Lúc này Vân Nương mới cảm giác được gió thổi trên người mình, cũng nghe được tiếng nước chảy chầm chậm bên tai mình.
Hai người còn sống?
Vân Nương giãy ra khỏi ngực Bùi An, xoay cổ nhìn lay sậy ở bốn phía, vẻ mặt mờ mịt: “Lang quân, chúng ta chưa chết?”
“Ừm.” Bùi An buông nàng ra lại nắm lấy tay nàng, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay làm người ta yên tâm hơn bất cứ điều gì, y dịu dàng nói: “Không chết.”
Có hắn ở đây, sẽ không để cho nàng phải chết.
Nhưng không chết vậy thì chỗ này là ở đâu, Vân Nương nhìn quanh một vòng, có thể nhìn ra phía dưới vốn là nước, hắn bẻ gãy một khúc lau sậy trải trên mặt nước làm thành một chiếc chiếu lau sậy, hai người ngồi ở trên đó, mặc dù quần áo ướt nhưng dưới mông không dính nước.
Nàng nhớ rõ mình bị cuốn xuống, dòng nước chảy xiết cuốn nàng xuống rất nhanh.
Lúc nàng rơi xuống nước mặt trời còn chưa xuống núi, bây giờ trời đã đầy sao, sợ là mấy canh giờ trôi qua rồi, cũng không biết đây là nơi nào, nàng quay đầu lại hỏi y: “Lang quân, chúng ta bị nước cuốn đến đâu vậy?”
Sau khi nàng bị Tiêu Oanh đẩy xuống sông, hắn lập tức nhảy xuống, ở nơi ngoài dòng nước mấy mét mới kéo được nàng.
Sợ bị tách ra một lần nữa, hắn dùng dây quấn chặt tay hai người, mấy lần nâng nàng lên khỏi mặt nước, cả đường đi hắn đều liêu xiêu loạng choạng thành thử cũng chậm rãi cũng mất đi ý thức, lúc tỉnh lại thì thấy nàng nằm trong lòng mình, không còn hơi thở.
Vừa rồi hắn chỉ lo cứu người chứ không suy nghĩ gì cả. Bây giờ cả hai đều sống sót, đương nhiên phải nghĩ cách đi ra ngoài, lúc hoàng hôn Bùi An chém đổ những lau sậy này, nhận ra diện tích của vùng lau sậy này rất rộng, không nhìn thấy bên nào là bờ.
Mặc dù không rõ đã bị cuốn đến nơi nào nhưng dựa theo địa thế và giờ giấc để tính toán: “Thuyền chở hàng đã chạy đến giao lộ của Lư Châu và Giang Lăng, đây là khúc sông chảy xiết nhất, có nhiều nhánh sông, xét theo địa hình nơi đây, có lẽ chúng ta đã bị cuốn vào một nhánh sông nào đó rồi. Bây giờ sắc trời đã tối, không nên tùy tiện đi về phía trước, cứ dưỡng sức cho tốt đã, sáng ngày mai rồi đi dò đường.”
Đúng vậy, còn sống là tốt rồi.
Nàng không nhìn nữa, che bụng căng đau một chút, thật sự rất căng, không nhịn được mà khẽ hít hà một tiếng.
Vẻ mặt Bùi An căng thẳng, hỏi nàng: “Làm sao vậy?”
“Cổ họng đau, bụng cũng đau.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cau mày nói: “Lang quân, có phải vừa rồi bụng ta có nhiều nước lắm không?” Nàng nhớ rõ nàng uống rất nhiều nước, bụng phình lên, chắc chắn rất xấu.
“Không nhiều lắm.” Bùi An nương theo ánh sao nhìn kỹ sắc mặt của nàng, thấy không còn trắng đến dọa người như trước mới thở phào nhẹ nhõm, đỡ bả vai nàng, đặt nàng lên đùi mình để nàng nằm tiếp ở trong ngực, bàn tay áp trên bụng nàng rồi chậm rãi xoa xoa: “Nàng vừa mới tỉnh, không nên quá lo lắng, nghỉ ngơi một lát nhé.”
Lực tay của hắn không lớn, xoa vào bụng nàng rất ấm áp, từ đó nàng cũng dần dần bình tĩnh lại sau kiếp nạn kia.
Lại ngửa đầu nhìn chằm chằm vào mặt hắn, trong lòng cảm thấy an toàn đến lạ, có hắn ở đây, nàng hoàn toàn không cần lo lắng, mặc dù hôm nay ngủ trong bụi lau sậy này, cũng không biết tương lai ra sao nhưng nàng cảm thấy rất an tâm.
Bỗng nhiên Vân Nương nhớ tới sắc mặt vừa rồi của y rất kém, đưa tay khẽ kéo ống tay áo của y một chút, ngẩng cổ quan sát y: “Lang quân, chàng không sao chứ?”
Nước sông vô tình, bị cuốn trôi tận mấy canh giờ, chắc chắn hắn cũng chịu cực lắm.
Bùi An cúi đầu, ánh sao rơi vào trong con ngươi nàng trông rất lấp lánh rực rỡ, đôi mắt của nàng tràn đầy ánh sáng trong bóng đêm làm cho người ta nhìn vào cũng nhen nhóm một tia hy vọng.
Tình cảnh của hai người cũng không nghèo túng thê thảm đến vậy, bàn tay hắn trên bụng nàng hơi khựng một chút, an ủi nói: “Không sao.”
Vân Nương cũng nhìn thấy, sắc mặt lúc này của Bùi An tốt hơn vừa nãy rất nhiều, không còn đáng sợ như vậy nữa.
Nàng yên tâm nằm xuống, vừa mới thoát khỏi Quỷ Môn Quan, vất vả lắm mới nhặt về một cái mạng, như được sống lại, làm sao có tâm trạng ngủ ngáy gì nữa.
Nàng nhìn bầu trời bao la, hiếm khi được nhìn thấy bầu trời đêm sạch sẽ như vậy, nhớ tới câu kia: “Khi say không biết trời trong nước, thuyền chở đầy mộng đè ngân hà.”(1)
(1)Trích hai câu cuối của bài thơ thất ngôn tứ tuyệt “题龙阳县青草湖” của tác giả 唐珙. Vì không tìm thấy bản dịch nên mình mạn phép dịch chay. Ai biết dịch đúng và chuẩn hơn có thể nhắc mình nhé. Còn về tên tác phẩm, tác giả thì mình không biết nên để nguyên ạ.
Trên thuyền không nhìn thấy được cảnh sắc như vậy, bây giờ nằm ở trong đám lau sậy mới thấy, nghĩ đến ông trời cũng thương xót hai người họ thê thảm quá nên mới ban cho một bầu trời đầy sao đẹp như vậy.
Nàng từng nghe mẫu thân nói các ngôi sao trên bầu trời đều có tên.
Chòm sao Bắc Đẩu, Ngưu Lang Chức Nữ, Tử Vi...
Hồi còn nhỏ, sau khi mẫu thân dạy cho nàng, nàng cũng không nhớ được, sau khi lớn lên muốn ngắm nhìn lại bị nhốt trong viện, ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy chỗ lớn bằng bàn tay, có thể nhìn thấy gì chứ.
Nếu đã gặp được, lại có sẵn một vị thầy bên cạnh, nàng hỏi: “Lang quân, chàng có biết ngôi sao nào không?”
Bùi An xuất thân là Trạng Nguyên, lúc đi ra ngoài thường dùng sao để phân biệt phương hướng, đương nhiên là nhận ra: “Nàng muốn biết ngôi sao nào?”
Nàng không nhận ra ngôi sao nào, chỉ thấy cả một vườn sao, ngón tay chỉ đại vào ngôi sao sáng hơn: “Ngôi sao kia có tên không?”
Nàng hỏi xong, y đã cầm tay nàng, mở ngón trỏ của nàng ra rồi nâng lên, di chuyển đến một ngôi sao dưới cùng, chậm rãi nói: “Dao Quang.” Nói xong lại dẫn tay nàng chậm rãi di chuyển lên trên: “Khai Dương, Ngọc Hành, Thiên Quyền, Thiên Cơ, Thiên Tuyền, Thiên Xu.”
Hắn dẫn ngón tay nàng miêu tả một đường gấp khúc, cuối cùng dừng lại ở một ngôi sao nằm trên cùng, cúi đầu nhìn nàng: “Đây chính là chòm sao Bắc Đẩu.”
“Trong sách cổ có ghi chép rằng, đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ phía đông là mùa xuân; đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ phía nam là mùa hạ; đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ phía tây là mùa thu; đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ phía bắc là mùa đông.”
Bùi An chậm rãi di chuyển ngón tay nàng, trở lại ngôi sao ban đầu một lần nữa rồi nói với nàng: “Nàng xem, bây giờ là mùa hạ, đuôi chùm sao Bắc Đẩu ở đây, là phía đông, ngôi sao vây quanh ở giữa là sao Bắc Đẩu, chỉ cần trời nắng, bình thường nó đều ở đấy.”
Dưới bóng đêm, giọng nói của y rất thấp rất trong vắt, nhưng cũng mang theo sự khàn khàn do bị ngâm trong nước, theo làn gió mát mẻ từ từ dừng lại bên tai nàng, cực kỳ dễ nghe.
Suy nghĩ vừa xuất hiện, nàng chậm rãi quay đầu lại.
Trong màn đêm, mặt y như được phủ một lớp lụa đen, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, còn đang nắm tay nàng, thấp giọng nói: “Nam, Tây, Bắc…”
Có gió thoảng qua bên tai lay động trái tim nàng.
Dường như nàng nghe thấy tiếng băng tuyết tan chảy vào mùa xuân, ngửi thấy mùi đinh hương và hoa hồng vào mùa hạ, tâm trí nàng như bay bổng lên.
Dưới đêm hè, gió cuốn lên lau sậy, sóng biển nhấp nhô, đầy trời sao rơi xuống, tất cả mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, chỉ có khuôn mặt trong mắt nàng là rõ ràng nhất.
Quá mức yên tĩnh, y nhận thấy ánh mắt của nàng, cúi đầu nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng như si mê, nhẹ giọng cười: “Thế nào, không nghe nữa?”
Không biết vì sao, chóp mũi nàng chua xót, lắc đầu dựa vào trong ngực y, giọng nói mềm mại: “Còn muốn nghe nữa, lang quân nói thêm cho thiếp đi.”
“Được.” Bùi An ngẩng đầu nhìn ngó một vòng rồi ngửa đầu nhìn lên đ ỉnh trời, nâng tay nàng lên một lần nữa: “Nhìn thấy bốn ngôi sao nhỏ bên cạnh chưa, hình dạng nối liền giống như con thoi dệt vải, bởi vậy có tên gọi là Chức Nữ.” Hắn tiếp tục nắm tay nàng, lướt qua một dải ngân hà, chỉ về một ngôi sao sáng khác ở phía đông nam: “Đó là sao Ngưu Lang.”
Nàng từng nghe mẫu thân nói, sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ cách sông nhìn nhau, mãi mãi không thể gặp nhau.
Còn hai người thì không giống nhau, hai người họ sẽ ở bên nhau mãi mãi, dù hắn đến bất cứ nơi nào thì nàng sẽ đi theo, ở bên cạnh hắn.
Bùi An còn muốn nói thêm nhưng nàng không muốn nghe nên xoay người ôm lấy, gọi hắn “Lang quân.”
Bùi An: “Hửm?”
“Gả cho chàng, thật tốt.”
Bùi An sửng sốt, cúi đầu xuống, nàng trở mình ôm chặt lấy thắt lưng hắn: “Sau này lang quân có ta đi cùng, ai dám bắt nạt lang quân, thiếp sẽ cho hắn trả giá đắt, hối hận không kịp.”
Chính nàng cũng không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng lại bắt đầu đau lòng cho hắn, nhưng mà có thể nhận được lời hứa hẹn tốt đẹp này là đủ rồi.
Con đường hắn muốn đi quá nguy hiểm, làm sao có thể nỡ kéo nàng vào.
Năm mạng người của phủ Quốc công, tất cả những gì mẫu thân y phải chịu, y sẽ lần lượt đòi lại, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn này, có lẽ lúc này hắn đang trên đường trở về Lâm An.
Cho dù là dốc cạn tất cả mình có, y cũng phải xé xác Triệu Đào thành trăm mảnh.
Thù hận và hối hận vừa dâng trào trong lòng y, trong mắt y không còn ôn hoà chút nào, thù hận khuấy đảo lý trí của y, ngực càng ngày càng đau, mãi đến khi nàng trong ngực nhẹ nhàng lắc lắc hắn: “Lang quân?”
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại truyền đến, cuối cùng sự đau đớn trong ngực cũng phai bớt một ít, hắn lại ôm nàng vào trong ngực, khàn giọng nói: “Được, ta chờ phu nhân che chở.”
Trời làm chăn, đất làm chiếu, hai người trải qua đêm thứ nhất ở đám cỏ lau sậy này.
Ngày hôm sau mặt trời mọc, ánh sáng chiếu vào mắt Vân Nương mới tỉnh, đêm qua không nhìn thấy gì, đến sáng nay mới thấy rõ mảnh đất này.
Không có gì cả, chỉ có mỗi lau sậy vô tận.
May mà đêm qua có sao trời, nếu không lúc này hai người cũng không định được phương hướng, nhưng mặc dù biết được phương hướng, muốn thoát khỏi mảnh lau sậy này e là không đơn giản như vậy.
Dưới lau sậy toàn là nước, có nơi lau sậy mọc dày đặc, thân lau sậy cao bằng hai người, hơn nữa khi có ánh nắng mặt trời, trong cỏ lau sậy có luồng hơi nóng vừa ngột ngạt vừa ẩm ướt.
Hai người rơi khỏi thuyền, không mang theo gì trên người cả, thậm chí lương khô cũng không có. Nếu hôm nay không thể đi ra ngoài, không có gì để bổ sung thể lực thì càng không có sức đi xuống.
Trong lòng nàng biết, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Sông lớn như vậy cũng không nhấn chìm hai người, bây giờ hai người còn sống sót, đương nhiên nàng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, nhìn thấy Bùi An đang thăm dò cách đó không xa, lập tức cuộn vạt áo lên, thắt nút rồi cầm lên. Sau đó cầm một hòn đá phía dưới cỏ lau, xé sợi dây buộc trên cổ tay hai thành đoạn, xắn cổ tay áo lên rồi từ tấm chiếu bằng lau sậy bước xuống nước, đi về phía Bùi An.
“Lang quân, nước chỗ này tương đối nông.”
Bùi An nghe giọng nàng thì quay lại: “Cẩn thận.”
Hắn nhìn xung quanh, vùng nước này tương đối sạch sẽ, khi nàng đi tới y đưa tay kéo nàng qua: “Không biết phía trước sẽ có chuyện gì, nàng uống miếng nước trước đi.”
Hôm qua suýt thì no nước căng bụng mà chết, bây giờ lại bảo nàng phải uống nước.
Bụng vẫn còn hơi đau, Vân Nương khẽ nhíu mày không muốn, y liếc nàng một cái, đưa tay xoa xoa gáy nàng, dỗ dành: “Ngoan, nghe lời, uống chút đi.”
Nàng đã lớn như vậy cũng chưa từng được dỗ dành nên cảm thấy hơi xấu hổ nhưng trong lòng không khỏi mừng thầm, lỗ tai đỏ bừng, vội vàng đáp: “Ừm.” Rồi khom người dùng tay vốc nước đưa lên miệng.
Nàng biết ý hắn, hắn sợ nàng đi xuống không có nước thì càng thêm khó khăn, nàng cố nén cơn buồn nôn cố gắng uống nước.
Sau khi uống đủ nước, hai người vội vàng lên đường nhân lúc mặt trời chưa lên cao, một đường đi về phía bắc.
Mặc dù không biết chỗ sâu trong nhánh sông này là phía nam hay phía bắc, nhưng phía nam là Hồng Châu cách Giang Lăng rất xa, phía bắc là Ngạc Châu cách Giang Lăng gần hơn, hướng phía Bắc còn có thể cược một phen.
Bùi An rút một nắm sậy làm thành một cây gậy dài, đi trước phát dẹp cỏ mở đường, Vân Nương kéo ống tay áo của hắn, đi sát theo phía sau.
Buổi sáng còn tạm ổn, đến khi mắt trời lên cao, luồng hơi nóng tỏa ra từ đám lau sậy càng nhiều, càng đi càng cảm thấy nóng, muỗi cũng bắt đầu vo ve bay xung quanh hai người.
Cũng may chỉ là vải thô, Bùi An xé một miếng vải trên người mình, hai người che mặt chỉ lộ một đôi mắt.
Muỗi quá nhiều không thể nghỉ ngơi, chỉ có thể tiếp tục đi, Vân Nương cũng gấp mấy cây sậy trong tay, vừa đi vừa quạt.
Gần cả ngày trôi qua mà cả hai vẫn chưa nhìn thấy gì ngoại trừ lũ muỗi, trong đám lau sậy không có một sinh vật nào, một con tôm cá cũng không.
Sau khi lên thuyền vào ngày hôm qua, hai người chỉ ăn dưa lê và trái cây, bây giờ sau một đêm cộng thêm hơn nửa ngày, Vân Nương đã đói bụng, chỉ cảm thấy bụng dạ rỗng tuếch, thỉnh thoảng mấy loại đồ ăn lại xuất hiện trước mắt nàng.
Đột nhiên hắn nhớ tới món đùi thỏ nướng ngày đó Trình cô nương nướng, lúc đó cảm thấy quá no, bây giờ nghĩ lại chỉ có thể nuốt nước miếng.
Bước chân nàng dần dần nặng nề, thở hổn hển nói: “Lang quân, chờ sau khi thoát khỏi chỗ này, chúng ta mở một quán rượu đi, mời Trình cô nương đến làm đầu bếp chính, chuyên nướng đùi thỏ có được không…”
Hai người còn sống?
Vân Nương giãy ra khỏi ngực Bùi An, xoay cổ nhìn lay sậy ở bốn phía, vẻ mặt mờ mịt: “Lang quân, chúng ta chưa chết?”
“Ừm.” Bùi An buông nàng ra lại nắm lấy tay nàng, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay làm người ta yên tâm hơn bất cứ điều gì, y dịu dàng nói: “Không chết.”
Có hắn ở đây, sẽ không để cho nàng phải chết.
Nhưng không chết vậy thì chỗ này là ở đâu, Vân Nương nhìn quanh một vòng, có thể nhìn ra phía dưới vốn là nước, hắn bẻ gãy một khúc lau sậy trải trên mặt nước làm thành một chiếc chiếu lau sậy, hai người ngồi ở trên đó, mặc dù quần áo ướt nhưng dưới mông không dính nước.
Nàng nhớ rõ mình bị cuốn xuống, dòng nước chảy xiết cuốn nàng xuống rất nhanh.
Lúc nàng rơi xuống nước mặt trời còn chưa xuống núi, bây giờ trời đã đầy sao, sợ là mấy canh giờ trôi qua rồi, cũng không biết đây là nơi nào, nàng quay đầu lại hỏi y: “Lang quân, chúng ta bị nước cuốn đến đâu vậy?”
Sau khi nàng bị Tiêu Oanh đẩy xuống sông, hắn lập tức nhảy xuống, ở nơi ngoài dòng nước mấy mét mới kéo được nàng.
Sợ bị tách ra một lần nữa, hắn dùng dây quấn chặt tay hai người, mấy lần nâng nàng lên khỏi mặt nước, cả đường đi hắn đều liêu xiêu loạng choạng thành thử cũng chậm rãi cũng mất đi ý thức, lúc tỉnh lại thì thấy nàng nằm trong lòng mình, không còn hơi thở.
Vừa rồi hắn chỉ lo cứu người chứ không suy nghĩ gì cả. Bây giờ cả hai đều sống sót, đương nhiên phải nghĩ cách đi ra ngoài, lúc hoàng hôn Bùi An chém đổ những lau sậy này, nhận ra diện tích của vùng lau sậy này rất rộng, không nhìn thấy bên nào là bờ.
Mặc dù không rõ đã bị cuốn đến nơi nào nhưng dựa theo địa thế và giờ giấc để tính toán: “Thuyền chở hàng đã chạy đến giao lộ của Lư Châu và Giang Lăng, đây là khúc sông chảy xiết nhất, có nhiều nhánh sông, xét theo địa hình nơi đây, có lẽ chúng ta đã bị cuốn vào một nhánh sông nào đó rồi. Bây giờ sắc trời đã tối, không nên tùy tiện đi về phía trước, cứ dưỡng sức cho tốt đã, sáng ngày mai rồi đi dò đường.”
Đúng vậy, còn sống là tốt rồi.
Nàng không nhìn nữa, che bụng căng đau một chút, thật sự rất căng, không nhịn được mà khẽ hít hà một tiếng.
Vẻ mặt Bùi An căng thẳng, hỏi nàng: “Làm sao vậy?”
“Cổ họng đau, bụng cũng đau.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cau mày nói: “Lang quân, có phải vừa rồi bụng ta có nhiều nước lắm không?” Nàng nhớ rõ nàng uống rất nhiều nước, bụng phình lên, chắc chắn rất xấu.
“Không nhiều lắm.” Bùi An nương theo ánh sao nhìn kỹ sắc mặt của nàng, thấy không còn trắng đến dọa người như trước mới thở phào nhẹ nhõm, đỡ bả vai nàng, đặt nàng lên đùi mình để nàng nằm tiếp ở trong ngực, bàn tay áp trên bụng nàng rồi chậm rãi xoa xoa: “Nàng vừa mới tỉnh, không nên quá lo lắng, nghỉ ngơi một lát nhé.”
Lực tay của hắn không lớn, xoa vào bụng nàng rất ấm áp, từ đó nàng cũng dần dần bình tĩnh lại sau kiếp nạn kia.
Lại ngửa đầu nhìn chằm chằm vào mặt hắn, trong lòng cảm thấy an toàn đến lạ, có hắn ở đây, nàng hoàn toàn không cần lo lắng, mặc dù hôm nay ngủ trong bụi lau sậy này, cũng không biết tương lai ra sao nhưng nàng cảm thấy rất an tâm.
Bỗng nhiên Vân Nương nhớ tới sắc mặt vừa rồi của y rất kém, đưa tay khẽ kéo ống tay áo của y một chút, ngẩng cổ quan sát y: “Lang quân, chàng không sao chứ?”
Nước sông vô tình, bị cuốn trôi tận mấy canh giờ, chắc chắn hắn cũng chịu cực lắm.
Bùi An cúi đầu, ánh sao rơi vào trong con ngươi nàng trông rất lấp lánh rực rỡ, đôi mắt của nàng tràn đầy ánh sáng trong bóng đêm làm cho người ta nhìn vào cũng nhen nhóm một tia hy vọng.
Tình cảnh của hai người cũng không nghèo túng thê thảm đến vậy, bàn tay hắn trên bụng nàng hơi khựng một chút, an ủi nói: “Không sao.”
Vân Nương cũng nhìn thấy, sắc mặt lúc này của Bùi An tốt hơn vừa nãy rất nhiều, không còn đáng sợ như vậy nữa.
Nàng yên tâm nằm xuống, vừa mới thoát khỏi Quỷ Môn Quan, vất vả lắm mới nhặt về một cái mạng, như được sống lại, làm sao có tâm trạng ngủ ngáy gì nữa.
Nàng nhìn bầu trời bao la, hiếm khi được nhìn thấy bầu trời đêm sạch sẽ như vậy, nhớ tới câu kia: “Khi say không biết trời trong nước, thuyền chở đầy mộng đè ngân hà.”(1)
(1)Trích hai câu cuối của bài thơ thất ngôn tứ tuyệt “题龙阳县青草湖” của tác giả 唐珙. Vì không tìm thấy bản dịch nên mình mạn phép dịch chay. Ai biết dịch đúng và chuẩn hơn có thể nhắc mình nhé. Còn về tên tác phẩm, tác giả thì mình không biết nên để nguyên ạ.
Trên thuyền không nhìn thấy được cảnh sắc như vậy, bây giờ nằm ở trong đám lau sậy mới thấy, nghĩ đến ông trời cũng thương xót hai người họ thê thảm quá nên mới ban cho một bầu trời đầy sao đẹp như vậy.
Nàng từng nghe mẫu thân nói các ngôi sao trên bầu trời đều có tên.
Chòm sao Bắc Đẩu, Ngưu Lang Chức Nữ, Tử Vi...
Hồi còn nhỏ, sau khi mẫu thân dạy cho nàng, nàng cũng không nhớ được, sau khi lớn lên muốn ngắm nhìn lại bị nhốt trong viện, ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy chỗ lớn bằng bàn tay, có thể nhìn thấy gì chứ.
Nếu đã gặp được, lại có sẵn một vị thầy bên cạnh, nàng hỏi: “Lang quân, chàng có biết ngôi sao nào không?”
Bùi An xuất thân là Trạng Nguyên, lúc đi ra ngoài thường dùng sao để phân biệt phương hướng, đương nhiên là nhận ra: “Nàng muốn biết ngôi sao nào?”
Nàng không nhận ra ngôi sao nào, chỉ thấy cả một vườn sao, ngón tay chỉ đại vào ngôi sao sáng hơn: “Ngôi sao kia có tên không?”
Nàng hỏi xong, y đã cầm tay nàng, mở ngón trỏ của nàng ra rồi nâng lên, di chuyển đến một ngôi sao dưới cùng, chậm rãi nói: “Dao Quang.” Nói xong lại dẫn tay nàng chậm rãi di chuyển lên trên: “Khai Dương, Ngọc Hành, Thiên Quyền, Thiên Cơ, Thiên Tuyền, Thiên Xu.”
Hắn dẫn ngón tay nàng miêu tả một đường gấp khúc, cuối cùng dừng lại ở một ngôi sao nằm trên cùng, cúi đầu nhìn nàng: “Đây chính là chòm sao Bắc Đẩu.”
“Trong sách cổ có ghi chép rằng, đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ phía đông là mùa xuân; đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ phía nam là mùa hạ; đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ phía tây là mùa thu; đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ phía bắc là mùa đông.”
Bùi An chậm rãi di chuyển ngón tay nàng, trở lại ngôi sao ban đầu một lần nữa rồi nói với nàng: “Nàng xem, bây giờ là mùa hạ, đuôi chùm sao Bắc Đẩu ở đây, là phía đông, ngôi sao vây quanh ở giữa là sao Bắc Đẩu, chỉ cần trời nắng, bình thường nó đều ở đấy.”
Dưới bóng đêm, giọng nói của y rất thấp rất trong vắt, nhưng cũng mang theo sự khàn khàn do bị ngâm trong nước, theo làn gió mát mẻ từ từ dừng lại bên tai nàng, cực kỳ dễ nghe.
Suy nghĩ vừa xuất hiện, nàng chậm rãi quay đầu lại.
Trong màn đêm, mặt y như được phủ một lớp lụa đen, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, còn đang nắm tay nàng, thấp giọng nói: “Nam, Tây, Bắc…”
Có gió thoảng qua bên tai lay động trái tim nàng.
Dường như nàng nghe thấy tiếng băng tuyết tan chảy vào mùa xuân, ngửi thấy mùi đinh hương và hoa hồng vào mùa hạ, tâm trí nàng như bay bổng lên.
Dưới đêm hè, gió cuốn lên lau sậy, sóng biển nhấp nhô, đầy trời sao rơi xuống, tất cả mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, chỉ có khuôn mặt trong mắt nàng là rõ ràng nhất.
Quá mức yên tĩnh, y nhận thấy ánh mắt của nàng, cúi đầu nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng như si mê, nhẹ giọng cười: “Thế nào, không nghe nữa?”
Không biết vì sao, chóp mũi nàng chua xót, lắc đầu dựa vào trong ngực y, giọng nói mềm mại: “Còn muốn nghe nữa, lang quân nói thêm cho thiếp đi.”
“Được.” Bùi An ngẩng đầu nhìn ngó một vòng rồi ngửa đầu nhìn lên đ ỉnh trời, nâng tay nàng lên một lần nữa: “Nhìn thấy bốn ngôi sao nhỏ bên cạnh chưa, hình dạng nối liền giống như con thoi dệt vải, bởi vậy có tên gọi là Chức Nữ.” Hắn tiếp tục nắm tay nàng, lướt qua một dải ngân hà, chỉ về một ngôi sao sáng khác ở phía đông nam: “Đó là sao Ngưu Lang.”
Nàng từng nghe mẫu thân nói, sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ cách sông nhìn nhau, mãi mãi không thể gặp nhau.
Còn hai người thì không giống nhau, hai người họ sẽ ở bên nhau mãi mãi, dù hắn đến bất cứ nơi nào thì nàng sẽ đi theo, ở bên cạnh hắn.
Bùi An còn muốn nói thêm nhưng nàng không muốn nghe nên xoay người ôm lấy, gọi hắn “Lang quân.”
Bùi An: “Hửm?”
“Gả cho chàng, thật tốt.”
Bùi An sửng sốt, cúi đầu xuống, nàng trở mình ôm chặt lấy thắt lưng hắn: “Sau này lang quân có ta đi cùng, ai dám bắt nạt lang quân, thiếp sẽ cho hắn trả giá đắt, hối hận không kịp.”
Chính nàng cũng không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng lại bắt đầu đau lòng cho hắn, nhưng mà có thể nhận được lời hứa hẹn tốt đẹp này là đủ rồi.
Con đường hắn muốn đi quá nguy hiểm, làm sao có thể nỡ kéo nàng vào.
Năm mạng người của phủ Quốc công, tất cả những gì mẫu thân y phải chịu, y sẽ lần lượt đòi lại, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn này, có lẽ lúc này hắn đang trên đường trở về Lâm An.
Cho dù là dốc cạn tất cả mình có, y cũng phải xé xác Triệu Đào thành trăm mảnh.
Thù hận và hối hận vừa dâng trào trong lòng y, trong mắt y không còn ôn hoà chút nào, thù hận khuấy đảo lý trí của y, ngực càng ngày càng đau, mãi đến khi nàng trong ngực nhẹ nhàng lắc lắc hắn: “Lang quân?”
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại truyền đến, cuối cùng sự đau đớn trong ngực cũng phai bớt một ít, hắn lại ôm nàng vào trong ngực, khàn giọng nói: “Được, ta chờ phu nhân che chở.”
Trời làm chăn, đất làm chiếu, hai người trải qua đêm thứ nhất ở đám cỏ lau sậy này.
Ngày hôm sau mặt trời mọc, ánh sáng chiếu vào mắt Vân Nương mới tỉnh, đêm qua không nhìn thấy gì, đến sáng nay mới thấy rõ mảnh đất này.
Không có gì cả, chỉ có mỗi lau sậy vô tận.
May mà đêm qua có sao trời, nếu không lúc này hai người cũng không định được phương hướng, nhưng mặc dù biết được phương hướng, muốn thoát khỏi mảnh lau sậy này e là không đơn giản như vậy.
Dưới lau sậy toàn là nước, có nơi lau sậy mọc dày đặc, thân lau sậy cao bằng hai người, hơn nữa khi có ánh nắng mặt trời, trong cỏ lau sậy có luồng hơi nóng vừa ngột ngạt vừa ẩm ướt.
Hai người rơi khỏi thuyền, không mang theo gì trên người cả, thậm chí lương khô cũng không có. Nếu hôm nay không thể đi ra ngoài, không có gì để bổ sung thể lực thì càng không có sức đi xuống.
Trong lòng nàng biết, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Sông lớn như vậy cũng không nhấn chìm hai người, bây giờ hai người còn sống sót, đương nhiên nàng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, nhìn thấy Bùi An đang thăm dò cách đó không xa, lập tức cuộn vạt áo lên, thắt nút rồi cầm lên. Sau đó cầm một hòn đá phía dưới cỏ lau, xé sợi dây buộc trên cổ tay hai thành đoạn, xắn cổ tay áo lên rồi từ tấm chiếu bằng lau sậy bước xuống nước, đi về phía Bùi An.
“Lang quân, nước chỗ này tương đối nông.”
Bùi An nghe giọng nàng thì quay lại: “Cẩn thận.”
Hắn nhìn xung quanh, vùng nước này tương đối sạch sẽ, khi nàng đi tới y đưa tay kéo nàng qua: “Không biết phía trước sẽ có chuyện gì, nàng uống miếng nước trước đi.”
Hôm qua suýt thì no nước căng bụng mà chết, bây giờ lại bảo nàng phải uống nước.
Bụng vẫn còn hơi đau, Vân Nương khẽ nhíu mày không muốn, y liếc nàng một cái, đưa tay xoa xoa gáy nàng, dỗ dành: “Ngoan, nghe lời, uống chút đi.”
Nàng đã lớn như vậy cũng chưa từng được dỗ dành nên cảm thấy hơi xấu hổ nhưng trong lòng không khỏi mừng thầm, lỗ tai đỏ bừng, vội vàng đáp: “Ừm.” Rồi khom người dùng tay vốc nước đưa lên miệng.
Nàng biết ý hắn, hắn sợ nàng đi xuống không có nước thì càng thêm khó khăn, nàng cố nén cơn buồn nôn cố gắng uống nước.
Sau khi uống đủ nước, hai người vội vàng lên đường nhân lúc mặt trời chưa lên cao, một đường đi về phía bắc.
Mặc dù không biết chỗ sâu trong nhánh sông này là phía nam hay phía bắc, nhưng phía nam là Hồng Châu cách Giang Lăng rất xa, phía bắc là Ngạc Châu cách Giang Lăng gần hơn, hướng phía Bắc còn có thể cược một phen.
Bùi An rút một nắm sậy làm thành một cây gậy dài, đi trước phát dẹp cỏ mở đường, Vân Nương kéo ống tay áo của hắn, đi sát theo phía sau.
Buổi sáng còn tạm ổn, đến khi mắt trời lên cao, luồng hơi nóng tỏa ra từ đám lau sậy càng nhiều, càng đi càng cảm thấy nóng, muỗi cũng bắt đầu vo ve bay xung quanh hai người.
Cũng may chỉ là vải thô, Bùi An xé một miếng vải trên người mình, hai người che mặt chỉ lộ một đôi mắt.
Muỗi quá nhiều không thể nghỉ ngơi, chỉ có thể tiếp tục đi, Vân Nương cũng gấp mấy cây sậy trong tay, vừa đi vừa quạt.
Gần cả ngày trôi qua mà cả hai vẫn chưa nhìn thấy gì ngoại trừ lũ muỗi, trong đám lau sậy không có một sinh vật nào, một con tôm cá cũng không.
Sau khi lên thuyền vào ngày hôm qua, hai người chỉ ăn dưa lê và trái cây, bây giờ sau một đêm cộng thêm hơn nửa ngày, Vân Nương đã đói bụng, chỉ cảm thấy bụng dạ rỗng tuếch, thỉnh thoảng mấy loại đồ ăn lại xuất hiện trước mắt nàng.
Đột nhiên hắn nhớ tới món đùi thỏ nướng ngày đó Trình cô nương nướng, lúc đó cảm thấy quá no, bây giờ nghĩ lại chỉ có thể nuốt nước miếng.
Bước chân nàng dần dần nặng nề, thở hổn hển nói: “Lang quân, chờ sau khi thoát khỏi chỗ này, chúng ta mở một quán rượu đi, mời Trình cô nương đến làm đầu bếp chính, chuyên nướng đùi thỏ có được không…”
Danh sách chương