6h chiều theo giờ thủ đô, mặt trời chỉ còn treo lại một nửa trên mặt biển, để lại trên bề mặt nước biển một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Hai đám người đứng trên bờ, cách nhau chừng mười thước, chính giữa là bãi cát với ánh nắng chiều tỏa xuống. Hình ảnh nhìn qua rất là đẹp.
Nhưng khi kéo tầm mắt đến gần, khí tức lại càng lúc càng lạnh. Ánh mắt đôi bên nhìn nhau có thể đông lạnh người ta.
Một bên là người phương Tây tóc vàng, đứng thành một hàng, khoác áo khoác dài màu đen có hoa văn màu vàng, nhìn qua ưu nhã vô cùng. Chính giữa là một người đàn ông tóc vàng, cặp mắt trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên chút huyết quang nhàn nhạt, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tà mị.
Bên kia, chính giữa là một người đàn ông trung niên mặc áo gấm đường trang màu đen, không giận mà uy. Bên cạnh là một chàng thanh niên, cũng khoác một áo khoác màu đen, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt, thân hình thẳng tắp, phong thái phi phàm. Nếu không phải mái tóc đen và cặp mắt đen, nhìn hắn rất giống với đám thân sĩ phương Tây kia.
Đứng cách hai người nửa bước là ba người đàn ông trung niên mặc trang phục đường trang màu đen, khí tức trầm ổn. Phía sau ba người là năm người ngoại quốc. Mặc dù mặt mũi có chút tiều tụy nhưng người ngợm cũng coi như chỉnh tề. Sau cùng là năm người mặc tây trang màu đen lạnh lùng, mơ hồ bao vây năm người ngoại quốc ở chính giữa.
Thiên y sư Liêu Long Căn lạnh lùng nhìn người đàn ông tuấn mỹ phía đối diện.
Huyết tộc và Thiên Y Viện trước giờ vẫn có cừu hận không thể giải được. Nếu không phải vì trao đổi mấy tên huyết tộc này để lấy nắp Tế Thế Đỉnh, Huyết Linh Thảo và bảo vật Thiên Y Viện, Thiên Y Viện nào có chuyện để cho đám nghị viên Huyết tộc này còn đường trở về, trực tiếp giết thẳng tay rồi.
Ngay cả khi đàm phán, Chu Thế Dương cũng không cho Huyết tộc sắc mặt tốt. Liêu Long Căn tất nhiên lại càng không để Huyết tộc vào mắt. Nhìn đối phương, ông lãnh đạm nói:
- Hầu tước Ryan, người cũng đã được mang đến. Không biết bên phía các hạ có mang theo những vật mà chúng tôi cần không?
- Dĩ nhiên rồi.
Hầu tước Ryan lạnh lùng cười, nhìn mấy vị nghị viên đằng sau lưng đám người Liêu Long Căn, nhẹ gật đầu một cái, sau đó quay mặt ra đằng sau ra hiệu.
Một vị Bá tước lập tức bưng một cái vali lên tay, nhẹ nhàng mở ra, thứ trong vali hiện lên trước mặt mọi người. Một Bá tước khác cũng mở vali, bên trong là những loại cỏ lá dài, mơ hồ có màu đỏ của máu.
Mặc dù cách chừng mười thước, nhưng sau khi Giang Khương nhìn sang, liền xác nhận bên trong chiếc vali có một vật hình tròn màu xanh, chính là nắp Tế Thế Đỉnh không sai. Khí tức quen thuộc phát ra từ nắp đỉnh rất có cảm giác tương thông với huyết mạch của hắn. Tuyệt đối không sai được.
Lúc này, Liêu Long Căn cũng ngưng mắt quan sát Huyết Linh Thảo.
Huyết Linh Thảo cũng đã không còn ở Thiên Y Viện mấy chục năm nay. Liêu Long Căn cũng là một trong số ít các Thiên y sư có thể nhìn thấy Huyết Linh Thảo. Mấy chục năm không thấy, lúc này ông chỉ có thể đem hết toàn lực tiến hành phân biệt.
Giang Khương nhìn nắp Tế Thế Đỉnh, sau đó tùy ý liếc qua cái vali có đựng Huyết Linh Thảo, hai con ngươi co rúc lại, sau đó nói:
- Không có vấn đề gì.
Lúc này, Liêu Long Căn đang phán định Huyết Linh Thảo cùng với trí nhớ của mình, chỉ là vẫn chưa chắc chắn 100%, đang định cau mày bảo đối phương đưa vali đến gần hơn mấy thước, chợt nghe tiếng Giang Khương nói, trong lòng liền trấn định lại, quay đầu nhìn Giang Khương một cái, thấy gương mặt tràn đầy tự tin của hắn, cũng chỉ gật đầu.
Ba vị tiên sinh ngoại viện thấy Liêu Long Căn gật đầu, liền chậm rãi lui bước, tỏ ý để cao thủ cấp Địa đằng sau đẩy mấy vị Huyết tộc cao cấp tiến lên.
Thấy ba vị tiên sinh lui ra, ánh mắt đám người Bá tước Robert sáng lên đầy hưng phấn, sau đó nhìn nhau một cái rồi sải bước về phía trước. Hai chị em Bá tước Eva đi đằng sau. Chẳng qua khi đi, Bá tước Buffett quay đầu nhìn Bá tước Eva một cái, ánh mắt lóe lên sự khác thường, trong lúc lơ đãng khẽ gật đầu một cái.
Là chị em, Bá tước Eva hiểu rất rõ cái gật đầu vừa nãy của em trai mình, gương mặt hiện lên sự do dự, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lại hiện lên sự ảm đạm.
Khi đi ngang qua Giang Khương, cô ngẩng đầu nhìn Giang Khương một cái. Khi Giang Khương có cảm giác quay đầu lại nhìn, cô lại nhanh chóng cúi đầu, giống như không muốn đối mặt với Giang Khương.
Giang Khương nhẹ cau mày, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc, không biết Bá tước Eva có ý gì. Theo lý, cô gái này không phải tuýp người hay mắc cỡ.
Hai vị cao thủ Địa giai áp giải đám người Hầu tước Robert chậm rãi đi tới, hai vị tiên sinh cũng theo sát đằng sau.
Lúc này, có hai vị Bá tước xách vali chậm rãi bước sang bên này.
Khi hai bên đến gần, Bá tước Eva vẫn luôn cúi đầu chậm rãi ngẩng đầu nhìn hai vị Bá tước bước đến.
Hai vị Bá tước nhìn chằm chằm đằng trước, nhìn thấy gương mặt của Bá tước Eva, gương mặt liền cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục sự bình thường.
Vị Hầu tước Ryan cau mày, dường như cũng chú ý đến cái gì đó, ánh mắt lóe lên sự vui mừng.
Giang Khương ở đằng sau không nhìn thấy hình dạng của hai vị Bá tước, nhưng hắn nhìn thấy sự vui mừng lóe lên trong mắt Bá tước Ryan, đang sửng sốt một chút, chợt nhìn thấy khi hai bên bắt đầu tiếp xúc với nhau, trong lòng đột nhiên thấy dự cảm không tốt, liền kêu lên:
- Hãy…
Nhưng hai chữ cẩn thận còn chưa nói ra, bên kia cũng đã phát sinh dị biến. Bá tước Eva vốn đã bị khống chế huyết lực đột nhiên khí tức toàn thân tăng vọt, vỗ tay đánh bay hai cao thủ Địa giai đằng sau, đồng thời đánh một chưởng về phía vị tiên sinh đang chuẩn bị cầm lấy chiếc vali.
Khi Giang Khương đang định lao ra, vị tiên sinh đang đón lấy cái vali thực lực rõ ràng không ngang tầm với Bá tước kia, cộng thêm Eva đã thi triển Nhiên huyết giáp công, liền bị đánh lui.
Cái tay vừa mới chạm vào cái vali đã bị đối phương đoạt trở lại.
Giang Khương xông tới, đỡ lấy vị tiên sinh bị đánh bay. Lúc này đại cuộc đã định. Đám người Hầu tước Robert dưới sự tiếp ứng của Hầu tước Ryan, đã thuận lợi lui về phía sau.
Liêu Long Căn, vị tiên sinh còn lại dẫn theo ba cao thủ Địa giai nhanh chóng lao lên, hai mắt bốc lửa, sắc mặt âm hàn nhìn Hầu tước Ryan đang đắc ý.
Sắc mặt Giang Khương lúc này cũng tái xanh, nhìn chằm chằm Hầu tước Ryan đang đứng chung với Bá tước Eva. Hắn mơ hồ đoán được, Bá tước Eva có thể thoát khỏi áp chế huyết lực của Thiên Y Viện, hơn nữa còn khôi phục được thực lực, chỉ sợ là có liên quan đến máu của hắn.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Giang Khương, Bá tước Eva nhẹ rũ mắt xuống, quay đầu sang chỗ khác.
Thấy Eva không dám đối mặt với mình, Giang Khương còn không biết chuyện gì xảy ra sao. Một cơn giận xông thẳng lên đầu, nhưng lúc này có hối cũng không còn kịp nữa. Thực lực của đối phương cộng thêm Eva, trên căn bản đã vượt qua nhóm người của hắn.
Bên kia, Bá tước Robert và các vị Bá tước còn lại dưới sự trợ giúp của Huyết tộc, bắt đầu uống máu đã được chuẩn bị và một số dược vật đặc biệt.
Mắt thấy nắp đỉnh đã bị đối phương đoạt lại, Liêu Long Căn hét lên giận dữ, muốn dẫn cao thủ ngoại viện liều chết xông lên, Giang Khương liền nheo mắt bước lên, đưa tay ngăn lại, trầm giọng quát:
- Thiên y sư Liêu bình tĩnh lại.
Nghe tiếng quát này của Giang Khương, Liêu Long Căn liền ngừng lại, thở hổn hển, nhìn Hầu tước Ryan phía đối diện, cùng với Bá tước Eva dưới trạng thái Nhiên huyết, khí tức đạt đến đỉnh phong, liền giậm chân một cái, phất tay ra hiệu các tiên sinh phía sau dừng lại.
Bây giờ thế cục rất rõ ràng. Một vị tiên sinh ngoại viện vì không đề phòng đã bị đối phương liên thủ đánh trọng thương, chỉ còn lại hai vị tiên sinh, ông và Giang Khương, cùng lắm là đánh ngang tay với đối phương.
Nhưng bây giờ mặt trời đã gần xuống núi, chưa đến nửa tiếng nửa trời sẽ tối ngay. Đám người Hầu tước Robert nhờ có máu và dược vật, áp chế huyết lực của Thiên Y Viện không còn duy trì được quá lâu.
Chỉ cần đối phương kéo dài thêm một hai khắc, đến lúc đó bọn họ muốn toàn thân trở lui cũng không được.
Hai đám người đứng trên bờ, cách nhau chừng mười thước, chính giữa là bãi cát với ánh nắng chiều tỏa xuống. Hình ảnh nhìn qua rất là đẹp.
Nhưng khi kéo tầm mắt đến gần, khí tức lại càng lúc càng lạnh. Ánh mắt đôi bên nhìn nhau có thể đông lạnh người ta.
Một bên là người phương Tây tóc vàng, đứng thành một hàng, khoác áo khoác dài màu đen có hoa văn màu vàng, nhìn qua ưu nhã vô cùng. Chính giữa là một người đàn ông tóc vàng, cặp mắt trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên chút huyết quang nhàn nhạt, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tà mị.
Bên kia, chính giữa là một người đàn ông trung niên mặc áo gấm đường trang màu đen, không giận mà uy. Bên cạnh là một chàng thanh niên, cũng khoác một áo khoác màu đen, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt, thân hình thẳng tắp, phong thái phi phàm. Nếu không phải mái tóc đen và cặp mắt đen, nhìn hắn rất giống với đám thân sĩ phương Tây kia.
Đứng cách hai người nửa bước là ba người đàn ông trung niên mặc trang phục đường trang màu đen, khí tức trầm ổn. Phía sau ba người là năm người ngoại quốc. Mặc dù mặt mũi có chút tiều tụy nhưng người ngợm cũng coi như chỉnh tề. Sau cùng là năm người mặc tây trang màu đen lạnh lùng, mơ hồ bao vây năm người ngoại quốc ở chính giữa.
Thiên y sư Liêu Long Căn lạnh lùng nhìn người đàn ông tuấn mỹ phía đối diện.
Huyết tộc và Thiên Y Viện trước giờ vẫn có cừu hận không thể giải được. Nếu không phải vì trao đổi mấy tên huyết tộc này để lấy nắp Tế Thế Đỉnh, Huyết Linh Thảo và bảo vật Thiên Y Viện, Thiên Y Viện nào có chuyện để cho đám nghị viên Huyết tộc này còn đường trở về, trực tiếp giết thẳng tay rồi.
Ngay cả khi đàm phán, Chu Thế Dương cũng không cho Huyết tộc sắc mặt tốt. Liêu Long Căn tất nhiên lại càng không để Huyết tộc vào mắt. Nhìn đối phương, ông lãnh đạm nói:
- Hầu tước Ryan, người cũng đã được mang đến. Không biết bên phía các hạ có mang theo những vật mà chúng tôi cần không?
- Dĩ nhiên rồi.
Hầu tước Ryan lạnh lùng cười, nhìn mấy vị nghị viên đằng sau lưng đám người Liêu Long Căn, nhẹ gật đầu một cái, sau đó quay mặt ra đằng sau ra hiệu.
Một vị Bá tước lập tức bưng một cái vali lên tay, nhẹ nhàng mở ra, thứ trong vali hiện lên trước mặt mọi người. Một Bá tước khác cũng mở vali, bên trong là những loại cỏ lá dài, mơ hồ có màu đỏ của máu.
Mặc dù cách chừng mười thước, nhưng sau khi Giang Khương nhìn sang, liền xác nhận bên trong chiếc vali có một vật hình tròn màu xanh, chính là nắp Tế Thế Đỉnh không sai. Khí tức quen thuộc phát ra từ nắp đỉnh rất có cảm giác tương thông với huyết mạch của hắn. Tuyệt đối không sai được.
Lúc này, Liêu Long Căn cũng ngưng mắt quan sát Huyết Linh Thảo.
Huyết Linh Thảo cũng đã không còn ở Thiên Y Viện mấy chục năm nay. Liêu Long Căn cũng là một trong số ít các Thiên y sư có thể nhìn thấy Huyết Linh Thảo. Mấy chục năm không thấy, lúc này ông chỉ có thể đem hết toàn lực tiến hành phân biệt.
Giang Khương nhìn nắp Tế Thế Đỉnh, sau đó tùy ý liếc qua cái vali có đựng Huyết Linh Thảo, hai con ngươi co rúc lại, sau đó nói:
- Không có vấn đề gì.
Lúc này, Liêu Long Căn đang phán định Huyết Linh Thảo cùng với trí nhớ của mình, chỉ là vẫn chưa chắc chắn 100%, đang định cau mày bảo đối phương đưa vali đến gần hơn mấy thước, chợt nghe tiếng Giang Khương nói, trong lòng liền trấn định lại, quay đầu nhìn Giang Khương một cái, thấy gương mặt tràn đầy tự tin của hắn, cũng chỉ gật đầu.
Ba vị tiên sinh ngoại viện thấy Liêu Long Căn gật đầu, liền chậm rãi lui bước, tỏ ý để cao thủ cấp Địa đằng sau đẩy mấy vị Huyết tộc cao cấp tiến lên.
Thấy ba vị tiên sinh lui ra, ánh mắt đám người Bá tước Robert sáng lên đầy hưng phấn, sau đó nhìn nhau một cái rồi sải bước về phía trước. Hai chị em Bá tước Eva đi đằng sau. Chẳng qua khi đi, Bá tước Buffett quay đầu nhìn Bá tước Eva một cái, ánh mắt lóe lên sự khác thường, trong lúc lơ đãng khẽ gật đầu một cái.
Là chị em, Bá tước Eva hiểu rất rõ cái gật đầu vừa nãy của em trai mình, gương mặt hiện lên sự do dự, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lại hiện lên sự ảm đạm.
Khi đi ngang qua Giang Khương, cô ngẩng đầu nhìn Giang Khương một cái. Khi Giang Khương có cảm giác quay đầu lại nhìn, cô lại nhanh chóng cúi đầu, giống như không muốn đối mặt với Giang Khương.
Giang Khương nhẹ cau mày, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc, không biết Bá tước Eva có ý gì. Theo lý, cô gái này không phải tuýp người hay mắc cỡ.
Hai vị cao thủ Địa giai áp giải đám người Hầu tước Robert chậm rãi đi tới, hai vị tiên sinh cũng theo sát đằng sau.
Lúc này, có hai vị Bá tước xách vali chậm rãi bước sang bên này.
Khi hai bên đến gần, Bá tước Eva vẫn luôn cúi đầu chậm rãi ngẩng đầu nhìn hai vị Bá tước bước đến.
Hai vị Bá tước nhìn chằm chằm đằng trước, nhìn thấy gương mặt của Bá tước Eva, gương mặt liền cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục sự bình thường.
Vị Hầu tước Ryan cau mày, dường như cũng chú ý đến cái gì đó, ánh mắt lóe lên sự vui mừng.
Giang Khương ở đằng sau không nhìn thấy hình dạng của hai vị Bá tước, nhưng hắn nhìn thấy sự vui mừng lóe lên trong mắt Bá tước Ryan, đang sửng sốt một chút, chợt nhìn thấy khi hai bên bắt đầu tiếp xúc với nhau, trong lòng đột nhiên thấy dự cảm không tốt, liền kêu lên:
- Hãy…
Nhưng hai chữ cẩn thận còn chưa nói ra, bên kia cũng đã phát sinh dị biến. Bá tước Eva vốn đã bị khống chế huyết lực đột nhiên khí tức toàn thân tăng vọt, vỗ tay đánh bay hai cao thủ Địa giai đằng sau, đồng thời đánh một chưởng về phía vị tiên sinh đang chuẩn bị cầm lấy chiếc vali.
Khi Giang Khương đang định lao ra, vị tiên sinh đang đón lấy cái vali thực lực rõ ràng không ngang tầm với Bá tước kia, cộng thêm Eva đã thi triển Nhiên huyết giáp công, liền bị đánh lui.
Cái tay vừa mới chạm vào cái vali đã bị đối phương đoạt trở lại.
Giang Khương xông tới, đỡ lấy vị tiên sinh bị đánh bay. Lúc này đại cuộc đã định. Đám người Hầu tước Robert dưới sự tiếp ứng của Hầu tước Ryan, đã thuận lợi lui về phía sau.
Liêu Long Căn, vị tiên sinh còn lại dẫn theo ba cao thủ Địa giai nhanh chóng lao lên, hai mắt bốc lửa, sắc mặt âm hàn nhìn Hầu tước Ryan đang đắc ý.
Sắc mặt Giang Khương lúc này cũng tái xanh, nhìn chằm chằm Hầu tước Ryan đang đứng chung với Bá tước Eva. Hắn mơ hồ đoán được, Bá tước Eva có thể thoát khỏi áp chế huyết lực của Thiên Y Viện, hơn nữa còn khôi phục được thực lực, chỉ sợ là có liên quan đến máu của hắn.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Giang Khương, Bá tước Eva nhẹ rũ mắt xuống, quay đầu sang chỗ khác.
Thấy Eva không dám đối mặt với mình, Giang Khương còn không biết chuyện gì xảy ra sao. Một cơn giận xông thẳng lên đầu, nhưng lúc này có hối cũng không còn kịp nữa. Thực lực của đối phương cộng thêm Eva, trên căn bản đã vượt qua nhóm người của hắn.
Bên kia, Bá tước Robert và các vị Bá tước còn lại dưới sự trợ giúp của Huyết tộc, bắt đầu uống máu đã được chuẩn bị và một số dược vật đặc biệt.
Mắt thấy nắp đỉnh đã bị đối phương đoạt lại, Liêu Long Căn hét lên giận dữ, muốn dẫn cao thủ ngoại viện liều chết xông lên, Giang Khương liền nheo mắt bước lên, đưa tay ngăn lại, trầm giọng quát:
- Thiên y sư Liêu bình tĩnh lại.
Nghe tiếng quát này của Giang Khương, Liêu Long Căn liền ngừng lại, thở hổn hển, nhìn Hầu tước Ryan phía đối diện, cùng với Bá tước Eva dưới trạng thái Nhiên huyết, khí tức đạt đến đỉnh phong, liền giậm chân một cái, phất tay ra hiệu các tiên sinh phía sau dừng lại.
Bây giờ thế cục rất rõ ràng. Một vị tiên sinh ngoại viện vì không đề phòng đã bị đối phương liên thủ đánh trọng thương, chỉ còn lại hai vị tiên sinh, ông và Giang Khương, cùng lắm là đánh ngang tay với đối phương.
Nhưng bây giờ mặt trời đã gần xuống núi, chưa đến nửa tiếng nửa trời sẽ tối ngay. Đám người Hầu tước Robert nhờ có máu và dược vật, áp chế huyết lực của Thiên Y Viện không còn duy trì được quá lâu.
Chỉ cần đối phương kéo dài thêm một hai khắc, đến lúc đó bọn họ muốn toàn thân trở lui cũng không được.
Danh sách chương