Sau khi Giản Hoài Hiên cúp điện thoại, Tô Thuyên lập tức bước tới: “Anh…”

Vẻ ôn hòa trên mặt Giản Hoài Hiên biến mất trong nháy mắt, anh cứ nhìn Tô Thuyên một cách bình tĩnh như vậy.

Tô Thuyên vô cùng chột dạ nhưng vẫn cố gắng biện minh cho bản thân: “Không phải đâu anh à, chuyện này thật sự không liên quan gì tới em, em cũng không ngờ tên kia lại điên đến mức đó. Em cũng chỉ lừa anh ta làm trò trước mặt mọi người thôi mà, chuyện này cũng có to tát gì đâu, làm gì tới mức anh ta phải xách dao tới chém em?”

“Tên kia” trong miệng Tô Thuyên đương nhiên là chỉ người đàn ông mặc áo khoác, cụ thể giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì thì Cố Ngẫu không biết, bây giờ Cố Ngẫu chỉ để ý đến một chuyện: Có phải nhà của người đàn ông mặc áo khoác cũng ở trong Diệu Cư hay không?

Nếu như phải thì không sao, nếu như không phải, vậy nếu gã có thể trà trộn vào, liệu tên biến thái có phải cũng có thể trà trộn vào hay không?

Bàn tay của Cố Ngẫu bất giác nắm chặt chăn nhưng trên mặt lại không để lộ quá nhiều cảm xúc.

May mà không lâu sau cô đã có được đáp án… người nhà của người đàn ông mặc áo khoác tới đây, bố mẹ, ông nội bà nội, cô dì chú bác, nhìn giống như cả nhà ra trận khiến phòng bệnh rộng rãi bỗng trở nên chật chội.

Gia đình đối phương vừa tới đã xin lỗi, đã thế còn chỉ hướng về một mình Cố Ngẫu, nếu đổi thành cô gái khác thì quá nửa sẽ không chịu nổi mà chấp nhận lời xin lỗi, bảo cả gia đình đầy chân thành này không cần để việc này trong lòng.

Nhưng Cố Ngẫu không lên tiếng, cô nhìn đám người xa lạ trước mắt đang vừa đấm vừa xoa trước mặt cô, theo tin tức chắt lọc được từ lời của bọn họ, cô biết được người đàn ông mặc áo khoác cũng ở trong khu dân cư, lúc này mới yên tâm chuyển tầm mắt sang chỗ Giản Hoài Hiên và Tô Thuyên ở một bên.

Vẻ mặt của Tô Thuyên vào giờ phút này vô cùng khó chịu, hoàn toàn không ngờ cả gia đình này lại cả vú lấp miệng em lấp liếm cho qua chuyện có người suýt nữa bị chém, vì thế anh ta lập tức nhìn về phía Giản Hoài Hiên xin sự giúp đỡ.

Hai đôi mắt đều nhìn về phía mình, Giản Hoài Hiên thản nhiên cầm điện thoại lên, không biết anh làm gì mà mấy phút sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, năm người đàn ông mặc tây trang màu đen tiến vào đưa cả gia đình nhà kia đi ra ngoài.

Tô Thuyên thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi không nhìn thấy, em còn tưởng mấy người anh Lỗi không tới đây nữa chứ.”

Giản Hoài Hiên nhàn nhạt nói: “Có tới, nhưng chờ ở dưới lầu, sợ đi cùng thì sẽ dọa cậu sợ.”

Tô Thuyên cười ha ha: “Đúng là vậy thật.”

Không lâu sau, Cố Ngẫu được thông báo rằng đã có thể xuất viện, chỉ cần đến tái khám định kỳ là được.

Bởi vì dùng nạng không tiện nên Tiểu An trực tiếp mang một chiếc xe lăn tới.

Một đoàn chín người, hai người ngồi xe lăn, năm vệ sĩ mặc đồ đen, trông vô cùng hoành tráng.

Không biết khẩu trang của Cố Ngẫu đã rớt đi đâu, bị nhiều người nhìn như vậy, cho dù biết lớp che khuyết điểm trên mặt vẫn còn nhưng cô vẫn không nhịn được nâng tay giả vờ che miệng, thực tế là che nửa khuôn mặt của mình.

Khi về, Cố Ngẫu và Giản Hoài Hiên cùng ngồi trên một chiếc xe, Tiểu An ngồi ở ghế phụ, lái xe chính là vệ sĩ vừa rồi được Tô Thuyên gọi là anh Lỗi.

Tô Thuyên và những vệ sĩ khác ngồi trên hai chiếc xe còn lại, đi ở đằng sau.

Xe rời khỏi bệnh viện được một lúc, Giản Hoài Hiên nói cảm ơn với Cố Ngẫu.

Việc nào ra việc đó, sự chán ghét trong quá khứ không thể tan thành mây khói chỉ vì chuyện vừa xảy ra ngày hôm nay, nhưng lần này đúng là nhờ vào Cố Ngẫu, nếu không cũng khó mà nói liệu Tô Thuyên có bảo toàn tính mạng hay không.

Tô Thuyên không chỉ là bạn bè của Giản Hoài Hiên mà còn là em họ của anh, anh nói cảm ơn cũng không có gì kỳ lạ.

Cố Ngẫu cũng không khách sáo với Giản Hoài Hiên, trực tiếp ừm một tiếng.

Sau đó trong xe rơi vào sự yên tĩnh, bầu không khí vừa lạnh nhạt vừa gượng gạo.

Nhưng hai người tạo ra bầu không khí xấu hổ lại vô cùng thản nhiên, một người nhắm mắt dưỡng thần, một người đeo tai nghe nghe nhạc giết thời gian.

Khi đi qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ, xe dừng lại, Tiểu An trên ghế phụ và anh Lỗi trên ghế lái liếc nhau một cái, Tiểu An nhướng mày, nghiêng đầu nhìn ra ghế sau, dùng ánh mắt hỏi đối phương: Đây là không dễ chung sống mà mọi người nói à?

Rõ ràng là rất ngoan ngoãn im lặng mà, mặc dù lúc ra tay khiến người ta rất kinh ngạc… Cậu ta đã xem camera giám sát của siêu thị với Giản Hoài Hiên, không thể không nói, tốc độ Cố Ngẫu đá Tô Thuyên ra rất nhanh, qua màn hình còn có thể cảm nhận được độ tàn nhẫn.

Nhưng đó cũng chỉ là vì cứu người thôi mà, một cô gái tốt đẹp như vậy, sao lại không có ai nói tốt về cô vậy?

Anh Lỗi với thân hình lực lưỡng cũng rất khó hiểu, rõ ràng trước đây Cố Liên không giống như thế này.

Chưa kể đến chuyện lúc nào cũng vênh mặt hất hàm sai khiến sếp bọn họ mà còn thường đưa ra những yêu cầu vô lý, may mà mấy người vệ sĩ bọn họ không phải là được thuê từ công ty vệ sĩ mà là người của Giản Hoài Hiên, quan hệ với chủ cũng không cứng nhắc như vệ sĩ bình thường, có ý kiến gì cũng có thể đề xuất, Giản Hoài Hiên cũng không phải là một người chủ cứng nhắc, anh dứt khoát bảo họ có thể từ chối thẳng thừng mọi yêu cầu của Cố Liên.

Nếu không cũng không biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì nữa.

Trở lại Diệu Cư, xe lái thẳng vào gara dưới tầng hầm, sau khi Cố Ngẫu xuống xe cũng không ngồi xe lăn mà thử dùng nạng lấy từ bệnh viện về tự mình đi thử vài bước.

Tiểu An đẩy Giản Hoài Hiên đi vào thang máy, Cố Ngẫu chống nạng nhảy từng bước một, Tô Thuyên không biết mình nên đi theo Giản Hoài Hiên tới thang máy rồi đứng chờ hay là đi theo đằng sau Cố Ngẫu có thể té ngã bất cứ lúc nào.

Bây giờ thái độ của anh ta với Cố Ngẫu cũng rất vi diệu.

Dù sao cô cũng là người đã cứu anh ta một mạng.

Do dự một lúc, Tô Thuyên đi theo sau Cố Ngẫu, đợi tới khi đi đến thang máy, Tiểu An đã nhấn nút chờ một lúc.

Gara tầng hầm là của tư nhân, thang máy có thể đi thẳng tới huyền quan tầng một của biệt thự, cửa thang máy vừa mở ra, dì Lý đã chờ một lúc lâu đi tới tiếp đón.

Vốn dĩ việc Cố Ngẫu chủ động thể hiện ý tốt đã khiến dì Lý nhanh chóng buông bỏ những thành kiến với Cố Liên trong quá khứ, bây giờ nhìn thấy chân cẳng của Cố Ngẫu bị thương, tình mẹ trong dì ấy trỗi dậy, vô cùng đau lòng.

Cố Ngẫu vừa ra khỏi thang máy, đang định trấn an dì Lý vài câu thì nghe thấy tiếng móng chó ma sát với sàn nhà.

Bản năng muốn chạy trốn khiến cô suýt nữa đặt cái chân bị thương xuống đất, may mà cô phản ứng nhanh, chân còn chưa đặt xuống đất đã kịp dừng lại.

Điều khiến Cố Ngẫu không ngờ tới là khi Ca Ca nhìn thấy bọn họ, phản ứng đầu tiên không phải là chạy về phía Giản Hoài Hiên, cũng không phải là chạy về phía Cố Ngẫu mà là cắn góc áo của Tô Thuyên, kéo anh ta đi ra ngoài.

“Đến giờ cơm tối rồi mà còn đòi đi dạo!” Tô Thuyên không hề khách sáo dạy dỗ nó, có thể nhìn ra vị này đã không ít lần dắt chó đi dạo thay Giản Hoài Hiên, vậy nên Ca Ca đã hình thành phản xạ có điều kiện rằng anh ta sẽ dắt nó đi dạo.

Được Tô Thuyên nhắc nhở như vậy, dì Lý cũng lấy lại tinh thần, bảo bọn họ vào phòng ăn ăn cơm tối trước đã.

Cố Ngẫu chậm chạp di chuyển tới phòng ăn, bởi vì chân cô bị thương nên cũng không có ai nhìn ra động tác này của cô cứng đờ thế nào.

Mấy người anh Lỗi không đi lên, vậy nên bây giờ trên bàn ăn cũng chỉ có Giản Hoài Hiên, Tiểu An, Cố Ngẫu và Tô Thuyên không biết vì sao lại ở lại ăn cơm chùa.

Ca Ca đang ăn cơm chó của mình ở dưới bàn, có thể là vì Tô Thuyên dắt nó đi dạo nhiều nhất nên nó rất thích dính lấy Tô Thuyên, điều này giúp Cố Ngẫu có cơ hội thở phào một hơi.

Cơm nước xong, mọi người di chuyển ra phòng khách, Cố Ngẫu rất muốn đi thẳng lên tầng, nhưng Tiểu An lại gọi cô lại, hỏi xem cô có muốn dọn xuống tầng một hay không.

Cố Ngẫu lắc đầu.

Tiểu An: “Nhưng nếu bây giờ cô ở tầng hai thì lúc lên xuống cầu thang sẽ khá bất tiện.”

Nhưng nếu chuyển xuống thì cũng bất tiện mà.

Cố Ngẫu cũng mới nhận ra hình như Ca Ca không được phép lên tầng hai, Cố Ngẫu ở trên tầng hai mới có thể giảm thiểu khả năng gặp Ca Ca, vốn dĩ cô còn đang suy nghĩ: Nếu có thể, cô chỉ muốn ở mãi trên tầng hai, không cần phải đi xuống, nhưng hiển nhiên là đã ở nhà người khác mà cứ ru rú trong phòng mình mãi thì cũng không được.

Nhưng bây giờ, lý do không cần ra khỏi phòng sờ sờ trước mắt như vậy, đương nhiên cô muốn lợi dụng triệt để.

Ngay sau đó Cố Ngẫu ngồi xuống sô pha, thuyết phục Tiểu An rằng việc mình ở trên tầng hai không sao cả, hơn nữa công việc của cô cần môi trường yên tĩnh, ở trên tầng hai là thích hợp nhất.

Cố Ngẫu nói rất bon miệng, Giản Hoài Hiên bỗng hỏi một câu: “Công việc?”

Cố Ngẫu bỗng phản ứng lại, cô học trường nghề nên chỉ phải học ba năm, còn đại học thì đều phải học bốn năm, vậy nên bây giờ Cố Liên vẫn còn đang đi học.

Cố Ngẫu cầm lấy ly nước uống một ngụm, trả lời: “Ừm, tôi có nhận mấy đơn hàng vẽ phác họa cho người ta trên mạng, như vậy cũng có thể kiếm thêm kinh nghiệm làm giàu CV.”

Làm giàu CV?

Giản Hoài Hiên nhớ rõ Cố Liên đã nói với anh không dưới một lần rằng sau khi tốt nghiệp cô ta muốn kết hôn ngay, ở nhà làm nội trợ, ngay cả khóa thực tập năm tư đại học cũng là nhờ vào danh nghĩa công ty của Cố Thành Thu, sao bỗng nhiên lại muốn làm việc?

Giản Hoài Hiên cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nói gì thêm.

Sau khi đã quyết định việc không đổi phòng, Cố Ngẫu lập tức đứng dậy chuẩn bị lên tầng, mặc dù Ca Ca đang nằm bò ở sô pha đối diện nhưng Cố Ngẫu vẫn hơi sợ, không muốn ở phòng khách lâu thêm.

Đúng lúc này, Tô Thuyên vẫn luôn không nói gì bỗng mở miệng: “Này!”

Mọi người cùng nhìn qua khiến chàng trai vẫn luôn cà lơ phất phơ đỏ mặt.

Chàng trai trẻ Tô Thuyên hắng hắng giọng, nói với Cố Ngẫu: “Cảm ơn.”

Cố Ngẫu nhìn anh ta, chớp chớp mắt, không lên tiếng.

Tô Thuyên lúng túng nói: “Nếu sau này có gì cần tôi giúp đỡ thì cô cứ nói, tôi sẽ mau chóng trả ơn cho cô.”

Cố Ngẫu: “…”

Cố Ngẫu lười so đo, nghĩ ngợi, cô mở miệng: “Anh nhớ nhắc tôi đấy.”

Tô Thuyên nghe vậy thì lập tức ngồi ngay ngắn lại chờ đợi Cố Ngẫu đưa ra yêu cầu, mua túi mua quần áo mua xe mua gì cũng được, chỉ cần đừng dông dài việc này ra, sau đó cứ hễ có việc gì là lại lôi chuyện này ra mà nói, vậy thì thật sự có thể khiến anh ta phiền chết mất.

Cố Ngẫu lấy điện thoại ra: “Thêm WeChat trước đã.”

Tô Thuyên sửng sốt: “Không phải cô có WeChat của tôi rồi à?”

Cố Ngẫu: “Tôi đổi số điện thoại, không nhớ số cũ nên bỏ luôn nick đó rồi.”

Tô Thuyên: “Tài khoản WeChat có thể đổi số điện thoại mà.”

Cố Ngẫu mất kiên nhẫn, hỏi một câu: “Có thêm hay không đây?”

Lời nói thiếu kiên nhẫn lại khiến bụng Tô Thuyên bắt đầu nhâm nhẩm đau, lập tức ngậm miệng thêm WeChat của Cố Ngẫu.

Sau đó Cố Ngẫu bắt đầu nghịch điện thoại, Tô Thuyên nghĩ ngợi, hiểu rõ, có lẽ Cố Ngẫu định gửi link để anh ta mua đồ trên mạng cho cô.

Cũng không biết là cái gì, lần trước Tô Thuyên đã nghe em gái nhà họ Mã nói qua, nói rằng Cố Liên và cô nàng muốn mã mời đăng ký website official của Trang sức Vu Khê, có thể là cô muốn anh ta mua đồ trang sức gì đó.

Điện thoại vang lên, Tô Thuyên cúi đầu nhìn thoáng qua, ngơ luôn.

Bởi vì anh ta không nhận được đường link từ website official từ thương hiệu trang sức gì cả mà là một danh sách mua sắm thật dài, trong đó còn bao gồm dép lê, cốc đánh răng, đồ ăn vặt, đồ uống…

Vốn dĩ Cố Ngẫu định đặt đồ uống trên mạng để tránh việc phải bưng bê cồng kềnh từ siêu thị về đây, nhưng bây giờ có cu li miễn phí, vì sao cô phải tốn thời gian đợi người ta ship đến chứ?

“À còn nữa.” Cố Ngẫu nói: “Mấy ngày nay tôi sẽ có mấy đơn ship, khi anh tới đây đưa Ca Ca đi dạo thì mang lên tầng hai giúp tôi, cảm ơn.”

Một lúc lâu sau Tô Thuyên mới phục hồi tinh thần, lắp bắp: “Chỉ, chỉ vậy thôi à?”

Cố Ngẫu chống nạng đi lên tầng: “À, chỉ vậy thôi là được rồi.”

Tô Thuyên dần dần rơi vào nỗi hoang mang: …Mạng của ông đây không đáng tiền đến vậy à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện