Đi sâu vào phòng giam của Thiên Y Viện, ngồi thang máy đi xuống sâu không biết bao nhiêu thước, Giang Khương rốt cuộc cũng đến được nhà giam.   

- Y sĩ Giang Khương.   

Hai cao thủ ngoại viện canh bên ngoài thang máy thấy Giang Khương đi xuống, mỉm cười cung kính. Một người tiến lên, gật đầu với Giang Khương:   

- Tại sao hôm nay cậu lại đến đây?   

- Tôi đến xem một chút.   

Giang Khương cười nói:   

- Bá tước Eva ở đâu?   

- Bá tước Eva?   

Nghe Giang Khương nói muốn tìm Bá tước Eva, gương mặt của vị cao thủ ngoại viện không khỏi trở nên quỷ dị. Chẳng lẽ y sĩ Giang Khương có ý kiến gì sao?   

Lập tức gật đầu cười nói:   

- Được, y sĩ Giang Khương, mời theo tôi.   

- Cậu không biết đâu, mặc dù Bá tước Eva nhìn rất xinh đẹp, nhưng tính tình lại rất cố chấp. Các Huyết tộc khác đã uống máu heo, nhưng cô ta một chút cũng không dính đến. Kết quả bây giờ đang bị Thoát huyết. Hai ngày nữa vẫn như vậy, cô ta sẽ bị hôn mê sâu.   

Vị cao thủ ngoại viện này nhìn qua rất thật thà, nhưng lại nói nhiều kinh khủng. Trên đường đi đã đem một số tình huống nói cho Giang Khương nghe.   

Giang Khương ở một bên không ngừng gật đầu. Nhìn Bá tước Eva khi đó còn đạp hắn một cước, tính tình quả thật không bình thường. Xem ra lời đồn đúng là không sai.   

Nhớ đến hôm đó, ánh mắt xanh thẳm của vị nữ Bá tước này nhìn hắn lom lom, Giang Khương không khỏi bật cười. Tính cách của Bá tước Eva này ngược lại có chút thú vị.   

Trên đường đi, không ít thủ vệ canh phòng thấy Giang Khương đi đến, người nào cũng cung kính hỏi thăm sức khỏe, Giang Khương đều mỉm cười đáp lễ. Sau khi đoạn video kia được phát ra, người nào lúc trước còn chưa quen thuộc với hắn, nhưng bây giờ bất luận là ngoại viện hay nội viện, không người nào là không biết hắn.   

Nhìn căn phòng được canh phòng sâm nghiêm, hơn nữa cao thủ canh phòng đều là cao thủ cấp Địa, Giang Khương không khỏi âm thầm gật đầu. Đây cũng chỉ là nhìn bề ngoài thôi. Trong tối nhất định sẽ có hai cao thủ Thiên giai ở đây trấn thủ, cộng thêm các thiết kế phòng ngự. Chỉ cần trung tâm kiểm soát vẫn còn, không ai có thể tiến vào hoặc lẻn vào được.   

Người bình thường sẽ không vào được phòng giam này. Nếu không có thân phận ủy viên dự bị hội Viện ủy, hoặc nếu không có Từ Khải Liễu, Liêu Long Căn hoặc Lưu Mộc Dương phê chuẩn, ai cũng sẽ không vào được.   

Bước đến trước một cánh cửa sắt, vị cao thủ canh gác nhấn vào một nút truyền tin, khách khí nói vài câu vào trong, cánh cửa sắt liền chậm rãi lui qua một bên.   

- Y sĩ Giang Khương, tôi cũng chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi. Bên trong sẽ có người đi cùng với cậu.   

Giang Khương gật đầu cảm ơn, sau đó chậm rãi đi vào bên trong. Khi Giang Khương bước vào, cánh cửa sắt liền đóng lại. Một người đàn ông sắc mặt tái nhợt bước ra từ lối đi, sau khi nhìn thấy Giang Khương, gương mặt nặn ra nụ cười, bắt tay với Giang Khương:   

- Y sĩ Giang Khương, xin chào, tôi là Phó chủ nhiệm Trọng Ngục, Bạch Minh.   

Nhìn sắc mặt tái nhợt của người này, Giang Khương liền biết y nhất định đã ở nơi sâm nghiêm nhất của Thiên Y Viện một thời gian dài, hiếm khi thấy ánh sáng mặt trời nên mới có nước da như thế:   

- Xin chào Chủ nhiệm Bạch, vất vả cho anh rồi.   

- Nào có, đây là chuyện mà tôi nên làm mà. Mời cậu theo tôi.   

Bạch Minh cười một tiếng, sau đó dẫn Giang Khương bước vào trong.   

Hai người đến một khúc quanh, chỉ thấy Bạch Minh đột nhiên đứng trước vách tường ngay khúc cua, sau đó vách tường đột nhiên thụt lùi lại, lộ ra một cánh cửa.   

Bạch Minh bước lên, tay đè lên nút điều khiển của cánh cửa, một đạo hồng quang quét qua hai mắt, liền nghe một giọng nữ lạnh như băng vang lên:   

- Xin chào Phó chủ nhiệm Bạch Minh, quyền hạn cấp hai, chấp thuận tiến vào.   

Nghe được thanh âm này, Bạch Minh liền lui sang một bên, tỏ ý để Giang Khương tiến lên.   

- Quản chế rất nghiêm mật.   

Giang Khương lẩm bẩm trong lòng, sau đó cũng học theo động tác của Bạch Minh, tiến lên đưa tay nhấn vào nút điều khiển.   

Sau đó một đạo hồng quang quét qua mắt, giọng nữ lạnh như băng kia lại vang lên:   

- Xin chào y sĩ Giang Khương, quyền hạn Trọng ngục cấp hai, chấp thuận tiến vào.   

Sau khi thanh âm này truyền ra, cánh cửa mới chậm rãi lui vào bên trong tường, lộ ra một lối đi khác.   

Hai người bước vào, Bạch Minh dẫn Giang Khương bước vào một đoạn đường, sau đó dừng lại trước một cánh cửa phòng, nhấn một dãy mật mã, cánh cửa liền nhẹ nhàng mở ra.   

- Y sĩ Giang Khương, cậu có mười phút.   

Bạch Minh nhẹ nhàng kéo cửa nói với Giang Khương:   

- Trước mắt, Bá tước Eva đã bị nội viện dùng dược vật khống chế. Cho nên không cần xiềng xích, nhưng vẫn xin cẩn thận. Bên trong phòng tiếp khách có quản chế, nhưng phòng ngủ sẽ không có. Tôi sẽ đứng bên ngoài chờ.   

- Được, vất vả cho anh rồi.   

Giang Khương gật đầu, bước vào bên trong.   

Khi Giang Khương bước vào, cánh cửa liền nhẹ nhàng đóng lại.   

Bước vào bên trong, Giang Khương nhìn tình huống trong phòng, chỉ thấy có ghế salon và tivi, nước uống. Mặc dù không lớn nhưng tiện nghi vẫn đầy đủ.   

Bên trong có một cánh cửa nhỏ, xem ra là phòng ngủ.   

- Điều kiện cũng không tệ lắm.   

Giang Khương nhìn chung quanh, cười khổ một tiếng, sau đó bước đến cánh cửa, chần chừ một cái rồi đưa tay gõ, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại.   

Lại gõ hai cái, vẫn không có tiếng đáp, Giang Khương liền đưa tay đẩy nhẹ.   

Bên trong hơi tối, chỉ có một ngọn đèn nhỏ đầu giường. Giang Khương nhìn lướt qua, nhìn thấy trong góc phòng có một người đang ngồi dưới đất dựa vào vách tường.   

Cau mày một cái, Giang Khương chậm rãi bước lên phía trước, nhìn người đang ôm đầu gối, cúi thấp đầu, rúc người trong bóng tối.   

Nhìn bóng người, rồi lại nhìn mấy cái chai thủy tinh nơi góc phòng, Giang Khương nhẹ thở dài.   

Dường như nghe được tiếng thở dài của Giang Khương, Bá tước Eva cố gắng nâng đầu lên, uể oải nhìn Giang Khương. Cặp mắt xanh thẳm giờ này đã trở nên vô thần. Chẳng qua sau khi nhìn thấy rõ Giang Khương, ánh mắt lóe lên chút ánh sáng rồi lại nhanh chóng mờ đi.   

- Cô…tại sao lại không uống máu? Nếu như vậy, cô sẽ bị hôn mê. Cô hẳn biết hậu quả của nó.   

Nhìn cặp mắt u ám, Giang Khương cau mày nói.   

Dường như không nghe thấy lời của Giang Khương, Bá tước Eva chậm rãi cúi đầu xuống.   

Nhìn mái tóc vàng giờ héo rũ như cỏ dại, hơn nữa da thịt vốn nhẵn nhụi giờ giống như người đàn bà già nua bốn năm chục tuổi, Giang Khương lại thở dài lần nữa.   

Giang Khương ngược lại có chút hiểu biết về nữ Bá tước Eva này. Cô ta là một trong những thế hệ thiên tài mới của Huyết tộc, hậu duệ chính tông Huyết tộc.   

Hậu duệ chính thống Huyết tộc muốn mang thai cũng không dễ. Căn cứ theo tài liệu, gia tộc Buffett trong vòng năm mươi năm mới sinh được có bốn năm người. Bá tước Eva và em trai Buffett ra đời còn chưa quá ba mươi năm. Trong vòng mấy năm đã lần lượt lên cấp Bá tước, chính là thiên tài thế hệ mới hiếm có của Huyết tộc.   

So với em trai, Bá tước Eva khiêm tốn hơn. Tài liệu về cô không nhiều. Nhiều nhất cũng chỉ là tài liệu về khoảng thời gian cô học trung học và đại học ở Anh quốc mà thôi.   

Căn cứ theo điều tra của Thiên Y Viện, khi Bá tước Eva học ở trường đều hết sức khiêm tốn. Nghe nói làm người cũng tốt, chung sống chan hòa với bạn bè. Trong mắt thầy cô và bạn học, là một cô gái xinh đẹp, ưu nhã.  

So sánh với em trai Buffett, hai người giống như một trên trời một dưới đất. Hơn nữa, nếu không nhờ Bá tước Eva, Bá tước Buffett đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện xấu rồi.   

Lúc trước, tổ tình báo của Thiên Y Viện vì muốn điều tra Bá tước Eva mà tốn không biết bao nhiêu tinh thần. Cho đến khi thông qua Buffett mới phát hiện được tình huống của Bá tước Eva năm đó. Sau khi đọc qua tình huống của cô, người của tổ tình báo có chút choáng váng. Thông qua nhiều mặt xác nhận, mới có thể đưa những thứ này vào kho tư liệu có hạn. Đánh giá là: Lương thiện, trung lập.   

Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, Giang Khương cũng cảm thấy không hiểu. Nhưng trước mắt hắn lại hiện lên hình ảnh Bá tước Eva vì em trai của cô mà hung hăng đá hắn một cái, Giang Khương lại cười khổ:   

- Bây giờ, Thủ tịch trưởng lão Hầu tước Ryan đang đàm phán với chúng tôi, nhưng muốn chuộc lại các người, tính toán phải mất một tuần lễ nữa. Cho nên tôi đề nghị cô nên uống chút máu. Nếu không, nhiều nhất hai ngày nữa cô sẽ lâm vào trạng thái hôn mê. Một khi hôn mê, cô sẽ biết hậu quả như thế nào. Cho dù sau này thông qua Huyết tế thức tỉnh cô dậy, nhưng thực lực sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.   

Thấy đối phương không để ý đến mình, Giang Khương trầm giọng nói tiếp:   

- Một khi thực lực bị tổn thương, thân phận nghị viên của cô cũng sẽ không giữ được. Gia tộc của cô cũng sẽ không bỏ qua cho cô.   

Nhưng Bá tước Eva vẫn không có ý định trả lời hắn.   

Nhìn biểu hiện của của Bá tước Eva, Giang Khương cau mày, bước đến cầm một bình máu, mở nắp bình đưa đến trước mắt Bá tước Eva.   

- Tránh ra, tránh ra.   

Vẫn không có động tĩnh, Bá tước Eva dường như đụng phải thứ mà cô chán ghét, ngẩng đầu đưa tay gạt chai đựng máu ra.   

Nhìn biểu hiện của Bá tước Eva, ánh mắt Giang Khương chớp chớp, dường như hiểu ra được chuyện gì, sau đó đóng nắp bình lại, bỏ sang một bên.   

Thấy Giang Khương đẩy bình máu ra, bá tước Eva mới nhẹ nhàng thở phào một cái, rồi lại cúi đầu.   

Giang Khương ngồi một bên, im lặng một chút, sau đó nâng ngón tay cắn một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện