Nhìn bảy tám tiểu thổ dân quơ thanh mộc trượng trong tay hoặc các loại đồ chơi khác, phát ra tiếng gầm gừ cổ quái, khí tức trên người dâng lên càng lúc càng cao, các cao thủ ngoại viện trố mắt nhìn, trong lòng chột dạ. Chỉ có hai tiên sinh ngoại viện là vẫn giữ được sự bình tĩnh.   

- Không cần lo lắng. Bọn họ chỉ dùng khí thế để dọa người thôi, thực lực chân chính không cao. Chờ khi giao đấu, mọi người sẽ biết.   

Cảm nhận được sự khẩn trương trong lòng mọi người, Lý Minh vội vàng lên tiếng trấn an. Khi giao chiến, khí thế là quan trọng nhất. Nếu còn chưa đánh đã bị khí thế của đối phương trực tiếp đè xuống, chẳng khác nào chưa đánh đã bại. Hơn nữa Lý Minh cũng biết, thực lực của bọn họ sẽ không yếu hơn đối phương. Chỉ là trước giờ chưa giao thủ với đám phù thủy, cho nên trong lòng không có nắm chắc, mới bị những tình huống quỷ dị này làm cho kinh sợ.   

Mặc dù ngay cả bản thân y cũng không nắm chắc, nhưng cũng chỉ có thể lên tiếng an ủi mọi người.   

Nghe Lý Minh trấn an, mọi người cũng trấn định trong lòng, cắn răng bình tĩnh lại, tùy thời xông lên.   

Giang Khương cũng nheo mắt, nhìn chằm chằm cái bóng càng lúc càng to sau lưng đối phương.   

- Một con chó sói.   

Sau khi cái bóng thú kia ngưng tụ xong, Giang Khương rốt cuộc nhận ra nó là cái gì. Cái này giống như thần thể tinh thuần, người bình thường sẽ không thấy được. Ít nhất Giang Khương có thể xác nhận những cao thủ ngoại viện bên cạnh hắn sẽ không nhìn thấy thứ này. Thậm chí hắn phỏng đoán, ngay cả đám tiểu thổ dân kia cũng không thấy được. Chỉ có cái gọi là Đại pháp sư mới có thể cảm giác được.   

Nhìn đám tiểu thổ dân ngửa đầu thét dài, cái bóng thú to lớn kia cũng ngửa đầu phát ra tiếng kêu to, đồng thời mơ hồ phía sau đám tiểu thổ dân cũng bắt đầu xuất hiện bóng thú, chẳng qua là nhỏ hơn mà thôi.   

Khi bóng thú kêu to, một cổ uy áp xông thẳng đến, khiến cho hình xăm trên cánh tay trái của Giang Khương cũng nóng lên. Một sự tức giận khó hiểu từ chỗ hình xăm xông thẳng lên não.   

Đối mặt với tình huống này, Giang Khương cũng cảm thấy sững sờ. Hình xăm Cửu Vĩ Hồ trên vai trái của hắn dạo gần đây rất yên tĩnh. Trừ trong thời điểm mấu chốt âm thầm giúp hắn ra, còn lại chưa hề có sự dị thường.   

Nhưng bây giờ, hình xăm vốn giống như bùa hộ mạng của hắn lại toát ra sự tức giận, khiến cho Giang Khương có chút choáng váng.   

Tức giận! Hắn rõ ràng cảm nhận được cảm giác này là tức giận, giống như một con sư tử đang bị một con chó vườn mạo phạm. Hơn nữa, sự tức giận này cũng ảnh hưởng đến hắn, khiến cho trong lòng hắn cũng tràn đầy lửa giận. Nhìn đám dễ nhũi trước mắt  

chẳng khác nào nhìn một đám lưu manh đang giơ nanh múa vuốt.   

- Bla...bla...   

Đại pháp sư biến hóa thành một thân bắp thịt rắn chắc, giơ thanh trượng trong tay vung lên trời, quát to một tiếng, muốn dẫn đám tiểu thổ dân vọt đến Giang Khương.   

Thấy đám thổ dân kia chuẩn bị vọt đến, các cao thủ đồng loạt tiến lên một bước, bảo vệ Giang Khương và Lý Minh ở sau lưng. Từ trước đến giờ, xảy ra chuyện gì, đều là ngoại viên xông đằng trước, bảo vệ cho các thành viên cao cấp như Giang Khương hoặc Lý Minh. Mặc dù mọi người đều biết thực lực của Giang Khương rất cao, nhưng tất cả vẫn theo bản năng mà bảo vệ Giang Khương ở sau lưng.   

Rống. Trong lúc mọi người chuẩn bị tấn công, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng gầm gừ tức giận.   

Mọi người còn chưa định thần được, cổ khí thế đang hung hăng vọt đến giống như gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ, tất cả dừng lại. Ngoại trừ đại pháp sư và hai phù thủy trung niên thực lực mạnh hơn một chút là còn trụ vững, những phù thủy nhỏ bên cạnh tay chân mềm nhũn ngã xuống đất.   

Mặc dù ba người này không bị xụi xuống đất, nhưng hai chân cũng run rẩy, đặc biệt là đại pháp sư, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, nhìn chằm chằm sau lưng mọi người, giống như nhìn thấy thứ gì đó hết sức kinh khủng.   

Nhìn đám người đằng trước ngã xuống, mọi người ai cũng kinh ngạc. Công phu sư tử hống của ai mà lợi hại vậy? Đám người vừa nãy còn khí thế hung hăng, bây giờ lại giống như con cop giấy. Bị một tiếng gầm liền bị hù ngã. Mang theo chút kinh ngạc, mọi người mới cảm nhận được câu danh ngôn đích thật của Thái tổ gia, hết thảy phái phản động đều là con cọp giấy.   

Lập tức quay đầu lại, muốn nhìn xem ai đã sử dụng công phu Sư tử hống lợi hại như thế.   

Mọi người chỉ nhìn thấy Trưởng phòng Giang mặt đầy lạnh lẽo, ánh mắt hiện lên sự uy nghiêm và giận dữ, khiến cho người ta cũng cảm thấy run lên.   

Giang Khương chậm rãi bước đến.   

Đại pháp sư đang sợ hãi nhìn Giang Khương, theo từng bước chân của hắn, ông ta nhìn Giang Khương giống như nhìn một con khủng long kinh khủng, thân hình run rẩy, thậm chí người đứng cách đó không xa cũng nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Đại pháp sư.   

Lúc này, nếu có Đại pháp sư cùng cấp khác ở đây, nhất định sẽ nhìn thấy con chó sói hung ác sau lưng Đại pháp sư đang cúi đầu xuống, giống như đang cầu xin tha thứ.   

Sau lưng Giang Khương, bóng dáng con hồ ly to lớn đang ẩn hiện. Chín cái đuôi đoang chậm rãi lay động trên đỉnh đầu.   

- A!   

Đại pháp sư nhìn thấy bóng thú to lớn sau lưng Giang Khương, nhìn cặp mắt tản ra uy nghiêm vô hạn và sự tức giận, Tổ linh tương thông đằng sau lưng ông ta trở nên kinh hãi cực kỳ, cúi người xuống cầu xin tha thứ. Ông ta ráng ngẩng đầu lên nhìn hư ảnh tản ra uy nghiêm và uy áp đó, nhưng trong lòng lại chột dạ, hoảng sợ kêu lên một tiếng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống như Tổ linh đằng sau lưng ông ta.   

Hai tay Đại pháp sư ôm đầu, run lẩy bẩy quỳ rạp dưới đất, lầm bầm cái gì đó.   

Những tiểu thổ dân đang lồm cồm bò dậy, nghe Đại pháp sư lẩm bẩm cùng với động tác quỳ lạy, lại liếc nhìn Giang Khương đang chậm rãi đi tới, người nào cũng biến sắc, quỳ xuống đằng sau Đại pháp sư, cầu khẩn không thôi.   

Nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả thành viên của Thiên Y Viện đều trố mắt nhìn, không biết đám phù thủy này định làm gì. Nhưng mọi người có thể đoán được, tình huống trước mắt hẳn có liên quan đến Giang Khương.   

Lúc này, mặc dù hai tiên sinh ngoại viện không nhìn thấy thân ảnh khổng lồ sau lưng Giang Khương, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được trên người Giang Khương đang tản ra một cổ khí tức kinh người, mười phần tương tự với cảm giác của Đại pháp sư vừa nãy.   

Theo tình huống trước mắt, dường như Giang Khương đã phát ra khí tức cực lớn, áp chế đám phù thủy trước mặt, khiến khí tức uy áp của bọn họ sớm tiêu tan, còn lại chỉ là thần phục.   

Trong ánh mắt kinh nghi của tất cả mọi người, Giang Khương chậm rãi bước đến trước mặt đám phù thủy đang không ngừng cầu khẩn, cúi đầu nhìn hồi lâu, khí tức trên người mới chậm rãi tản đi, ánh mắt màu đỏ dần dần tiêu tán, trả lại vẻ trong trẻo như ban đầu.   

Nhìn vị Đại pháp sư và những tiểu thổ dân khác, nghe ngôn ngữ cầu khẩn của bọn họ, Giang Khương cười lạnh:   

- Bla...bla...bla...   

Nghe Giang Khương nói, đám phù thủy giống như được đại xá, ngừng cầu khẩn, ngẩng đầu lên nhìn Giang Khương.   

Đại pháp sư cung kính ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Giang Khương, thấy mặt Giang Khương cũng không có gì là không vui, liền cung kính nói câu gì đó rồi mới đứng lên.   

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu, nói lại vài câu, đám phù thủy còn lại sau lưng Đại pháp sư mới đứng dậy, nhìn thẳng vào hai mắt của Giang Khương, cung kính ôm ngực hành lễ rồi xoay người rời đi.   

Nhìn theo bóng lưng của người bộ lạc phù thủy rời đi, lúc này các cao thủ Thiên Y Viện mới tỉnh hồn, trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc, không biết chuyện gì đã xảy ra.   

Vốn sẽ là một trận đại chiến, nhưng cứ như vậy mà tan đi mất, khiến cho đám phù thủy kia chẳng những không chiến mà lui, hơn nữa còn cực kỳ cung kính.   

Giang Khương nhìn thấy đám người kia đã rời đi, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, đưa tay vuốt ve hình xăm đã lâu không hề nóng lên trên vai trái, im lặng không nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện