Người hâm mộ Giang Khương có không ít người, nhưng người rảnh rỗi không có việc gì thích gây chuyện với hắn cũng không ít. Lúc này, vị chuyên gia Peter của nước Mỹ đang ngồi trong phòng làm việc của Lô Bỉnh Nguyệt, kiểm tra tình huống và tài liệu của bệnh nhân có liên quan.
- Cô nói thân nhiệt của bệnh nhân đã giảm xuống nhờ uống những viên thuốc kia?
Peter trợn mắt, tròng mắt màu xanh hiện lên sự khinh thường và giễu cợt.
- Đúng, Peter tiên sinh, là người quản lý khu cách ly, tôi phải chịu trách nhiệm nói cho anh biết, đây là thuốc do Đại tá Giang Khương điều chế và đã có được hiệu quả như vậy.
Mặc dù rất khó chịu với thái độ của Peter, nhưng Lô Bỉnh Nguyệt vẫn giữ vững phong độ của mình.
- Không...không, bác sĩ Lô, điều này không thể nào. Tôi vẫn kiên quyết cho rằng đây là tác dụng của một số loại thuốc kháng dịch bệnh.
Peter liên tục lắc đầu, rõ ràng không đồng ý với Lô Bỉnh Nguyệt, gương mặt tràn đầy khinh thường:
- Sử dụng nhiều thuốc kháng vi khuẩn như vậy mà còn không có hiệu quả, những thứ chưa trải qua nghiệm chứng lâm sàng như thế này tuyệt đối không cách nào có tác dụng như vậy.
- Hơn nữa, bác sĩ Lô, có lẽ cô không phải nhân viên nghiên cứu vi khuẩn chuyên nghiệp, cho nên tôi cần phải nói cho cô biết, cho dù thuốc trung y của nước cô có tác dụng kháng vi khuẩn, nhưng cũng không có tác dụng đối với loại vi khuẩn này.
- Cho nên, là người phụ trách toàn bộ khu cách ly, tôi đề nghị cô sau này không được phạm sai lầm như vậy nữa. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc bệnh nhân sử dụng thuốc, cùng với toàn bộ phương án trị liệu.
Nghe Peter nói một tràng, Lô Bỉnh Nguyệt nhún vai, nói:
- Được, Peter tiên sinh, anh có thể giữ vững lập trường của mình, nhưng cũng chẳng sao cả. Chúng tôi vẫn dựa theo phương án trị liệu thích hợp nhất. Hơn nữa, chúng tôi cũng đã dựa trên những loại thuốc đã được nghiệm chứng nghiêm khắc mấy chục năm qua. Cho nên anh không cần lo lắng.
- Tôi hoàn toàn hiểu sự nghi ngờ của anh. Nhưng Đại tá Giang Khương rất nhanh sẽ điều chế một loại thuốc khác. Tôi tin rằng kết quả sẽ tốt hơn. Chờ sau khi có thuốc, anh có thể đến nghiệm chứng dược liệu tương ứng.
Thấy đối phương không thèm để ý đến lời nói của mình, Peter giận đến xanh cả mặt. Nhưng nơi này là địa bàn của người khác, y cũng không cách nào cưỡng ép hoặc uốn nắn đối phương, chỉ lạnh giọng nói:
- Dĩ nhiên rồi, chờ sau khi thuốc mới gì đó hoàn thành, tôi sẽ đến nghiệm chứng hiệu quả. Nhưng trước mắt các người phải tiếp tục dựa theo phương án lần trước mà tiến hành.
- Tất nhiên, điều này không cần anh lo lắng.
Nhìn Peter tức tối bước ra ngoài, Lô Bỉnh Nguyệt rất có lòng tin với Giang Khương liền hừ lạnh:
- Con heo đáng chết theo chủ nghĩa giáo điều kia, anh cứ chờ đi.
Lúc này, ở nước Anh đang là 9h tối. Một bữa tiệc rượu náo nhiệt đang được cử hành trong một trang viên hoa lệ. Rất nhiều nam thanh nữ tú mặc quần áo đẹp đẽ, tay bưng ly rượu chát trò chuyện trong đại sảnh.
Eva mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt hở vai, mái tóc dài để thẳng, gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười, đứng trong một góc phòng trò chuyện với một cô gái tóc vàng xinh đẹp khác. Khi nói, thỉnh thoảng lại bật cười, khiến cho không ít thanh niên phải chú ý đến.
Thỉnh thoảng có hai ba chàng thanh niên đẹp trai đến bắt chuyện với hai người đẹp.
Lúc này, ngoài cửa đang có một người đàn ông tuấn mỹ cùng với một cô gái bước vào.
- Serena xinh đẹp, hôm nay đúng là một đêm thật đẹp. Chờ sau khi tiệc tan, không biết tôi có vinh hạnh đến thăm khuê phòng của cô không?
Người đàn ông bưng hai ly rượu, đưa một ly cho cô gái tên Serena.
- Dĩ nhiên rồi, Linke yêu quý của em.
Đưa tay nhận lấy ly rượu, Serena nhìn thẳng vào mắt Linke, nở nụ cười kiều mỵ.
- Nào.
Nhẹ cụng ly với Serena một cái, Linke cười lên đắc ý, sau đó đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm, tùy ý quan sát trong đại sảnh một chút.
Bỗng dưng nhìn thấy nụ cười vô cùng xinh đẹp của Eva trong đám người, ánh mắt Linke sáng lên, lập tức sải bước sang bên đó.
Bên cạnh, Serena vừa mới nhấp một hớp rượu, liền thấy Linke nói cũng không thèm nói đã bỏ cô lại bên này, đi thẳng sang bên kia. Sau khi nhìn thấy rõ bên kia là ai, gương mặt liền hiện lên vẻ giận dữ.
Một cô gái cực kỳ diêm dúa nhìn thấy gương mặt tức giận của Serena, ánh mắt lóe lên ý cười, bưng ly rượu chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh Serena, nói:
- Chậc chậc, Serena, xem ra cô lại thua trong tay Eva rồi.
- Zina, ở đây không có chuyện của cô. Hừ, George của cô cũng không phải đang vây quanh con tiểu hồ ly kia sao?
Serena tức giận nói.
- George?
Zina cau mày, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, nói:
- Tôi đã sớm đá anh ta rồi.
Dứt lời, Zina nhìn Serena, lạnh giọng nói:
- Còn cô, vừa rồi còn thân thiết với Linke. Bây giờ người ta vừa mới nhìn thấy Eva đã bỏ rơi cô ngay lập tức. Hắc hắc, cái này còn mất mặt hơn tôi đấy.
- Im đi. Con hồ ly tinh đáng chết kia, cô cũng chẳng phải thứ gì tốt.
Serena cũng không phải là thứ ngu xuẩn, nào không nhìn ra Zina đang khích bác cô chứ. Mặc dù biết, nhưng lửa giận trong lòng cô lại tăng thêm mấy phần, nhìn Linke đang vui vẻ trò chuyện với Eva, liền nói:
- Con gái điếm Eva đáng chết kia, một cái tát của tôi có thể tát chết cô ta.
- Chậc chậc, người ta là Bá tước đấy. Serena, mặc dù cô lên cấp Bá tước sớm hơn cô ta hai năm, nhưng cô lớn hơn cô ta đến những năm sáu tuổi. Cô ta chính là thiên tài thế hệ mới của Huyết tộc chúng ta đấy. Cô nhất định không phải là đối thủ của cô ta.
Nhìn Serena đang giận dữ, ánh mắt Serena lóe lên vẻ đắc ý, tiếp tục khích tướng.
- Tôi không phải đối thủ của cô ta?
Quả nhiên, sự tức giận trong mắt Serena càng sâu thêm mấy phần, lạnh giọng cười nói:
- Tôi xếp hạng bốn mươi trong quốc hội. Cái đồ gái điếm kia muốn đuổi kịp tôi, ít nhất cũng phải hai chục năm nữa. Cô hãy nhìn xem tôi dạy dỗ cô ta như thế nào.
Nhìn Serena nổi giận đùng đùng xách váy bước về phía Eva, ánh mắt Zina lóe lên sự đắc ý, sau đó nhìn một chàng trai khác bên cạnh Eva, ánh mắt lại lóe lên hận ý, lẩm bẩm:
- George, nếu anh thích con hồ ly tinh đó, tôi sẽ cho anh biết tiểu hồ ly đó có mê người đến cỡ nào cũng không chịu nổi một cái tát của Serena.
- Cô nói thân nhiệt của bệnh nhân đã giảm xuống nhờ uống những viên thuốc kia?
Peter trợn mắt, tròng mắt màu xanh hiện lên sự khinh thường và giễu cợt.
- Đúng, Peter tiên sinh, là người quản lý khu cách ly, tôi phải chịu trách nhiệm nói cho anh biết, đây là thuốc do Đại tá Giang Khương điều chế và đã có được hiệu quả như vậy.
Mặc dù rất khó chịu với thái độ của Peter, nhưng Lô Bỉnh Nguyệt vẫn giữ vững phong độ của mình.
- Không...không, bác sĩ Lô, điều này không thể nào. Tôi vẫn kiên quyết cho rằng đây là tác dụng của một số loại thuốc kháng dịch bệnh.
Peter liên tục lắc đầu, rõ ràng không đồng ý với Lô Bỉnh Nguyệt, gương mặt tràn đầy khinh thường:
- Sử dụng nhiều thuốc kháng vi khuẩn như vậy mà còn không có hiệu quả, những thứ chưa trải qua nghiệm chứng lâm sàng như thế này tuyệt đối không cách nào có tác dụng như vậy.
- Hơn nữa, bác sĩ Lô, có lẽ cô không phải nhân viên nghiên cứu vi khuẩn chuyên nghiệp, cho nên tôi cần phải nói cho cô biết, cho dù thuốc trung y của nước cô có tác dụng kháng vi khuẩn, nhưng cũng không có tác dụng đối với loại vi khuẩn này.
- Cho nên, là người phụ trách toàn bộ khu cách ly, tôi đề nghị cô sau này không được phạm sai lầm như vậy nữa. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc bệnh nhân sử dụng thuốc, cùng với toàn bộ phương án trị liệu.
Nghe Peter nói một tràng, Lô Bỉnh Nguyệt nhún vai, nói:
- Được, Peter tiên sinh, anh có thể giữ vững lập trường của mình, nhưng cũng chẳng sao cả. Chúng tôi vẫn dựa theo phương án trị liệu thích hợp nhất. Hơn nữa, chúng tôi cũng đã dựa trên những loại thuốc đã được nghiệm chứng nghiêm khắc mấy chục năm qua. Cho nên anh không cần lo lắng.
- Tôi hoàn toàn hiểu sự nghi ngờ của anh. Nhưng Đại tá Giang Khương rất nhanh sẽ điều chế một loại thuốc khác. Tôi tin rằng kết quả sẽ tốt hơn. Chờ sau khi có thuốc, anh có thể đến nghiệm chứng dược liệu tương ứng.
Thấy đối phương không thèm để ý đến lời nói của mình, Peter giận đến xanh cả mặt. Nhưng nơi này là địa bàn của người khác, y cũng không cách nào cưỡng ép hoặc uốn nắn đối phương, chỉ lạnh giọng nói:
- Dĩ nhiên rồi, chờ sau khi thuốc mới gì đó hoàn thành, tôi sẽ đến nghiệm chứng hiệu quả. Nhưng trước mắt các người phải tiếp tục dựa theo phương án lần trước mà tiến hành.
- Tất nhiên, điều này không cần anh lo lắng.
Nhìn Peter tức tối bước ra ngoài, Lô Bỉnh Nguyệt rất có lòng tin với Giang Khương liền hừ lạnh:
- Con heo đáng chết theo chủ nghĩa giáo điều kia, anh cứ chờ đi.
Lúc này, ở nước Anh đang là 9h tối. Một bữa tiệc rượu náo nhiệt đang được cử hành trong một trang viên hoa lệ. Rất nhiều nam thanh nữ tú mặc quần áo đẹp đẽ, tay bưng ly rượu chát trò chuyện trong đại sảnh.
Eva mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt hở vai, mái tóc dài để thẳng, gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười, đứng trong một góc phòng trò chuyện với một cô gái tóc vàng xinh đẹp khác. Khi nói, thỉnh thoảng lại bật cười, khiến cho không ít thanh niên phải chú ý đến.
Thỉnh thoảng có hai ba chàng thanh niên đẹp trai đến bắt chuyện với hai người đẹp.
Lúc này, ngoài cửa đang có một người đàn ông tuấn mỹ cùng với một cô gái bước vào.
- Serena xinh đẹp, hôm nay đúng là một đêm thật đẹp. Chờ sau khi tiệc tan, không biết tôi có vinh hạnh đến thăm khuê phòng của cô không?
Người đàn ông bưng hai ly rượu, đưa một ly cho cô gái tên Serena.
- Dĩ nhiên rồi, Linke yêu quý của em.
Đưa tay nhận lấy ly rượu, Serena nhìn thẳng vào mắt Linke, nở nụ cười kiều mỵ.
- Nào.
Nhẹ cụng ly với Serena một cái, Linke cười lên đắc ý, sau đó đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm, tùy ý quan sát trong đại sảnh một chút.
Bỗng dưng nhìn thấy nụ cười vô cùng xinh đẹp của Eva trong đám người, ánh mắt Linke sáng lên, lập tức sải bước sang bên đó.
Bên cạnh, Serena vừa mới nhấp một hớp rượu, liền thấy Linke nói cũng không thèm nói đã bỏ cô lại bên này, đi thẳng sang bên kia. Sau khi nhìn thấy rõ bên kia là ai, gương mặt liền hiện lên vẻ giận dữ.
Một cô gái cực kỳ diêm dúa nhìn thấy gương mặt tức giận của Serena, ánh mắt lóe lên ý cười, bưng ly rượu chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh Serena, nói:
- Chậc chậc, Serena, xem ra cô lại thua trong tay Eva rồi.
- Zina, ở đây không có chuyện của cô. Hừ, George của cô cũng không phải đang vây quanh con tiểu hồ ly kia sao?
Serena tức giận nói.
- George?
Zina cau mày, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, nói:
- Tôi đã sớm đá anh ta rồi.
Dứt lời, Zina nhìn Serena, lạnh giọng nói:
- Còn cô, vừa rồi còn thân thiết với Linke. Bây giờ người ta vừa mới nhìn thấy Eva đã bỏ rơi cô ngay lập tức. Hắc hắc, cái này còn mất mặt hơn tôi đấy.
- Im đi. Con hồ ly tinh đáng chết kia, cô cũng chẳng phải thứ gì tốt.
Serena cũng không phải là thứ ngu xuẩn, nào không nhìn ra Zina đang khích bác cô chứ. Mặc dù biết, nhưng lửa giận trong lòng cô lại tăng thêm mấy phần, nhìn Linke đang vui vẻ trò chuyện với Eva, liền nói:
- Con gái điếm Eva đáng chết kia, một cái tát của tôi có thể tát chết cô ta.
- Chậc chậc, người ta là Bá tước đấy. Serena, mặc dù cô lên cấp Bá tước sớm hơn cô ta hai năm, nhưng cô lớn hơn cô ta đến những năm sáu tuổi. Cô ta chính là thiên tài thế hệ mới của Huyết tộc chúng ta đấy. Cô nhất định không phải là đối thủ của cô ta.
Nhìn Serena đang giận dữ, ánh mắt Serena lóe lên vẻ đắc ý, tiếp tục khích tướng.
- Tôi không phải đối thủ của cô ta?
Quả nhiên, sự tức giận trong mắt Serena càng sâu thêm mấy phần, lạnh giọng cười nói:
- Tôi xếp hạng bốn mươi trong quốc hội. Cái đồ gái điếm kia muốn đuổi kịp tôi, ít nhất cũng phải hai chục năm nữa. Cô hãy nhìn xem tôi dạy dỗ cô ta như thế nào.
Nhìn Serena nổi giận đùng đùng xách váy bước về phía Eva, ánh mắt Zina lóe lên sự đắc ý, sau đó nhìn một chàng trai khác bên cạnh Eva, ánh mắt lại lóe lên hận ý, lẩm bẩm:
- George, nếu anh thích con hồ ly tinh đó, tôi sẽ cho anh biết tiểu hồ ly đó có mê người đến cỡ nào cũng không chịu nổi một cái tát của Serena.
Danh sách chương