Vốn dĩ ông cụ Giản hẹn bọn họ đến nhà cũ vào buổi trưa, nhưng sau khi Cố Ngẫu ra khỏi nhà, ông cụ bỗng nhiên gọi điện thoại tới bảo họ qua sớm hơn.

Bởi vậy nên sau khi Cố Ngẫu ra ngoài không lâu thì Giản Hoài Hiên cũng ra khỏi nhà, anh cũng gọi cho Cố Ngẫu, bảo cô lát nữa nói tài xế lái thẳng đến nhà cũ là được.

Khi Cố Ngẫu nhận được điện thoại của anh, cô vẫn còn ở trên xe, nói xong chuyện thay đổi thời gian tới nhà cũ, hai người cũng không cúp điện thoại ngay mà đợi tới khi xe của một trong hai dừng lại mới chịu cúp máy, đặc điểm này rất phù hợp với những cặp đôi thích nấu cháo điện thoại trong thời hiện đại.

Cố Ngẫu cứu Giản Trì Cẩm hồi cấp hai, sau đó dựa vào sự giúp đỡ của nhà họ Giản, công việc làm ăn của Cố Thành Thu phát triển không ngừng, đến khi Cố Ngẫu học cấp ba, Cố Thành Thu đã mua nhà mới và chuyển đến khu dân cư hiện tại.

Chiếc xe tiến vào bãi đỗ xe ngầm của khu dân cư, sau khi xuống xe, Cố Ngẫu không dẫn hai vệ sĩ trên xe đi cùng mà chỉ đưa một người cùng lên tầng với mình.

Khung cảnh xung quanh vẫn quen thuộc như thế, chỉ có hành lang sau khi cánh cửa thang máy mở ra là tối tăm hơn trong trí nhớ của cô rất nhiều, có lẽ là vì bóng đèn đã nhiều năm tuổi nên không còn sáng như trước nữa.

Cố Ngẫu nhấn chuông cửa, tiếng chuông cửa chưa bao giờ thay đổi khiến đầu óc Cố Ngẫu đau đớn theo phản xạ có điều kiện.

Cánh cửa gỗ sau cửa phòng trộm được người ta mở ra, người mở cửa chính là Cố Thành Thu, qua khe hở của cánh cửa phòng trộm, ông ta nhìn thấy Cố Ngẫu và vệ sĩ sau lưng Cố Ngẫu thì cười lạnh một câu: “Về nhà còn dẫn người theo, rốt cuộc mày có xem tao là bố mày nữa không, có xem cái nhà này là nhà của mày nữa không?”

Cố Ngẫu khoanh tay trước ngực: “Đừng hỏi tôi câu hỏi ghê tởm như vậy.”

“Thái độ của mày kiểu gì đấy?” Cố Thành Thu mở cửa phòng trộm ra, nhưng ông ta còn chưa tới gần Cố Ngẫu thì vệ sĩ đã tiến lên một bước, chắn trước mặt Cố Ngẫu.

Đối diện với người vệ sĩ cao lớn, Cố Thành Thu cũng không thể làm gì được Cố Ngẫu, uất nghẹn tới mức đỏ bừng mặt.

Đúng lúc này, có người đi ra khỏi phòng, giọng nói quen thuộc cũng theo đó truyền đến: “Về rồi đấy à?”

Không phải là mẹ của Cố Ngẫu, mà là một cô gái mặc quần áo ở nhà. Cô gái có khuôn mặt giống Cố Ngẫu như đúc, cô ta đẩy Cố Thành Thu ra, đi lướt qua vệ sĩ rồi bắt lấy cánh tay của Cố Ngẫu: “Có phải chị không ngờ em sẽ trở về không? Có ngạc nhiên không?”

Mấy chữ cuối cùng, Cố Liên ghé sát bên tai Cố Ngẫu để nói, trong giọng điệu tươi cười là ác ý không thể che giấu.

Nói rồi, Cố Liên muốn kéo Cố Ngẫu vào nhà: “Em mang về cho chị nhiều quần áo đẹp lắm, nào nào nào, vào phòng em thử đồ đi.”

Cố Ngẫu đứng im không nhúc nhích, lúc này mẹ Cố Ngẫu cũng đi tới cửa, khuyên nhủ: “Sao vậy? Mau vào nhà đi, mau vào nhà đi.”

Ánh mắt của Cố Ngẫu chậm rãi đảo qua khuôn mặt của ba người trước mặt, cuối cùng để Cố Liên tùy ý kéo mình vào nhà.

Vốn dĩ Cố Thành Thu còn định ngăn vệ sĩ ở ngoài, nhưng sau khi vệ sĩ dùng cánh tay cường tráng của mình chắn trước cửa không cho ông ta đóng cửa, Cố Thành Thu chỉ có thể cho vệ sĩ vào cùng.

Vệ sĩ ở trong phòng khách, Cố Liên kéo Cố Ngẫu vào phòng mình, nói là muốn cho Cố Ngẫu mặc thử quần áo cô ta mua cho cô.

Nhưng đợi tới khi đóng cửa lại, Cố Liên lập tức thu hồi vẻ tươi cười trên mặt, cô ta hếch cằm nhìn về phía Cố Ngẫu như thể đang nhìn món đồ dơ bẩn nào đó.

Dáng vẻ thuận theo vừa rồi của Cố Ngẫu khiến cô ta cảm thấy Cố Ngẫu vẫn giống như trước đây, vì thế cô ta không nghe theo lời dặn dò của bố mẹ mình, trước khi tiến hành bước tiếp theo, cô ta giơ tay tát Cố Ngẫu một cái.

Một tiếng chát giòn tan vang lên.

Bàn tay của Cố Liên vẫn còn lơ lửng giữa không trung, mặt cũng bị Cố Ngẫu tát tới mức lệch sang một bên, dấu bàn tay hồng hồng nhanh chóng xuất hiện trên gò má, cùng với cảm giác đau rát bỗng ập tới, cô ta nhìn về phía Cố Ngẫu một cách khó tin.

Cố Ngẫu lắc lắc cổ tay: “Tôi không có kiên nhẫn với cô đâu, muốn nói gì thì mau nói đi.”

Sao Cố Liên nhịn nổi cơn tức này, cô ta hét một tiếng chói tai rồi nhào về phía Cố Ngẫu.

Có lẽ do ảnh hưởng từ quá khứ nên sau khi tốt nghiệp cấp ba, sau khi rời khỏi thành phố A, Cố Ngẫu đã đăng ký một lớp học boxing, mặc dù sau này cô chỉ ru rú trong nhà, cũng ít khi rèn luyện thân thể nhưng để đối phó với một người như Cố Liên thì vẫn thừa khả năng.

Cố Liên bị Cố Ngẫu trở tay ấn lên ván cửa, tay chân bị kẹp chặt, miệng cũng bị bịt kín.

Vệ sĩ ngoài phòng khách nghe thấy tiếng hét chói tai của Cố Liên thì vọt tới cửa, lớn tiếng dò hỏi qua cánh cửa: “Cô Cố, cô vẫn ổn chứ?”

Cố Ngẫu bình tĩnh nói: “Không có gì, anh đến phòng khách ngồi chờ đi, tôi sẽ ra ngay thôi.”

Vệ sĩ không làm theo nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa mà im lặng đứng canh giữ ngoài cửa.

Cố Ngẫu nhớ lại thái độ vừa rồi của vợ chồng Cố Thành Thu và Cố Liên, hiển nhiên bọn họ vẫn chưa biết chuyện trên mạng, vì thế cô hỏi Cố Liên: “Tài khoản Weibo kia của Tào Hiểu Anh (mẹ của Cố Ngẫu) bây giờ do ai đang… a.”

Một kim tiêm bất ngờ đâm vào cổ Cố Ngẫu, bây giờ cô mới phát hiện hóa ra trong phòng còn có một người khác.

Cố Ngẫu không dám giãy giụa khi bị tiêm thuốc vào người giống như các nhân vật chính trên TV… cô sợ kim tiêm sẽ bị gãy rồi đâm lung tung vào cổ, bởi vậy khi thuốc được bơm cả vào cơ thể, kim tiêm được rút ra, tầm nhìn dần dần tối đi, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua.

“Đi thôi!” Cố Liên thay quần áo của Cố Ngẫu rồi đi ra khỏi phòng, che khuôn mặt đỏ hồng vì bị tát lại rồi nói với vệ sĩ.

Để không làm vệ sĩ nghi ngờ, cô ta không dám nói chuyện với bố mẹ mình mà đi thẳng ra khỏi nhà.

Vệ sĩ đuổi kịp bước chân của Cố Liên, hai người cùng nhau trở lại bãi đỗ xe ngầm.

Vì Cố Liên không biết xe đậu ở đâu nên đi chậm lại, cuối cùng vệ sĩ cũng dẫn Cố Liên tìm đến chỗ đậu xe, cũng mở cửa xe cho Cố Liên.

Vốn dĩ Cố Liên tưởng rằng xe sẽ chạy về Diệu Cư, kết quả cô ta càng đi càng thấy không đúng, thế là hỏi một câu: “Tôi phải về Diệu Cư.”

Cô ta muốn đi tìm Giản Hoài Hiên, nói với Giản Hoài Hiên rằng cô ta từ chối giải trừ hôn ước.

Vệ sĩ nhìn Cố Liên và dấu tay trên mặt Cố Liên qua kính chiếu hậu, khó hiểu hỏi: “Không phải khi tới đây ông chủ đã nói lát nữa chúng ta tới thẳng nhà cũ luôn hay sao ạ?”

Cố Liên sửng sốt: “À… Thế hả? tôi quên mất, vậy tới nhà cũ đi.”

Nhà cũ của nhà họ Giản nằm ở ngoại thành thành phố A, đó là một tòa biệt thự nằm ở giữa sườn núi, khung cảnh yên tĩnh, cảnh sắc hợp lòng người.

Tầng một nhà cũ có một phòng trà, phòng trà là nơi có phong cảnh đẹp nhất cả căn biệt thự, chỉ cần mở cửa kéo ra là có thể nhìn thấy một hồ nước trong vắt và hàng cây đại thụ xum xuê lá, kèm theo gió mát của núi rừng, đây là nơi ông cụ nhà họ Giản thích nhất.

Trong ngoài phòng trà đặt không ít bồn hoa, ông cụ thích chơi với chúng, vì vậy ngày nào Tiểu An cũng lên phòng kính trên tầng gác mái để chăm sóc hoa cỏ cũng là vì được ông cụ mưa dầm thấm đất.

Ngoại trừ chăm sóc hoa cỏ, Tiểu An còn biết pha trà.

Cậu ta ngồi ngay ngắn trước bàn trà, thành thạo sử dụng các dụng cụ pha trà trên bàn, đợi tới khi pha trà xong, cậu ta đặt ấm trà và chén lên khay, sau đó đặt lên chiếc bàn giữa ông cụ và Giản Hoài Hiên, rót trà cho bọn họ xong cậu ta mới rời khỏi phòng trà.

Mùi trà nhàn nhạt lãng đãng trong không khí, Giản Hoài Hiên biết ông nội mình không thích con cháu mở miệng trước, vì thế lẳng lặng uống trà chờ đợi.

Anh cũng không phải đợi quá lâu, vừa rót chén trà thứ hai thì ông cụ hỏi: “Sao chỉ có một mình cháu tới?”

Giọng nói của Giản Hoài Hiên rơi xuống chén trà: “Lát nữa cô ấy sẽ đến.”

Ông cụ hỏi lại: “Lát nữa ai sẽ đến?”

Điện thoại đặt bên cạnh của Giản Hoài Hiên khẽ rung lên, anh cầm lên nhìn nhìn, sau đó đặt xuống rồi nói với ông cụ: “Cố Liên.”

Ông cụ hừ cười: “Không phải là chị gái Cố Ngẫu của Cố Liên à?”

Ông cụ chờ xem dáng vẻ kinh ngạc của Giản Hoài Hiên, kết quả Giản Hoài Hiên vẫn thản nhiên như cũ, anh nói: “Cố Ngẫu đi tới chỗ ông Cố, bị ông Cố giữ lại, vậy nên người đang tới đây là Cố Liên.”

Ông cụ không nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Giản Hoài Hiên, nhưng bản thân ông cụ lại bị làm cho kinh ngạc: “Hai đứa không định lừa ông à?”

“Cháu đã từng có ý định này.” Giản Hoài Hiên cũng không quanh co lòng vòng, anh nói trắng ra: “Cháu từng có ý định để Cố Ngẫu trực tiếp thay thế Cố Liên, như vậy cho dù bị ông phát hiện thì ông cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng Cố Ngẫu không thích Cố Liên, cũng sẽ không trở thành Cố Liên vì ở bên cháu, cô ấy còn nói nói dối quá phiền phức, hỏi cháu xem có thể nói thật hay không.”

Vì thế, “trong lúc vô tình”, Giản Hoài Hiên đã để cho Tiểu An phát hiện thân phận của Cố Ngẫu.

Tiểu An sẽ không giấu giếm ông cụ, cũng sẽ không thể không quan tâm tới sức khỏe của ông cụ, cậu ta nhất định sẽ dùng phương pháp mà ông cụ có thể chấp nhận được để nói cho ông cụ biết chuyện này, cậu ta chính là “phát thanh viên” phù hợp nhất.

Ông cụ nheo mắt: “Nó nói thế là cháu làm theo luôn à?”

Giản Hoài Hiên: “Vì sao không? Dù sao ông cũng là ông nội của cháu, cũng chẳng phải người ngoài, trước mặt ông, cháu không cần phải tô vẽ cho đẹp chuyện này.”

Giản Hoài Hiên nói chuyện vô cùng bình tĩnh, nhưng lại khiến ông cụ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Ông cụ hắng hắng giọng, uống một ngụm trà rồi đặt chén xuống, sau đó cười lạnh một tiếng: “Ngây thơ, nhà họ Cố lừa gạt ông như vậy, cháu cảm thấy ông sẽ chấp nhận con gái nhà họ Cố làm cháu dâu của ông chắc? Máu mủ và tình cảm là lòng dạ đàn bà, chỉ gây thêm vô số rắc rối và trở ngại mà thôi.”

Giản Hoài Hiên cầm ấm trà lên rót trà cho ông cụ: “Lựa chọn con đường mình muốn đi trước, sau đó hãy nghĩ đến những khó khăn mà mình sẽ gặp trên con đường này, chứ không phải là lựa chọn xem con đường nào ít khó khăn hơn – đây không phải là những gì ông đã dạy cháu hay sao?”

Ông cụ cố nén khóe môi sắp nhếch lên xuống, trừng mắt nhìn Giản Hoài Hiên: “Miệng lưỡi lươn lẹo.”

Giản Hoài Hiên cười cười, không phản bác.

Ông cháu hai người lại trò chuyện một lúc, chủ yếu là nói rõ rốt cuộc trước đây ai là người cứu Giản Trì Cẩm, vì sao nhà họ Cố lại nói dối và vì sao lại để Cố Ngẫu giả mạo Cố Liên.

Giản Hoài Hiên hiểu ông nội mình, anh biết cách làm thế nào để làm tăng hảo cảm của ông nội mình với Cố Ngẫu.

Khoảng một tiếng sau, cửa phòng khách bị gõ vang, Tiểu An đẩy cửa tiến vào: “Cô Cố tới rồi ạ.”

Cố Ngẫu tỉnh lại vì xóc nảy.

Mở mắt ra, trước mắt cô vẫn là một màu đen xì như cũ, cảm xúc trên mắt cho cô biết rằng mắt cô bị người ta bịt lại.

Khi Cố Liên vừa về nước, Giản Hoài Hiên cũng đã tìm được Cố Liên, hơn nữa còn sắp xếp người theo dõi cô ta, bởi vậy cô cũng đã biết chuyện khi ở nước ngoài, Cố Liên gặp được “real love” khiến cô ta chưa kết hôn mà đã có thai, hơn nữa còn sống chết không chịu phá thai.

Tiếc rằng “real love” này là một tay tình trường lõi đời, gã không thật lòng thật dạ với Cố Liên, cũng không quan tâm tới đứa trẻ trong bụng Cố Liên.

Sau khi Cố Liên gào khóc làm loạn lên, cuối cùng cô ta cũng phát hiện mình gửi gắm sai người, thế là trong một lần được Cố Thành Thu khuyên bảo về nước, cô ta có ý định níu kéo Giản Hoài Hiên.

Trong khoảng thời gian này, lời đồn Giản Hoài Hiên muốn từ hôn càng ngày càng lan rộng, Giản Hoài Hiên và Cố Ngẫu biết nhà họ Cố nhất định sẽ làm gì đó, ví dụ như tráo đổi Cố Ngẫu và Cố Liên một lần nữa.

Việc từ hôn cần có sự có mặt của đương sự là Cố Liên, vì vậy bọn họ dự định sẽ tương kế tựu kế.

Vấn đề là lỡ như Cố Ngẫu bị giam giữ thì phải làm sao, vì thế buổi sáng trước khi ra ngoài, sau xe Cố Ngẫu còn có một chiếc xe nữa, cũng nói rõ nếu lúc đó người xuống tầng là Cố Liên, vệ sĩ theo Cố Ngẫu lên tầng sẽ đưa Cố Liên lên chiếc xe trống rồi đưa cô ta đi, còn người vệ sĩ còn lại và tài xế sẽ ở lại trên một chiếc xe khác, họ sẽ lên tầng đưa Cố Ngẫu đi bất cứ lúc nào.

Vậy nên suốt cả đường đi, Cố Ngẫu đều vô cùng bình tĩnh, thậm chí có thể nói là ngoan ngoãn.

Cho dù ông cụ bất ngờ thay đổi thời gian thì cũng chỉ đổi từ “đưa Cố Liên tới Diệu Cư” thành “đưa Cố Liên tới nhà cũ” mà thôi.

Điều duy nhất nằm ngoài dự đoán của Cố Ngẫu và Giản Hoài Hiên là mấy người Cố Thành Thu không giáp mặt uy hiếp hay khuyên bảo Cố Ngẫu tráo đổi lại với Cố Liên mà là trực tiếp tiêm thuốc mê cho Cố Ngẫu.

Hai tay Cố Ngẫu bị trói, dựa vào âm thanh mình nghe thấy, cô đoán hẳn là mình đang ở trên một chiếc ô tô đang di chuyển.

Để đề phòng trường hợp xấu, Giản Hoài Hiên chuẩn bị cho cô một chiếc vòng cổ có trang bị thiết bị định vị, những vệ sĩ kia phát hiện vị trí của cô không đúng thì nhất định sẽ đuổi theo, bởi vậy Cố Ngẫu cũng không quá lo lắng, bây giờ, điều cô chú ý tới chính là, người đang lái xe là ai? Người này muốn đưa cô đi đâu?

Cố Ngẫu giật giật, phát hiện tay chân bị trói chặt không thể nhúc nhích, vậy nên cô chỉ có thể lớn tiếng gọi: “Cố Thành Thu?”

“Tào Hiểu Anh?”

Người lái xe không hề trả lời cô.

Cố Ngẫu từ từ thở dài một hơi…

“Cúc Cu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện