Lúc này trong lòng Hồ lão đã cảm thấy không yên. Ông biết Trương Nguyệt Chánh tâm địa nhỏ nhen, nhưng y thuật tuyệt không thua kém ông. Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Trương lão như vậy, chẳng lẽ đơn thuốc của Giang Khương không ổn? Theo lý thì không thể như vậy. Đồ đệ của ông không phải là người tùy tiện kê đơn.   

Nghĩ đến đây, Hồ lão không nhịn được lại liếc mắt nhìn Giang Khương một cái. Nhìn thấy cái liếc này, Giang Khương mỉm cười bưng tách trà mà uống, nhìn không ra vẻ khẩn trương trên gương mặt của hắn.   

Phù! Nhìn biểu hiện của Giang Khương, Hồ lão cũng nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ:   

- Thôi không lo nữa. Việc này cũng không thể lo quá nhiều. Binh đến thì tướng chặn. Thua thì thua, cũng không phải lão phu chưa từng thua ông. Nhưng nếu thắng, Trương Nguyệt Chánh ông tự thân xuất mã lại thua trong tay đồ đệ của tôi, để xem sau này ông còn mặt mũi gặp người khác hay không.   

Người bệnh chung quanh cũng cảm thấy không khí có chút quỷ dị, liền vô cùng hưng phấn. Đối mặt với không khí náo nhiệt như vậy, ai nấy cũng đều ngểnh cổ chờ.   

Ánh mắt của đệ tử hai vị y sư còn lại cũng tràn đầy hưng phấn. Bọn họ thật không nghĩ đến, lần này theo sư phụ ra ngoài cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc như vậy.   

Trương Nguyệt Chánh chậm rãi nhấp hai ngụm trà, sau đó hài lòng buông tách trà xuống, thở dài khen:   

- Trà ngon.   

Trương Nhạc đứng ở một bên, tin tưởng Giang Khương còn hơn cả Hồ lão. Gần đây y chịu thiệt trong tay Giang Khương khá nhiều. Mặc dù vẻ mặt vô hại, nhưng hại người tuyệt đối là một hảo thủ. Hơn nữa còn bắt người ta thua đến tâm phục khẩu phục.   

Nhìn Giang Khương bình tĩnh như vậy, chín phần là nắm chắc. Lúc này, Trương lão đụng phải cái đuôi hồ ly của sư đệ, tuyệt đối là ăn thiệt rồi.   

Thầm nghĩ:   

- Lão gia hỏa này lại còn giả bộ. Để xem ông chết bi thảm đến cỡ nào.   

Hồ lão cũng nhìn thấy sự khinh thường trên nét mặt của đại đệ tử, có chút sửng sốt nhưng sau đó lại mỉm cười, thầm nghĩ mình là sư phụ, nhưng lại không bình tĩnh bằng hai đồ đệ của mình.   

Trương Nguyệt Chánh ngẩng đầu nhìn Hồ lão, muốn nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của đối phương, nhưng khi giương mắt nhìn, lại nhìn thấy Hồ lão bưng tách trà, vẻ mặt lạnh nhạt, chậm rãi uống trà, dường như còn chưa nhận biết mình đã thất bại.   

- Được, lão gia hỏa ông còn ở đó mà giả bộ. Để tôi xem ông còn cười được như thế nào nữa.   

Trương Nguyệt Chánh âm thầm hừ lạnh, sau đó cầm đơn thuốc, ho khan một tiếng, cười nói:   

- Khánh Nguyên huynh, đơn thuốc của Tiểu Giang đúng là kê không tệ.   

Đơn thuốc không tệ? Những người bệnh xem náo nhiệt không khỏi ngạc nhiên. Vị lão y sư này rõ ràng đến hại người ta, lại sao lại khen ngợi người ta như vậy.   

Nhưng các lão y sư khác, còn có đệ tử của họ đều rất bình tĩnh. Bọn họ hiển nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của Trương Nguyệt Chánh. Sau đó hẳn còn có trò hay để xem.   

Quả nhiên, Trương Nguyệt Chánh khen một câu, gương mặt liền hiện lên sự tiếc nuối, lắc đầu cười nói:   

- Chỉ là mặc dù đơn thuốc rất tốt, nhưng lại không đúng bệnh. Nếu không đúng bệnh thì còn có tác dụng gì? Chỉ tổ làm trò cười.   

Trương Nguyệt Chánh vừa nói xong, mặc dù Hồ lão đã có sự chuẩn bị nhưng nghe câu nói khó nghe đến như vậy, sắc mặt vẫn phải trầm xuống.   

Sắc mặt của hai lão y sư còn lại cũng ngưng trọng, sau đó nhìn Hồ lão. Lời của Trương Nguyệt Chánh chính là phủ định hoàn toàn đơn thuốc của Tiểu Giang, đánh thẳng vào mặt của Hồ lão, không chừa đường sống. Hai bên còn chưa phân thắng bại, việc này chưa xong, có giảng hòa cũng vô dụng.   

Hồ lão bên này cũng không nhịn. Nếu không phản pháo lại, tất sẽ phải chịu thiệt.   

- Ồ, tại sao Trương lão sư lại nói như vậy?   

Nghe Trương Nguyệt Chánh nói xong, mọi người liền thấy bác sĩ Tiểu Giang vẫn luôn ôn nhuận đứng dậy ôm quyền, trầm giọng nói:   

- Xin chỉ giáo cho cháu được biết.   

- Được.   

Nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Tiểu Giang, khí thế xung quanh đột nhiên thay đổi, quả quyết đứng dậy phản kích, khiến Ngô lão và Vương lão cũng phải thầm khen một tiếng.   

Thua người không thua trận. Sư phụ có việc, đệ tử phải cực khổ. Tiểu Giang là người biết trái phải rõ ràng, trước mặt tiền bối quả quyết chống đỡ, bảo vệ mặt mũi cho sư phụ. Nếu lão Hồ ra mặt, khí thế sẽ yếu đi vài phần.   

- Được, vậy hôm nay để tôi chỉ điểm cho cậu vài phần.   

Thấy Giang Khương ra mặt, lão Hồ ở đằng sau chỉ Lã Vọng buông cần, còn mình thì lại giằng co với đệ tử người ta, Trương Nguyệt Chánh cảm thấy khuất nhục, sắc mặt vô cùng hổ thẹn.   

Tuy lão Hồ đã ký tên lên đơn thuốc nhưng dù sao cũng là đệ tử kê, lão Hồ một chữ cũng không sửa. Đệ tử đối phương lên tiếng gọi mình là thầy, lại xin chỉ giáo, ông ta không thể không đáp lại.   

Nghĩ đến đây, Trương Nguyệt Chánh hít một hơi thật sâu, nhìn Hồ lão nhàn nhã uống trà, hừ nhẹ một tiếng. Nếu đệ tử đối phương đã lên tiếng thỉnh giáo, vậy thì cũng đừng trách lão phu không để lại thể diện, lập tức trầm giọng nói:   

- Trung y chúng ta lấy biện chứng làm trọng. Biện chứng đúng thì mới đưa ra đơn thuốc đúng. Biện chứng sai, cho dù đơn thuốc có tốt, cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ khiến cho bệnh tình của bệnh nhân tăng thêm. Lão phu dạy cho cậu biết điều này.   

- Cháu biện chứng sai sao?   

Giang Khương ngẩng đầu, ôm quyền nói:   

- Vậy xin hỏi Trương lão y sư cho rằng căn bệnh này là gì? Xin mời chỉ giáo.   

- Cậu dùng Hoàng Liên, Thiên Hoa Phấn, Sinh Địa, mật ong…tổng cộng tám vị thuốc, rõ ràng là có tác dụng thanh nhiệt bổ phổi. Nhưng nó có liên quan gì đến bệnh tình của người bệnh đâu? Người bệnh bị đau đầu, choáng váng, dễ cáu, ven lưỡi mầu hồng, rêu trắng, mạch hồng sác, là triệu chứng của Can dương thượng cang, có thể dùng Thiên Ma Câu Đằng Ẩm để phục dụng.   

Nói đến đây, Trương Nguyệt Chánh vuốt râu cười lạnh:   

- Đơn thuốc này cậu kê quả thật rất hào phóng, nhưng thực chất lại làm trò hề cho thiên hạ, làm mất hết thể diện của lão Hồ. Biện chứng so với chứng bệnh thật sự cách xa nhau mười tám vạn dặm. Nếu cậu là đệ tử của tôi, hừ hừ…   

Nghe được lời này, sắc mặt mọi người đều trầm xuống. Lời của Trương Nguyệt Chánh quả thật đủ tàn nhẫn, mang cả sư phụ lẫn đệ tử vào giáo huấn.   

Sắc mặt Hồ lão phát lạnh, đang định lên tiếng, đột nhiên nghe Giang Khương hỏi:   

- Lời của Trương y sư sai rồi.  

Giang Khương nói ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, không biết lời này của hắn là có ý gì. Chẳng lẽ hắn cho rằng Trương lão y sư sai mà hắn không sai?   

Chỉ thấy sắc mặt Giang Khương lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc, kiên định nhìn Trương lão, lại hiện lên nụ cười cổ quái, vừa trào phúng lại có tiếc hận.   

