- Nghe nói cậu đã giết Tiền Lập Nguyên?   

Người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng nhìn Giang Khương, khinh thường hỏi.   

Nghe xong lời này, Giang Khương thở phào một hơi. Xem ra người này không thuộc phe của Tiền Lập Nguyên. Nếu là người của Tiền Lập Nguyên, hắn nhất định sẽ gặp phiền toái.   

Thấy Giang Khương không trả lời, ánh mắt y phát lạnh, trầm giọng hỏi:   

- Tôi đang hỏi cậu đấy.   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Là tôi. Tuyên Tử Nguyệt nói cho anh biết?   

- Hừ, dựa vào cậu mà cũng giết chết được Tiền Lập Nguyên?   

Ánh mắt y hiện lên sự khinh thường:   

- Một người như cậu, một tay Tiền Lập Nguyên có thể giết chết được hai ba người.   

- Tùy anh thôi. Anh nói không phải thì không phải.   

Giang Khương nhún vai, cười nói:   

- Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.   

Thấy Giang Khương không để ý đến mình, người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên cau mày, nói:   

- Sau này không được đến gần Tử Nguyệt.   

- Sao?   

Giang Khương quay đầu lại, liếc mắt nhìn người thanh niên. Người này chỉ sợ có quan hệ không cạn với Tuyên Tử Nguyệt, lập tức lãnh đạm nói:   

- Tôi không biết anh là ai, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi và cô ấy chỉ là bạn bình thường.   

- Bạn bình thường?   

Người thanh niên cười lạnh:   

- Bạn bình thường mà cậu có thể vì cô ấy mà giết Tiền Lập Nguyên?   

- Chuyện này anh có thể đi hỏi Tuyên Tử Nguyệt.   

Giang Khương bất đắc dĩ cười khổ. Hắn thật chẳng muốn dính vào mấy chuyện phiền toái như thế này. Hắn biết, một người có thể mặc trên người một bộ quần áo trên trăm vạn chạy loạn khắp nơi tuyệt đối là một người rất phiền toái. Một khi gặp phải người như vậy, hắn sẽ chẳng yên ổn.   

Đặc biệt trong tình huống đối phương mạnh hơn hắn, hắn lại càng không muốn dây dưa.   

- Tiểu tử, nghe nói hôm đó cậu không mặc quần áo?   

Ánh mắt gã thanh niên đột nhiên lạnh lại, xuất ra một câu nghe phát lạnh.   

- Cái gì?   

Giang Khương sửng sốt, sau đó mới suy ra được ý nghĩa trong câu nói đó. Hôm đó hắn không mặc áo, nhưng có mặc quần.   

Bất đắc dĩ thật sự. Tại sao lại đụng phải một tên cực phẩm như thế này? Giang Khương thở dài:   

- Anh là gì của cô ấy? Bạn trai sao?   

- Bạn trai? Hừ, tôi là vị hôn phu của cô ấy.   

Gã thanh niên lạnh lùng nói.   

Giang Khương đưa tay lên xoa mặt, nói:   

- Tôi một chút cũng chẳng có quan hệ với Tuyên Tử Nguyệt, gặp mặt cũng không đến hai ba lần. Hôm đó là cô ấy đến chỗ tôi tìm thuốc thôi.   

- Tôi hỏi cậu, có phải lúc đó cậu không mặc quần áo hay không?   

Hai mắt gã thanh niên càng lúc càng lạnh, nhìn chằm chằm Giang Khương, tức giận nói.   

Nhìn biểu hiện của y, Giang Khương rốt cuộc phát hỏa. Mặc dù hắn không muốn dính phiền phức, nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức. Hắn cứu Tuyên Tử Nguyệt, ngược lại còn bị hôn phu người ta đánh đến nhà, chuyện gì xảy ra vậy?   

Ánh mắt lập tức lạnh lại, nhướng mày nói:   

- Không mặc thì làm sao? Nửa đêm có người đến phòng khám, tôi còn phải mặc quần áo tử tế mới xuống bắt trộm?   

- Được, được, quả nhiên là như vậy. Tôi nào biết các người có cái gì hay không?   

Gã thanh niên đột nhiên nổi giận, âm trầm chỉ vào Giang Khương, lạnh giọng nói:   

- Người đàn bà của tôi chưa từng có người nào dám chạm vào. Cậu chỉ là một tiểu tử từ nông thôn ra, quả thật là tìm chết.   

Nhìn gã thanh niên đầu óc có vấn đề trước mặt, cơn tức của Giang Khương đã bốc lên tận não. Hắn chưa từng thấy người đàn ông nào lòng dạ hẹp hòi như vậy.   

- Anh đừng có mà lầm lẫn. Tôi cứu Tuyên Tử Nguyệt, anh không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn tìm tôi gây phiền toái?   

- Ai cần cậu cứu? Mười cậu cũng không đánh lại Tuyên Tử Nguyệt, còn có thể cứu cô ấy?   

Gã thanh niên gào lên, bàn tay nắm lấy áo Giang Khương.   

Giang Khương nhướng mày, cũng không biết tại sao Tuyên Tử Nguyệt lại có một vị hôn phu như vậy, chẳng khác nào lưu manh bên ngoài.   

Giọng nói lạnh lại:   

- Xin hãy tự trọng.   

- Tự trọng?   

Ánh mắt gã thanh niên phát lạnh, một quyền đánh vào Giang Khương.   

Giang Khương thật không ngờ, gã thanh niên này nói đánh là đánh, đầu vội tránh sang một bên, chỉ cảm thấy có một luồng gió mạnh thổi qua mặt.   

Giang Khương căng thẳng trong lòng. Quả nhiên là cao thủ.   

Đúng là không ngoài dự liệu. Tay gã thanh niên vừa chuyển, khuỷa tay đánh thẳng vào ngực Giang Khương. Giang Khương vừa lúc tránh ra, đồng thời giơ tay ngăn cản.   

Thình thịch. Một thanh âm vang lên. Giang Khương bị chấn lui về sau hai bước.   

- Châu chấu đá xe.   

Thấy Giang Khương bị đẩy lui, gã thanh niên cười lạnh, giơ chân đá tới.  

Lúc này, Giang Khương tất nhiên là không dám ngăn cản. Nhưng hắn cũng không phải là người gặp mạnh mà lui. Tuy biết không phải là đối thủ của gã thanh niên, nhưng Giang Khương cũng không sợ, lập tức nhảy lên, tránh sang một bên, sau đó lắc mình đá lại một cước.   

Nhưng lần này Giang Khương lại bị đẩy lui đến năm sáu bước mới miễn cưỡng dừng lại được. Hai cánh tay ngăn cản một cước của đối phương trở nên tê rần.   

Cảm nhận được sức mạnh của đối phương, Giang Khương hơi sợ trong lòng. Người này quả nhiên cũng giống như Tiền Lập Nguyên, mặc dù hình thể không to cao, nhưng sức mạnh lại cường đại đến đáng sợ. Hơn nữa năng lực phản ứng cũng không giống như nhau.   

- Đám người này rốt cuộc là chui từ đâu ra?   

Giang Khương cố nén sự kinh hãi trong lòng. Đợi đến khi cảm giác đau nhức biến mất, mới hít một hơi thật sâu, quát lớn một tiếng, đánh về phía đối phương.   

Thực lực của gã thanh niên này hoàn toàn không thấp hơn Tiền Lập Nguyên. Cho nên Giang Khương cũng không chiếm được chỗ tốt, miễn cưỡng đánh ra hai quyền, liền bị đối phương đá thẳng một cái, bay ra ba bốn thước mới rơi xuống mặt đất.   

Giang Khương cắn răng bò dậy, tay ôm lấy ngực đau như muốn nứt ra, sau đó cảm thấy miệng ngòn ngọt, rồi phun ra một ngụm máu tươi.   

Thấy Giang Khương phun ra một ngụm máu, ý hung ác trong mắt gã thanh niên mới giảm xuống, lạnh giọng nói:   

- Thực lực như vậy mà cũng muốn ra tay trước mặt tôi. Nhớ kỹ lời tôi nói, nếu còn dám đến gần Tử Nguyệt, lần sau không chỉ phun máu đơn giản như vậy đâu.   

Dứt lời, gã thanh niên hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.   

Thấy gã thanh niên rời đi, Giang Khương nheo mắt lại, lộ ra hàn ý, nhưng cũng không đuổi theo, đặt mông ngồi xuống đất, chậm rãi hít hai hơi thật sâu, gương mặt tái nhợt mới hồng hơn một chút.   

Lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu:   

- Phát hiện chủ thể bị hao tổn, triệu tập năng lực, bắt đầu chữa trị.   

Tiếng nói vừa dứt, một cảm giác ngứa ngáy khó có thể ức chế chậm rãi dâng lên trong ngực.   

Phụt. Nghe được thanh âm này, Giang Khương thở phào nhẹ nhõm, sau đó phun ra một bãi nước bọt có dính máu, nói:   

- Mẹ kiếp, lại lãng phí năng lượng của mình.   

Ngẩng đầu nhìn bóng lưng của gã thanh niên biến mất phía cuối con đường, hàn ý của Giang Khương mới thoáng thu lại. Chỉ là hắn cũng không quá tức giận. Hắn nhớ kỹ người này, đem sự sỉ nhục ghi tạc trong đầu, sau đó khích lệ bản thân.   

Bởi vì năm đó hắn kỹ không bằng người, chẳng trách người khác được. Trong binh có thiết luật, nếu không muốn bị người khác khi dễ, không bị người khác áp chế, vậy thì anh phải có thực lực, có bản lãnh. Khi đó anh mới có thể rửa nhục được.   

Nhưng có nhiều người, rõ ràng thực lực ở trong thế hạ phong, nhưng lại mất đi lý trí, tự rước lấy nhục, thậm chí chịu chết.   

- Các người đã có được thực lực như vậy, tôi nhất định cũng sẽ có. Tôi nhất định sẽ tìm ra được phương pháp gia tăng thực lực của mình. Đến lúc đó, tôi sẽ tìm anh.   

Giang Khương nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, thì thầm nói.   

Giang Khương biết, đối phương có được sức mạnh cường đại và năng lực phản ứng như vậy, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên. Hơn nữa, ngay cả Tuyên Tử Nguyệt cũng có được thực lực rất mạnh. Bọn họ tất nhiên là có phương pháp của mình. Giang Khương tin rằng hắn sẽ tìm được nguyên nhân. Một ngày nào đó, hắn cũng sẽ siêu việt giống đối phương.   

Cho nên, Giang Khương đợi đến khi cảm giác ngưa ngứa ở ngực biến mất, cơn đau cũng không còn, lúc này mới đứng lên vỗ bụi trên người, sau đó chậm rãi bước về phía phòng khám.   

Vừa đi Giang Khương vừa nghĩ, không biết đối phương đã thông qua phương pháp gì mà có thể đem sức mạnh và năng lực phản ứng cường hóa đến tình trạng như vậy. Hơn nữa, rõ ràng là bọn họ không hề thông qua thuốc uống. Bởi vì Giang Khương biết, người dùng thuốc để bồi dưỡng cũng không phải là không có, nhưng nhiều lắm là sức mạnh tăng lên, chứ năng lực phản ứng không mạnh như thế được.   

Hơn nữa, hắn gặp Tuyên Tử Nguyệt mấy lần, cũng đủ xác nhận Tuyên Tử Nguyệt là một cô gái bình thường, không hề có dấu hiệu dùng thuốc.   

Nhưng tại sao bọn họ lại có được sức mạnh cường đại cộng năng lực phản ứng mạnh như thế?   

Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó cẩn thận phân tích những gì trong đó.   

Đột nhiên, hai mắt của hắn sáng lên. Bởi vì hắn nhớ đến câu nói của Tiền Lập Nguyên đêm đó.   

- Một người ngay cả ngoại công cũng không có mấy phần hỏa hầu lại có thể bức lui tôi ba bước.   

Còn vị hôn phu của Tuyên Tử Nguyệt cũng có nói một câu.   

- Không sai, mặc dù công phu luyện thể này có chút khó coi, nhưng hiệu quả cường thân lại không tệ.   

Nghĩ đến đây, Giang Khương hít một hơi thật sâu.   

- Ngoại công…công phu luyện thể.   

Giang Khương biết Ngũ Cầm Hí có tác dụng như thế nào, nó rất hữu hiệu trong việc rèn luyện và điều chỉnh cơ thể đến mức tốt nhất. Đây chính là ngoại công và công phu luyện thể mà bọn họ nói.   

Tiền Lập Nguyên dường như rất khinh thường ngoại công, nói mình ngay cả ngoại công cũng không có mấy phần hỏa hầu. Chẳng lẽ còn có nội công không được?   

- Nội công là cái gì? Tại sao nó lại có hiệu quả như thế?   

Giang Khương nghi hoặc vô cùng, nhưng hắn tìm không ra lời giải thích khác. Tuổi tác của hắn không chênh lệch với đối phương, nhưng đối phương lại có được thực lực cường đại. Nếu không phải có một tồn tại nào đó, tại sao bọn họ lại mạnh hơn hắn rất nhiều. Thậm chí còn mạnh hơn bất cứ một cao thủ nào mà hắn từng giao chiến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện