Nhưng, Liên Dịch là Liên Dịch mà!

Cô vẫn không quen loại sinh vật mềm như bông này, toàn thân cứng đờ không biết làm sao mới phải… Cô nàng còn chưa học được cách ôm Đồng Đồng.

Lúc này Quản Tử đi vào, chỉ nhìn bóng lưng Liên Dịch, liền biết cô nàng đang khẩn trương, tiến đến, nắm lấy một bàn tay của Liên Dịch đỡ lấy lưng Đồng Đồng, sau đó chỉnh lại tư thế tay kia của cô nàng đang không đúng và rất cứng đờ.

“Em ôm như vậy Đồng Đồng sẽ không thoải mái, thả lỏng ra!”

Đồng Tiểu Điệp lui ra ngoài, Đồng Đồng rất dễ bế, hơn nữa Quản Tử rất biết cách bế trẻ con.

Liên Dịch liếc nhìn Quản Tử một cái, “Cho anh ôm!”

“Em ôm đi, thằng bé thích em mà!” Quản Tử nhìn Đồng Đồng, đầy mặt ôn nhu, vốn dĩ đã đẹp trai càng thêm rực rỡ chói mắt.

Liên Dịch hít sâu, điều chỉnh tư thế, Đồng Đồng rất vui vẻ, a a kêu.

Quản Tử ở bên cạnh, “Thấy chưa, anh đã bảo nó thích em mà!”

Liên Dịch một chút cũng không dám phân tâm, ôm Đồng Đồng ngồi xuống, bất động, Quản Tử cứ như vậy nhìn, nghĩ cô nàng của mình cũng rất có dáng vẻ phụ nữ mà!

Sau đó tiệc rượu bắt đầu, Liên Dịch không dám ôm Đồng Đồng đi lại, sợ làm ngã thằng bé, Quản Tử rất quen tay bế, đi phía trước tìm Đồng Tiểu Điệp.

Liên Dịch trở lại chỗ ngồi gần cửa của mình, đồ ăn lên rất nhanh, cô nàng ăn ngấu nghiến thì nhận được điện thoại của tên chủ nhiệm bi3n thái, vội vàng nhét thêm mấy miếng, rồi đi mất, trên xe gửi cho Đồng Tiểu Điệp một tin nhắn: “Tớ đi trước, tòa án có việc, cô gái, cậu rất tốt, con cậu cũng rất tốt, thật sự rất mừng cho cậu.

Đồng Tiểu Điệp nhìn tin nhắn, khóc, ôm lấy Tông Chính lau nước mắt, “Hạo Thần, đây là lần đầu tiên Tiểu Dịch nói những lời này với em!”

Tông Chính nhìn, cũng phải, cô nàng đàn ông đó hiếm khi nói mấy lời tình cảm.

Vuốt v e khuôn mặt cô vợ nhỏ, mềm mại ấm áp, như trái đào, lại như kẹo bông gòn, “Bé ngốc, khóc gì chứ!”

Hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, đám bạn của Tông Chính uống say.

Lục Ninh cũng uống nhiều, nhưng ỷ có Chiêm Nghiêm Minh ở phía sau, ngoắc ngón tay với Quản Tử, “Có giỏi thì vào solo đi, Quản Tử anh từ nhỏ đã xinh đẹp như con gái rồi, em còn chẳng thèm nói, em tốt với anh lắm rồi đấy, từ nhỏ đã không đả kích lòng tự trọng của anh!”

Quản Tử tức giận, gào lên, “Anh đẹp trai hơn em thì sao?! Ghen tị à?”

Chiêm Nghiêm Minh ở phía sau nhìn cô nàng của mình vui vẻ như vậy, cũng cười.

Cuối cùng, chờ các trưởng bối về hết, mọi người bắt đầu lấy điện thoại chụp ảnh Đồng Đồng, chụp riêng rồi chụp chung.

Đồng Đồng tò mò nhìn mấy cái điện thoại đen sì, còn có tiếng tách tách vui tai, rồi cười, cái kiểu cười không thấy mắt giống hệt Tông Chính lúc vui vẻ.

Mọi người kêu lên, “Hắc! Hạo Tử, đúng là con trai cậu rồi!”

Tông Chính nhíu mày, “Vớ vẩn!”

Vì vậy, khi mọi người lên máy bay và tắt điện thoại di động, họ đều thấy một em bé mũm mĩm đang cười toe toét trên màn hình điện thoại của mình.

Đại Pháo còn khoe với tiếp viên hàng không một câu, “Xem này! Đẹp trai không! Con trai anh em tôi đấy!”

Tối hôm đó, Đồng Tiểu Điệp phát hiện ra một món đồ chơi vô cùng quý giá trong túi xách nhỏ của mình.

Cô không bao giờ nghĩ rằng Liên Dịch sẽ tặng một con dấu bằng vàng ròng cho Đồng Đồng chơi.

Một cuộc điện thoại gọi đi, “Tiểu Dịch, mai tớ mời cậu ăn cơm!”

Liên Dịch nói: “Mai tớ bận lắm, ăn cơm thì thôi, tớ biết tấm lòng của cậu.”

Đồng Tiểu Điệp ôm điện thoại, nói rất nghiêm túc: “Vậy Tiểu Dịch à, tớ cũng không có gì quý giá để tặng cậu, để cảm ơn, tớ tặng cậu một nụ hôn nhé! Yêu cậu nhiều lắm!”

Liên Dịch nổi da gà khắp người, cúp điện thoại.

Tông Chính khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, Đồng Tiểu Điệp vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, chạy đến nịnh nọt, “Hắc hắc, ông xã, em cũng hôn anh nhé! Em cũng yêu anh nhiều lắm!”

Tông Chính nhìn cái mông nhỏ nhô lên của cô, vỗ một cái, sờ thấy thứ gì đó, cảm giác hơi kỳ lạ.

“Cái gì thế?”

Đồng Tiểu Điệp nũng nịu sờ sờ cái mông nhỏ của mình, “Em mới mua qu@n lót, có nơ con bướm đáng yêu lắm đó!”

Tông Chính lập tức nhào tới, “Anh xem nào!”

“Ôi, ghét quá!”

“Vợ à, lâu rồi…”

“Vậy… anh phải nhẹ nhàng…”

“Đương nhiên, ông xã sẽ nhẹ nhàng mà!”

“Ư! Em hình như nghe thấy Đồng Đồng gọi em!”

Đêm nay, Tông Chính ôm Đồng Tiểu Điệp nói: “Bảo bối, đợi Đồng Đồng lớn một chút, chúng ta mang con lên núi thăm ba mẹ.”

Đồng Tiểu Điệp cảm động vô cùng, vợ chồng với nhau, cần nhất là sự thấu hiểu và tri kỷ.

Sau khi chăm sóc Đồng Tiểu Điệp suốt quá trình mang thai và ở cữ, Lý Uyển Thanh muốn cùng Tông Chính Quốc Hiên ra nước ngoài công tác, đi một tháng.

“Mẹ ơi, đi đường cẩn thận nhé! Con và Đồng Đồng sẽ gọi điện thoại cho mẹ mỗi ngày!” Đồng Tiểu Điệp tựa vào vai Lý Uyển Thanh.

Lý Uyển Thanh xoa đầu Đồng Tiểu Điệp, “Đồng Đồng buổi tối ngoan lắm, con cho con bú no là con ngủ thôi… Tã nhớ thay, mông phải rửa sạch, phấn rôm mẹ để ở đầu giường…”

Hơn một tháng qua, Lý Uyển Thanh một tay chăm sóc Đồng Đồng để Đồng Tiểu Điệp yên tâm ở cữ.

“Mẹ ơi, con biết rồi!” Đồng Tiểu Điệp vỗ ngực, “Đảm bảo lúc mẹ về Đồng Đồng sẽ béo hơn bây giờ.”

Lý Uyển Thanh nhìn Đồng Đồng đang thổi bong bóng ở bên cạnh, bật cười, “Còn béo nữa à? Vậy thì giống gấu Bắc Cực con mất thôi!”

Hai cha con Tông Chính nói chuyện trong thư phòng một lúc lâu, Đồng Tiểu Điệp pha trà sen mang vào.

“Ba uống trà ạ.”

“Ừ, để đó đi!” Tông Chính Quốc Hiên đang xem một tài liệu, nhưng không hiểu sao, tuổi cao, mắt kém, nhìn chữ nhỏ rất khó, đưa gần thì mờ, đưa xa thì rõ, nhưng cứ đưa xa tay lại mỏi.

“Ba…”

“Ừ?”

“Con đưa ba đi cắt kính nhé!”

“Kính à?”

“Vâng, tiện lắm, chúng ta lái xe đi, rồi đi dạo phố luôn, được không ạ?”

Tông Chính Quốc Hiên nhìn con trai, Tông Chính Hạo Thần vội vàng xua tay, “Ba đi đi, con ở nhà trông Đồng Đồng, con với mẹ nói chuyện.”

Tông Chính Quốc Hiên nghĩ cũng phải.

Đúng lúc mùa hè nóng nực, Đồng Tiểu Điệp đưa cho Tông Chính Quốc Hiên chiếc áo sơ mi mới mua, “Ba mặc cái này đi, con giặt rồi, chắc vừa người lắm.”

“Con mua cho ba à!”

“Vâng, màu này trông ba trẻ trung lắm!”

Con dâu đã nói vậy, Tông Chính Quốc Hiên liền thay, quả nhiên rất trẻ trung, ông xoay hai vòng trước mặt vợ, không nói gì, cho đến khi Lý Uyển Thanh chịu thua nói: “Ôi! Áo này đẹp quá, Tiểu Điệp mua cho ông đấy à!”

Ông gật đầu, mỉm cười, bế Đồng Đồng lên hôn hai cái, Đồng Đồng thấy ông nội mặc áo đẹp, liền a a kêu lên.

“Thấy chưa, ngay cả Đồng Đồng cũng khen đẹp kìa!” Tông Chính Quốc Hiên ôm cháu hôn hai cái, rồi theo Đồng Tiểu Điệp ra cửa.

Đồng Tiểu Điệp lái chiếc xe nhỏ màu trắng của mình, bên cạnh là hành khách rất có địa vị, nên cô rất tự hào.

Tông Chính Quốc Hiên nhìn chiếc xe nhỏ, nói với Đồng Tiểu Điệp: “Ba đổi xe cho con nhé?”

Đồng Tiểu Điệp ngạc nhiên, vì cô chưa bao giờ có ý định đó, nhìn chiếc xe nhỏ được cô bảo dưỡng tốt, do chính cô tiết kiệm tiền mua, cô cười, nói với Tông Chính Quốc Hiên: “Ba ơi, không cần đổi đâu ạ, con lái xe này quen rồi, đi lại cũng tiện.”

Tông Chính Quốc Hiên nhìn Đồng Tiểu Điệp gật đầu, “Vậy không đổi nữa nhé! Tiền tiêu vặt của con hết chưa? Ba cho thêm nhé?”

Ông không muốn thừa nhận, đây là cách ông bù đắp cho việc trước đây phản đối cuộc hôn nhân này.

Đồng Tiểu Điệp nghe nói còn được cho tiền, liền lắc đầu nguầy nguậy.

Trước đây Tông Chính đưa cô đến ngân hàng nhìn thoáng qua, trời ạ, nhiều số không quá, cô phải làm sao bây giờ? Căn bản không dám tiêu, giờ lại nói muốn cho? Vẫn là thôi đi!

Đồng Tiểu Điệp cảm thấy mình cũng không làm gì, không dưng nhận nhiều tiền như vậy trong lòng đều không yên.

“Ba ơi, con tự kiếm tiền được, ba đừng thấy Nhân Lương nhỏ bé, nhưng giờ làm ăn cũng tốt lắm, chi tiêu trong nhà với tiền của Đồng Đồng đều đủ cả, ba đừng lúc nào cũng cho con tiền, sẽ làm hư con đấy!”

Câu này, Tông Chính Quốc Hiên hoàn toàn tự hào.

Con trai ông, từ nhỏ cũng không mấy khi đòi tiền nhà, cũng không như mấy đứa trẻ khác trong khu quậy phá, chỉ có mấy năm dậy thì làm ông phiền lòng thôi, nhưng giờ chẳng phải cũng tốt rồi sao, còn rất có tiền đồ.

Giờ lại thêm cô con dâu còn ngoan hơn, được cho tiền cũng không dám nhận, còn nói muốn tự kiếm tiền! Nhìn quanh, con gái nhà ai trong khu được như Tiểu Điệp nhà mình?! Căn bản không có!

Đồng Tiểu Điệp lái xe đến phố Trung Sơn, đỡ Tông Chính Quốc Hiên xuống xe, dẫn vào một cửa hàng kính mắt.

Cô nói với nhân viên phục vụ: “Cắt kính viễn thị, giúp ba tôi kiểm tra độ.”

Rồi quay sang nói: “Ba ơi, con chọn gọng kính cho ba nhé! Đảm bảo đẹp trai lắm!”

Nhân viên phục vụ căn bản không biết người đàn ông trung niên trước mắt là lãnh đạo quốc gia thường xuất hiện trên TV, dù có giống cũng không nghĩ đến.

Cuối cùng chọn được tròng kính, chọn gọng, phải chờ nửa tiếng mới lấy được, Đồng Tiểu Điệp liền chỉ sang quán đồ uống lạnh đối diện nói với Tông Chính Quốc Hiên: “Ba ơi, ba mua cho con phần kem tuyết đi!”

Tông Chính Quốc Hiên cười, “Chỉ kem tuyết thôi à?”

Đồng Tiểu Điệp nghĩ nghĩ, “Vậy thêm phần sandwich nữa đi! Quán đó ngon lắm!”

“Được! Mấy yêu cầu này vẫn dễ đáp ứng mà!”

Tông Chính Quốc Hiên ngồi trong quán đồ uống lạnh, nhìn cô con dâu nhỏ nhắn ăn kem tuyết rất ngon lành, cắn sandwich duyên dáng.

Ông không có con gái, lúc con trai còn nhỏ ông rất bận, cũng chưa bao giờ đưa con đến những chỗ như thế này, giờ đưa con dâu đi một lần, chỗ trống trong lòng như được lấp đầy, nhìn cô gái trước mắt, không cần xe không cần tiền, chỉ nũng nịu đòi ăn kem tuyết và sandwich, ông liền cảm thấy mình trước kia đã sai, giờ ông cũng hiểu vì sao con trai nhất quyết cưới cô gái này.

Ông đưa thêm sandwich cho Đồng Tiểu Điệp, nói: “Cứ ăn thoải mái, ba bao!”

Đồng Tiểu Điệp liền nũng nịu nhíu mày nói: “Con cũng muốn ăn, nhưng Đồng Đồng còn đang bú mẹ, con không thể ăn nhiều, con sợ thằng bé bị tiêu chảy. Ba ơi, hôm nay con nhịn vậy, lần sau, đợi Đồng Đồng lớn hơn, ba đưa cả nhà mình cùng đi nhé!”

Tông Chính Quốc Hiên nghĩ đến cảnh tượng đó đã thấy vui vẻ, cháu trai và con dâu cùng nhau, ông dẫn cả nhà đi ăn kem, vậy thì tốt quá, quyết định vậy đi.

Hôm nay, Đồng Tiểu Điệp đi cắt kính viễn thị cho Tông Chính Quốc Hiên, mua bánh sandwich ngon lành cho Lý Uyển Thanh, rồi vui vẻ trở về nhà.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, những ngày tháng ngọt ngào của Đồng Tiểu Điệp vẫn tiếp tục. Cô nỗ lực sống thật tốt, thật vui vẻ, có người đàn ông yêu thương cô, có một gia đình, trong nhà có bố mẹ yêu thương cô, còn có một bé Đồng Đồng. Họ sống rất hạnh phúc, tuy rằng sẽ có khó khăn, nhưng cả nhà cùng nhau cố gắng vượt qua, không gì có thể chia lìa họ, cũng không thể phá vỡ sự bình yên này.

– TOÀN VĂN HOÀN –

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện