Đồng cam cộng khổ, hoạn nạn cùng cộng.

Đêm tân hôn, đúng là hắn đã nghĩ như thế, con đường của mình không dễ đi, nàng gả cho mình, sau này không tránh khỏi phải chịu chút khổ sở. Lúc trước vì sao hắn chậm chạp không muốn đính hôn với Tiêu Oanh cũng là vì sợ tương lai phủ Hầu sẽ bó tay bó chân mình, về sau giải quyết hậu quả không tốt, bây giờ thì khác, hắn sợ nhất chính là người trước mặt bị mình liên lụy, trải qua lần bụi lau sậy đó, rốt cuộc hắn cũng không thể nhìn nàng chịu bất kỳ khổ sở nào. Chỉ muốn người này, bình an sống suốt đời, cả đời vô tai vô nạn, vô âu vô lo.

Bùi An đảm bảo với nàng: “Ta hứa với nàng, sẽ sớm đến đón nàng.”

Lời bảo đảm như vậy ai mà có thể cam đoan nó sẽ không có bất trắc chứ, trong mắt Vân Nương tràn trề thất vọng: “Vậy lang quân có thể nói cho ta biết, sau khi trở về Lâm An, phải làm gì?”

Chuyện lớn như hành thích vua, sao có thể giấu được, sợ dọa nàng thêm lo lắng cho nên hắn không nói trực tiếp mà là nắm tay nàng, chậm rãi đi tới ngồi trên giường La Hán mới mở miệng: “Vân Nương, không phải nàng vẫn tò mò cha mẹ ta là người như thế nào sao, hôm nay ta từ từ kể cho nàng nghe.”

Đột nhiên hắn bẻ lái cua một vòng, mà còn là khúc cua nàng không từ chối được, Vân Nương lập tức yên tĩnh nghe hắn nói.

Sau khi hai người đến Giang Lăng, không thuê nhà, cũng không ở quán trọ, thuận tiện ở trên phủ của Tri phủ, ngoài phòng có một cây đa thô mà hai người mới có thể ôm lấy, vừa sáng sớm, chim chóc hót líu lo ríu rít, ồn ào không ngừng, giọng nói của y cũng từ từ vang lên: “Lúc trước nàng gả cho ta là vì tình thế bức bách, không kịp tìm hiểu rõ con người ta, cũng không biết bối cảnh của phủ Quốc công, không trâu bắt chó đi cày, nàng cũng không thể không gả, bây giờ nàng đã trở thành thê tử của ta, thiếu phu nhân của phủ Quốc công, chuyện trong gia tộc cũng nên nói cho nàng biết.”

Vốn là thù hận của một mình hắn, nhưng hôm nay hắn muốn bỏ lại nàng, vậy thì dù sao cũng phải cho nàng một lý do không thể không làm như vậy.

Bùi An dừng một chút, nói chân tướng chôn trong bóng tối: “Mười mấy năm trước, mẫu thân ta không phải nhiễm bệnh mà chết, mà là thắt cổ tự vẫn.”

Hắn vẫn không muốn chạm vào vết thương này, ai cũng không dám đụng chạm bí mật, bây giờ bị một đao của mình đâm vào, mổ xẻ máu chảy đầm đìa, nói xong, sắc mặt hắn có phần trắng bệch.

Vân Nương kinh ngạc, ghé mắt nhìn về phía hắn, nhìn thấy ánh mắt hắn đờ đẫn, trái tim như bị thứ gì đó đâm một cái, cũng đau nhói theo đó, ngón tay nàng nhẹ nhàng giật giật rồi nắm lấy tay hắn theo bản năng.

Cảm giác được sự an ủi vỗ về của nàng, ngón cái hắn cọ vào mu bàn tay nàng, da thịt nhẵn nhụi mềm mại như không có xương, sự dịu dàng này ít nhiều cũng giảm bớt một ít đau đớn của hắn, hắn dứt khoát nói một hơi cho xong: “Tiên hoàng hậu, cô cô ruột của ta, cũng không phải là bệnh chết mà là vì uống độc, hai thúc thúc của ta cũng bị người độc thủ, chết oan chết uổng, người xuống tay hạ quyết định muốn cho phủ Quốc công ta nhà tan cửa nát, từ nay về sau không thể trở mình.”

Rốt cuộc là huyết hải thâm cừu, nói đến đây, ánh sáng trong mắt hắn đột nhiên lạnh xuống, con ngươi chậm rãi nhuốm đầy tơ máu, như thiêu đốt cây kiếm sắc bén, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, giọng nói dần dần khàn khàn: “Cả nhà ta năm mạng người, thù hận như vậy, ta không thể không báo.”

Nhưng đây là thù hận của một mình hắn, ngay từ đầu hắn đã trù tính một mình mình sẽ ứng phó, không liên quan đến nàng, nàng không cần phải giẫm vào hố bùn này.

Đi theo ông ngoại nàng, tấn công giặc Bắc Quốc, là anh hùng bảo vệ quốc gia. Nếu đi theo y trở về Lâm An, dù cho nguyên nhân và chân tướng là gì, cũng không có ai quan tâm, chỉ biết nhận định y là nghịch tặc hành thích vua tạo phản.

Đời này hắn đã gánh thanh danh gian thần trên lưng, không quan tâm đ ến một cái thanh danh nghịch tặc.

Nàng thì khác.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhà họ Vương là dòng dõi đại nho, Vương lão phu nhân coi danh dự của gia tộc còn nặng hơn mạng của mình, những năm gần đây, chưa bao giờ để Vương gia dính phải tai tiếng.

Cố gia là danh môn võ tướng, mấy thế hệ người giữ vững biên cương, bảo vệ an nguy của dân chúng Nam Quốc, thanh danh đã khắc vào trong lịch sử sông dài, mãi là trung lương trung thành báo quốc.

Lúc trước có người nói nàng không xứng với hắn, bây giờ nghĩ như vậy, người không xứng là hắn mới đúng.

Bùi An nói cho nàng biết chân tướng là muốn thẳng thắn đối đãi với nàng, làm cho nàng hiểu được mình có sứ mệnh không thể không hoàn thành, không thể theo nàng đến Quả Châu, con đường phía trước hung hiểm, càng không thể dẫn nàng trở về Lâm An.

Nói xong lại thấy trên mặt nàng cũng không lộ vẻ khủng hoảng, cũng không có chút e ngại nào, ánh mắt đau lòng nhìn về phía hắn, trong đôi mắt mang theo vài phần phẫn nộ bất bình, hỏi: “Lang quân, người kia là đương kim hoàng thượng đúng không?”

Hắn cũng không bất ngờ khi bị nàng vạch trần, ở chung lâu như vậy, hắn đã sớm biết đầu óc nàng rất linh hoạt, rất thông minh.

Lúc trước lo lắng việc sắp xếp hai ngàn binh lính của Vương Kinh, còn từng xúi giục hắn làm phản, nhất định cũng đoán được gì rồi, hắn gật đầu đáp: “Ừm, là cẩu tặc Triệu Đào kia.”

Quả nhiên là vậy, hắn muốn trở về Lâm An mưu phản hành thích vua.

Năm người trong một gia tộc liên tiếp ra đi, làm sao có thể là chuyện trùng hợp được, mà người có thể làm cho đường đường phủ Quốc công gần như nhà tan cửa nát, chỉ có một người như vậy, lúc trước Vân Nương nghe Thanh Ngọc nói đã mơ hồ đoán được chắc chắn trong đó có ẩn tình, khi đó hơn phân nửa chỉ là nghe kể chuyện cũ, mặc dù thành thân cũng cảm thấy cách mình rất xa, bây giờ chính tai nghe hắn nói ra, chỉ cảm thấy tất cả đều rõ ràng, cũng cách mình càng gần, nàng thân ở trong đó, thù hận đã đặt trên người mình, lồ ng ngực nàng không khỏi dấy lên sự hận thù.

Ghét kẻ đã làm cho hắn mất cha mẹ từ nhỏ, đang ở thiên đường phải rơi xuống địa ngục.

Nếu không có kiếp nạn này, hắn nên là thiếu niên quần là áo lượt trong thành Lâm An, thân phận tôn quý, dựa vào thông minh cơ trí của hắn, chắc chắn bây giờ là thiếu niên anh hùng trong lòng người, lại bởi vì mang huyết hải thâm thù, nhẫn nhục gánh nặng mà trở thành “gian thần” trong miệng người.

Nàng cũng nghe Thanh Ngọc nói, năm đó a cữu cứu mạng hoàng thượng, đây không phải là chuyện xưa của ngài Đông Quách và con sói sao.

(1)Câu chuyện Đông Quách Tiên Sinh 东郭先生 xuất xứ từ tiểu thuyết ngụ ngôn “Trung Sơn lang truyện” 中山狼传 của Mã Trung Tích 马中锡 đời Minh. Câu chuyện “Đông Quách Tiên Sinh” giống với câu chuyện ngụ ngôn phương tây “Nông phu dữ xà” 农夫与蛇 (Nông phu và con rắn), đều nói lên việc đối với kẻ hung tàn thì chớ có mà mềm lòng dễ dàng thương xót.

Ngay cả ông ta là hoàng thượng thì như thế nào, vong ân phụ nghĩa như vậy, quân chủ lòng lang dạ sói, đúng là hôn quân, Bùi An nói không sai, thù này không thể không báo.

Đương nhiên Quả Châu là nguyện vọng trong lòng nàng nhưng muốn nàng rời đi vào lúc hắn khó xử nhất, lúc hắn cần nàng nhất thì nàng làm không được.

Nửa tháng trước nàng kéo y, một lòng muốn dẫn hắn ra khỏi khu rừng, muốn hắn sống sót, bả vai bị cây mây siết rách, lòng bàn chân nổi đầy mụn nước, lúc tuyệt vọng nhất nàng cũng từng khóc nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn từ bỏ, hôm nay, nàng cũng sẽ không bỏ cuộc.

Nàng sẽ không kéo chân sau của hắn, nàng có thể giúp hắn.

Vân Nương biết Bùi An không muốn liên lụy đến mình nhưng nàng lại cực kỳ tình nguyện được hắn liên luỵ, nàng ngược lại, nắm chặt tay hắn: “Ta là phu nhân mà lang quân làm tam môi lục sính cưới vào cửa, là thiếu phu nhân của phủ Quốc công, lang quân muốn tạo phản, làm sao ta có thể chỉ biết thân mình, cho dù chết, ta cũng phải chết rõ ràng, chỉ có bản thân mình tham dự mới cam tâm, đến lúc đó, dù thành công thất bại ta đều nhận.”

Nàng nhìn vẻ mặt không dao động như trước của hắn, quyết tâm nói: “Ta có thể cưỡi ngựa, cũng có thể cầm đao, ta cũng mang theo hai ngàn binh lính trong tay Vương Kinh, lang quân cũng không cần khuyên ta đi Quả Châu nữa, ta và lang quân cùng trở về Lâm An, báo thù cho a cữu a bà, cô cô thúc thúc, sau đó mang lang quân đi Quả Châu cũng không muộn.”

Từ sau khi thành thân, nàng vẫn luôn đối xử với hắn một cách am hiểu lòng người như vậy, cũng bởi vì hai người họ là phu thê đã bái đường nên họ muốn lấy mạng của mình, đánh cược vào tất cả những gì mình có.

Một khắc trước hắn mới cho rằng nàng rất thông minh, bây giờ lại cảm thấy nàng quá ngốc.

Ngốc đến mức làm cho người ta đau lòng, nội tâm cũng gần như sụp đổ, hận không thể một câu đồng ý với nàng, không muốn lãng phí vô ích tâm chân tình thật lòng này của nàng.

Lý trí của hắn bị mê hoặc trong chốc lát, bỗng nhiên tỉnh lại, vẫn lắc đầu, gọi khuê danh của nàng: “Ninh Ninh, tin tưởng vi phu, sẽ không có việc gì.”

Bùi An đút cho nàng một viên thuốc an thần: “Nàng yên tâm, ta tự có tính toán, trước khi quen biết nàng, ta đã trù tính, những thần tử trong triều cũng không phải cứu vô ích, đến lúc đó, ta sẽ đòi lại từng ân tình một, một đại nho giống như Các lão Tần, danh tiếng cực cao, môn hạ học sinh trải rộng khắp nơi, trong đó có rất nhiều người có bản lĩnh lớn, còn có Thượng thư Bộ Binh, có kinh nghiệm quản lý lương thảo của triều đình, chế tạo binh khí, huống hồ còn có Đường Minh Xuân, ba mươi tám phó đường chủ, kêu tên người nào thì người đó cũng có thể làm tướng, hai năm nay Đường Minh Xuân mở rộng rất nhanh, dưới đường đã có hơn một vạn nhân mã, bên trong có tiếp ứng, bên ngoài có binh mã, bàn về thực lực, ta không nhất định sẽ thua Triệu Đào ông ta.”

Nàng nghe hắn nói tỉ mỉ như vậy, nội tâm cũng thoáng an tâm hơn.

Bùi An nói tiếp: “Hơn nữa thân phận “gian thần” của ta cũng không uổng công, tình thế không ổn, ta lấy đầu người khác trước, quân chủ cũng không còn, người phía dưới còn có thể gây nên sóng gió gì nữa?”

Trong giọng nói của hắn lại mang theo sự ngông cuồng quen thuộc, cuối cùng nàng cũng không hoảng hốt nữa nhưng dù sao vẫn lo lắng, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Lang quân chắc chắn bao nhiêu phần?”

Hắn nói thật: “Lúc trước có năm phần, bây giờ có chín phần.”

Lúc trước nếu hắn xuất phát từ Ngạc Châu, không đi chuyến này đến Giang Lăng mà trực tiếp trở về núi rồi mang binh đi đánh hạ Lâm An, đến nửa đường tin tức hắn hồi kinh sẽ truyền đến tai Hoàng đế, với tính tình đa nghi của ông ta, tất nhiên ông ta sẽ làm tốt công tác phòng bị, lạc đà gầy còn hơn ngựa, dù thế nào cũng là năm vạn hùng binh, phần thắng của hắn chỉ có năm phần.

Bây giờ thì không giống vậy, sự xúc động trong đầu hắn đã dần dần tiêu tan khi cùng nàng đi du sơn ngoạn thủy, cuối cùng vẫn làm theo kế hoạch đi tới Giang Lăng, tìm được Trương Trị.

Có Trương Trị ở đây, hoàng đế một lòng đối phó hắn, sẽ không nảy sinh hoài nghi đối với mình, cũng sẽ không đề phòng.

Đến lúc đó hắn hồi kinh, tiếp tục làm Ngự Sử Đài Đại Phu của hắn, đêm trung thu dòng người đông đúc, Bùi An sẽ mượn cơ hội này để cho người đưa người của Đường Minh Xuân vào Lâm An, tiến công ngược hướng, nhốt năm vạn hùng binh ở ngoài cửa, dùng một chiêu đóng cửa đánh chó(2), chỉ cần công phá cấm quân, lấy đầu hoàng đế, vậy thì tất cả sẽ kết thúc.

(2) 关门打狗 /guān mén dǎ gǒu /: đóng cửa đánh chó, ẩn dụ khống chế đối phương trong phạm vi, địa bàn của mình sau đó tiến hành tấn công.

Giang sơn vô chủ, hắn chiếm lấy Lâm An, lấy lại chức Tiết Độ Sứ thuộc về Bùi gia của hắn, để cho tất cả trở về vị trí cũ, bắt đầu lại từ đầu.

Hắn đã nói hết tất cả những kế hoạch của mình cho nàng nghe, không hề giấu giếm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vốn tưởng rằng như vậy nàng sẽ yên tâm để mình trở về, mắt nàng lại sáng lên: “Lang quân nắm chắc chín phần thắng, vậy cộng thêm ta, có phải là mười phần không?”

Nàng nghe Vương thúc thúc nói, hai ngàn binh lính kia là tinh binh phụ thân để lại, trên chiến trường cứ đánh đâu thì thắng đó, không gì cản nổi, giết địch vô số, càng có nhiều kinh nghiệm hơn với người của Đường Minh Xuân, nếu vào thành, nhất định có thể công phá cấm binh.

Nếu có Vương Kinh tương trợ, đương nhiên phần thắng sẽ tăng cao, với hắn mà nói giống như hổ thêm cánh, tất nhiên vui mừng.

Nhưng đó là chỗ dựa duy nhất mà phụ thân nàng để lại cho nàng, hắn quả quyết không thể sử dụng.

Nàng có thể thoải mái như thế, năm lần bảy lượt muốn đưa nhân mã đó cho hắn, là bởi vì nàng còn chưa biết hai ngàn binh mã kia có ý nghĩa gì đối với nàng.

Vốn định để cho nàng trở lại Quả Châu, để lại một bất ngờ, bây giờ cũng không cần thiết nữa, y nói cho nàng: “Ngoại tổ phụ nàng còn sống.”

Cha mẹ nàng đã chừa đường lui cho nàng từ sớm, để lại di nguyện để cho nàng đi Quả Châu để thăm mộ cho ông ngoại thay họ, thật ra là muốn nàng nhanh chóng rời khỏi Lâm An, được Cố lão tướng quân che chở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện