- Lão sư, rốt cuộc là người giúp Giang Khương thật hay là giả vậy?   

Ánh mắt trong trẻo của Từ Thanh Linh tràn đầy vẻ hoài nghi nhìn chằm chằm Tôn Diệu Nguyệt, hỏi.   

Bị Từ Thanh Linh nhìn như thế, Tôn Diệu Nguyệt cười khan:   

- Này, nào có đệ tử nào nói chuyện với lão sư như vậy chứ? Ta đương nhiên là giúp hắn rồi.   

- Thật?   

Từ Thanh Linh cau mày. Cô biết được lão sư của mình cũng không phải là người đáng tin.   

- Đương nhiên là thật. Ta là lão sư của con, ta giúp Giang Khương, chẳng lẽ còn đi gạt con sao?   

Nhìn ánh mắt hoài nghi của đệ tử, trong lòng Tôn Diệu Nguyệt không khỏi có chút chột dạ. Cô biết đệ tử của mình thông minh hơn người, khẽ hừ một tiếng:   

- Con xem đó, Thiên Y Viện tuyệt đối không thể nào làm khó Giang Khương được đâu.   

Nghe Tôn Diệu Nguyệt nói, lúc này Từ Thanh Linh mới cảm thấy yên tâm một chút, nhưng không biết trong lòng lão sư của mình đang nghĩ: Giang Khương không phải người ngu. Nếu không gánh được, nhất định sẽ chạy đến chỗ của mình. Đến lúc đó Thiên Y Viện tất nhiên sẽ không làm gì được hắn.   

Hội trưởng lão Huyết tộc, Chủ tịch quốc hội đại nhân đang ngồi ở vị trí chủ vị, nhẹ nhàng đung đưa cây trượng trong tay, lắng nghe mọi người thảo luận.   

- Điều kiện liên quan, tôi đã giao cho Thiên Y Viện. Tôi tin rằng Thiên Y Viện sẽ tiếp nhận điều kiện này.   

Hầu tước Olivier mỉm cười nói.   

- Chúng ta đã lùi bước như vậy, nếu Thiên Y Viện còn không đáp ứng, chi bằng chúng ta trực tiếp chạy đến Hoa Hạ bắt tiểu tử kia đến đây.   

Hầu tước Ryan tóc vàng đứng dưới ngọn đèn thủy tinh vô cùng chói mắt, nhẹ gật đầu, lại càng chói mắt thêm mấy phần.   

Sắc mặt Chủ tịch quốc hội đại nhân vô cùng ngưng trọng, chậm rãi nói:   

- Chuyện này tương đối mạo hiểm. Nếu Thiên Y Viện lấy lại được nắp Tế Thế Đỉnh, sức mạnh ắt sẽ tăng lên nhiều.   

- Chủ tịch quốc hội đại nhân nói không sai, nhưng nếu có được máu của Giang Khương, phỏng chế lại số lượng lớn, đối với Huyết tộc chúng ta có trợ lực rất nhiều. Đến lúc đó, sức mạnh của Thiên Y Viện tăng lên, nhưng Huyết tộc chúng ta cũng không thua kém. Đổi chác lần này, Huyết tộc xem như không thiệt.   

Nữ hầu tước Elizabeth với mái tóc dài màu đỏ chậm rãi nói:   

- Bất kể thế nào, chuyện này cũng đáng để tiến hành.   

Chủ tịch quốc hội đại nhân nhẹ gật đầu:   

- Liên quan đến chuyện này, các vị Thân vương cũng bày tỏ sự đồng ý. Bây giờ chúng ta chờ xem phản ứng của Thiên Y Viện. Một khi bọn họ đồng ý, lập tức tiến hành trao đổi, mau sớm có được máu của Giang Khương.   

- Vâng, Chủ tịch quốc hội các hạ.   

Tám vị nghị viên trưởng lão cùng lên tiếng.   

Trong khi tất cả mọi người đang đánh chủ ý vào Giang Khương, cao tầng của Thiên Y Viện cũng tập trung sự chú ý của mình vào phòng luyện đan số 1. Bây giờ phòng luyện đan số 1 đang tiến hành luyện đan, kết quả của nó quyết định rất nhiều chuyện.   

Cho nên, bất luận là người hy vọng Giang Khương thành công hay không thành công, tất cả đều chú ý đến tình huống nơi này.   

- Hừ, lần này tên tiểu cẩu đó lại tìm được lý do kéo dài thời gian, nhưng đơn giản là tự tìm đường chết. Nếu có thể luyện chế được đan dược siêu phẩm một cách dễ dàng như vậy, nào còn chờ đến ngày hôm nay. Không có Tế Thế Đỉnh hoàn chỉnh, chúng ta chờ rút máu của hắn thôi.   

Chu Thế Dương đưa tay vuốt ve gương mặt béo mập, nghiến răng nghiến lợi nói. Nỗi nhục của ngày hôm qua đủ để ông ta nhớ cả đời. Đối với tình huống luyện đan của Giang Khương mấy lần trước, ông đã sớm dò xét. Nếu Giang Khương không có nắp Tế Thế Đỉnh, hắn không có cách nào luyện chế được đan dược siêu phẩm.   

Lúc này mới qua được một ngày, lại có thể cho rằng mình có thể luyện thành đan dược siêu phẩm, lại còn là loại đó, tuyệt đối là không có khả năng.   

Vì thế, giờ phút này, Chu Thế Dương vô cùng tự tin Giang Khương sẽ luyện đan thất bại.   

Đối với chuyện xảy ra ở hội Viện ủy, Hồ Minh Vũ cũng không biết chuyện. Lúc này, Hồ Minh Vũ nghe Chu Thế Dương nói, tất nhiên là vô cùng tán đồng. Tuy nói y không hiểu luyện đan, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Trưởng lão viện, tiếp nhận sự giáo dục của các trưởng lão, đối với tình huống luyện đan vẫn hiểu được. Ở trưởng lão viện cũng có mấy vị luyện đan sư cao cấp. Nếu luyện đan dược siêu phẩm dễ dàng như vậy, mấy vị trưởng lão đã sớm luyện thành, còn cần đến Giang Khương hắn làm gì?   

La Thiên Minh vô cùng khẩn trương. Mấy lần trước, Giang Khương luyện lần nào cũng thất bại. Bây giờ đột nhiên bảo mình có thể luyện đan, mặc dù ông vẫn luôn tin tưởng hắn, nhưng lần này vẫn không khỏi nghi ngờ.   

Bây giờ ông chỉ hy vọng Giang Khương nghĩ biện pháp giải quyết việc nắp đỉnh. Nếu không, Giang Khương trực tiếp đánh vào mặt Chu Thế Dương, tuy nói vì chuyện đan dược siêu phẩm, mặt mũi Chu Thế Dương tạm thời bị bỏ qua.   

Nhưng một khi Giang Khương luyện chế đan dược siêu phẩm thất bại, hắn không chỉ bị nội viện rút một nửa lượng máu, đổi lấy nắp Tế Thế Đỉnh, mà thân phận đỉnh chủ cũng sẽ bị hủy bỏ.   

Chỉ có thể luyện chế được đan dược siêu phẩm, Giang Khương mới có đầy đủ thực lực và địa vị trong viện. Không chỉ thân phận đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh không cần phải lo lắng, sau này, cho dù Chu Thế Dương muốn động hoặc trả thù hắn, trên căn bản cũng không có khả năng.   

Cho nên, La Thiên Minh cũng không giữ thể diện của một y sư, cả ngày ngồi canh phòng luyện đan số 1, chờ tin tức bên trong.   

Vu Phượng Minh đang điều khiển máy móc, gương mặt cũng ngưng trọng. Hôm nay Giang Khương đã lấy hai phần dược liệu Không Thanh Đan.   

Tính luôn lần thất bại trước, đây xem như là lần thứ hai Giang Khương luyện Không Thanh Đan, chỉ hy vọng Giang Khương có thể tìm ra được phương pháp giải quyết vấn đề. Nếu không...   

Vu Phượng Minh trong lòng thấp thỏm nhìn chằm chằm động tác của Giang Khương. Bởi vì bây giờ đã qua một nửa quy trình luyện đan, rất nhanh sẽ phải bỏ vào Ngọc Phong Thảo. Nhưng thủ pháp luyện đan của Giang Khương vẫn giống như lần trước, không có gì đặc biệt.   

Lần này Giang Khương có thể thành công luyện chế hay không?   

- Thêm Ngọc Phong Thảo.   

Giọng nói lãnh đạm của Giang Khương truyền đến. Vu Phượng Minh không dám chần chừ, lập tức bỏ Ngọc Phong Thảo vào lò luyện đan. Bây giờ đang là lúc mấu chốt nhất.   

Trong lúc Vu Phượng Minh đang kinh nghi, chỉ thấy bóng người bất động của Giang Khương bắt đầu nhúc nhích.   

Giang Khương đưa tay cắn vào ngón trỏ của mình, ngón tay toát ra một dòng máu.   

Luyện đan sư Vu Phượng Minh trợn tròn mắt, Giang Khương đã đưa ngón tay lên bên trên Tế Thế Đỉnh, để cho máu tươi nhỏ vào bên trên nắp đỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện