Trên cổ Cố Bách Nguyệt xuất hiện một dấu siết rõ ràng mà dữ tợn.

Cố Ngẫu đứng dậy quay về phòng lấy một hộp che khuyết điểm và một hộp kem nền đi ra.

Cô dùng kem che khuyết điểm che dấu vết màu đỏ tươi đó trước, sau đó dùng kem nền tán đều để phần cổ nhìn tự nhiên nhất có thể.

Trong bước kiểm tra cuối cùng, cô bôi kem che khuyết điểm vào những chỗ bỏ sót, sau đó tán đều để đồng bộ với phần da bên cạnh.

Động tác của Cố Ngẫu vô cùng thành thục, mỹ phẩm cô dùng cũng là những thứ chuẩn bị hết hạn chuẩn bị vứt đi, bởi vậy cô dùng mà không hề đau lòng.

Hành vi vừa rồi của Cố Ngẫu để lại ám ảnh không nhỏ cho Cố Bách Nguyệt, khiến Cố Bách Nguyệt không dám cử động dù là cử động nhỏ nhất, trông không giống Cố Ngẫu đang che dấu vết trên cổ cô ta lại mà giống như Cố Ngẫu đang kề dao vào cổ cô ta hơn.

“Chị có thể nói với bọn họ là tôi bóp cổ chị sau đó lại dùng kem che khuyết điểm che lại xem có ai tin chị hay không.” Cố Ngẫu cười cười trước ánh mắt hoảng sợ của Cố Bách Nguyệt, dáng vẻ thong thả ung dung cực kỳ giống tên giết người hàng loạt đang xử lý hiện trường vụ án.

Cô về phòng ném kem che khuyết điểm và kem nền vào thùng rác rồi rửa sạch tay, khi cô đi ra ngoài thì Cố Bách Nguyệt đã đi xuống tầng, khi đi xuống cầu thang, vì quá vội vã nên chị ta còn bị ngã cầu thang.

Cố Thành Thu và mẹ Cố Ngẫu nghe thấy động tĩnh nên qua đây nhìn, mắng Cố Ngẫu vừa từ trong phòng đi ra: “Mày làm gì chị gái mày thế?”

Ngay từ đầu dì Lý cũng lo lắng không biết Cố Bách Nguyệt có bị thương hay không, nhưng nghe hai vợ chồng Cố Thành Thu chỉ trích Cố Ngẫu, lại thấy khoảng cách giữa Cố Bách Nguyệt và Cố Ngẫu vừa đi ra khỏi phòng là một cái cầu thang cộng thêm một đoạn hành lang thì tức khắc có hơi hoang mang.

Cách xa như vậy, thì có thể làm gì được?

Trên mặt Cố Bách Nguyệt vừa được vợ chồng Cố Thành Thu nâng dậy vẫn còn nước mắt sau trận ho khan kịch liệt lúc nãy, cô ta né tránh tầm mắt của vợ chồng Cố Thành Thu, khàn giọng kiên cường nói: “Không, không liên quan đến Tiểu Liên, là do cháu bất cẩn thôi.”

Mẹ Cố Ngẫu: “Lại nói đỡ cho con bé rồi, cháu lúc nào cũng mềm lòng như thế.”

Dì Lý càng khó hiểu về gia đình này, thậm chí có hơi hoài nghi Cố Bách Nguyệt mới là con gái ruột của bọn họ.

Cố Bách Nguyệt được đỡ tới sô pha ngồi xuống, dì Lý nghĩ ngợi, vẫn đi lấy hòm thuốc tới, cũng lấy một lọ rượu thuốc trị trật khớp trong hòm thuốc ra.

Cố Bách Nguyệt nhận lấy rượu thuốc, nói một tiếng cảm ơn với dì Lý.

Mùi rượu thuốc từ từ khuếch tán, Cố Ngẫu đứng trên hành lang tầng hai, không định xuống lầu nghe mấy lời rác rưởi của mấy người Cố Thành Thu.

Đúng lúc này, cửa phòng sách được mở ra từ bên trong, xe lăn chạy ra khỏi phòng, Giản Hoài Hiên ngồi trên xe lăn nhìn thấy vợ chồng Cố Thành Thu và Cố Bách Nguyệt trong phòng khách thì tỏ vẻ ngạc nhiên.

Dì Lý vội vàng đi qua nói với anh: “Ông Cố bà Cố tới thăm cô Cố ạ.”

Giản Hoài Hiên gật gật đầu, chào hỏi với vợ chồng Cố Thành Thu.

Cố Bách Nguyệt ngồi bên cạnh bỏ cái chân bị thương xuống, duỗi thẳng lưng, ngồi ngay ngắn chờ đợi vợ chồng Cố Thành Thu giới thiệu mình với Giản Hoài Hiên.

Kết quả không đợi vợ chồng Cố Thành Thu mở miệng, Giản Hoài Hiên đã ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ngẫu ở trên tầng hai: “Đắc Dật lại bị gọi phụ huynh, tôi vẫn chưa họp xong, em đi thay tôi được không?”

Giản Đắc Dật, em trai của Giản Hoài Hiên.

Cố Ngẫu: “…Ồ được thôi.”

“Để Bách Nguyệt đi cùng với Tiểu Liên nhỉ?” Mẹ Cố Ngẫu nói, còn liếc mắt ra hiệu với Cố Bách Nguyệt, muốn để Cố Bách Nguyệt đi cùng sau đó trở về cùng Cố Ngẫu, đến lúc đó cũng là giờ cơm, cô ta còn có thể ở lại dùng cơm.

Cố Bách Nguyệt làm gì dám ở riêng với Cố Ngẫu nữa, cô ta vội vàng từ chối: “Ngại quá thím à, lát nữa cháu cũng có việc, để Tiểu Liên đi một mình thôi.”

Mẹ Cố Ngẫu không ngờ Cố Bách Nguyệt sẽ từ chối, bà ta vội vã nắm lấy tay Cố Bách Nguyệt: “Chị em hai đứa hiếm khi mới gặp nhau một lần, cứ vậy mà đi thì tiếc lắm.”

Cố Bách Nguyệt vỗ vỗ mu bàn tay mẹ Cố Ngẫu, trấn an: “Không sao đâu thím, cháu có thể thường xuyên tới đây thăm Tiểu Liên mà.”

“Không thể.”

Cố Bách Nguyệt tự quyết định và mẹ Cố Ngẫu đồng thời nhìn về phía Giản Hoài Hiên.

Lời vừa rồi là của Giản Hoài Hiên, điều này khiến mọi người ở đây đều hơi ngạc nhiên, ngay cả Cố Ngẫu cũng không ngờ Giản Hoài Hiên sẽ từ chối việc để Cố Bách Nguyệt tới nhà một cách trực tiếp như vậy.

Trên mặt Giản Hoài Hiên vẫn mang theo nụ cười nhạt như cũ, như thể người vừa rồi thẳng thừng từ chối không phải là anh: “Gần đây tôi rất bận, nếu hiếm khi có thời gian ở cùng Cố Liên, mà Cố Liên còn phải tiếp đón… quý cô này, vậy chỉ sợ tôi sẽ không vui cho lắm.”

Mọi người nhất thời không lên tiếng, dì Lý cười trộm, chỉ cảm thấy bây giờ người trẻ tuổi thẳng thắn thật.

Cố Thành Thu cũng không thể nằng nặc đòi đưa Cố Bách Nguyệt tới đây, ông ta đành đứng lên: “Thế thì thôi vậy, bọn chú cũng không quấy rầy nữa, để Tiểu Liên ra tiễn bọn chú đi.”

Cố Ngẫu không từ chối, xuống tầng đưa vợ chồng Cố Thành Thu và Cố Bách Nguyệt ra đến cổng sắt.

Dì Lý và Giản Hoài Hiên đều không đi cùng, Cố Thành Thu không còn gì kiêng kỵ nữa, ông ta hạ giọng, đe dọa Cố Ngẫu: “Mày đừng quên mày là ai! Nghĩ cách để Bách Nguyệt đến đây đi, nếu không tao sẽ nói chuyện mày giả mạo Tiểu Liên cho nhà họ Giản!”

Cố Ngẫu nhìn người đàn ông đã trút bỏ vẻ ngụy trang trước mặt, dùng vẻ mặt chán ghét nhìn mẹ mình, cười nhạo: “Có phải các người có hiểu lầm gì rồi không?”

Mấy năm nay Cố Thành Thu chỉ liên lạc với Cố Ngẫu qua điện thoại, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Cố Ngẫu khi đối mặt với bọn họ, vậy mà trong lòng ông ta lại dâng lên một chút sợ hãi.

Cố Ngẫu không nhanh không chậm nhắc nhở bọn họ: “Muốn uy hiếp thì cũng là tôi uy hiếp các người mới phải, tôi đã ghi âm cuộc gọi trước đây các người gọi điện cho tôi, bảo tôi giả mạo Cố Liên. Các người nói xem, nếu tôi đưa đoạn ghi âm đó cho Giản Hoài Hiên và ông nội của anh ấy, để bọn họ biết gia đình này chơi đùa bọn họ thế nào, thì ông cảm thấy hai ông cháu họ liệu có đá nhà họ Cố xuống bùn lầy lần nữa hay không?”

“Mày dám!”

“Tôi có gì mà không dám?” Cố Ngẫu như thể nghe thấy cái gì buồn cười lắm, nụ cười của cô càng thêm xán lạn: “Tôi cũng không ăn của các người, mặc của các người, các người bị nhà họ Giản xử lý cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, nếu không tin thì các người có thể thử xem.”

Cố Thành Thu tức giận tới mức ngã ngửa.

Cố Ngẫu thưởng thức dáng vẻ phẫn nộ khiếp sợ của bố mẹ mình, trong lòng vô cùng thoải mái.

Cô đóng cổng sắt lại, cuối cùng nhìn thoáng qua Cố Bách Nguyệt, tầm mắt đảo qua cổ của đối phương khiến Cố Bách Nguyệt sợ tới mức lui về phía sau một bước.

“Tạm biệt.” Cô xoay người, đi qua lối đi trong vườn trở về biệt thự.

Trong phòng khách, Giản Hoài Hiên vẫn đang đợi cô, sau khi đi vào nhà, Cố Ngẫu hỏi anh: “Thật sự muốn để em tới trường em trai anh à?”

Giản Hoài Hiên: “Vừa rồi em bóp cổ người ta trên tầng bị Tiểu An nhìn thấy.”

Cố Ngẫu: “Hả?”

Việc này phải nói từ lúc hai vợ chồng Cố Thành Thu tới đây, hai vợ chồng này biết dì Lý là người làm lâu đời ở nhà họ Giản, vậy nên đối xử vô cùng kính trọng với dì Lý, nhưng bọn họ không biết Tiểu An nên xem Tiểu An là hộ sĩ mời từ bên ngoài, vậy nên ngôn từ cử chỉ vô cùng không khách sáo.

Tiểu An không muốn xảy ra tranh chấp với họ, vậy nên trốn lên tầng cao nhất chăm sóc hoa cỏ, trong lúc xuống tầng, vô tình nhìn thấy cảnh tượng Cố Ngẫu đè Cố Bách Nguyệt lên lan can.

Giản Hoài Hiên cũng vô cùng thiên vị Cố Ngẫu, rõ ràng là Cố Ngẫu bắt nạt người ta nhưng anh lại tạm dừng cuộc họp, đi ra giải vây cho cô.

Giản Hoài Hiên nhìn ra sự thấp thỏm của Cố Ngẫu, anh hỏi: “Tôi đưa số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm của em trai tôi cho em nhé?”

Vì vừa bị phơi bày một mặt không tốt của mình nên Cố Ngẫu cũng muốn ra ngoài cho bình tĩnh lại: “Được.”

Giản Hoài Hiên kéo tay Cố Ngẫu, không hiểu một người cả ngày cầm bút, thi thoảng chạm vào dụng cụ trong phòng bếp lấy đâu ra sức lực để nhấn người khác lên lan can.

Anh nhéo nhéo lòng bàn tay Cố Ngẫu, phát hiện vì vừa rồi quá dùng sức nên phần mép móng tay ngón trỏ của Cố Ngẫu bị chảy máu, anh cau mày lấy băng keo cá nhân dán lên cho cô, còn sắp xếp một vệ sĩ ra ngoài cùng cô, sau đó mới trở về phòng sách.

Triệu Lỗi được gọi tới nhanh chóng lái xe tới, Cố Ngẫu đã sửa soạn xong xuôi chuẩn bị ra khỏi nhà, khi mở cửa, cô quay đầu lại thì thấy Tiểu An vừa xuống tầng, cô hơi mất tự nhiên nói một câu: “Cảm ơn.”

Thái độ của Tiểu An vẫn ôn hòa mà săn sóc như trước đây: “Đi đường cẩn thận.”

Khác với Giản Trì Cẩm và Giản Hoài Hiên đã học ở trường quý tộc tư nhân từ nhỏ, Giản Đắc Dật nhỏ tuổi nhất được sống cuộc sống thoải mái nhất, cũng được học ở một ngôi trường vô cùng bình thường… THPT Minh Đức.

Thiếu niên nổi loạn không muốn người khác biết mình là con ông cháu cha, vậy nên trực tiếp đăng ký nội trú, bình thường cũng xem như tiết kiệm, vậy nên ngoại trừ ban quản lý trường học, không ai biết hồ bơi mới được xây trong học kỳ này là do nhà Giản Đắc Dật ủng hộ, cho dù hiệu trưởng đã đặc biệt dặn dò giáo viên chủ nhiệm lớp của Giản Đắc Dật thì bọn họ cũng chỉ cảm thấy nhà Giản Đắc Dật tương đối giàu có mà thôi.

Chứ không biết gia đình Giản Đắc Dật giàu có vượt khỏi tưởng tượng của họ.

Giản Đắc Dật có tính cách phản nghịch, không phải mới lần một lần hai gây chuyện bị gọi phụ huynh, bình thường đều là trợ lý Dịch tới đây nói chuyện với giáo viên, vậy nên lần này Giản Đắc Dật cũng đã chuẩn bị tinh thần tiếp đón trợ lý Dịch ba phải tới đây.

Đang là giờ học nên trong văn phòng không có nhiều giáo viên, Giản Đắc Dật ngồi trên một chiếc bàn trống chờ trợ lý Dịch tới, giáo viên chủ nhiệm lớp ở bên kia nói chuyện với bố mẹ một học sinh khác, trên mặt học sinh kia còn có vết thương, là do Giản Đắc Dật đánh.

Ngay từ đầu, cảm xúc của bố mẹ học sinh kia đã vô cùng kích động, suýt nữa động tay động chân với Giản Đắc Dật, sau khi bị ngăn cản còn hùng hùng hổ hổ, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, ngồi xuống thương lượng việc xử phạt Giản Đắc Dật với chủ nhiệm lớp.

“Đuổi học! Học sinh học trò thế này phải đuổi học! Lúc tôi tới đây đã nhắn vào nhóm chat rồi, phụ huynh trong nhóm chat đều cảm thấy để con cái mình học chung một lớp với một đứa cuồng bạo lực như vậy là chuyện vô cùng nguy hiểm!” Bố học sinh kia đập bàn, giọng điệu nghiêm khắc.

Mẹ học sinh kia cũng gân cổ nói: “Không sai! Nếu không đuổi học học sinh này thì tôi sẽ đi nói chuyện với hiệu trưởng của các người! Để xem học sinh này quan trọng hay là học sinh trong lớp quan trọng!”

“Anh Ngô, chị Ngô, hai người bình tĩnh một chút, chúng tôi nhất định sẽ cho anh chị một lời giải thích, tuy nhiên bây giờ chúng ta vẫn phải đợi phụ huynh của em Giản Đắc Dật tới trước đã rồi bàn bạc sau.”

Giọng nói ồn ào vang vọng khắp căn phòng, Giản Đắc Dật bị ồn ào tới mức đinh tai nhức óc, cũng mặc kệ quy định học sinh không thể mang điện thoại đến trường mà lấy điện thoại ra đeo tai nghe nghe nhạc.

Trong tiếng nhạc, cậu vẫn có thể nghe thấy phụ huynh học sinh kia lên án thái độ bất cần của mình, thế là cậu dứt khoát tăng âm lượng, nằm bò lên bàn đi ngủ.

Khi bị đánh thức, cậu tưởng là trợ lý Dịch tới đây, nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể kết thúc trò hề này quay về phòng học ngủ rồi, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa đáng ghét.

“Sao lại là chị?” Giọng điệu và biểu cảm của Giản Đắc Dật đều rất không ổn.

Đây là lần đầu tiên Cố Ngẫu gặp Giản Đắc Dật, đang nghĩ ngợi xem nên giới thiệu bản thân thế nào, vừa nghe Giản Đắc Dật nói vậy thì cô lập tức hiểu rằng Giản Đắc Dật đã từng gặp Cố Liên.

Vì thế cô bỏ qua bước tự giới thiệu, nói: “Trợ lý Dịch không có thời gian, anh em bảo chị tới đây.”

“Vãi!” Giản Đắc Dật đá mạnh vào chân bàn khiến mấy cái ly rỗng trên bàn đều bị đổ.

“Cô là?” Chủ nhiệm lớp hỏi Cố Ngẫu.

Cố Ngẫu dựng mấy ly nước rỗng lên: “Tôi là chị gái cậu ấy.”

Đây là lần đầu tiên chủ nhiệm lớp gặp người nhà của Giản Đắc Dật, thấy Cố Ngẫu chỉ là một cô gái hình như chỉ lớn hơn Giản Đắc Dật mấy tuổi, giọng điệu của chủ nhiệm lớp cũng ôn hòa hơn một chút: “Cô Giản.”

Cố Ngẫu cắt ngang lời cô giáo: “Tôi họ Cố.”

Chủ nhiệm lớp: “…???”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện