Đám Bá tước Fitt và Bá tước Eve nhìn thấy Hầu tước Robert xông lên trước đánh nhau với Giang Khương thì liền nhìn nhau một cái, trong mắt lóe lên huyết quang... Nếu Hầu tước Robert không rời đi, bọn họ dĩ nhiên cũng tuyệt đối không thể đi.
Nếu như họ vứt lại Hầu tước Robert thân là Nghị viên trưởng lão lại đây, trở về họ sẽ bị Nghị viện trừng phạt nghiêm khắc. Đám Bá tước Fitt đã xông lên, dĩ nhiên đám Tử tước càng không thể rời đi, cũng chỉ đành xông lên theo.
Mà thiên phú Sát quá này của Giang Khương vốn là loại giết chóc. Lúc này dĩ nhiên hắn chẳng chú trọng gì chương pháp, chiến đấu đơn độc gì đó hắn cũng bất chấp, hắn chỉ vung đao chém giết cho thống khoái. Bất kể Hầu tước hay Bá tước hay Tử tước gì đó, hắn chỉ đứng đó chém giết loạn cả lên...
Tuy giờ hắn đang trong Thiên phú Sát quá, ở trạng thái điên cuồng, nhưng các loại thiên phú khác lúc này cũng thỉnh thoảng hưởng ứng, cho dù là thiên phú Tốc độ hay thiên phú Thanh chướng đều phát huy tinh tế. Hắn một đao chém một Tử tước ngã nhào rồi cúi người né tránh một đao bên cạnh chém sang, sau đó lăn một vòng dưới đất, tránh thoát một kiếm Bá tước Fitt đâm tới, đồng thời bắn người lên, lại một đao chém đứt chân một Tử tước...
Đám Hầu tước Robert đuổi theo phía sau, mày chém ra một đao, tao bổ xuống một kiếm, sau đó mày lại lách qua khe hở đâm một kiếm... Nhưng trận chiến này thật sự quá hỗn loạn, lúc này Hầu tước Robert cũng bị Giang Khương làm cho tức đỏ mắt, kỹ năng “Đốt máu” gì đó đều sử dụng nhưng vẫn không bắt được Giang Khương. Tình hình trước mắt giống như một con chó ngao Tây Tạng dẫn mấy con chó săn đuổi theo một con sói nổi điên giữa bầy bò vậy, chỉ thỉnh thoảng mới đâm Giang Khương được một kiếm.
Cái cảm giác đuổi thì đuổi không kịp, bắt thì bắt không được này, tình cảnh từng tên Tử tước bị Giang Khương chém ngã từ từ được cải thiện. Đám Hầu tước Robert và Bá tước Fitt dần vây lấy Giang Khương, cùng với vài Tử tước cuối cùng bắt toàn lực vây công Giang Khương lần cuối cùng.
Lúc này Giang Khương vẫn chém đông một đao, tây một đao, nhưng né tránh rõ ràng đã không còn linh lợi như ban đầu, vết thương trên người bắt đầu dần dần tăng thêm, một ít máu tươi bắt đầu một lần nữa thấm đầy quần áo hắn.
Trong lúc hắn sắp không chống đỡ nổi, đám Huyết tộc cao quý bắt đầu hưng phấn thì tiếp viện Thiên Y viện đã đến kịp thời.
Tiếng trực thăng “tạch tạch” che lấp đi tiếng chém giết bên dưới. Nhưng chỉ còn vài Tử tước còn sống sót và đám Hầu tước Robert sử dụng “Đốt máu” muốn chém chết Giang Khương tại chỗ nên lúc này họ đã bất chấp tất cả. Trong mắt họ chỉ có sự tồn tại của Giang Khương. Dù sao giờ có chạy cũng không kịp nữa rồi. Ít nhất chém chết được Giang Khương như vậy cũng không coi là quá thua thiệt.
Lúc đám Chủ nhiệm Dư của ngoại viện Thiên Y viện từ giữa không trung nhảy xuống thì chỉ nhìn thấy một cảnh tượng máu tanh.
Trên đất đầy rẫy những Tử tước Huyết tộc. Chính giữa Giang Khương đang cầm trường đao Thiên Y viện chế bên trên đầy lổ thủng, hai mắt đỏ máu, thở hổn hển như trâu, toàn thân đầy máu, áo quần rách rưới đánh nhau với Huyết tộc. Lúc này họ đang mày một đao, tao một đao, chém giết rất kinh khủng.
Chủ nhiệm Dư nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sốt, vì lúc này ông đã cảm nhận được hơi thở của đám Huyết tộc kia. Đang còn kha chiến hiện giờ trừ ba bốn Tử tước, còn lại đều là Huyết tộc cao cấp từ Bá tước trở lên.
Ông vội vàng vung tay lên nói:
- Thiên giai lên với tôi, những người khác vây lại...
Ông không dám chậm trễ, vội vàng dẫn theo chín Thiên vị của ba tổ tiến vào trong chiến trường. Hai mươi mấy địa giai còn lại bao vây phòng bị. Tuy ông không biết Giang Khương vì sao có thể một mình chống đỡ lâu như vậy, còn có thể giết được nhiều Huyết tộc như vậy, nhưng rõ ràng tuy lúc này Giang Khương vẫn tràn ngập sát khí, đao xuất ra có lực nhưng cũng đã gần như nỏ hết đà rồi...
Trong Phòng chỉ huy tác chiến Thiên Y viện, lúc này mọi người đều đã nhìn rõ tình cảnh trận chiến qua máy quay trên trực thăng. Khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn chiến thê thảm, ai nấy đều không kìm được đứng dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm hình ảnh đó.
Vốn, bọn họ cứ nghĩ Giang Khương ở phía sau quấy rầy, dây dưa, nhưng căn bản không hề nghĩ tình hình trận chiến lại thảm thiết như vậy. Đặc biệt là La lão y sư La Thiên Minh nhìn thấy những thi thể đầy đất và những thi thể tương lai, cùng với bóng dáng cô đơn quen thuộc đang thảm chiến ở giữa thì tay cũng bắt đầu run lên...
Phòng chỉ huy tác chiến một lần nữa rơi vào yên tĩnh. Ngay cả Chu Thế Dương nhìn thấy tình hình trên màn hình, vẻ mặt cũng hơi quái dị, có thất vọng, cũng có chút thần sắc khác thường.
Hơi thở của Từ Khải Liễu hơi nặng nề. Vốn mọi người đều cho rằng lần này có thể giữ lại khoảng một nửa đám Huyết tộc đã coi như không tệ rồi. Nhưng không ngờ, nhìn cảnh tượng trước mắt xem ra hẳn là toàn bộ đám Huyết tộc đều ở đây, hơn nữa giờ đều dang vây công Giang Khương. Hẳn trong đó còn có cả Hầu tước và Bá tước cao cấp kia.
Nhưng Huyết tộc cao cấp này đều không bỏ trốn...
Từ Khải Liễu sau khi hít một hơi thật sâu, liền trầm giọng nói:
- Lệnh cho Chủ nhiệm Dư, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Giang Khương y sĩ, đồng thời nếu có thể, cố gắng bắt sống tất cả Huyết tộc cao cấp!
Nghe Từ Khải Liễu ra lệnh, tất cả mọi người sững sốt một chút sau đó trên mặt lập tức đều lộ ra vẻ sáng tỏ và mừng rỡ.
Rất nhanh, mệnh lệnh trong Phòng chỉ huy tác chiến đã được truyền ra ngoài, tất cả các y sư nhìn chằm chằm màn ảnh. Lúc này họ đã không còn sự căng thẳng lúc ban đầu mà chỉ có hưng phấn và mong chờ...
Hầu tước Robert và Bá tước Fitt thấy tiếp viện bên Giang Khương tới thì bỗng nhiên càng điên cuồng; bọn họ rất rõ, giờ họ đã không thể nào rời đi được nữa. Nhưng chuyện phải làm trước mắt là giết chết Giang Khương.
Chỉ giết chết đại địch tương lai của Huyết tộc này thì họ mới được coi là không bị lỗ.
Đáng tiếc thiên phú Sát quá của Giang Khương vốn là loại càng giết càng điên, người càng nhiều càng kích thích sát ý của hắn. Trước khi thiên phú Sát quá hết tác dụng, trừ phi thực lực người vây công mạnh hơn hắn quá nhiều, nếu không người càng nhiều cũng như không.
Giang Khương bơi giữa chiến trường trong sự vây công của một đám điên cuồng mà trên người chỉ mới thêm có một hai vết thương. Sau đó mấy Bá tước đã bị mấy tiên sinh ngoại viện tiếp nhận, bắt đầu chém giết cuối cùng. Còn Hầu tước Robert, sau khi số địch thủ đột nhiên giảm bớt thì càng bị Giang Khương điên cuồng nhìn chằm chằm, khiến cho những người bên cạnh không thể xen tay vào được. Ngay cả Chủ nhiệm Dư vốn định tiến lên hỗ trợ, bứt Hầu tước Robert khỏi trận đấu với Giang Khương cũng suýt nữa là bị Giang Khương một đao chém ngã.
Nếu như họ vứt lại Hầu tước Robert thân là Nghị viên trưởng lão lại đây, trở về họ sẽ bị Nghị viện trừng phạt nghiêm khắc. Đám Bá tước Fitt đã xông lên, dĩ nhiên đám Tử tước càng không thể rời đi, cũng chỉ đành xông lên theo.
Mà thiên phú Sát quá này của Giang Khương vốn là loại giết chóc. Lúc này dĩ nhiên hắn chẳng chú trọng gì chương pháp, chiến đấu đơn độc gì đó hắn cũng bất chấp, hắn chỉ vung đao chém giết cho thống khoái. Bất kể Hầu tước hay Bá tước hay Tử tước gì đó, hắn chỉ đứng đó chém giết loạn cả lên...
Tuy giờ hắn đang trong Thiên phú Sát quá, ở trạng thái điên cuồng, nhưng các loại thiên phú khác lúc này cũng thỉnh thoảng hưởng ứng, cho dù là thiên phú Tốc độ hay thiên phú Thanh chướng đều phát huy tinh tế. Hắn một đao chém một Tử tước ngã nhào rồi cúi người né tránh một đao bên cạnh chém sang, sau đó lăn một vòng dưới đất, tránh thoát một kiếm Bá tước Fitt đâm tới, đồng thời bắn người lên, lại một đao chém đứt chân một Tử tước...
Đám Hầu tước Robert đuổi theo phía sau, mày chém ra một đao, tao bổ xuống một kiếm, sau đó mày lại lách qua khe hở đâm một kiếm... Nhưng trận chiến này thật sự quá hỗn loạn, lúc này Hầu tước Robert cũng bị Giang Khương làm cho tức đỏ mắt, kỹ năng “Đốt máu” gì đó đều sử dụng nhưng vẫn không bắt được Giang Khương. Tình hình trước mắt giống như một con chó ngao Tây Tạng dẫn mấy con chó săn đuổi theo một con sói nổi điên giữa bầy bò vậy, chỉ thỉnh thoảng mới đâm Giang Khương được một kiếm.
Cái cảm giác đuổi thì đuổi không kịp, bắt thì bắt không được này, tình cảnh từng tên Tử tước bị Giang Khương chém ngã từ từ được cải thiện. Đám Hầu tước Robert và Bá tước Fitt dần vây lấy Giang Khương, cùng với vài Tử tước cuối cùng bắt toàn lực vây công Giang Khương lần cuối cùng.
Lúc này Giang Khương vẫn chém đông một đao, tây một đao, nhưng né tránh rõ ràng đã không còn linh lợi như ban đầu, vết thương trên người bắt đầu dần dần tăng thêm, một ít máu tươi bắt đầu một lần nữa thấm đầy quần áo hắn.
Trong lúc hắn sắp không chống đỡ nổi, đám Huyết tộc cao quý bắt đầu hưng phấn thì tiếp viện Thiên Y viện đã đến kịp thời.
Tiếng trực thăng “tạch tạch” che lấp đi tiếng chém giết bên dưới. Nhưng chỉ còn vài Tử tước còn sống sót và đám Hầu tước Robert sử dụng “Đốt máu” muốn chém chết Giang Khương tại chỗ nên lúc này họ đã bất chấp tất cả. Trong mắt họ chỉ có sự tồn tại của Giang Khương. Dù sao giờ có chạy cũng không kịp nữa rồi. Ít nhất chém chết được Giang Khương như vậy cũng không coi là quá thua thiệt.
Lúc đám Chủ nhiệm Dư của ngoại viện Thiên Y viện từ giữa không trung nhảy xuống thì chỉ nhìn thấy một cảnh tượng máu tanh.
Trên đất đầy rẫy những Tử tước Huyết tộc. Chính giữa Giang Khương đang cầm trường đao Thiên Y viện chế bên trên đầy lổ thủng, hai mắt đỏ máu, thở hổn hển như trâu, toàn thân đầy máu, áo quần rách rưới đánh nhau với Huyết tộc. Lúc này họ đang mày một đao, tao một đao, chém giết rất kinh khủng.
Chủ nhiệm Dư nhìn thấy cảnh này thì hơi sửng sốt, vì lúc này ông đã cảm nhận được hơi thở của đám Huyết tộc kia. Đang còn kha chiến hiện giờ trừ ba bốn Tử tước, còn lại đều là Huyết tộc cao cấp từ Bá tước trở lên.
Ông vội vàng vung tay lên nói:
- Thiên giai lên với tôi, những người khác vây lại...
Ông không dám chậm trễ, vội vàng dẫn theo chín Thiên vị của ba tổ tiến vào trong chiến trường. Hai mươi mấy địa giai còn lại bao vây phòng bị. Tuy ông không biết Giang Khương vì sao có thể một mình chống đỡ lâu như vậy, còn có thể giết được nhiều Huyết tộc như vậy, nhưng rõ ràng tuy lúc này Giang Khương vẫn tràn ngập sát khí, đao xuất ra có lực nhưng cũng đã gần như nỏ hết đà rồi...
Trong Phòng chỉ huy tác chiến Thiên Y viện, lúc này mọi người đều đã nhìn rõ tình cảnh trận chiến qua máy quay trên trực thăng. Khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn chiến thê thảm, ai nấy đều không kìm được đứng dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm hình ảnh đó.
Vốn, bọn họ cứ nghĩ Giang Khương ở phía sau quấy rầy, dây dưa, nhưng căn bản không hề nghĩ tình hình trận chiến lại thảm thiết như vậy. Đặc biệt là La lão y sư La Thiên Minh nhìn thấy những thi thể đầy đất và những thi thể tương lai, cùng với bóng dáng cô đơn quen thuộc đang thảm chiến ở giữa thì tay cũng bắt đầu run lên...
Phòng chỉ huy tác chiến một lần nữa rơi vào yên tĩnh. Ngay cả Chu Thế Dương nhìn thấy tình hình trên màn hình, vẻ mặt cũng hơi quái dị, có thất vọng, cũng có chút thần sắc khác thường.
Hơi thở của Từ Khải Liễu hơi nặng nề. Vốn mọi người đều cho rằng lần này có thể giữ lại khoảng một nửa đám Huyết tộc đã coi như không tệ rồi. Nhưng không ngờ, nhìn cảnh tượng trước mắt xem ra hẳn là toàn bộ đám Huyết tộc đều ở đây, hơn nữa giờ đều dang vây công Giang Khương. Hẳn trong đó còn có cả Hầu tước và Bá tước cao cấp kia.
Nhưng Huyết tộc cao cấp này đều không bỏ trốn...
Từ Khải Liễu sau khi hít một hơi thật sâu, liền trầm giọng nói:
- Lệnh cho Chủ nhiệm Dư, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Giang Khương y sĩ, đồng thời nếu có thể, cố gắng bắt sống tất cả Huyết tộc cao cấp!
Nghe Từ Khải Liễu ra lệnh, tất cả mọi người sững sốt một chút sau đó trên mặt lập tức đều lộ ra vẻ sáng tỏ và mừng rỡ.
Rất nhanh, mệnh lệnh trong Phòng chỉ huy tác chiến đã được truyền ra ngoài, tất cả các y sư nhìn chằm chằm màn ảnh. Lúc này họ đã không còn sự căng thẳng lúc ban đầu mà chỉ có hưng phấn và mong chờ...
Hầu tước Robert và Bá tước Fitt thấy tiếp viện bên Giang Khương tới thì bỗng nhiên càng điên cuồng; bọn họ rất rõ, giờ họ đã không thể nào rời đi được nữa. Nhưng chuyện phải làm trước mắt là giết chết Giang Khương.
Chỉ giết chết đại địch tương lai của Huyết tộc này thì họ mới được coi là không bị lỗ.
Đáng tiếc thiên phú Sát quá của Giang Khương vốn là loại càng giết càng điên, người càng nhiều càng kích thích sát ý của hắn. Trước khi thiên phú Sát quá hết tác dụng, trừ phi thực lực người vây công mạnh hơn hắn quá nhiều, nếu không người càng nhiều cũng như không.
Giang Khương bơi giữa chiến trường trong sự vây công của một đám điên cuồng mà trên người chỉ mới thêm có một hai vết thương. Sau đó mấy Bá tước đã bị mấy tiên sinh ngoại viện tiếp nhận, bắt đầu chém giết cuối cùng. Còn Hầu tước Robert, sau khi số địch thủ đột nhiên giảm bớt thì càng bị Giang Khương điên cuồng nhìn chằm chằm, khiến cho những người bên cạnh không thể xen tay vào được. Ngay cả Chủ nhiệm Dư vốn định tiến lên hỗ trợ, bứt Hầu tước Robert khỏi trận đấu với Giang Khương cũng suýt nữa là bị Giang Khương một đao chém ngã.
Danh sách chương