Trong lòng đám pháp sư dâng lên sự sợ hãi. Đám phù thủy cấp thấp vốn đang múa hát tưng bừng, khí thế dâng cao tất nhiên lại càng không chịu nổi. Trừ một số người có thực lực cường hãn, số còn lại đột nhiên cứng đờ, tiếng hô còn trong cổ họng đã phải ngã phịch xuống đất.   

Đám phù thủy cấp thấp không nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ sau lưng Giang Khương, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự uy áp. Trong khoảnh khắc cặp mắt Cửu Vĩ sáng lên, uy áp càng khổng lồ hơn, trong nháy mắt bao phủ đám phù thủy cấp thấp. Hư ảnh nhàn nhạt sau lưng tiêu tán không một tiếng động.   

Còn đám đại pháp sư có thể nhìn thấy hai mắt tràn đầy uy nghiêm và lạnh lẽo của Cửu Vĩ, trong lòng tràn đầy bi ai.   

Cảm nhận được tổ linh phía sau mình truyền đến sự khẩn trương, thần phục, lùi bước, đám đại pháp sư khóc không ra nước mắt. Chỉ một thần thú chi hồn, nhưng đủ để áp đảo đám tổ linh bọn họ cung phụng mấy chục năm.   

Hơn nữa, đối mặt với uy áp như vậy tồn tại, tính hung ác của tổ linh cũng sẽ bị tổn thương, thực lực sẽ bị giảm bớt. Trải qua một lần uy áp như vậy, các đại pháp sư phải cần tốn rất nhiều thời gian và tinh thần mới khiến cho tổ linh khôi phục thực lực.   

Còn đối với hư ảnh của đám phù thủy cấp thấp, có thể nói tổ linh bọn họ khổ cực lắm mới ngưng tụ được trong nháy mắt bị xua tan, muốn ngưng tụ lại một lần nữa, thời gian tiêu tốn sẽ dài hơn.   

- Chuyện gì xảy ra vậy?   

Các thành viên Hội Viện ủy cách xa vạn dặm nhìn cảnh tượng trên màn hình, thật sự không biết phải làm sao. Tại sao tình huống lại nghịch chuyển như vậy? Vừa rồi đám gà ác kia còn rất khí thế, đột nhiên lại trở nên héo rũ như vậy? Đặc biệt là đám phù thủy cấp thấp đằng sau, hồi nãy còn nhảy múa tưng bừng, như thế nào đột nhiên bị ném xuống đáy vực, một phút mà ngã xuống mấy chục người. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bộ lạc phù thủy có mười mấy đại pháp sư, bao gồm thầy tế tố linh, thế nhưng lại bị một mình Giang Khương dọa sợ thành như vậy?   

Trong lúc mọi người trợn mắt há mồm, Giang Khương vẫn đứng im bắt động đột nhiên bước về phía trước một bước. Đám đại pháp sư mặt đổ đầy mồ hôi nhìn hai tròng mắt tràn đầy huyết sắc của Cửu Vĩ, giống như bị một áp lực nào đó rất lớn, đồng loạt ngửa về sau, lảo đảo một cái, vất vả lắm mới đứng vững.   

Hít! Ngồi trong phòng họp, các thành viên hội Viện ủy nhìn biểu hiện kia, cũng không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh. Bước đi này của Giang Khương thật có thể dọa người. Đám đại pháp sư đều là cao thủ Thiên giai, đừng nói chi còn có thầy tế tố linh. Giang Khương chẳng qua chỉ bước về phía trước một bước, lại dọa mấy người này ngay cả đứng cũng đứng không vững.   

Giang Khương lẳng lặng nhìn đám người trước mặt, ánh mắt không hề có sự tức giận hay lãnh ý, chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn vẻ mặt kinh hoàng của đám pháp sư.   

Các thành viên Thiên Y Viện cách xa vạn dặm dĩ nhiên là không cảm nhận được bất kỳ áp lực dị thường nào, những đám phù thủy lớn nhỏ đứng trước mặt Giang Khương thì lại không như vậy. Giang Khương chỉ tiến lên một bước, nhưng lại khiến cho bọn họ cảm thấy nặng nề. Đặc biệt là cặp mắt màu đỏ kia tản ra uy áp, khiến bọn họ có chút không chịu nổi.   

Đám đại pháp sư mơ hồ nghe được tiếng kêu gào của tổ linh đằng sau lưng mình, có lẽ vẫn chưa đến tình huống xấu nhất, nhưng rõ ràng đối mặt với thần thú chi uy, đám linh thú cấp bậc tổ linh hoàn toàn không cách nào chống lại áp lực của đối phương.  

Gương mặt Giang Khương tràn đầy lãnh đạm, nhìn đám phù thủy trước mặt như nhìn một bầy kiến hôi.   

Nhưng cũng may, ánh mắt lạnh lùng của Giang Khương cũng không duy trì quá lâu, rất nhanh cặp mắt tràn đầy huyết sắc sau lưng hắn cũng dần dần tiêu tán, chỉ còn lại một hư ảnh bình thường. Khi ánh mắt huyết sắc tan đi, ánh mắt của Giang Khương cũng khôi phục lại như ban đầu, khiến cho đám phù thủy đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.   

Cặp mắt huyết sắc đó khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực quá lớn. Bây giờ nó đã biến mất, tiếng kêu gào của tổ linh cũng dần dần dừng lại, mọi người cũng thở phào một hơi.   

Chẳng qua mọi người không biết, khi ánh mắt huyết sắc tản đi, tiếng kêu điên cuồng trong đầu Giang Khương mới chậm rãi dừng lại, một tin tức thoáng qua:   

- Năng lượng tiêu hao 26%. Năng lượng tích trữ còn lại 8%.   

Gương mặt Giang Khương vẫn không thay đổi, khóe miệng một lần nữa vểnh lên, sau đó nhìn mọi người nói:   

- Tôi đã nói qua, chỉ bằng các người, căn bản không phải là đối thủ của Cửu Vĩ. Bây giờ các người còn có gì muốn nói với tôi nữa không?   

Vừa mới thở phào, đám đại pháp sư liền trố mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn sang thầy tế.   

Đáng thương cho thầy tế tổ linh. Vừa rồi ông ta phải gánh chịu áp lực từ Cửu Vĩ cao hơn những người kia, liền hít một hơi thật sâu mới tỉnh hồn lại, nhìn Giang Khương, miệng run lên, mãi một lúc mới toát ra được một câu.   

- Được, không nghĩ đến ngươi và chi hồn thần thú lại phù hợp đến như vậy. Hôm nay đến đây thôi.   

Thầy tế tổ linh dựng thẳng lưng, ưỡn ngực nắm quyền trượng trong tay, nhưng bàn tay lại mơ hồ run rẩy, ánh mắt nhìn Giang Khương tràn đầy vẻ không cam lòng. Rõ ràng nhiều người như vậy vẫn không cách nào chống lại thần thú chi hồn của đối phương. Cho dù ông ta có kéo thêm người nữa cũng vô ích, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.   

Lập tức cắn răng nói:   

- Nhưng ngươi hãy nhớ cho ta, thần thú chi hồn chính là thánh linh của bộ lạc phù thủy. Bộ lạc phù thủy chúng ta nhất định sẽ lấy về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện