịn không được mở to mắt khen ngợi.
Liêu Thâm vốn định nói "Tại cậu ngốc quá thôi", nhưng hai người chưa thân nhau đến mức có thể nói những lời như vậy, hắn suy nghĩ một lát rồi mím môi, vẫn tỏ thái độ lạnh lùng với Mạnh Tân như trước.
Khi nhét lại tay cầm vào tay Mạnh Tân, hắn mới mở miệng: "Sao lại đưa tôi cái đó?"
Mạnh Tân hỏi: "Cái nào ạ?"
Nói xong cậu gãi cổ, sực nhớ ra vật trang trí nhỏ mình đưa cho Liêu Thâm, bừng tỉnh đại ngộ nói: "À...... Anh nói cái kia hả! Em thấy anh có vẻ rất thích, cũng chẳng đắt lắm nên lúc về tiện tay mua luôn."
Liêu Thâm cãi lại: "Tôi có thích đâu."
Mạnh Tân nhún nhường xin lỗi hắn rồi chắp tay trước ngực, nhắm mắt nói: "Xin lỗi xin lỗi, lúc nào em cũng tự cho mình là đúng hết, nhưng em lỡ mua rồi, anh nhận giùm em nha!"
13.
Nếu trong một cặp tình nhân có một người khẩu thị tâm phi, người kia lại nhạy cảm thì mối quan hệ này sẽ trở thành thảm họa.
Trước kia Liêu Thâm và Trần Ôn Tầm là bạn học khác lớp.
Thời trẻ lý do yêu đương rất đơn giản, thường không cần tình cảm sâu nặng. Lúc đó mẹ Trần Ôn Tầm mới qua đời nên y đang ở giai đoạn chênh vênh nhất, đúng lúc được Liêu Thâm theo đuổi, thế là đồng ý ngay.
Lý do Liêu Thâm thích Trần Ôn Tầm rất nông cạn. Trần Ôn Tầm có ngoại hình đẹp, thành tích cao, còn được các bạn học gọi đùa là hoa khôi của lớp. Nhìn bề ngoài, Trần Ôn Tầm là một thiếu niên xinh đẹp hiền lành, trên người toát ra khí chất đặc biệt của con nhà gia giáo.
Cũng như các đôi tình nhân khác, lúc mới hẹn hò hai người rất tình tứ, mỗi khi đi học Liêu Thâm luôn đeo ba lô giùm Trần Ôn Tầm. Lúc đó họ chưa sống chung, rất nhiều chuyện đều giữ kín trong lòng, thỉnh thoảng cũng cãi nhau nhưng chẳng kéo dài bao lâu.
Một tháng trước khi đi du lịch, họ cãi nhau một trận nảy lửa, mâu thuẫn lớn đến mức chiến tranh lạnh vẫn chưa kết thúc.
Trần Ôn Tầm cắn răng nghiến lợi mắng hắn, đập bể bình hoa trong nhà rồi đòi chia tay lần nữa.
Hai người không ai chịu cúi đầu xin lỗi.
Liêu Thâm không biết cách xin lỗi, còn Trần Ôn Tầm quá tự cao.
14.
Liêu Thâm không cảm ơn nhưng Mạnh Tân cũng chẳng giận.
Cậu vừa tiễn Liêu Thâm đi xong thì Trần Ôn Tầm đến.
"Liêu Thâm đến phòng em làm gì vậy?" Trần Ôn Tầm lau tóc rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường cậu hỏi.
Mạnh Tân vừa lấy máy sấy ra khỏi ngăn kéo vừa nói: "Em có trò chơi không qua ải được nên nhờ anh ấy chơi giùm ạ."
Nghe vậy Trần Ôn Tầm cũng chẳng nghi ngờ gì mà nói: "Cậu ta nói chuyện hơi khó nghe, em đừng để bụng nhé."
Mạnh Tân cười: "Không sao đâu ạ."
Trần Ôn Tầm cúi đầu chờ Mạnh Tân sấy tóc cho mình. Tất nhiên là thiếu niên đồng ý, chậm rãi sấy tóc cho y, miệng còn ngâm nga bài hát thiếu nhi nào đó.
Y thản nhiên nhờ Mạnh Tân giúp mình, Mạnh Tân kiên nhẫn cẩn thận, chưa từng cằn nhằn, có vẻ rất thích chăm sóc người khác. Y hỏi thăm mấy câu, quả nhiên Mạnh Tân là con lớn trong nhà, trước kia còn phải phụ bố mẹ chăm em.
"Anh ngủ lại đây được không?" Trần Ôn Tầm hỏi.
Trên mặt Mạnh Tân lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hôm nay đâu có mưa.
Trần Ôn Tầm che miệng cười khúc khích, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt rồi nói: "Ngủ một mình anh cứ trằn trọc mãi, nhưng lần trước ngủ chung với em lại ngủ rất ngon."
Mạnh Tân nói: "Nhưng tướng ngủ của em xấu lắm......"
Lần trước tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang gác chân lên bụng Trần Ôn Tầm, xấu hổ gần chết.
Trần Ôn Tầm nói: "Coi như em đồng ý rồi nhé."
Danh sách chương