Nhìn thấy biểu hiện này của Giang Khương, mọi người liền phản ứng lại. Giang Khương đầu tiên gọi Trương lão là Trương lão sư, nhưng vừa rồi đã sửa thành Trương y sư, không còn là lão sư nữa. Nó đại diện cho cái gì? Là gia tăng sự khinh thường đấy.   

- Cậu…cậu…đúng là con nít ranh.   

Trương lão cũng nhận ra được sự khinh thường của đối phương, không khỏi thẹn quá hóa giận, lớn tiếng trách mắng.   

Đối mặt với sự khiển trách của Trương lão, Giang Khương chỉ lãnh đạm nói:   

- Bệnh nhân bị choáng váng, tâm phiền nhưng Trương y sư có biết, ngoại trừ hai triệu chứng này, người bệnh còn khát nước nhiều hơn, ăn nhiều hơn không?   

Nghe Giang Khương nói, hai mắt của ba lão y sư phát sáng, dường như hiểu ra được điều gì.   

Nói đến đây, Giang Khương lạnh lùng cười, trầm giọng nói tiếp:   

- Bệnh nhân có mạch hồng sác, ven lưỡi mầu hồng, khát nước nhiều, ăn nhiều, là triệu chứng của bệnh tiêu khát Thể thượng tiêu (phế) (Khát, uống nhiều, mồm khô họng khô, lưỡi khô, đái nhiều lần lượng nước đái nhiều, đầu lưỡi, rìa lưỡi hồng rêu lưỡi mỏng vàng, mạch hồng sác). Chứng váng đầu là hậu quả của tiêu khát.   

- Vì thế cháu mới dùng Tiêu khát phương với Hoàng liên, Thiên hoa phấn, sinh địa, mật ong… để thanh nhiệt ở phế vị. Nhiệt hết, phiền nhiệt sẽ tự lui. Mà phiền nhiệt tự lui, chứng váng đầu tất sẽ khỏi, có cái gì sai chứ? Dùng Thiên Ma Câu Đằng Ẩm của Trương y sư mới là sai một ly đi một ngàn dặm.   

Giang Khương nói xong, mọi người đều giật mình. Hồ lão run lên, nhịn không được lên tiếng:   

- Giỏi.   

Trương lão nghe được giọng điệu trào phúng của Giang Khương, trợn mắt há mồm, một lúc sau mới tức giận, chỉ thẳng vào Giang Khương, quát lớn:   

- Lời của mấy đứa nít ranh. Đừng có mà ăn nói bừa bãi, người bệnh làm gì có chuyện ăn nhiều, uống nhiều chứ?   

- Có hay không thì người tự hỏi.   

Giang Khương lạnh lùng nói. Vốn hắn định giữ lại vài phần mặt mũi cho Trương lão, ai ngờ lão gia hỏa này lại chẳng biết xấu hổ, cậy già lên mặt, tùy ý răn dạy hắn, ngay cả sư phụ hắn cũng lôi vào. Anh bất nhân thì tôi cũng bất nghĩa. Lời nói cũng chẳng lưu tình, lột sạch da mặt của Trương lão.   

- Triệu sư phụ, anh có uống nhiều, ăn nhiều hơn không?   

Trương lão biết, một khi không tìm hiểu rõ ràng, danh dự nhiều năm chắc chắn sẽ bị hủy, lập tức trừng mắt hỏi Triệu sư phụ.   

Triệu sư phụ nhìn gương mặt tái xanh của Trương lão, có chút không đành lòng, nhưng việc này liên quan đến bệnh tình của ông, tất nhiên không dám giấu diếm, thành thật gật đầu:   

- Gần đây quả thật miệng hay khô, uống nước rất nhiều. Mỗi bữa cũng ăn thêm hai bát cơm.   

Nghe xong, gương mặt Trương Nguyệt Chánh đỏ bừng lên, mắt trợn to như muốn nứt ra, tay liên tục chỉ vào Triệu sư phụ, tức giận nói:   

- Khi tôi khám bệnh cho anh, anh lại giấu điều này?   

- Tôi đâu có giấu, chỉ là anh không hỏi thôi. Hai lần xem bệnh anh đâu có hỏi. Việc này cũng đâu thể trách tôi được.   

Nhìn Trương lão trừng mắt với mình, Triệu sư phụ rụt cổ, nhỏ giọng đáp.   

- Lão phu…lão phu…   

Trong đầu Trương lão nổ vang, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, thầm nhủ:   

- Thanh danh một đời của lão phu đã bị hủy rồi…đã bị hủy rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện