- Chuyện gì? Sao lại mở cuộc họp Hội đồng viện? Chẳng lẽ bên Châu Phi lại xảy ra chuyện gì sao?   

Chu Thế Dương vừa đi vừa cau mày hỏi Thiên y sư Ninh Hán Dân bên cạnh:   

- Thằng nhóc Giang Khương có thể gây ra chuyện gì nữa chứ?   

Lúc này Ninh Hán Dân cũng khẽ gật đầu một cái, sau đó cười nói:   

- Không biết... Có điều rất có thể là như vậy, nếu không sao lại mở cuộc họp Hội đồng viện?   

Hai người không nhanh không chậm đi về phía trước. Lúc này Liêu Long Căn cũng sải bước đi tới. Chu Thế Dương vội vàng kêu lên:   

- Lão Liêu... Lần này là có chuyện gì vậy?   

- Giang Văn Ba quay lại...   

Sau khi Liêu Long Căn bỏ lại một câu liền vội vã bỏ đi, chỉ để lại Chu Thế Dương và Ninh Hán Dân trố mắt nhìn nhau.   

- Giang Văn Ba là ai?   

Ninh Hán Dân nhìn chằm chằm Chu Thế Dương nói.   

- Giang Văn Ba...   

Lúc này vẻ mặt Chu Thế Dương cũng tràn đầy nghi ngờ nhưng chỉ một nháy mắt sau, vẻ mặt chợt biến đổi.   

- Ồ? Giang Văn Ba là ai?   

Thấy Chu Thế Dương có vẻ như nhớ ra người này là ai, Ninh Hán Dân vội vàng hỏi.   

- ...   

Sắc mặt Chu Thế Dương hơi khó coi, thoáng chần chừ một lúc liền trầm giọng nói:   

- Là đệ tử của người kia...   

- Đệ tử của người kia?   

Ninh Hán Dân sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt cũng biến đổi, thất thanh kêu lên:   

- Anh ta vẫn còn sống? Sao có thể chứ? Kia... vị kia...   

Chu Thế Dương chậm rãi lắc đầu một cái, gật đầu nói:   

- Chỉ sợ vị kia...   

Dứt lời, lão nhẹ nhàng nhìn Ninh Hán Dân một cái, phát hiện trong mắt đối phương lúc này cũng tràn đầy kinh ngạc và lo âu. Lão nhìn xung quanh, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói:   

- Phiền phức rồi...   

Vẻ mặt Ninh Hán Dân có chút phức tạp, gật đầu một cái, nói:   

- Năm đó... Chuyện năm đó không ai có thể nói rõ được...   

- Hừ... Đúng vậy. Hơn nữa chuyện này là do anh ta muốn đi...   

Trong mắt Chu Thế Dương lóe lên dị quang, chậm rãi nói.   

- Nhưng... lâu như vậy anh ta không xuất hiện, đã hơn hai mươi năm trôi qua mới xuất hiện lần nữa. Chỉ e chuyện sẽ không đơn giản như vậy!   

Ánh mắt Ninh Hán Dân khẽ chớp, hai hàng lông mày nhíu chặt, nhẹ nhàng lắc đầu nói.   

Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng. Nói:   

- Cho dù như thế nào, chuyện năm đó cũng là chủ trương của mấy lão già kia.... Hơn nữa giờ chúng ta là Thiên y sư, còn anh ta có là gì... Anh ta làm gì được chứ?   

Lông mày Ninh Hán Dân nhíu chặt, cuối cùng khẽ thở dài không nói nữa.   

Bước chân của hai người bước nhanh hơn một chút, có điều khi hai người họ đến phòng họp nhỏ thì những người còn lại đã đông đủ. Lúc này trong phòng họp nhỏ của Thiên Y viện, Từ Khải Liễu và ba Thiên y sư khác đang ngồi chờ.   

Đối diện bọn họ lúc này có một người trung niên khuôn mặt thanh nhã đang ngồi đấy. Hai người cẩn thận nhìn một cái, trong lòng hơi kinh hãi. Bọn họ vẫn nhớ người trung niên tuấn tú này năm đó. Tuy đã hai mươi năm trôi qua, nhưng bề ngoài của đối phương đại khái không thay đổi.   

- Giang y sĩ... Hoan nghênh anh trở lại!   

Lúc này Từ Khải Liễu đang mỉm cười nói với người trung niên tuấn tú. Bà thấy hai người đi vào, gật đầu một cái, tỏ ý hai người ngồi xuống.   

Giang y sĩ nhìn thấy hai người thì khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, trên mặt cũng nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Từ Khải Liễu tươi cười đối diện, chậm rãi nói:   

- Haha... Từ y sư, đã lâu không gặp...   

- Giang y sư... Sư phụ của anh đâu? Anh ấy có khỏe không? Nhiều năm như vậy... Rốt cuộc mọi người đã đi đâu?   

Từ Khải Liễu trước nay luôn bình tĩnh lần này đã không kìm chế được, nhìn người đàn ông tuấn tú đối diện, nói.   

Từ Khải Liễu vừa nói xong sắc mặt mấy Thiên y sư bên cạnh cũng ngưng trọng, nhìn người trung niên đối diện.   

Người trung niên nhìn bộ dạng mọi người, người trung niên khẽ mỉm cười, nói:   

- Nhờ phúc của các vị, sức khỏe của sư phụ vẫn tốt!   

- A... thật sao? Vậy thì tốt quá...   

Biểu cảm của mọi người khác nhau, có vài người vui mừng có vài người hưng phấn, có vài người căng thẳng, có vài người lo lắng... Nhưng Từ Khải Liễu thì thật lòng vui mừng, nói:   

- Vậy mấy năm nay anh và sư phụ ở đâu? Sao không quay về? Còn nữa sao sư phụ anh không quay về?   

- Quay về?   

Trên khuôn mặt người trung niên tuấn tú nở nụ cười giễu cợt nhẹ nhàng quét mắt nhìn mấy vị Thiên y sư trước mắt một lượt, sau đó chậm rãi nói:   

- Năm đó nếu tôi và sư phụ quay về, có lẽ sẽ có nhiều người không ngủ được mất!   

- Là có ý gì?   

Từ Khải Liễu nhìn nụ cười giễu cợt trên khuôn mặt người trung niên, nụ cười trên mặt bà lặng lẽ đọng lại, trầm giọng nói:   

- Giang Văn Ba... Anh nói vậy là có ý gì?   

- Có ý gì?   

Trên mặt Giang Văn Ba không hề có sự sợ hãi. Gã hơi híp mắt lại, nhìn Từ Khải Liễu một chút, sau đó lại nhìn bốn Thiên y sư còn lại, thấy không ít người đang còn giả vờ bình tĩnh, gã không khỏi nở nụ cười lạnh, nói:   

- Từ Khải Liễu y sư thật sự không biết?   

Nhìn thấy tia lạnh lẽo trong mắt Giang Văn Ba, mắt Từ Khải Liễu không kìm được chớp chớp, sau đó chậm rãi lắc đầu một cái.   

- Từ y sư không biết.... Còn các người?   

Trên khóe miệng Giang Văn Ba lại một lần nữa nở nụ cười cổ quái, nhìn mọi người, nói.   

- Giang Văn Ba... Anh chớ càn rỡ, trước mặt các anh đều là Thiên y sư của Thiên Y viện ta, anh chất vấn chúng tôi cái gì chứ?   

Chu Thế Dương nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của đối phương cùng với nụ cười kỳ quái liền tức giận nói:   

- Cho dù các người có ý kiến với viện cũng là sư phụ của anh đứng ra nói mới đúng... Sư phụ anh đâu? Bao ông ta quay về gặp chúng tôi! Thân là thành viên Thiên Y viện ta, thi hành nhiệm vụ lại ở bên ngoài mấy chục năm không về, chẳng lẽ coi quy định của Thiên Y viện ta là không khí sao?   

- A...   

Giang Văn Ba cười lạnh một tiếng nói:   

- Chu y sư uy phong thật đấy...   

- Giang Văn Ba!   

Lúc này Từ Khải Liễu ở bên nhìn chằm chằm Giang Văn Ba trầm giọng lên tiếng, nói:   

- Rốt cuộc cuộc năm đó chuyện gì xảy ra? Anh và sư phụ anh đã đi đâu? Tại sao không trở về? Cho dù là có chuyện gì, Hội đồng viện lúc đó cùng với rất nhiều y sư chúng tôi đều ở đây, chẳng lẽ cũng không thể giải quyết được sao?   

- Giải quyết? Dĩ nhiên có thể giải quyết!   

Hai hàng lông mày của Giang Văn Ba giật giật, nhìn những người trước mặt, hừ một tiếng cười lạnh nói:   

- Nhưng nếu chúng tôi quay lại, bị giải quyết có lẽ là chúng tôi đó!   

- Có ý gì?   

Lúc này hai hàng lông mày của Từ Khải Liễu cũng dựng lên, nhìn Giang Văn Ba, trầm giọng hỏi:  

- Chuyện năm đó, chúng tôi đều biết... chẳng lẽ trong chuyện này có vấn đề gì?   

- Có vấn đề gì?   

Giang Văn Ba khẽ hừ một tiếng, sau đó bưng ly trà trước mặt lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng rồi mới nhìn Từ Khải Liễu, nói:   

- Chẳng lẽ cô thật sự không biết?   

- Không biết!   

Từ Khải Liễu nhìn chằm chằm Giang Văn Ba, chắc chắn lắc đầu.   

- Được rồi... Vậy thì tôi nói cho cô nghe lúc ấy chúng tôi đã gặp chuyện gì...   

Lúc này, ngoài phòng họp của Thiên Y viện, hai thanh niên đi theo Giang Văn Ba đang ngồi cùng một y sĩ ba mươi tuổi đi thăm khắp Thiên Y viện.   

Thỉnh thoảng lại có vài y sĩ trẻ tuổi của Thiên Y viện nhìn hai thanh niên đeo giấy thông hành tạm thời này, trong mắt lộ vẻ hiếu kỳ. Thiên Y viện mấy năm nay, trừ mấy người ngoài Trưởng ban Giang đưa vào, đã lâu không có người lạ mặt xuất hiện. Không biết hai thanh niên này có lai lịch gì.   

Có điều, các y sĩ trẻ tuổi ngoại trừ hơi kinh ngạc vì khí chất anh tuấn không giống bình thường của hai người này thì không để ý gì lắm, hơn nữa còn hơi có chút khinh thường.   

Thân là thành viên của Thiên Y viện đứng ở vị trí cao nhất của Trung Quốc, mặc dù đa phần bọn họ đều là y sĩ thực tập, thậm chí là y sĩ kiến tập, nhưng họ luôn có cảm giác cao cao tại thượng hơn những người đồng lứa tuổi đến từ bên ngoài.   

Bởi vì trong những người ở lứa tuổi họ mà nói, họ thực sự đứng ở độ cao mà những người cùng lứa tuổi khác không thể nào sánh được. Hơn nữa những người đến thăm viếng viện đa phần đều là những con em thế gia có giao hảo với Thiên Y viện. Đối với họ mà nói, những con em thế gia này hoàn toàn không đáng để họ quá coi trọng.   

Bởi vị trước nay chỉ có người bên ngoài đến nhờ Thiên Y viện... Chỉ cần vài năm nữa, họ trở thành y sĩ chính thức rồi, cho dù đối diện với các trưởng bối và cao tầng của các thế gia, thậm chí là các gia chủ thì cũng sẽ được đối phương đối đãi khách khí.   

Còn với mấy con em thế gia cùng trang lứa này, thân phận kém hơn họ quá nhiều. Tuy hai người trước mặt không giống như mấy con em thế gia nhà quê mà mình từng gặp, nhưng cũng không đáng để mọi người quá chú ý.   

Dĩ nhiên, vài y sĩ trẻ có chút bối cảnh nhìn thấy hai người trước mặt cao to anh tuấn, khí khí độ phi phàm, hơn nữa trong mắt không có chút sợ hãi nào thì cũng hơi khó chịu.   

- Anh Trương... hai người này là ai? Sao lại chạy đến viện chúng ta?   

Liêu Dương Liêu đại công tử vừa vặn đi ngang, thấy hai người này hết nhìn đông tới nhìn tây không khỏi chậm rãi đi tới có chút khinh thường hỏi y sĩ đang dẫn hai người này đi.   

- A.. Liêu Dương à...   

Y sĩ này nghe Liêu Dương hỏi cũng cười nói:   

- Hai vị này là... Đệ tử của Giang y sư... Giang y sư quay về rồi. Liêu Thiên y sư bảo tôi đưa họ đi xem viện một chút...   

- Giang y sĩ?   

Liêu Dương sửng sốt, nhìn vị y sĩ này, nói:   

- Giang Khương? Hắn trở về rồi?   

- A... Không phải Trưởng ban Giang...   

Y sĩ này vội vàng cười lắc đầu nói:   

- Là vị khác... Giang y sĩ này hình như ở bên ngoài lâu rồi, vừa mới trở về.... Liêu Thiên y sư đưa anh ta đi gặp Viện trưởng rồi...   

- Ở bên ngoài lâu rồi?   

Liêu Dương hơi nghi ngờ đưa tay gãi gãi lỗ mũi, sau đó nhìn về phía hai thanh niên đứng sau y sĩ này, nói:   

- Hì... Nhóc, sư phục của hai người tên gì?   

Hai thanh niên nghe Liêu Dương hỏi vậy lại thấy kiểu nói năng tùy tiện của Liêu Dương, sau khi nhìn nhìn một chút, trong mắt lóe lên tia cười nhạt, một trong hai người lãnh đạm nói:   

- Tên của sư phụ tôi, người như anh có thể hỏi sao?   

Nghe thấy vậy,Liêu Dương nổi giận. Ở Thiên Y viện gã cũng được coi là nhân vật đi ngang, hai tên nhà quê trước mặt không biết ở đâu ra mà dám đối xử với gã như vậy? mấy năm nay, kẻ duy nhất khiến gã phải thua thiệt chỉ có vị kia. Hai tên này là cái thá gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện