Đi ra ngoài doanh khu, nhìn đám Đại vu sư mang lông chim màu sắc đứng đó, hàng lông mày thanh dài của Giang Khương bất giác giật giật. Tinh thần của đám vu sư này đúng là không tệ, tối qua đánh một đêm, hôm nay vẫn có thể tinh thần phấn chấn chạy đến đây như vậy, đúng là không dễ dàng.   

- Tế tư Tổ linh các hạ.. Sao? Ông vẫn không cam tâm sao?   

Giang Khương đi đến trước mấy bước, nhìn Tế tư Tổ linh mặt đầy nghiêm nghị đối diện, lãnh đạm nói.   

- Không cam lòng? Dĩ nhiên...   

Tế tư Tổ linh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Giang Khương trên mặt lóe lên nụ cười lạnh, lạnh giọng nói:   

- Thần thú chi hồn kia là Thánh linh của Tổ linh điện tôi... Tất nhiên Tổ linh điện tôi muốn thu hồi lại... Làm sao có thể để nó rơi vào tay một người ngoài như anh?   

- Ồ?   

Giang Khương nghe thấy vậy, nhìn biểu cảm lạnh lẽo trên mặt Tế tư Tổ linh thì chân mày hơi cau lại một cái, sau đó lại cười lên, chậm rãi nói:   

- Xem ra Tế tư Tổ linh các hạ rất tự tin!   

- Dĩ nhiên...   

Tế tư Tổ linh nhìn chằm chằm Giang Khương lạnh giọng cười nói:   

- Vì anh và Thần thú chi hồn, lần này ngay cả thánh vật của Tổ linh điện tôi, “Thần thú bát” cũng được mời đến. Giờ tôi cho anh một cơ hội, ngoan ngoãn giao Thần thú chi hồn ra, tôi có thể để cho các anh bình an rời khỏi Châu Phi...   

- Thần thú bát!   

Giang Khương nghe thấy Tế tư Tổ linh nói vậy thì mới chú ý thấy trên tay đối phương đang nâng một cái lọ sành màu xanh xám như một bảo bối. Nếu Giang Khương không nhìn thấy vẻ thận trọng của Tế tư Tổ linh thì hắn còn nghĩ Tế tư Tổ linh sợ khát nước nên đem theo lọ nước trong tay.   

Mặc dò cái lọ này không hề bắt mắt nhưng Tế tư Tổ linh thận trọng như vậy, hơn nữa còn tự tin mang tới đây như vậy, Giang Khương thật sự không dám khinh thường. Có điều hắn cau mày suy nghĩ kỹ một chút, phát hiện trong ký ức về Bộ lạc Vu sư không hề tồn tại thứ gọi là “Thần thú bát” này.   

Có điều mặc dù tư liệu trong trí nhớ không có Thần thú bát, nhưng cũng không có nghĩa cái bát trong tay Tế tư Tổ linh chỉ để hù dọa người. Các thế lực siêu cấp trên đời này, ai mà không có chút bảo bối dằn dưới đáy rương chứ?   

Tế tư Tổ linh thấy cuối cùng Giang Khương cũng đã thu lại vẻ dửng dưng, sắc mặt bắt đầu ngưng trọng thì trong mắt lóe lên một tia đắc ý, lạnh giọng cười lạnh nói:   

- Thần thú bát này là vật truyền thừa ngàn năm của Tổ Linh điện tôi, chính là vật của thần thú năm đó, có tác dụng hiệu lệnh với tất cả thú linh trong thiên hạ, cho dù là Thần thú chi hồn cũng không phải ngoại lệ... Giờ anh giao Thần thú chi hồn ra vẫn chưa muộn đâu!   

- A...   

Giang Khương nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu nói:   

- Tế tư Tổ linh các hạ, tôi nói rồi, Cửu Vĩ là vật bổn mệnh cả tôi, tuyệt đối không thể nhường!   

Tế tư Tổ linh nghe Giang Khương nói vậy, sắc mặt trầm xuống, liền lạnh giọng nói:   

- Được, vậy không cần nói thêm gì nữa...   

Dứt lời, Tế tư Tổ linh chợt giơ mạnh quyền trượng trong tay, sau đó liền ngửa mặt lên trời rống một tiếng giận dữ.   

Cùng với tiếng gầm của lão, các Đại vu sư đứng sau lưng Tế tư Tổ linh cũng đồng loạt ngửa mặt lên trời rống một tiếng giận dữ.   

Sau khi các vu sư rống xong, Giang Khương cùng các cao thủ ngoại viện sau lưng hắn lập tức cảm nhận được một luồng khí ác liệt khiến người ta lạnh run ập đến.   

Có điều lần này các cao thủ ngoại viện không còn căng thẳng như lần trước, họ chỉ lần lượt nghiêng đầu nhìn về phía Giang Khương. Ký ức của mọi người vẫn còn như mới. Họ vẫn còn nhớ rõ khí tức khủng bố trên người các đại vu sư đã ép cho họ suýt thì không thể xoay mình lần trước.   

Và cuối cùng chính Trường ban Giang Giang Khương đã dễ dàng dọa cho đám Tế tư Tổ linh và Đại vu sư kinh khủng này đi.   

Lúc này Giang Khương không hề có vẻ buông lỏng, thần sắc nghiêm túc, nhìn Tế tư Tổ linh một tay giơ quyền trượng lên, một tay bưng lọ sứ, tạm thời chưa thấy có động tĩnh gì.   

Tế tư Tổ linh thấy Giang Khương vẫn đứng yên bất động như lần trước, lão cảm thấy Tổ linh sau lưng mình đã ngưng tụ thì liền vung quyền trượng lên lần nữa, sau đó rống lên bước lên trước một bước.   

Các cao thủ ngoại viện sau lưng Giang Khương cảm nhận được cổ khí hung ác kia ép xuống thì sắc mặt hơi biến đổi, trong lòng đều căng thẳng, bất giác làm tư thế đối kháng.   

Còn mặt mày Giang Khương vẫn bình tinh. Trong mắt hắn đã bắt đầu cháy lên ngọn lửa nhỏ.   

Tế tư Tổ linh nhìn bộ dạng của Giang Khương khuôn mặt khẽ co giật, hung quang trong mắt càng thêm đậm, sau đó lão lại nhấc chân bước lên trước một bước.   

Cuối cùng, cánh tay trái của Giang Khương nóng lên, tia lạnh lẽo trong mắt Giang Khương bắt đầu hiện lên. Một uy áp khổng lồ chứa đầy giận dữ chậm rãi tràn ra từ trên người Giang Khương.   

Các Đại vu sư vốn đang mắng nhiếc Giang Khương cảm nhận được uy áp khiến người ta kinh sợ trên người Giang Khương thì càng gầm thét không ngừng, cổ bất giác rụt lại, khí tức hung ác trên người lập tức yếu đi hai phần. Có điều, họ nhớ tới “Thần thú bát” trong tay Tế tư Tổ linh thì lại lập tức thẳng người, miễn cưởng huy động Tổ linh sau lưng mình đối kháng với khí tức này.   

Còn Tế tư Tổ linh cảm nhận được khí tức uy áp càng lúc càng lớn phía đối diện thì da đầu cũng tê dại. Có điều lão cũng biết đây là do Tổ linh sau lưng mình sợ hãi khi đối mặt Thần thú chi hồn lây nhiễm đến mình. Lão lập tức cắn răng một cái,cũng ngẩng cổ lên, thôi thúc Tổ linh phía sau mình miễn cưỡng đối kháng với đối phương.   

Giờ Thần thú chi hồn trên người đối phương vẫn chưa hoàn toàn xuất hiện hết, vẫn chưa đến lúc sử dụng Thần thú bát.   

Giang Khương thấy đám người đối phương không có ý định rút lui, miễn cưỡng đối kháng với mình thì tia lạnh lẽo trong mắt hắn càng lúc càng đậm. Sau lưng hắn cũng bắt đầu có một hư ảnh khổng lồ khiến người ta sợ hãi đang nhanh chóng ngưng tụ.   

- Roạt roạt roạt...   

Hư ảnh to lớn sau lưng Giang Khương dần dần ngưng tụ xong, cổ uy áp kia cũng càng lúc càng mạnh. Các đại vu sư đối diện bắt đầu hơi run rẩy, thậm chí răng bắt đầu va lộp cộp. Nếu không phải họ còn đang nghĩ đến Thần thú bát trong tay Tế tư Tổ linh chưa sử dụng thì những người này sớm đã từ bỏ ý định đối kháng, vội vàng bỏ chạy rồi.   

Các Đại vu sư miễn cưởng thôi thúc các Tổ linh cũng đã rụt rè e sợ, khí thế yếu ớt sau lưng mình, gắng gượng đối kháng với đối phương.   

Còn Hư ảnh Cửu vĩ to lớn sau lưng Giang Khương rõ ràng cảm thấy hành động của các Đại vu sư và các Tổ linh sau lưng họ cực kỳ khiêu khích. Nét lạnh lẽo trên gương mặt Giang Khương càng lúc càng đậm nét, sau khi Giang Khương mặt đầy tức giận bước lên trước một bước ngửa đầu gầm lớn, các Đại vu sư đối diện cuối cùng đã không thể chịu đựng được nữa. Họ cảm thấy da đầu của mình căng lên, đồng thời các Tổ linh sau lưng lúc này đã bắt đầu có ý định bỏ trốn.   

Các Đại vu sư dần mất đi sự ủng hộ của các Tổ linh thì sao có thể chịu đựng được nữa, chân ai nấy đềm mềm nhũn, ngã xuống đất.   

Chỉ còn lại Tế tư Tổ linh đứng đầu tiên lúc này đang hai chân run rẩy miễn cưỡng chống đỡ.   

Vẻ mặt của Tế tư Tổ linh lúc này đã cứng ngắc. Có điều vẫn có thể nhận ra trong mắt lão thật sự không hoảng hốt lắm, chỉ có chút chờ đợi và tự tin mơ hồ.   

Tế tư Tổ linh nhìn thấy hư ảnh Cửu Vĩ sau lưng Giang Khương đang càng ngày càng ngưng tụ, thậm chí phần đầu hư ảnh, cặp mắt đỏ máu lạnh băng và uy nghiêm đã bắt đầu hiện lên, cuối cùng lão hít sâu một hơi, tay phải chậm rãi giơ Thần thú bát lên, đồng thời ngón trỏ tay trái đưa vào trong miệng, cắn mạnh một cái. Sau đó gã chậm rãi nhỏ máu trên ngón trỏ tay trái vào trong Thần thú bát.   

- A la gu ra mo di...   

Sau khi vài giọt máu rơi vào trong Thần thú bát, Tế tư Tổ linh đột nhiên ngửa đầu rống to một câu thần chú cổ quái.   

Hai mắt Giang Khương đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tế tư Tổ linh, sau khi nghe Tế tư Tổ linh rống lên, trong lòng bất giác run lên, sau đó hắn ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ mê người truyền tới.   

Giang Khương ngửi thấy mùi thơm này thì cảm thấy mình đột nhiên rất đói bụng, thậm chí còn không kìm được nuốt nước bọt theo bản năng.   

Thậm chí hắn cảm thấy hình như Cửu Vĩ cũng giống như vậy, dường như đói bụng vô cùng, hơn nữa còn nhìn thấy trong tay Tế tư Tổ linh phía đối diện có đồ ăn cực ngon, nhưng hình như trong đó còn có xen lẫn những cảm xúc quái lạ khác, có chút ưu tư, có chút thương cảm...   

Mặt mày Giang Khương đầy cổ quái nhìn Thần thú bát trong tay Tế tư Tổ linh phía đối diện. Giờ hắn có thể cảm nhận rõ mùi thơm  

kia được bay ra từ lọ sành của đối phương. Mùi thơm này mặc dù không đậm đà nhưng có thể ảnh hưởng đến Cửu Vĩ sau lưng mình, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến mình... Thần thú bát này rốt cuộc là thứ gì?   

Lúc này Tế tư Tổ linh đang nhìn chằm chằm Giang Khương phía đối diện cùng với hư ảnh Cửu Vĩ to lớn sau lưng hắn. Lão thấy sau khi mình lấy Thần thú bát ra, hư ảnh khổng lồ sau lưng đối phương rõ ràng lúc này đã cứng cáp, khí tức uy áp vô hạn khiến người ta sợ hãi kia dường như biến mất đi một nửa trong nháy mắt, khiến người ta vô cùng thoải mái.   

Tế tư Tổ linh thấy Thần thú bát có hiệu quả, cho dù đối phương là Thần thú chi hồn cũng không tể miễn dịch thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy truyền thuyết nói Thần thú bát có hiệu lực với tất cả Thần thú, nhưng từ trước đến giờ không hề có ghi chép thật sự, nó chỉ được nhắc đến trong truyền thuyết thôi.   

Nhưng giờ sau khi nghiệm chứng hữu hiệu, Tế tư Tổ linh đã hoàn toàn yên lòng, sau đó đưa tay chỉ về phía hư ảnh Cửu Vĩ sau lưng Giang Khương, tức giận quát lên:   

- A la hấp ba a kho...   

Tế tư Tổ linh quát to một tiếng, Giang Khương đột nhiên run lên, hư ảnh Cửu Vĩ khổng lồ sau lưng Giang Khương cũng đột nhiên run lên bần bật, sau đó có thể thấy chín cái đuôi bồng bềnh sau lưng nó bắt đầu vẫy nhẹ, nhưng dù vẫy thì cũng không hề truyền ra khí tức uy nghiêm và kinh khủng như lúc ban đầu.   

Các Đại vu sư cảm nhận được động tác của hư ảnh Thần thú chi hồn thì đồng loạt lớn tiếng hoan hô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện