Biết đoạn băng ghi hình đã sửa được, không hiểu sao Cố Ngẫu lại có hơi căng thẳng.
Nhưng chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, cô đang định gọi Giản Đắc Dật đi vào trong cùng mình, quay đầu lại thì thấy sắc mặt của Giản Đắc Dật không được tốt cho lắm.
“Sao có thể…” Ba chữ này gần như được phát ra từ kẽ răng của cậu.
Phản ứng của Giản Đắc Dật khiến Cố Ngẫu càng cảm thấy ngạc nhiên, cũng càng thêm thấp thỏm.
Sau đó Giản Đắc Dật tiến vào phòng điều khiển, vừa bước vào đã nhìn thấy chiếc laptop mà Cao Gầy mang tới, trên màn hình máy tính là lối vào cầu thang sau giờ thể dục giữa giờ, mặc dù hình ảnh có hơi vỡ nét nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đám học sinh chen nhau đi lên cầu thang, vài người hi hi ha ha cậu đẩy tôi xô, vài người thong thả đi lên tầng.
Giản Đắc Dật liếc mắt một cái đã nhìn thấy bản thân trong đám đông… không chỉ có cậu, những người vây quanh máy tính cũng phát hiện ra Giản Đắc Dật, bởi vì đứng bên cạnh Giản Đắc Dật là một học sinh nhuộm đầu màu vàng chóe, nhìn vô cùng bắt mắt trong đám học sinh tóc đen.
Mọi người chỉ cần nhìn về phía đầu vàng, sau đó dịch tầm mắt một chút là có thể nhìn thấy Giản Đắc Dật với dáng người cao gầy trên màn hình, Giản Đắc Dật vừa xuất hiện trong phạm vi camera giám sát thì đi theo đám đông thong thả lên tầng, phía trước Giản Đắc Dật chính là bạn học Ngô bị cậu đánh, nhưng qua hình ảnh trước mắt, hai người cũng không giao lưu gì với nhau.
Mọi người đều đang đợi Giản Đắc Dật ra tay, nhưng không ai ngờ rằng người ra tay trước lại là bạn học Ngô đi đằng trước cậu.
Bạn học Ngô duỗi tay… kéo quần của một bạn nữ đằng trước.
Bùm một tiếng, Giản Đắc Dật chen vào trong, bỗng nhiên duỗi tay khép màn hình máy tính của Cao Gầy lại.
Nhưng vẫn chậm một bước, mọi người đều đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Cô Lưu mở to hai mắt, cô giáo vẫn luôn lý trí này lại phẫn nộ quát lớn với bố mẹ của bạn học Ngô: “Chuyện này là thế nào?”
Vừa rồi bạn học Ngô không đi theo xuống tầng, suy xét đến việc cậu ta là người bị hại, tất cả mọi người đều cảm thông cho tâm trạng không muốn ôn lại ác mộng của cậu ta, nhưng bây giờ xem ra, không phải là bạn học Ngô sợ phải ôn lại ác mộng, mà là sợ những việc mình làm trước khi bị đánh sẽ bị phơi bày.
Cô Lưu quát lên xong, toàn bộ căn phòng điều khiển đều chìm vào im ắng.
Anh Ngô chị Ngô cũng bày ra vẻ mặt khiếp sợ, đừng nói tới tổng phụ trách được cô Lưu gọi tới và bảo vệ phòng điều khiển.
Chỉ có Giản Đắc Dật là lại chú ý tới vấn đề khác, sau khi cậu dập màn hình máy tính xuống thì nhìn về phía Cao Gầy, đáy mắt đầy vẻ không tin nổi, giống như căn bản không ngờ tới đối phương có thể khôi phục lại đoạn video này.
Trước ánh mắt của Giản Đắc Dật, Cao Gầy xoa xoa gáy, giải thích theo bản năng: “Thực ra đây không phải là đoạn video gốc.”
Giản Đắc Dật: “Gì?”
Cao Gầy xoa xoa mũi, vô cùng ngượng ngùng: “Có lẽ người xóa đoạn video giám sát cũng là người lành nghề, không hề để lại khả năng sửa chữa, vậy nên tôi tìm kiếm những đoạn video từ các camera giám sát khác trong phòng điều khiển rồi trích ra.”
Nói rồi anh ta còn khiêm tốn: “Chủ yếu vẫn là camera theo dõi của trường học này không tồi, còn lắp đặt nhiều màn hình giám sát như thế, mỗi màn hình chỉ chia thành bốn ô, hình ảnh tương đối rõ ràng, tôi chỉ tốn chút công sức là có thể làm cho hình ảnh rõ ràng hơn một chút.”
“Đậu má!” Đầu sỏ xóa video theo dõi… Giản Đắc Dật không nhịn được mà mắng một câu: “Cái trường học rác rưởi này dùng tiền sửa WC để đập hết vào phòng điều khiển đấy à?”
“Thưa cô.” Bỗng có giọng nói vang lên từ cánh cửa bị đóng lại, mọi người nhìn qua, lập tức nhìn thấy nữ sinh đứng trước cửa.
Nữ sinh đột ngột bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, ít nhiều có hơi căng thẳng, nhưng vẫn nói rõ ý đồ của mình khi đến đây: “Thưa cô, Giản Đắc Dật đánh nhau với Ngô Trí Hiểu là vì em ạ.”
“Cái gì mà ‘đánh nhau với’.” Giản Đắc Dật hung dữ sửa đúng lời nữ sinh: “Là tôi đánh cậu ta.”
Cố Ngẫu: “…” Không cần nhấn mạnh chi tiết gây bất lợi cho mình như thế đâu!
Cố Ngẫu lặng lẽ thở dài một hơi, hỏi: “Vậy nên là vì bạn học Ngô kia làm ra hành động khiếm nhã với em nên Giản Đắc Dật mới ra tay đánh người sao?”
Nữ sinh rũ mắt, gật gật đầu: “Vâng.”
Cô Lưu khó hiểu, đi tới trước mặt nữ sinh: “Vậy vì sao em không mau chóng tới đây nói cho giáo viên biết?”
Nữ sinh xấu hổ cười trừ, nhưng lại không nói gì cả.
Giản Đắc Dật cười lạnh: “Nói với các người là cậu ấy bị tụt quần, đợi tới khi chuyện này được giải quyết thì đám rác rưởi trong lớp kia đã viết mấy lời nhục nhã cậu ấy lên bảng đen rồi.”
Lời của cậu khiến mọi người trầm mặc, vành mắt của nữ sinh có hơi hồng, nhưng cô bé vẫn mở miệng giải thích: “Quan hệ giữa em và bạn học cùng lớp không được tốt cho lắm, Giản Đắc Dật sợ em bị người ta mượn chuyện này…”
“Bạo lực học đường chính là bạo lực học đường, nói dễ nghe như thế làm gì?” Giản Đắc Dật gần như bất chấp tất cả, cầm lấy máy tính của Cao Gầy rồi ngồi xuống bàn.
“Bạo lực?” Đây là lần đầu tiên cô Lưu nghe nói lớp mình xảy ra tình trạng này, đôi mắt vốn dĩ trừng lớn bây giờ đã sắp rớt khỏi hốc mắt.
Nhưng dường như nữ sinh không muốn nói rõ chuyện mình bị bạo lực học đường với giáo viên chủ nhiệm mà tiếp tục giải vây cho Giản Đắc Dật: “Dù sao chuyện này cũng không hẳn là lỗi của Giản Đắc Dật, nếu muốn phạt cậu ấy thì tên Ngô Hiểu Trí kia cũng nên bị phạt! Nếu chỉ phạt Giản Đắc Dật, em, em sẽ báo cảnh sát, hơn nữa còn đăng chuyện này lên mạng, nói là em bị quấy rối tình dục, người quấy rối tình dục em lại không sao, người giúp em lại bị trường học xử phạt!”
Đúng là nội dung vừa nghe đã dễ dàng chiếm được sự đồng cảm của cư dân mạng, đừng nói tới chuyện nữ sinh này còn chưa thành niên, quấy rối tình dục vị thành niên,… chậc, thật đúng là đụng vào điểm mấu chốt, cư dân mạng mà không mắng trường học to đầu mới là lạ.
Sắc mặt của anh Ngô và chị Ngô cũng vô cùng khó coi, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ con trai mình có thể làm ra loại chuyện này.
Cố Ngẫu nhớ kỹ lý do trước đó bọn họ yêu cầu nhà trường đuổi học Giản Đắc Dật, cô chậm rãi mở miệng: “So với việc bảo vệ bạn học nên mới ra tay đánh người thì tụt quần nữ sinh trước mặt bao người mới khiến người ta giận sôi máu, tôi đoán có lẽ phụ huynh học sinh trong trường cũng không muốn con cái mình học chung với một đứa trẻ như vậy đâu nhỉ?”
Giải thích hoàn hảo cho từ ghi thù.
Nửa tiếng sau, hiệu trưởng nhanh chóng tới nơi kết thúc vụ việc này… bởi vì Giản Đắc Dật đánh nhau trước mặt mọi người gây ảnh hưởng quá lớn nên bị ghi lỗi vào học bạ, hơn nữa còn phải viết một bản kiểm điểm, đọc trước mặt mọi người vào buổi chào cờ ngày thứ Hai.
Mặc dù bạn học Ngô bị đánh, nhưng cậu ta tụt quần nữ sinh trước mặt mọi người, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì còn gây ảnh hưởng lớn hơn việc đánh nhau, sau khi thương lượng, nhà trường sẽ phạt nguội bạn học Ngô, nhưng vì không bị đuổi học nên cũng không cưỡng chế học sinh rời khỏi trường, bởi vậy phụ huynh có thể để con mình tiếp tục học tập tại trường, chỉ là vết nhơ trong học bạ kia sợ là sẽ đi theo cậu ta cả đời.
Nhưng anh Ngô chị Ngô làm gì còn mặt mũi để con trai tiếp tục học ở đây, bọn họ thuyết phục nhà trường trả lại học bạ của con trai mình, có thể chuyển trường, vì vậy bọn họ vẫn lựa chọn để con trai mình chuyển trường.
Đến bây giờ, mọi chuyện cuối cùng cũng đến hồi kết, hiệu trưởng nhiệt tình mời Cố Ngẫu tới phòng hiệu trưởng uống trà.
Lớn bằng từng này nhưng đây là lần đầu tiên Cố Ngẫu được hiệu trưởng một trường học đối đãi khách sáo như vậy, cô không thể thích ứng được, vậy nên cô chỉ ở lại trong chốc lát, sau đó lấy cớ mình bề bộn công việc, đồng thời muốn nói chuyện với Giản Đắc Dật nên muốn nhanh chóng rời đi.
“Đúng rồi đúng rồi, phụ huynh nên nói chuyện với học sinh nhiều hơn, bình thường bạn học Giản lại ở nội trú trong trường, vậy thì tôi không giữ cô lại nữa.” Nói rồi hiệu trưởng đích thân tiễn Cố Ngẫu đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Cố Ngẫu hỏi Triệu Lỗi: “Giản Đắc Dật đâu?”
Triệu Lỗi vẫn giữ liên lạc với Cao Gầy nói: “Cậu nhỏ tới sân thể dục cùng nữ sinh kia rồi.”
Cố Ngẫu: “Đi thôi, đi tán gẫu với cậu ta một chút.”
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, hiển nhiên Giản Đắc Dật vẫn muốn tiếp tục bảo vệ cô gái kia, chỉ cần cô bé vẫn bị bắt nạt thì Giản Đắc Dật vẫn có thể ra tay đánh người vì cô bé.
Phải nghĩ cách gì đó mới được… Từ đã, mình cũng có phải là chị gái của Giản Đắc Dật thật đâu, mình nhọc lòng như thế làm gì?
Cố Ngẫu kinh ngạc phát hiện ra hình như suy nghĩ của cô có chút vấn đề, cô nghĩ ngợi rồi gọi điện thoại cho Giản Hoài Hiên.
Dường như Giản Hoài Hiên đã họp xong, anh nhanh chóng nghe máy.
Cố Ngẫu nói qua chuyện bên này cho anh nghe, cũng hỏi: “Nếu như chuyện này xảy ra lần nữa thì sao? Vô cùng phiền toái đấy.”
Giản Hoài Hiên: “Có thể chuyển trường.”
Cố Ngẫu: “…Bỏ qua cái bể bơi anh ủng hộ cho trường đi, nói về em trai anh ấy, anh cảm thấy nó sẽ đồng ý để cho người khác quyết định việc chuyển trường của nó chắc?”
Giản Hoài Hiên: “Để nữ sinh kia cùng chuyển trường với nó.”
Cố Ngẫu: “Hành động này của anh nghe thì lợi hại lắm, nhưng không phải có hơi kỳ lạ hay sao? Nữ sinh kia cũng không phải là người nhà của anh, anh nói cô bé chuyển thì cô bé sẽ chuyển chắc?”
Giản Hoài Hiên hình như có hơi hoang mang: “Khó lắm ư?”
Cố Ngẫu: “Đúng vậy, chuyện này giao cho anh, em đi chào hỏi anh trai anh đây.”
Giản Hoài Hiên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Lát nữa có khả năng trời sẽ đổ mưa, em trở về sớm một chút.”
“Được.”
Giản Hoài Hiên cúp điện thoại, thu hồi ý cười, ngẩng đầu nói với màn hình: “Tiếp tục đi.”
Cao Gầy đi theo Giản Đắc Dật, sau khi đi đến sân thể dục, thấy tầm nhìn rộng rãi nên không tiếp tục theo sát nữa mà đứng từ xa nhìn Giản Đắc Dật và nữ sinh ngồi trên xích đu nói chuyện, thầm cảm thán đúng là tuổi thanh xuân.
Cố Ngẫu tới đây cũng hơi ngại khi đi qua quấy rầy, nhưng Giản Đắc Dật lại nhanh chóng đi thẳng tới chỗ cô.
Giản Đắc Dật người cao chân dài, mỗi bước chân đều đem lại cho người ta cảm giác người tới không có ý tốt.
Nhưng kết quả vẫn còn tốt, cậu chỉ đi tới nói với Cố Ngẫu một câu: “Nếu là chị, tôi sẽ nhanh chóng giải trừ hôn ước.”
Cố Ngẫu: “Hả?”
Giản Đắc Dật cau mày, ghét bỏ dáng vẻ khó hiểu của Cố Ngẫu, cậu nói trắng ra: “Chỉ cần chị không mù thì sẽ nhìn ra anh trai tôi căn bản không thích chị, tới giờ mà anh ấy vẫn chưa từ hôn là vì nể mặt ông cụ, chị cứ chờ tới lúc anh trai tôi nghĩ ra cách đuổi chị đi đi, hoặc là bây giờ chị chủ động rời đi, vì thể diện, ông cụ cũng không thể gây trở ngại gì cho chị, nhất định sẽ bồi thường cho gia đình chị.”
Đây là lần đầu tiên Cố Ngẫu biết Giản Hoài Hiên vẫn luôn không tìm cách giải trừ hôn ước là vì ông nội của anh, đại não của cô còn đang tiêu hóa tin tức này, nhưng Giản Đắc Dật lại cho rằng Cố Ngẫu không thông, chậc một tiếng, cũng không khuyên nữa mà rời đi luôn.
Trên đường trở về, Cố Ngẫu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không chơi điện thoại cũng không nghe nhạc, đợi đến khi tới nơi, đúng như lời Giản Hoài Hiên nói, trời đổ mưa rồi.
Cố Ngẫu lên tầng tắm rửa, bởi vì ngại trang điểm nên cô không xuống tầng.
Đợi đến giờ cơm trưa, cô trang điểm kỹ càng rồi xuống dưới, phát hiện ở vị trí của mình còn được đặt một chén canh gừng.
Giản Hoài Hiên ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt dừng trên khuôn mặt trắng tinh của cô trong chốc lát.
Mới đầu anh không có cảm giác gì, nhưng bây giờ lại dần dần cảm thấy hơi tiếc nuối vì không thể nhìn thấy vết bớt trên mặt Cố Ngẫu.
Sau khi ăn xong, Cố Ngẫu ngồi trước cửa sổ sát đất chơi với chó, ngoài cửa sổ là cơn mưa rào dữ dội, đằng sau là Giản Hoài Hiên cuối cùng cũng rảnh rỗi.
Dì Lý và Tiểu An chừa lại không gian riêng cho hai người như thường lệ, vậy nên cũng không ở trong phòng khách.
Cố Ngẫu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ một lúc, một lúc lâu sau mới thay đổi tư thế, đối mặt với Giản Hoài Hiên, hỏi anh: “Em nghe em trai anh nói là trước đây anh không giải trừ hôn ước là vì ông cụ Giản?”
“Ừm.” Giản Hoài Hiên nói: “Ông nội của tôi khá trọng thể diện, trước đây chỉ thuận miệng đồng ý hôn ước giữa tôi và Cố Liên, sau này sợ đổi ý thì khó coi nên mới kéo dài tới bây giờ.”
Cố Ngẫu: “Vậy có phải anh nên…”
Giản Hoài Hiên cười cười: “Nhanh chóng giải trừ hôn ước?”
Cố Ngẫu gật đầu: “Lần này anh ra nước ngoài làm kiểm tra, khả năng có thể chữa trị rất lớn đúng không? Nếu sau khi anh đi mới giải trừ hôn ước, ông cụ Giản nhất định sẽ càng không thể chấp nhận được.”
Dù sao như vậy cũng rất dễ khiến người ta hiểu nhầm rằng sau khi chân Giản Hoài Hiên tốt lên anh mới tiếp tục ghét bỏ Cố Liên.
“Tôi cũng đã nghĩ tới điểm này, nhưng trước khi đi, tôi có một câu hỏi muốn hỏi em.” Giản Hoài Hiên thu lại ý cười, hỏi Cố Ngẫu: “Em có muốn trở thành Cố Liên không?”
Câu hỏi ngoài dự kiến khiến Cố Ngẫu không kịp phản ứng.
Thế nào là “Em có muốn trở thành Cố Liên không?”
Giản Hoài Hiên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Cố Ngẫu, bổ sung một câu: “Nếu em muốn, vậy thì không giải trừ hôn ước cũng không sao.”
Lúc này Cố Ngẫu lại càng ngơ ngác hơn.
Bởi vì những lời này nếu làm tròn lên chính là lời tỏ tình, thậm chí có thể nói là lời cầu hôn.
Mặc dù bọn họ đã thẳng thắn với nhau về thân phận của Cố Ngẫu, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa hề nói cho đối phương nghe về phần tình cảm trong trái tim mình.
Bây giờ như vậy là có hơi đột ngột.
Một lúc lâu sau đại não của Cố Ngẫu mới hoạt động trở lại, cô nhìn Giản Hoài Hiên trước mặt mình, giọng nói có hơi khàn: “Em không muốn làm Cố Liên.”
Giản Hoài Hiên rũ mắt, vẻ mặt không thay đổi, chỉ là đôi tay đặt trên đùi hơi co lại.
Cố Ngẫu từ chối anh.
Hơn nữa, trước đó Cố Ngẫu bỗng hỏi anh có muốn giải trừ hôn ước với Cố Liên hay không cũng chưa chắc có nghĩa là cô thích anh, là do anh suy nghĩ quá nhiều, tự mình đa tình.
Nói đến cùng, cho dù việc chữa trị có hi vọng, vậy thì hi vọng đó cũng rất xa vời, vì sao anh lại cảm thấy Cố Ngẫu sẽ muốn ở bên một kẻ tàn phế như anh chứ?
Móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng Giản Hoài Hiên lại không hề có ý định thả lỏng tay ra.
Mãi cho tới khi không biết Cố Ngẫu đi đến trước mặt anh từ bao giờ, đặt tay mình lên mu bàn tay anh.
Bên tai anh là giọng nói bỗng trở nên vô cùng trầm thấp của Cố Ngẫu: “Em tên là Cố Ngẫu, mặc dù em đã từng rất ghét cái tên này. Khác với hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, ngó sen lớn lên ở trong bùn, hơn nữa hồi học tiểu học, biệt danh của em là Cật Ngẫu, Cật Ngẫu tức là xấu xí, bọn họ hay dùng cái tên ấy để cười nhạo em. Nhưng mà…”
Giọng nói của Cố Ngẫu thoáng dừng lại, sau đó lại thêm chút gì đó nhẫn nại mà trầm mặc, một lúc lâu sau, cô tiếp tục bằng giọng nói run run: “Em sẽ chỉ là Cố Ngẫu.”
“Nếu là Cố Ngẫu, vậy thì anh có thể chấp nhận không?”
Nhưng chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, cô đang định gọi Giản Đắc Dật đi vào trong cùng mình, quay đầu lại thì thấy sắc mặt của Giản Đắc Dật không được tốt cho lắm.
“Sao có thể…” Ba chữ này gần như được phát ra từ kẽ răng của cậu.
Phản ứng của Giản Đắc Dật khiến Cố Ngẫu càng cảm thấy ngạc nhiên, cũng càng thêm thấp thỏm.
Sau đó Giản Đắc Dật tiến vào phòng điều khiển, vừa bước vào đã nhìn thấy chiếc laptop mà Cao Gầy mang tới, trên màn hình máy tính là lối vào cầu thang sau giờ thể dục giữa giờ, mặc dù hình ảnh có hơi vỡ nét nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng đám học sinh chen nhau đi lên cầu thang, vài người hi hi ha ha cậu đẩy tôi xô, vài người thong thả đi lên tầng.
Giản Đắc Dật liếc mắt một cái đã nhìn thấy bản thân trong đám đông… không chỉ có cậu, những người vây quanh máy tính cũng phát hiện ra Giản Đắc Dật, bởi vì đứng bên cạnh Giản Đắc Dật là một học sinh nhuộm đầu màu vàng chóe, nhìn vô cùng bắt mắt trong đám học sinh tóc đen.
Mọi người chỉ cần nhìn về phía đầu vàng, sau đó dịch tầm mắt một chút là có thể nhìn thấy Giản Đắc Dật với dáng người cao gầy trên màn hình, Giản Đắc Dật vừa xuất hiện trong phạm vi camera giám sát thì đi theo đám đông thong thả lên tầng, phía trước Giản Đắc Dật chính là bạn học Ngô bị cậu đánh, nhưng qua hình ảnh trước mắt, hai người cũng không giao lưu gì với nhau.
Mọi người đều đang đợi Giản Đắc Dật ra tay, nhưng không ai ngờ rằng người ra tay trước lại là bạn học Ngô đi đằng trước cậu.
Bạn học Ngô duỗi tay… kéo quần của một bạn nữ đằng trước.
Bùm một tiếng, Giản Đắc Dật chen vào trong, bỗng nhiên duỗi tay khép màn hình máy tính của Cao Gầy lại.
Nhưng vẫn chậm một bước, mọi người đều đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Cô Lưu mở to hai mắt, cô giáo vẫn luôn lý trí này lại phẫn nộ quát lớn với bố mẹ của bạn học Ngô: “Chuyện này là thế nào?”
Vừa rồi bạn học Ngô không đi theo xuống tầng, suy xét đến việc cậu ta là người bị hại, tất cả mọi người đều cảm thông cho tâm trạng không muốn ôn lại ác mộng của cậu ta, nhưng bây giờ xem ra, không phải là bạn học Ngô sợ phải ôn lại ác mộng, mà là sợ những việc mình làm trước khi bị đánh sẽ bị phơi bày.
Cô Lưu quát lên xong, toàn bộ căn phòng điều khiển đều chìm vào im ắng.
Anh Ngô chị Ngô cũng bày ra vẻ mặt khiếp sợ, đừng nói tới tổng phụ trách được cô Lưu gọi tới và bảo vệ phòng điều khiển.
Chỉ có Giản Đắc Dật là lại chú ý tới vấn đề khác, sau khi cậu dập màn hình máy tính xuống thì nhìn về phía Cao Gầy, đáy mắt đầy vẻ không tin nổi, giống như căn bản không ngờ tới đối phương có thể khôi phục lại đoạn video này.
Trước ánh mắt của Giản Đắc Dật, Cao Gầy xoa xoa gáy, giải thích theo bản năng: “Thực ra đây không phải là đoạn video gốc.”
Giản Đắc Dật: “Gì?”
Cao Gầy xoa xoa mũi, vô cùng ngượng ngùng: “Có lẽ người xóa đoạn video giám sát cũng là người lành nghề, không hề để lại khả năng sửa chữa, vậy nên tôi tìm kiếm những đoạn video từ các camera giám sát khác trong phòng điều khiển rồi trích ra.”
Nói rồi anh ta còn khiêm tốn: “Chủ yếu vẫn là camera theo dõi của trường học này không tồi, còn lắp đặt nhiều màn hình giám sát như thế, mỗi màn hình chỉ chia thành bốn ô, hình ảnh tương đối rõ ràng, tôi chỉ tốn chút công sức là có thể làm cho hình ảnh rõ ràng hơn một chút.”
“Đậu má!” Đầu sỏ xóa video theo dõi… Giản Đắc Dật không nhịn được mà mắng một câu: “Cái trường học rác rưởi này dùng tiền sửa WC để đập hết vào phòng điều khiển đấy à?”
“Thưa cô.” Bỗng có giọng nói vang lên từ cánh cửa bị đóng lại, mọi người nhìn qua, lập tức nhìn thấy nữ sinh đứng trước cửa.
Nữ sinh đột ngột bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, ít nhiều có hơi căng thẳng, nhưng vẫn nói rõ ý đồ của mình khi đến đây: “Thưa cô, Giản Đắc Dật đánh nhau với Ngô Trí Hiểu là vì em ạ.”
“Cái gì mà ‘đánh nhau với’.” Giản Đắc Dật hung dữ sửa đúng lời nữ sinh: “Là tôi đánh cậu ta.”
Cố Ngẫu: “…” Không cần nhấn mạnh chi tiết gây bất lợi cho mình như thế đâu!
Cố Ngẫu lặng lẽ thở dài một hơi, hỏi: “Vậy nên là vì bạn học Ngô kia làm ra hành động khiếm nhã với em nên Giản Đắc Dật mới ra tay đánh người sao?”
Nữ sinh rũ mắt, gật gật đầu: “Vâng.”
Cô Lưu khó hiểu, đi tới trước mặt nữ sinh: “Vậy vì sao em không mau chóng tới đây nói cho giáo viên biết?”
Nữ sinh xấu hổ cười trừ, nhưng lại không nói gì cả.
Giản Đắc Dật cười lạnh: “Nói với các người là cậu ấy bị tụt quần, đợi tới khi chuyện này được giải quyết thì đám rác rưởi trong lớp kia đã viết mấy lời nhục nhã cậu ấy lên bảng đen rồi.”
Lời của cậu khiến mọi người trầm mặc, vành mắt của nữ sinh có hơi hồng, nhưng cô bé vẫn mở miệng giải thích: “Quan hệ giữa em và bạn học cùng lớp không được tốt cho lắm, Giản Đắc Dật sợ em bị người ta mượn chuyện này…”
“Bạo lực học đường chính là bạo lực học đường, nói dễ nghe như thế làm gì?” Giản Đắc Dật gần như bất chấp tất cả, cầm lấy máy tính của Cao Gầy rồi ngồi xuống bàn.
“Bạo lực?” Đây là lần đầu tiên cô Lưu nghe nói lớp mình xảy ra tình trạng này, đôi mắt vốn dĩ trừng lớn bây giờ đã sắp rớt khỏi hốc mắt.
Nhưng dường như nữ sinh không muốn nói rõ chuyện mình bị bạo lực học đường với giáo viên chủ nhiệm mà tiếp tục giải vây cho Giản Đắc Dật: “Dù sao chuyện này cũng không hẳn là lỗi của Giản Đắc Dật, nếu muốn phạt cậu ấy thì tên Ngô Hiểu Trí kia cũng nên bị phạt! Nếu chỉ phạt Giản Đắc Dật, em, em sẽ báo cảnh sát, hơn nữa còn đăng chuyện này lên mạng, nói là em bị quấy rối tình dục, người quấy rối tình dục em lại không sao, người giúp em lại bị trường học xử phạt!”
Đúng là nội dung vừa nghe đã dễ dàng chiếm được sự đồng cảm của cư dân mạng, đừng nói tới chuyện nữ sinh này còn chưa thành niên, quấy rối tình dục vị thành niên,… chậc, thật đúng là đụng vào điểm mấu chốt, cư dân mạng mà không mắng trường học to đầu mới là lạ.
Sắc mặt của anh Ngô và chị Ngô cũng vô cùng khó coi, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ con trai mình có thể làm ra loại chuyện này.
Cố Ngẫu nhớ kỹ lý do trước đó bọn họ yêu cầu nhà trường đuổi học Giản Đắc Dật, cô chậm rãi mở miệng: “So với việc bảo vệ bạn học nên mới ra tay đánh người thì tụt quần nữ sinh trước mặt bao người mới khiến người ta giận sôi máu, tôi đoán có lẽ phụ huynh học sinh trong trường cũng không muốn con cái mình học chung với một đứa trẻ như vậy đâu nhỉ?”
Giải thích hoàn hảo cho từ ghi thù.
Nửa tiếng sau, hiệu trưởng nhanh chóng tới nơi kết thúc vụ việc này… bởi vì Giản Đắc Dật đánh nhau trước mặt mọi người gây ảnh hưởng quá lớn nên bị ghi lỗi vào học bạ, hơn nữa còn phải viết một bản kiểm điểm, đọc trước mặt mọi người vào buổi chào cờ ngày thứ Hai.
Mặc dù bạn học Ngô bị đánh, nhưng cậu ta tụt quần nữ sinh trước mặt mọi người, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì còn gây ảnh hưởng lớn hơn việc đánh nhau, sau khi thương lượng, nhà trường sẽ phạt nguội bạn học Ngô, nhưng vì không bị đuổi học nên cũng không cưỡng chế học sinh rời khỏi trường, bởi vậy phụ huynh có thể để con mình tiếp tục học tập tại trường, chỉ là vết nhơ trong học bạ kia sợ là sẽ đi theo cậu ta cả đời.
Nhưng anh Ngô chị Ngô làm gì còn mặt mũi để con trai tiếp tục học ở đây, bọn họ thuyết phục nhà trường trả lại học bạ của con trai mình, có thể chuyển trường, vì vậy bọn họ vẫn lựa chọn để con trai mình chuyển trường.
Đến bây giờ, mọi chuyện cuối cùng cũng đến hồi kết, hiệu trưởng nhiệt tình mời Cố Ngẫu tới phòng hiệu trưởng uống trà.
Lớn bằng từng này nhưng đây là lần đầu tiên Cố Ngẫu được hiệu trưởng một trường học đối đãi khách sáo như vậy, cô không thể thích ứng được, vậy nên cô chỉ ở lại trong chốc lát, sau đó lấy cớ mình bề bộn công việc, đồng thời muốn nói chuyện với Giản Đắc Dật nên muốn nhanh chóng rời đi.
“Đúng rồi đúng rồi, phụ huynh nên nói chuyện với học sinh nhiều hơn, bình thường bạn học Giản lại ở nội trú trong trường, vậy thì tôi không giữ cô lại nữa.” Nói rồi hiệu trưởng đích thân tiễn Cố Ngẫu đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Cố Ngẫu hỏi Triệu Lỗi: “Giản Đắc Dật đâu?”
Triệu Lỗi vẫn giữ liên lạc với Cao Gầy nói: “Cậu nhỏ tới sân thể dục cùng nữ sinh kia rồi.”
Cố Ngẫu: “Đi thôi, đi tán gẫu với cậu ta một chút.”
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, hiển nhiên Giản Đắc Dật vẫn muốn tiếp tục bảo vệ cô gái kia, chỉ cần cô bé vẫn bị bắt nạt thì Giản Đắc Dật vẫn có thể ra tay đánh người vì cô bé.
Phải nghĩ cách gì đó mới được… Từ đã, mình cũng có phải là chị gái của Giản Đắc Dật thật đâu, mình nhọc lòng như thế làm gì?
Cố Ngẫu kinh ngạc phát hiện ra hình như suy nghĩ của cô có chút vấn đề, cô nghĩ ngợi rồi gọi điện thoại cho Giản Hoài Hiên.
Dường như Giản Hoài Hiên đã họp xong, anh nhanh chóng nghe máy.
Cố Ngẫu nói qua chuyện bên này cho anh nghe, cũng hỏi: “Nếu như chuyện này xảy ra lần nữa thì sao? Vô cùng phiền toái đấy.”
Giản Hoài Hiên: “Có thể chuyển trường.”
Cố Ngẫu: “…Bỏ qua cái bể bơi anh ủng hộ cho trường đi, nói về em trai anh ấy, anh cảm thấy nó sẽ đồng ý để cho người khác quyết định việc chuyển trường của nó chắc?”
Giản Hoài Hiên: “Để nữ sinh kia cùng chuyển trường với nó.”
Cố Ngẫu: “Hành động này của anh nghe thì lợi hại lắm, nhưng không phải có hơi kỳ lạ hay sao? Nữ sinh kia cũng không phải là người nhà của anh, anh nói cô bé chuyển thì cô bé sẽ chuyển chắc?”
Giản Hoài Hiên hình như có hơi hoang mang: “Khó lắm ư?”
Cố Ngẫu: “Đúng vậy, chuyện này giao cho anh, em đi chào hỏi anh trai anh đây.”
Giản Hoài Hiên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Lát nữa có khả năng trời sẽ đổ mưa, em trở về sớm một chút.”
“Được.”
Giản Hoài Hiên cúp điện thoại, thu hồi ý cười, ngẩng đầu nói với màn hình: “Tiếp tục đi.”
Cao Gầy đi theo Giản Đắc Dật, sau khi đi đến sân thể dục, thấy tầm nhìn rộng rãi nên không tiếp tục theo sát nữa mà đứng từ xa nhìn Giản Đắc Dật và nữ sinh ngồi trên xích đu nói chuyện, thầm cảm thán đúng là tuổi thanh xuân.
Cố Ngẫu tới đây cũng hơi ngại khi đi qua quấy rầy, nhưng Giản Đắc Dật lại nhanh chóng đi thẳng tới chỗ cô.
Giản Đắc Dật người cao chân dài, mỗi bước chân đều đem lại cho người ta cảm giác người tới không có ý tốt.
Nhưng kết quả vẫn còn tốt, cậu chỉ đi tới nói với Cố Ngẫu một câu: “Nếu là chị, tôi sẽ nhanh chóng giải trừ hôn ước.”
Cố Ngẫu: “Hả?”
Giản Đắc Dật cau mày, ghét bỏ dáng vẻ khó hiểu của Cố Ngẫu, cậu nói trắng ra: “Chỉ cần chị không mù thì sẽ nhìn ra anh trai tôi căn bản không thích chị, tới giờ mà anh ấy vẫn chưa từ hôn là vì nể mặt ông cụ, chị cứ chờ tới lúc anh trai tôi nghĩ ra cách đuổi chị đi đi, hoặc là bây giờ chị chủ động rời đi, vì thể diện, ông cụ cũng không thể gây trở ngại gì cho chị, nhất định sẽ bồi thường cho gia đình chị.”
Đây là lần đầu tiên Cố Ngẫu biết Giản Hoài Hiên vẫn luôn không tìm cách giải trừ hôn ước là vì ông nội của anh, đại não của cô còn đang tiêu hóa tin tức này, nhưng Giản Đắc Dật lại cho rằng Cố Ngẫu không thông, chậc một tiếng, cũng không khuyên nữa mà rời đi luôn.
Trên đường trở về, Cố Ngẫu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không chơi điện thoại cũng không nghe nhạc, đợi đến khi tới nơi, đúng như lời Giản Hoài Hiên nói, trời đổ mưa rồi.
Cố Ngẫu lên tầng tắm rửa, bởi vì ngại trang điểm nên cô không xuống tầng.
Đợi đến giờ cơm trưa, cô trang điểm kỹ càng rồi xuống dưới, phát hiện ở vị trí của mình còn được đặt một chén canh gừng.
Giản Hoài Hiên ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt dừng trên khuôn mặt trắng tinh của cô trong chốc lát.
Mới đầu anh không có cảm giác gì, nhưng bây giờ lại dần dần cảm thấy hơi tiếc nuối vì không thể nhìn thấy vết bớt trên mặt Cố Ngẫu.
Sau khi ăn xong, Cố Ngẫu ngồi trước cửa sổ sát đất chơi với chó, ngoài cửa sổ là cơn mưa rào dữ dội, đằng sau là Giản Hoài Hiên cuối cùng cũng rảnh rỗi.
Dì Lý và Tiểu An chừa lại không gian riêng cho hai người như thường lệ, vậy nên cũng không ở trong phòng khách.
Cố Ngẫu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ một lúc, một lúc lâu sau mới thay đổi tư thế, đối mặt với Giản Hoài Hiên, hỏi anh: “Em nghe em trai anh nói là trước đây anh không giải trừ hôn ước là vì ông cụ Giản?”
“Ừm.” Giản Hoài Hiên nói: “Ông nội của tôi khá trọng thể diện, trước đây chỉ thuận miệng đồng ý hôn ước giữa tôi và Cố Liên, sau này sợ đổi ý thì khó coi nên mới kéo dài tới bây giờ.”
Cố Ngẫu: “Vậy có phải anh nên…”
Giản Hoài Hiên cười cười: “Nhanh chóng giải trừ hôn ước?”
Cố Ngẫu gật đầu: “Lần này anh ra nước ngoài làm kiểm tra, khả năng có thể chữa trị rất lớn đúng không? Nếu sau khi anh đi mới giải trừ hôn ước, ông cụ Giản nhất định sẽ càng không thể chấp nhận được.”
Dù sao như vậy cũng rất dễ khiến người ta hiểu nhầm rằng sau khi chân Giản Hoài Hiên tốt lên anh mới tiếp tục ghét bỏ Cố Liên.
“Tôi cũng đã nghĩ tới điểm này, nhưng trước khi đi, tôi có một câu hỏi muốn hỏi em.” Giản Hoài Hiên thu lại ý cười, hỏi Cố Ngẫu: “Em có muốn trở thành Cố Liên không?”
Câu hỏi ngoài dự kiến khiến Cố Ngẫu không kịp phản ứng.
Thế nào là “Em có muốn trở thành Cố Liên không?”
Giản Hoài Hiên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Cố Ngẫu, bổ sung một câu: “Nếu em muốn, vậy thì không giải trừ hôn ước cũng không sao.”
Lúc này Cố Ngẫu lại càng ngơ ngác hơn.
Bởi vì những lời này nếu làm tròn lên chính là lời tỏ tình, thậm chí có thể nói là lời cầu hôn.
Mặc dù bọn họ đã thẳng thắn với nhau về thân phận của Cố Ngẫu, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa hề nói cho đối phương nghe về phần tình cảm trong trái tim mình.
Bây giờ như vậy là có hơi đột ngột.
Một lúc lâu sau đại não của Cố Ngẫu mới hoạt động trở lại, cô nhìn Giản Hoài Hiên trước mặt mình, giọng nói có hơi khàn: “Em không muốn làm Cố Liên.”
Giản Hoài Hiên rũ mắt, vẻ mặt không thay đổi, chỉ là đôi tay đặt trên đùi hơi co lại.
Cố Ngẫu từ chối anh.
Hơn nữa, trước đó Cố Ngẫu bỗng hỏi anh có muốn giải trừ hôn ước với Cố Liên hay không cũng chưa chắc có nghĩa là cô thích anh, là do anh suy nghĩ quá nhiều, tự mình đa tình.
Nói đến cùng, cho dù việc chữa trị có hi vọng, vậy thì hi vọng đó cũng rất xa vời, vì sao anh lại cảm thấy Cố Ngẫu sẽ muốn ở bên một kẻ tàn phế như anh chứ?
Móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng Giản Hoài Hiên lại không hề có ý định thả lỏng tay ra.
Mãi cho tới khi không biết Cố Ngẫu đi đến trước mặt anh từ bao giờ, đặt tay mình lên mu bàn tay anh.
Bên tai anh là giọng nói bỗng trở nên vô cùng trầm thấp của Cố Ngẫu: “Em tên là Cố Ngẫu, mặc dù em đã từng rất ghét cái tên này. Khác với hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, ngó sen lớn lên ở trong bùn, hơn nữa hồi học tiểu học, biệt danh của em là Cật Ngẫu, Cật Ngẫu tức là xấu xí, bọn họ hay dùng cái tên ấy để cười nhạo em. Nhưng mà…”
Giọng nói của Cố Ngẫu thoáng dừng lại, sau đó lại thêm chút gì đó nhẫn nại mà trầm mặc, một lúc lâu sau, cô tiếp tục bằng giọng nói run run: “Em sẽ chỉ là Cố Ngẫu.”
“Nếu là Cố Ngẫu, vậy thì anh có thể chấp nhận không?”
Danh sách chương