Khi nhận được tin tức, Giang Khương không nhịn được mắng một câu:   

- Mẹ kiếp.   

Tôn Diệu Nguyệt nào chỉ phát thông báo đơn giản cho Từ Khải Liễu, chỉ thiếu điều không giương cao lá cờ đỏ thắm ở Thiên Y Viện, ầm ĩ muốn Giang Khương bỏ tối theo sáng.   

- Giang Khương đang định làm chuyện gì vậy? Trắng trợn cấu kết với Cổ môn, lợi dụng điểm yếu uy hiếp người trong hội Viện ủy chúng ta?   

Chu Thế Dương mừng rỡ triển khai hội nghị khẩn cấp, trong cuộc họp phun trào nước miếng:   

- Cho dù là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, lúc này mà làm ra hành động như vậy là phản bội Thiên Y Viện.   

- Tôi yêu cầu hội Viện ủy đưa ra quyết định, cưỡng chế rút tiêu bản gen từ người Giang Khương, tiến hành kiểm tra toàn diện, đồng thời mau chóng đạt thành hiệp nghị với Huyết tộc, trao đổi nắp Tế Thế Đỉnh.   

Cố gắng ức chế sự hưng phấn, không đem nội dung thay đổi đỉnh chủ nói ra, gương mặt Chu Thế Dương đầy nghĩa chánh, nhưng ai cũng nhìn ra được dưới biểu hiện nghiêm túc của ông ta là ánh mắt ẩn chứa sự hưng phấn.   

- Thiên y sư Chu Thế Dương, Cổ môn trước giờ đối nghịch với Thiên Y Viện chúng ta. Chuyện này cho thấy bên phía Cổ môn đang cố ý sinh sự, hãm hại Giang Khương. Tại sao ông lại có thể tùy tiện kết luận như thế?   

Gương mặt La lão tràn đầy tức giận. Vất vả lắm mới tranh thủ được một chút thời gian cho Giang Khương, tại sao lại gây ra chuyện như vậy?   

- Tùy tiện kết luận?   

Nhìn biểu hiện tức giận của La Thiên Minh, Chu Thế Dương cười lạnh:   

- Đệ tử của ông trước giờ cấu kết với Sơn Trường của Cổ môn, ở Thiên Y Viện này có ai mà không biết? Bây giờ Sơn Trường bên kia đứng ra làm chỗ dựa cho hắn, mọi người lại càng không biết sao?   

- Ông…ông ngậm máu phun người.   

La Thiên Minh rống lên.   

- Ngậm máu phun người?   

Chu Thế Dương bật cười:   

- Thứ mà hôm nay Sơn Trường bên Cổ Môn đưa đến, ông không thấy sao? Chuyện Giang Khương cấu kết với Sơn Trường Cổ môn, trên dưới toàn viện đều biết hết, đều hiểu hết. Họ La kia, lúc này ông còn bênh vực nó là có ý gì?   

- Bênh vực? Ông bêu xấu đệ tử của tôi, tôi là thầy đứng ra tranh cãi với ông cũng là chuyện đương nhiên, tại sao nói là bênh vực?   

La Thiên Minh cũng không chút yếu thế, không chút kiêng kỵ thân phận Thiên y sư của Chu Thế Dương mà trực tiếp bài xích.   

- Hắc hắc, xem ra thầy trò hai người đúng là cùng một giuộc. Ai biết thầy trò hai người đang nghĩ như thế nào? Có phải có tâm tư gì khác hay không?   

Nghe được lời này, hai mắt La Thiên Minh bốc lửa, đang định đứng dậy lên tiếng, đột nhiên cảm thấy có một luồng gió mát tấn công đến.   

Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, chỉ nhìn thấy một bóng đen xông đến, còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy bóng đen kia vỗ vào mặt Chu Thế Dương.   

Trong lúc mọi người còn đang trợn mắt, chỉ thấy một chiếc giày còn đang treo trên mặt Chu Thế Dương, dừng lại hai giây mới từ trên mặt Chu Thế Dương tuột xuống, lộ ra cặp mắt đăm đăm và dấu giày rất rõ trên mặt.   

- Là ai?   

Sắc mặt Từ Khải Liễu trầm xuống, tức giận nói:   

- Cảnh vệ đâu?   

Sắc mặt mọi người cũng trầm xuống, chỉ thấy từ ngoài cửa bước vào một người, gương mặt tràn đầy âm lãnh.   

- Giang Khương?   

Mọi người sửng sốt, sau đó mới bừng tỉnh. Khó trách cảnh vệ lại không chặn lại. Giang Khương có tư cách tiến vào phòng họp.   

- Giang…Nguyên…   

Hai mắt Chu Thế Dương màu đỏ, nhìn chằm chằm Giang Khương từ ngoài cửa bước vào, cả người run rẩy, biểu hiện muốn cắn người.   

- Thiên y sư Chu Thế Dương, mùi vị của chiếc giày không tệ chứ?   

Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, nghiến từng chữ nói với Chu Thế Dương:   

- Không biết một chiếc giày này có chặn lại được cái miệng thúi của ông không?   

- Nếu không đủ…   

Giang Khương lại toét miệng cười lần nữa, giơ tay cầm một chiếc giày ném qua.   

Lúc này mọi người mới phát hiện Giang Khương đi chân trần vào phòng.   

Đầu Chu Thế Dương nghiêng sang một bên, cảm giác giống như có gió táp thoáng qua. Nếu bị đập trúng lần thứ hai, vậy thì thật không muốn sống nữa.   

- Đủ rồi, dừng tay.   

Từ Khải Liễu vỗ bàn, tức giận nói.   

- Xin lỗi Viện trưởng, tôi nhất thời kích động, xin tha thứ.   

Giang Khương nhún vai, hướng Từ Khải Liễu làm ra vẻ thành ý nhận lỗi, sau đó bước đến bên cạnh La Thiên Minh, đặt tay lên vai ông, mỉm cười hỏi:   

- Lão sư, người không sao chứ? Người cũng đừng tức giận. Tức giận như vậy không đáng đâu.   

Lúc này, La Thiên Minh mới hồi phục lại tinh thần, nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người nhìn mình một cái cổ quái, liền cười khổ vỗ tay Giang Khương:   

- Không sao, không sao, lão sư không sao.   

Giang Khương gật đầu, lúc này mới thẳng người nhìn các thành viên hội Viện ủy xung quanh, nói:   

- Xin lỗi đã tùy tiện đến đây dự thính, quấy rầy các vị thành viên.   

Mọi người im lặng, lúc này không ai nói tiếng nào, cũng không ai nghĩ đến hội Viện ủy chỉ trao cho Giang Khương tư cách thành viên dự thính hội nghị Viện ủy mở rộng. Trước mắt Giang Khương còn chưa có tư cách dự thính hội nghị chính thức của hội Viện ủy.   

- Giang Khương, cậu…cậu…càn rỡ.   

Sắc mặt Chu Thế Dương tái xanh, hai mắt đỏ bừng, cầm tách trà trên bàn định ném tới Giang Khương, nhưng nghĩ đến lần trước bị Giang Khương đánh, chợt đặt tách trà xuống, gân giọng nói:   

- Cảnh vệ, cảnh vệ…   

Nghe tiếng hô của Chu Thế Dương, mấy cảnh vệ bàng hoàng bước vào, dẫn đầu là hai tiên sinh ngoại viện.   

Liền nhìn thấy Chu Thế Dương chỉ thẳng vào Giang Khương, tức giận nói:   

- Bắt nó lại cho tôi.   

Sắc mặt cảnh vệ cổ quái nhìn dấu giày trên mặt Chu Thế Dương, rồi lại nhìn Giang Khương đi chân không, đang định bao vây Giang Khương lại, chỉ thấy Giang Khương hướng bọn họ phất tay.   

Giang Khương cũng không thèm nhìn Chu Thế Dương, quay sang nhìn Từ Khải Liễu:’   

- Viện trưởng, liên quan đến điều kiện huyết tộc, xin hãy từ chối đi. Ngày mai tôi sẽ luyện chế cho viện một lò đan dược siêu phẩm.   

Giang Khương vừa nói xong, mọi người liền xôn xao, nhưng không chú ý đến Chu Thế Dương đang run rẩy một bên.   

- Cảnh vệ, bắt nó lại cho tôi, có nghe hay không?   

Thấy Giang Khương thuận lợi di chuyển sự chú ý của mọi người, Chu Thế Dương tức giận quát lên.   

Mấy cảnh vệ thoáng chần chừ một chút, đang định tiến lên, chỉ thấy Từ Khải Liễu chậm rãi nâng tay, nói:   

- Các người ra ngoài hết đi.   

Nghe Từ Khải Liễu ra lệnh, mấy cảnh vệ không chút chậm trễ gật đầu một cái, sau đó xoay người bước ra ngoài, để lại một mình Chu Thế Dương đứng tại chỗ, tức đến hộc máu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện