Các Đại vu sư mang theo cảm giác lo lắng hoảng sợ nhìn nhau một cái, sau đó lại nhìn Tế tư Tổ linh trong mắt tràn đầy khó kin, mặt như tro tàn bên cạnh, trong lòng đều nảy lên một suy nghĩ. Người phương Đông trẻ đối phương, trên người có Thần thú chi hồn, hơn nữa còn có thể sử dụng Thần thú bát, khiến các Tổ linh xảy ra biến hóa như vậy.
Nói vậy hình như chỉ có thể có một khả năng...
Lúc này, hiện trường lại có biến hóa, các Đại vu sư trơ mắt nhìn các Tổ linh đang quỳ gối trước mặt Giang Khương vừa thấy Thần thú bát trong tay Giang Khương hơi nghiêng một cái thì lần lượt hóa thành một đạo ánh sáng, rơi vào trong Thần thú bát không thấy đâu nữa...
Sắc mặt các Đại vu sư lại một lần nữa tái nhợt, bọn họ đã cảm nhận được Tổ linh mình đã hầu hạ nhiều năm đã hoàn toàn bị mất liên lạc. Mình đã không có cách nào cảm ứng được sự tồn tại của Tổ linh. Đây là tình huống mà tư khi họ bắt đầu tu luyện vu thuật, hầu hạ Tổ linh cho đến nay chưa bao giờ xảy ra.
Không cách nào cảm ứng được Tổ linh thì không thể nào mời được Tổ linh phụ thể. Thậm chí là những năng lực chỉ khi Tổ linh phụ mới có thể sử dụng cũng không thể nào thi triển.
Mất đi Tổ linh, đối với mỗi vu sư của Bộ lạc Vu sư mà nói là đả kích trí mạng. Không có sức mạnh Tổ linh, tương đương với việc các Vu sư mất đi ngọn nguồn sức mạnh. Thậm chí Bộ lạc Vu sư sẽ vì nguyên nhân này mà hoàn toàn suy bại...
Cảm nhận thấy cơ thể không có sức mạnh của Tổ linh chống đỡ liền trở nên yếu ớt, các Đại vu sư chỉ cảm thấy một cảm giác tuyệt vọng dâng lên mãnh liệt. Nếu cứ thế này, họ sẽ xong mất, Bộ lạc Vu sư cũng xong mất...
- Chẳng lẽ Thần thú đã thật sự vứt bỏ chúng ta rồi?
Lúc này các Đại vu sư đều mang theo nỗi tuyệt vọng, nhìn về phía Tế tư Tổ linh cũng đã mất đi Tổ linh ở chính giữa, hy vọng Tế tư Tổ linh các hạ có thể nghĩ ra cách để vãn hồi tất cả...
Lúc này sắc mặt của Tế tư Tổ linh cũng lúc trắng lúc đỏ, nhìn Giang Khương đứng chính giữa,, mặt mũi âm tình bất định. Lão thấy các Đại vu sư lòng tràn đầy sợ hãi cùng khao khát nhìn về phía mình thì lão đột nhiên cắn răng, quỳ xuống đất trước mặt Giang Khương...
- Đại Tế tư Tổ linh điện Mora, bái kiến sứ giả Thần thú...
Nhìn Tế tư Tổ linh cung kính quỳ sát đát thần phục thanh niên trên người không ngừng tản ra uy nghiêm vô hạn kia, gọi người thanh niên này là Sứ giả Thần thú, các Đại vu sư đều trố mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng vứt đi tia bất định và do dự trong mắt, lần lượt quỳ xuống, lớn tiếng bái kiến Sứ giả Thần thú.
Đúng vậy, trừ phi đối phương thật sự là Sứ giả Thần thú thì hình như không có cách giải thích nào hợp lý.
Mặc dù đối phương là một người phương Đông, hơn nữa còn là người của Thiên Y viện Trung Quốc, nhưng giờ mọi thứ đều nằm trong tay đối phương. Tất cả Tổ linh đều nằm trong tay hắn, đã mặc cho đối phương xử trí, dường như đã không còn tình hình gì xấu hơn bây giờ được nữa.
Nếu đối phương tiếp nhận cái chức danh Sứ giả Thần thú này, vậy thì vẫn còn đường sống...
Chuyển biến của chuyện này thật sự quá đột ngột. Đột ngột đến mức khiến tất cả những người đang chú ý đến tình hình bên này trên căn bản đều sửng sờ.
Trong phòng họp nhỏ của Hội đồng viện Thiên Y viện, lúc này vô cùng yên tĩnh. Trên mỗi gương mặt đều là vẻ trợn mắt hốc mồm. Hình ảnh được truyền về từ vệ tinh vốn đã không rõ ràng lắm. Hình ảnh duy nhất họ có thể nhìn thấy là cảnh tượng hận thù đánh nhau một mất một còn trong nháy mắt lại trở thành cảnh tượng trước mặt..
- Xảy ra chuyện gì? Đây là chuyện gì vậy?
Các thành viên Hội đồng viện trong đầu, trong mắt đầu tràn đầy nghi ngờ... Họ tự cảm thấy đầu óc mình hình như xoay chuyển quá chậm, tại sao mình không thể theo kịp tốc độ phát triển của sự việc... Nhìn màn hình, đám Tế tư Tổ linh và Đại vu sư có quyền lực và thực lực không hề thua kém gì mình đang quỳ gối dưới bóng dáng trẻ tuổi kia, không ít người lầm bầm:
- Lẽ nào chúng ta thật sự đã già rồi sao?
Lúc Giang Văn Ba dẫn một đội người đến tiếp viện cho con trai mình nhìn thấy cảnh này cũng ngẩn ra...
Ông có thể cảm nhận được trực tiếp hơn so với những thành viên Hội đồng viện của Thiên Y viện ở xa nhìn qua những hình ảnh vệ tinh không rõ ràng. Vốn ông ôm theo tâm trạng áy náy muốn bồi thường, chuẩn bị toàn lực tiếp viện cứu con trai nhà mình đang bị người ta bao vây, kết quả khi chạy tới lại thấy tình cảnh như thế này.
Một mình con trai mình, đánh với vô số kẻ địch mà trong mắt ông cho rằng vô cùng cường đại, vậy mà giờ ai nấy đều quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, thỉnh cầu khoan dung. Căn bản không cần người làm cha như ông đây ra tay trợ giúp.
Giang Văn Ba nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì vừa khiếp sợ và kiêu ngạo, đồng thời đột nhiên cảm thấy chút ưu thương nhè nhẹ... Đây là con trai mình, một đứa con trai hơn hai mươi năm không có cha mẹ bầu bạn và giúp đỡ phải cố gắng nỗ lực đi đến bây giờ.
Nhìn các Đại vu sư quỳ dưới đất hô to, Giang Khương chỉ thoáng chần chừ một chút rồi mỉm cười.
Giang Khương ngồi trên máy bay, nhìn hai tên nhà quê đang cười ngốc nghếch ngồi đối diện mình thì cảm thấy mình đúng là đầu óc không bình thường rồi.... Đến giờ hắn chưa từng nghĩ mình sẽ đem hai lão nhà quê này về nước. Mặc dù đã nghiêm túc từ chối nhưng Bộ lạc Vu sư vẫn cử hai người đến. Đương nhiên từ chối cũng không phải không có tác dụng. Nếu hắn không từ chối, ít nhất có mười Đại vu sư muốn đi cùng với Sứ giả thần thú hắn.
Lấy danh nghĩa “theo hầu Sứ giả Thần thú”hai người Đại vu sư Poragu và Đại vu sư Draco đã mặt dày mày dạn trở về cùng. Lúc này trong lòng họ đang vui như hoa. Thần thú bát ở trong tay sứ giả, đi bên cạnh hắn, không những cho dù rời khỏi Châu Phi, sức mạnh Tổ linh cũng không hề có chút suy yếu, hơn nữa dưới sức ảnh hưởng của Thần thú bát, thần lực của Tổ linh cũng sẽ tăng mạnh. Lần này họ vất vả lắm mới đánh bại được nhiều đối thủ cạnh tranh để được đi theo cùng, đúng là đã kiếm được món hời lớn.
Giang Khương mặc dù không quá vui vẻ nhìn hai người da đen nhánh, đầu đầy lông chim ngồi trước mặt mình cười ngây ngô lấy lòng nhưng hắn cũng chỉ có thể nhịn. Hắn sao không hiểu mục đích Bộ lạc Vu sư cử người đi theo mình? Họ sợ mình cầm Thần thú bát một đi không trở lại, tuy tỷ lệ này không lớn lắm...
Có điều Giang Khương cũng cần hai người như vậy đi theo cùng. Lần này về nước, trong viện chắc chắn sẽ có những rắc rối chưa từng có, ít nhất, hắn tin... giờ Chu Thế Dương hẳn đang chờ mình trở về Viện, lập tức sẽ đem chuyện nghi ngờ mình cấu kết với cha già kia để nổ súng với mình.
Về các thành viên Hội đồng viện khác, trừ sư phụ, đại khái sẽ không có hai kiên định ủng hộ mình. Cho dù là Viện trưởng chỉ e sẽ không có khả năng bảo vệ mình trong vấn đề này.
Tuy Bộ lạc Vu sư trước nay không có sức ảnh hưởng quá lớn đến các Châu và các quốc gia khác, nhưng dù sao cũng là một sức mạnh khổng lồ không kém gì Thiên Y viện. Có Bộ lạc Vu sư đứng sau mình, ít nhất có thể đảm bảo quyền phát ngôn của mình sẽ lớn hơn nhiều. Cho dù Hội đồng viện muốn hạn chế gì mình cũng không thể không kiêng kỵ thân phận của mình hiện tại...
Trong tình huống trước mắt, không muốn rời khỏi Thiên Y viện, cũng không muốn bị người ta khống chế, như vậy thì đây là biện pháp tốt nhất hiện nay.
Nói vậy hình như chỉ có thể có một khả năng...
Lúc này, hiện trường lại có biến hóa, các Đại vu sư trơ mắt nhìn các Tổ linh đang quỳ gối trước mặt Giang Khương vừa thấy Thần thú bát trong tay Giang Khương hơi nghiêng một cái thì lần lượt hóa thành một đạo ánh sáng, rơi vào trong Thần thú bát không thấy đâu nữa...
Sắc mặt các Đại vu sư lại một lần nữa tái nhợt, bọn họ đã cảm nhận được Tổ linh mình đã hầu hạ nhiều năm đã hoàn toàn bị mất liên lạc. Mình đã không có cách nào cảm ứng được sự tồn tại của Tổ linh. Đây là tình huống mà tư khi họ bắt đầu tu luyện vu thuật, hầu hạ Tổ linh cho đến nay chưa bao giờ xảy ra.
Không cách nào cảm ứng được Tổ linh thì không thể nào mời được Tổ linh phụ thể. Thậm chí là những năng lực chỉ khi Tổ linh phụ mới có thể sử dụng cũng không thể nào thi triển.
Mất đi Tổ linh, đối với mỗi vu sư của Bộ lạc Vu sư mà nói là đả kích trí mạng. Không có sức mạnh Tổ linh, tương đương với việc các Vu sư mất đi ngọn nguồn sức mạnh. Thậm chí Bộ lạc Vu sư sẽ vì nguyên nhân này mà hoàn toàn suy bại...
Cảm nhận thấy cơ thể không có sức mạnh của Tổ linh chống đỡ liền trở nên yếu ớt, các Đại vu sư chỉ cảm thấy một cảm giác tuyệt vọng dâng lên mãnh liệt. Nếu cứ thế này, họ sẽ xong mất, Bộ lạc Vu sư cũng xong mất...
- Chẳng lẽ Thần thú đã thật sự vứt bỏ chúng ta rồi?
Lúc này các Đại vu sư đều mang theo nỗi tuyệt vọng, nhìn về phía Tế tư Tổ linh cũng đã mất đi Tổ linh ở chính giữa, hy vọng Tế tư Tổ linh các hạ có thể nghĩ ra cách để vãn hồi tất cả...
Lúc này sắc mặt của Tế tư Tổ linh cũng lúc trắng lúc đỏ, nhìn Giang Khương đứng chính giữa,, mặt mũi âm tình bất định. Lão thấy các Đại vu sư lòng tràn đầy sợ hãi cùng khao khát nhìn về phía mình thì lão đột nhiên cắn răng, quỳ xuống đất trước mặt Giang Khương...
- Đại Tế tư Tổ linh điện Mora, bái kiến sứ giả Thần thú...
Nhìn Tế tư Tổ linh cung kính quỳ sát đát thần phục thanh niên trên người không ngừng tản ra uy nghiêm vô hạn kia, gọi người thanh niên này là Sứ giả Thần thú, các Đại vu sư đều trố mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng vứt đi tia bất định và do dự trong mắt, lần lượt quỳ xuống, lớn tiếng bái kiến Sứ giả Thần thú.
Đúng vậy, trừ phi đối phương thật sự là Sứ giả Thần thú thì hình như không có cách giải thích nào hợp lý.
Mặc dù đối phương là một người phương Đông, hơn nữa còn là người của Thiên Y viện Trung Quốc, nhưng giờ mọi thứ đều nằm trong tay đối phương. Tất cả Tổ linh đều nằm trong tay hắn, đã mặc cho đối phương xử trí, dường như đã không còn tình hình gì xấu hơn bây giờ được nữa.
Nếu đối phương tiếp nhận cái chức danh Sứ giả Thần thú này, vậy thì vẫn còn đường sống...
Chuyển biến của chuyện này thật sự quá đột ngột. Đột ngột đến mức khiến tất cả những người đang chú ý đến tình hình bên này trên căn bản đều sửng sờ.
Trong phòng họp nhỏ của Hội đồng viện Thiên Y viện, lúc này vô cùng yên tĩnh. Trên mỗi gương mặt đều là vẻ trợn mắt hốc mồm. Hình ảnh được truyền về từ vệ tinh vốn đã không rõ ràng lắm. Hình ảnh duy nhất họ có thể nhìn thấy là cảnh tượng hận thù đánh nhau một mất một còn trong nháy mắt lại trở thành cảnh tượng trước mặt..
- Xảy ra chuyện gì? Đây là chuyện gì vậy?
Các thành viên Hội đồng viện trong đầu, trong mắt đầu tràn đầy nghi ngờ... Họ tự cảm thấy đầu óc mình hình như xoay chuyển quá chậm, tại sao mình không thể theo kịp tốc độ phát triển của sự việc... Nhìn màn hình, đám Tế tư Tổ linh và Đại vu sư có quyền lực và thực lực không hề thua kém gì mình đang quỳ gối dưới bóng dáng trẻ tuổi kia, không ít người lầm bầm:
- Lẽ nào chúng ta thật sự đã già rồi sao?
Lúc Giang Văn Ba dẫn một đội người đến tiếp viện cho con trai mình nhìn thấy cảnh này cũng ngẩn ra...
Ông có thể cảm nhận được trực tiếp hơn so với những thành viên Hội đồng viện của Thiên Y viện ở xa nhìn qua những hình ảnh vệ tinh không rõ ràng. Vốn ông ôm theo tâm trạng áy náy muốn bồi thường, chuẩn bị toàn lực tiếp viện cứu con trai nhà mình đang bị người ta bao vây, kết quả khi chạy tới lại thấy tình cảnh như thế này.
Một mình con trai mình, đánh với vô số kẻ địch mà trong mắt ông cho rằng vô cùng cường đại, vậy mà giờ ai nấy đều quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, thỉnh cầu khoan dung. Căn bản không cần người làm cha như ông đây ra tay trợ giúp.
Giang Văn Ba nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì vừa khiếp sợ và kiêu ngạo, đồng thời đột nhiên cảm thấy chút ưu thương nhè nhẹ... Đây là con trai mình, một đứa con trai hơn hai mươi năm không có cha mẹ bầu bạn và giúp đỡ phải cố gắng nỗ lực đi đến bây giờ.
Nhìn các Đại vu sư quỳ dưới đất hô to, Giang Khương chỉ thoáng chần chừ một chút rồi mỉm cười.
Giang Khương ngồi trên máy bay, nhìn hai tên nhà quê đang cười ngốc nghếch ngồi đối diện mình thì cảm thấy mình đúng là đầu óc không bình thường rồi.... Đến giờ hắn chưa từng nghĩ mình sẽ đem hai lão nhà quê này về nước. Mặc dù đã nghiêm túc từ chối nhưng Bộ lạc Vu sư vẫn cử hai người đến. Đương nhiên từ chối cũng không phải không có tác dụng. Nếu hắn không từ chối, ít nhất có mười Đại vu sư muốn đi cùng với Sứ giả thần thú hắn.
Lấy danh nghĩa “theo hầu Sứ giả Thần thú”hai người Đại vu sư Poragu và Đại vu sư Draco đã mặt dày mày dạn trở về cùng. Lúc này trong lòng họ đang vui như hoa. Thần thú bát ở trong tay sứ giả, đi bên cạnh hắn, không những cho dù rời khỏi Châu Phi, sức mạnh Tổ linh cũng không hề có chút suy yếu, hơn nữa dưới sức ảnh hưởng của Thần thú bát, thần lực của Tổ linh cũng sẽ tăng mạnh. Lần này họ vất vả lắm mới đánh bại được nhiều đối thủ cạnh tranh để được đi theo cùng, đúng là đã kiếm được món hời lớn.
Giang Khương mặc dù không quá vui vẻ nhìn hai người da đen nhánh, đầu đầy lông chim ngồi trước mặt mình cười ngây ngô lấy lòng nhưng hắn cũng chỉ có thể nhịn. Hắn sao không hiểu mục đích Bộ lạc Vu sư cử người đi theo mình? Họ sợ mình cầm Thần thú bát một đi không trở lại, tuy tỷ lệ này không lớn lắm...
Có điều Giang Khương cũng cần hai người như vậy đi theo cùng. Lần này về nước, trong viện chắc chắn sẽ có những rắc rối chưa từng có, ít nhất, hắn tin... giờ Chu Thế Dương hẳn đang chờ mình trở về Viện, lập tức sẽ đem chuyện nghi ngờ mình cấu kết với cha già kia để nổ súng với mình.
Về các thành viên Hội đồng viện khác, trừ sư phụ, đại khái sẽ không có hai kiên định ủng hộ mình. Cho dù là Viện trưởng chỉ e sẽ không có khả năng bảo vệ mình trong vấn đề này.
Tuy Bộ lạc Vu sư trước nay không có sức ảnh hưởng quá lớn đến các Châu và các quốc gia khác, nhưng dù sao cũng là một sức mạnh khổng lồ không kém gì Thiên Y viện. Có Bộ lạc Vu sư đứng sau mình, ít nhất có thể đảm bảo quyền phát ngôn của mình sẽ lớn hơn nhiều. Cho dù Hội đồng viện muốn hạn chế gì mình cũng không thể không kiêng kỵ thân phận của mình hiện tại...
Trong tình huống trước mắt, không muốn rời khỏi Thiên Y viện, cũng không muốn bị người ta khống chế, như vậy thì đây là biện pháp tốt nhất hiện nay.
Danh sách chương