- Lại đây... Tiểu Bảo, ba mua cho con cây kẹo mút này...
Giang Khương cưng chiều đưa cho Tiểu Bảo một cây kẹo mút lớn, vui vẻ ôm lấy Tiểu Bảo đang mặt mày hớn hở, hôn mạnh một cái.
Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu ở bên cạnh thấy hai cha con gần gũi liền nở nụ cười. Sau khi Giang Khương ôm Tiểu Bảo một hồi mới buông Tiểu Bảo xuống giao cho Phan Hiểu Hiểu, cười nói:
- Tiểu Bảo ngoan, đi tắm với dì Hiểu Hiểu nhé...
Tuyên Tử Nguyệt thấy Phan Hiểu Hiểu ôm Tiểu Bảo đi tắm thì nụ cười trên mặt mới dần thu lại, sau đó nhìn Giang Khương, lo lắng nói:
- Giang Khương... Hiện ở bên ngoài đang bàn nhau chuyện Huyết tộc!
Giang Khương khẽ mỉm cười một cái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tuyên Tử Nguyệt, lãnh đạm nói:
- Không cần lo lắng, để mặc họ nói, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta...
- Nhưng...
Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương thờ ơ như vậy thì
cũng thoáng yên tâm một chút. Cô cảm nhận hơi nóng nhè nhẹ từ đầu ngón tay trền lên gò má, khiến sắc mặt cô hơi đỏ lên ngại ngùng. Tuy cô ở bên cạnh Giang Khương đã lâu, hơn nữa cũng thỉnh thoảng có những cử chỉ thân mật nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng. Động tác thế này của Giang Khương vẫn khiến cô hơi căng thẳng, theo bản năng muốn đưa tay đẩy tay Giang Khương ra.
Nhưng cô nhìn thấy xung quanh không có ai nên chần chừ một lúc rồi để mặc cho ngón tay của Giang Khương di động trên gò má, mặt hơi đỏ lên chậm rãi nói:
- Nhưng nhiều người bàn luận như vậy, hơn nữa còn có cả vị Thiên y sư Chu Thế Dương kia...
Ngón tay cảm nhận được sự mịm màng truyền đến từ đầu ngón tay, nhìn gương mặt ửng hồng xinh đẹp cùng với tia lo lắng giữa hàng mi, trong lòng Giang Khương lập tức cảm thấy vui vẻ, không kìm được khế nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, nhìn cặp mắt như thu thủy kia, chậm rãi nói:
- Sau này không cần phải lo lắng những chuyện này. Trong Thiên Y viện, thậm chí là cả Trung Quốc này giờ không ai có thể làm gì được chúng ta, đã hiểu chưa?
- Ừm... em biết rồi...
Tuyên Tử Nguyệt nhìn cặp mắt ấm áp lộ ra tia tự tin và cưng chiều kia, hai gò má liền đỏ ửng trong lòng tràn đầy vui vẻ. Giang Khương như vậy mãi mãi là Giang Khương khiến người ta động lòng nhất.
Mặc dù có Ban giám sát áp chế nhưng dưới sự đổ dầu vào lửa của không ít người, làn sóng bàn luận trong viện càng ngày càng lớn. Và nguy cơ Thiên Y viện gặp phải thậm chí cũng bắt đầu được lan truyền rộng rãi giữa các y sư bình thường. Đối mặt với tình huống này, không ít y sư bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Cho tới giờ họ vẫn không biết Thiên Y viện đang phải đối mặt với nguy cơ nghiêm trọng như vậy. Đối với Thiên Y viện mà nói, chỉ cần có Tề Thế Đỉnh hoàn chỉnh, như vậy thì chủ Tề Thế Đỉnh có thể chọn lại. Chủ Tề Thế Đỉnh được chọn cho dù không có thiên phú xuất chúng được như Giang Khương nhưng một Luyện đan sư cao cấp chỉ cần có Tề Thế Đỉnh, nỗ lực rèn luyện thêm hai ba năm luôn có thể luyện ra được Đan dược siêu phẩm.
Suy nghĩ đó họ cảm thấy cũng không tệ. Ít nhất tính ra vì Thiên Y viện, một người hy sinh một chút cũng không phải không thể.
Dĩ nhiên, suy nghĩ như vậy hơn phân nữa là của những thành viên cấp bậc y sư khá lớn tuổi. còn những thành viên cấp bậc y sĩ trẻ tuổi hầu hết đều phản đối. Những thanh niên nhiệt huyết kia thật sự không cách nào chấp nhận vì vinh quang của Thiên Y viện mà phải cúi đầu trước Huyết tộc nước ngoài.
Có điều, những người tham gia bàn luận trên căn bản đều là y sư tam phẩm trở xuống, y sư nhị phẩm trở lên không ai lên tiếng. Những y sư cấp bậc này trên cơ bản đều nhìn thấu một vài vấn đề bên trong nên dĩ nhiên sẽ không tùy tiện nhúng tay vào.
- Chú Chu... xem ra lần này Giang Khương khó thoát tại kiếp rồi...
Với tình hình hiện nay chắc cho dù viện không đồng ý cũng không thể không cân nhắc ý kiến của mọi người!
Hồ Minh Vũ đắc ý nói với Chu Thế Dương:
- Chú Chu quả nhiên là thần cơ diệu toán!
Chu Thế Dương nghe những lời bội phục của Hồ Minh Vũ thì trên mặt lộ ra một tia đắc ý, sau đó dè đặt cười một tiếng, sau đó nói:
- Tạm thời vẫn chưa thể kết luận được gì, trước mắt chỉ là chút thanh thế, chưa quyết định được gì cả. Người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là Viện trưởng Từ. Có điều Viện trưởng Từ không thể nào dễ dàng cúi đầu. Ít nhất với điều kiện hiện tại Huyết tộc đưa ra, Hội đồng viện không thể nào đồng ý.
- Ơ? Vì sao vậy?
Hồ Minh Vũ thoáng sững sốt một chút, nghi ngờ nói.
Nói tới đây, Chu Thế Dương cũng không kìm được ngẩng đầu, kiêu ngạo nói:
- Thiên Y viện chúng là là niềm tự hào và là tấm chắn bảo vệ của Trung Quốc, sao có thể cúi đầu trước Huyết tộc? Giang Khương thân là thành viên Thiên Y viện, Thiên Y viện ta dù cho đối mặt với thời khắc sinh tử cũng sẽ không đưa người của mình vào tay Huyết tộc!
- Chỉ có vài người bên dưới mấy năm nay đã quen những ngày tháng tung hoành trong nước mới quên mất niềm vinh quang căn bản của Thiên Y viện ta, cho nên khí có người hữu tâm thúc đẩy mới đồng ý với suy nghĩ này...
Hồ Minh Vũ nghe thấy những lời này thì sững sốt một chút, nói:
- Vậy nếu là như vậy, rõ ràng là không thể, sao chú Chu còn thúc đẩy chuyện này?
- Cháu không hiểu đâu...
Chu Thế Dương đắc ý vuốt cằm mấy cái, lúc này mới phát hiện mình không có râu, hơi có chút lúng túng cười khan nói:
- Cái này gọi là tạo thế hiểu không? Cho dù cuối cùng Hội đồng viện đưa ra quyết định không trao đổi với Huyết tộc, nhưng bất kể như thế nào, nếu đối phương đưa ra điều kiện như vậy là vốn có thể lấy được nắp Tề Thế Đỉnh về, vậy mà viện lại không đổi về. Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ cần xảy ra chút vấn đề mọi người đều sẽ nhớ đến chuyện này...
- Cũng giống như vậy, hiện tại vẫn chưa biết vì sao Huyết tộc lại đồng ý dùng nắp Tề Thế Đỉnh đổi Giang Khương, cho dù là Giang Khương đã giết Bá tước Fini của Huyết tộc, nhưng Huyết tộc cũng không thể bỏ ra cái giá như vậy để đổi lấy Giang Khương. Điều này ít nhất nói rõ Giang Khương rất quan trọng với họ. Cho dù chúng ta không đáp ứng điều kiện của bọn họ, Huyết tộc cũng sẽ không dễ dàng buông tha...
- Cho nên, chuyện này cho dù không thành, Huyết tộc chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện khác. Có thể vẫn có dính líu đến Giang Khương. Đến lúc đó, nói không chừng chúng ta có thể hiểu rốt cuộc vì sao Huyết tộc lại coi trọng Giang Khương, nếu may mắn, hì hì...
Hồ Minh Vũ nghe Chu Thế Dương nói vậy cũng gật đầu liên tục, thầm khen quả nhiên gừng càng già càng cay. Chả trách năm đó chú Chu có thể đánh bại nhiều người như vậy để leo lên vị trí này.
Mà lúc này, cách đó vài vạn dặm, tại trụ sở chính của Nghị viện trưởng lão Huyết tộc, mấy nghị viên trưởng lão cùng với Chủ tịch nghị viện đại nhân đang tiến hành bàn bạc bí mật.
- Chủ tịch nghị viện đại nhân... căn cứ theo tình báo của chúng ta thì tin dùng nắp Tề Thế Đỉnh trao đổi Giang Khương sau khi truyền đến tầng quản lý cấp cao của Thiên Y viện Trung Quốc, phản ứng của Thiên Y viện Trung Quốc tương đối đặc biệt. Vốn căn cứ theo quan sát của chúng ta lúc đó, tầng quản lý cấp cao của Thiên Y viện Trung Quốc rất khó đồng ý chuyện này... Nhưng giờ trong nội bộ Thiên Y viện Trung Quốc dường như có hai luồng ý kiến trái chiều về chuyện này, cho nên tỷ lệ thành công của chuyện này dường như tăng lên không ít...
Hầu tước Ryan tóc vàng đẹp trai tay bưng ly thủy tinh chứa đầy máu tươi màu đỏ, mỉm cười nói:
- Tình hình lần này khiến tôi rất bất ngờ...
Chủ tịch nghị viện đại nhân tóc ngắn màu trắng nhẹ nhàng huy cây trượng ngắn trong tay, đôi mắt ưng lóe lên tia máu nhàn nhạt, lãnh đạm cười nói:
- Xem ra Thiên Y viện cũng không phải cái thùng sắt...
- Khà khà... Đối với chúng ta mà nói đây là một chuyện cực tốt. Nắp Tề Thế Đỉnh đối với chuyện tăng thực lực của Huyết tộc ta mà nói hoàn toàn không đáng nhắc tới... Nếu chuyện này thật sự có thể thành công, vậy thì chúng ta thật sự phải cảm tạ người đứng sau thúc đẩy chuyện này...
Một cô gái tóc đỏ xinh đẹp ngồi đối diện Hầu tước Ryan lúc này cười đắc ý, nói:
- Nếu đối phương có người ở trong tối thầm thúc đẩy chuyện này, vậy sao chúng ta không tranh thủ thời gian, nói như câu nói của đám Trung Quốc “rèn sắt khi còn nóng, tránh đêm dài lắm mộng” mới được...
- Được... Oliver, ngày mai anh lại liên lạc với Thiên Y viện Trung Quốc, thúc giục bọn họ, nếu bọn họ đồng ý, mau sớm tiến hành trao đổi...
Chủ tịch nghị viện đại nhân nhẹ nhàng gật đầu một cái, một lần nữa huy cái trượng ngắn trong tay, lãnh đạm nói.
Lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi ở cuối cùng hơi khom người, mỉm cười nói:
- Sẽ như ngài mong muốn, Chủ tịch nghị viện các hạ của tôi...
Trước những lời bàn luận càng ngày càng ồn ào trong viện, cuối cùng dưới sự triệu tập của Từ Khải Liễu, cuộc họp Hội đồng viện lại bắt đầu.
- Chúng ta tuyệt đối không thể dùng viên của chúng ta để trao đổi nắp Tề Thế Đỉnh với Huyết tộc... Đây chính là danh dự của Thiên Y viện, cho nên chúng ta quyết không thể làm như vậy...
Từ Khải Liễu chậm rãi quét nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói.
Lưu Mộc Dương ở bên lúc này cũng vẻ mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói:
- Đúng, chuyện này Thiên Y viện ta tuyệt đối không thể nào đáp ứng, nếu không không chỉ vi phạm tôn chỉ của viện ta mà còn chà đạp lên danh dự và kiêu ngạo các vị tiền bối đã duy trì ngàn năm nay...
Trước phản ứng của hai người, những Thiên y sư còn lại đều đã chuẩn bị trước tâm lý. Họ nhìn nhau, đồng loạt gật đầu nói:
- Chúng tôi cũng nghĩ vậy...
- Được... Đã như vậy thì không cần phải bàn thêm nữa...
Từ Khải Liễu nhìn Liêu Long Căn bên cạnh, trầm giọng nói:
- Thiên y sư Liêu Long Căn, anh hãy đưa ra một thông báo, đồng thời tổ chức một Đại hội toàn viện, ôn lại quy tắc và danh dự của Thiên Y viện ta, để một vài người an nhàn quá bắt đầu hủ bại thật sự hiểu ra tôn chỉ và nền tảng viện ta đã lập từ ngàn năm nay nằm ở đâu...
Liêu Long Căn gật đầu một cái, trầm giọng nói:
- Vâng... đã rõ!
Hội đồng viện vừa thông qua quyết định thì đại hội toàn viện ngày hôm sau đã hoàn toàn áp chế làn sóng bàn luận đem Giang Khương đổi nắp Tề Thế Đỉnh xuống. Những y sư đã từng ủng hộ chuyện dùng Giang Khương đối nắp Tề Thế Đỉnh về trong đáy lòng thầm toát mồ hôi. Vốn họ nghĩ mấy thành viên Hội đồng viện sẽ ủng hộ chuyện này. Không ngờ, lần này Hội đồng viện lại nhanh chóng đưa ra quyết định và thể hiện sự phản đối rõ ràng kiên quyết đến vậy.
Lần này thì hay rồi, những người này trong lòng đều âm thầm hoảng hốt, hối hận không thôi, có lẽ trong lòng bọn họ chẳng qua chỉ đố kỵ với Giang Khương, cộng thêm chuyện này thật sự có lợi, bên trên dường như cũng ủng hộ lựa chọn như vậy nên mới thuận nước đẩy thuyền. Nhưng lần này chỉ e đã thật sự đắc tội với vị Giang Khương y sĩ kia rồi.
Còn bên phía Huyết tộc lúc này cũng nhận được tin Thiên Y việNhìn thông báo Thiên Y Viện đưa đến, ánh mắt Hầu tước Olivier lóe lên sự thâm độc, sau đó tiện tay cất bản thông báo đi, nhẹ thở ra một hơi, nói:
- Gửi cho Chủ tịch quốc hội đại nhân.
- Vâng, Hầu tước các hạ.
Một người thanh niên sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói:
- Tôi lập tức đi làm ngay.
Thấy thuộc hạ đã lui xuống, ánh mắt màu xám tro của Hầu tước Olivier lại lóe lên ý cười nhàn nhạt. Nếu Thiên Y Viện dễ dàng ứng phó như vậy thì cũng không phải là Thiên Y Viện đã ngăn cản được Huyết tộc ngàn năm của Hoa Hạ.
Nhưng hội trưởng lão tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Một mục tiêu có thể khiến cho vô số Huyết tộc cao cấp bị vây ở một cảnh giới rất nhiều năm được tấn cấp, hội trưởng lão đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng. Dù sao, đây cũng là nắp đỉnh của Tế Thế Đỉnh. Thiên Y Viện có cường ngạnh như thế nào cũng không thể một chút cũng không động tâm.
- Chu thúc thúc, hội Viện ủy đã cự tuyệt. Chẳng lẽ lần này chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua cho Giang Khương?
Hồ Minh Vũ rõ ràng là không cam tâm.
Chu Thế Dương lạnh lùng cười nói:
- Không thể nào. Tôi đã nói với cậu, Huyết tộc tuyệt đối không thể nào cứ như vậy mà bỏ qua. Minh Vũ, cậu còn quá trẻ, đối với phương diện này cũng không phải quá quen thuộc. Chờ sau này tuổi tác của cậu lớn thêm một chút, đến lúc đó cậu sẽ biết, chỉ cần lợi ích đủ để người ta động tâm, không ai có thể dễ dàng buông tha.
- Vâng, Chu thúc thúc.
Hồ Minh Vũ khiêm nhường đáp, ánh mắt lóe lên sự mong đợi và hưng phấn.
Bưng tách trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, nói:
- Giang Khương, con cứ yên tâm luyện đan, tận lực nghĩ biện pháp luyện ra đan dược siêu phẩm.
Nói đến đây, Từ Khải Liễu thoáng ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Dĩ nhiên, nếu nắp đỉnh không phải là nắp gốc của Tế Thế Đỉnh, con cũng đừng lo lắng quá độ. Liên quan đến chuyện nắp đỉnh, hội Viện ủy sẽ tận lực nghĩ biện pháp.
La Thiên Minh bên cạnh cũng nhẹ nhàng gật đầu:
- Giang Khương, con cứ cố gắng hết sức là được, cũng không cần quá mức bức bách mình. Dù sao vấn đề nắp đỉnh cũng không phải một mình con là có thể giải quyết. Cho dù có vấn đề, cũng là Viện trưởng và hội viện ủy giải quyết. Tôn nghiêm và kiêu ngạo của Thiên Y Viện chúng ta không bao giờ để cho người khác chà đạp, huống chi là thứ tà ma vực ngoại.
- Thiên Y Viện chúng ta tuyệt đối không vì một chút lợi ích nhỏ mà buông tha cho thành viên của mình.
Nhìn hai vị tiền bối ra sức trấn an mình, Giang Khương khế cười, gật đầu nói:
- Xin Viện trưởng và lão sư cứ yên tâm, con sẽ làm hết sức mình.
Nói đến đây, Giang Khương nhìn gương mặt mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn không che giấu được sự buồn bã của La Thiên Minh, liền cười một tiếng, nói:
- Lão sư, thầy đừng lo lắng. Số mệnh của con chỉ do một mình con nắm giữ. Không có bất kỳ ai có thể quyết định được.
Giang Khương vừa nói xong, sắc mặt của La lão liền cứng đờ, nhẹ nhàng nhìn sang Từ Khải Liễu bên cạnh, thấy bà cũng không có cái gì là không vui, liền nói:
- Được rồi, bất kể sau này có chuyện gì, cứ thương lượng với Viện trưởng và ta. Nội viện tuyệt đối sẽ không để con thua thiệt.
- Tất nhiên rồi ạ.
Giang Khương gật đầu.
Mấy ngày trôi qua, dưới tầm mắt chú ý của không ít người, Giang Khương vẫn không đến phòng luyện đan. Không chỉ là đan dược siêu phẩm, mà đan dược thượng phẩm, Giang Khương cũng không có lòng tin luyện chế nữa.
Nhưng lúc này cũng không ai nói gì. Hội Viện ủy vì Giang Khương mà đưa ra thông báo, thậm chí là triển khai đại hội toàn viện, tất nhiên sẽ không có ai trong tình huống này lại đi trêu chọc Giang Khương. Nhưng lén lút bàn tán là không thiếu được.
Đối với mấy lời bàn tán này, Giang Khương xem như không thấy, tiếp tục ở cùng với Tiểu Bảo và hai cô gái, mỗi ngày đi lang thang trong viện, khiến cho các y sĩ, y sư khác phải lé mắt không ít.
- Giang Khương một chút cũng không thấy lo lắng nhỉ?
- Ừ, người ta có hội Viện ủy che chở, cần chi phải lo lắng. Dù sao bây giờ cũng đã là luyện đan sư cao cấp, hơn nữa không có nắp Tế Thế Đỉnh, luyện không ra đan dược siêu phẩm cũng là chuyện bình thường.
- Dĩ nhiên, ai cũng không thể bắt chẹt được hắn. Đổi lại là tôi, tôi cũng không lo lắng. Hahah...
- Đúng vậy, nếu không, Giang Khương hắn có thể nhàn nhã như vậy sao?
Giang Khương đối với mấy lời nói nhàn rỗi này không thèm để ý, nhưng La Thiên Minh thì lại lo lắng vô cùng. Tuy nói những thứ đó cũng không thể quyết định được cái gì, nhưng nếu cứ kéo dài mãi, đối với Giang Khương cũng bất lợi vô cùng.
Tuy nhiên, ông lại không cách nào thay đổi được. Trừ phi Giang Khương có thể luyện ra được đan dược siêu phẩm, nếu không, bất kể hắn cố gắng như thế nào, lời ra tiếng vào vẫn không thiếu được.
Thời gian từng ngày một trôi qua, Thiên Y Viện lại xuất hiện một tin đồn.
Mặc dù Hội Viện ủy đã từ chối yêu cầu của Huyết tộc, nhưng Huyết tộc dường như vẫn không chịu bỏ qua, một lần nữa đưa ra đề nghị mới.
Lần này bọn họ nhượng bộ cũng không ít. Yêu cầu của bọn họ là một nửa lượng máu trong cơ thể Giang Khương, để Huyết tộc nghiên cứu một tháng, và Huyết tộc vẫn đảm bảo phương diện an toàn cho Giang Khương.
Sau khi hoàn thành nghiên cứu một tháng, sẽ trao trả nắp đỉnh Tế Thế Đỉnh cho Thiên Y Viện.
Sau khi tin tức này vừa xuất hiện, nội viện liền yên lặng, không một ai dám phát biểu bất cứ ý kiến gì, nhưng lại có một con sóng ngầm mãnh liệt bên trong. Không dùng tính mạng của Giang Khương để trao đổi, chẳng qua chỉ là một nửa lượng máu trong người cùng với việc để Huyết tộc nghiên cứu một tháng, hơn nữa còn đảm bảo an toàn cho Giang Khương. Đối với Thiên Y Viện mà nói, đây tuyệt đối là có lời, hơn nữa cũng không tổn hại đến tôn nghiêm và kiêu ngạo của Thiên Y Viện.
Trong không khí hoàn toàn im lặng, tất cả mọi người đều biết, tình huống không hề yên tĩnh như ngoài mặt. Sự yên tĩnh này đại diện cho mạch nước ngầm đang dâng trào bên dưới. Mặc dù không người nào dám tỏ thái độ, nhưng chuyện liên quan đến Tế Thế Đỉnh, vẫn tùy thời có thể bộc phát.
Tất cả mọi người đều đang ngó chừng Hội Viện ủy, chờ hội Viện ủy tỏ thái độ.
Nhưng ngược lại không có mấy ai để ý thái độ của Giang Khương. Dẫu sao quyền chủ động trong chuyện này cũng là của hội Viện ủy. Để có thể lấy lại nắp Tế Thế Đỉnh, Giang Khương chịu chút hy sinh, dường như cũng không quá mức nghiêm trọng.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang trông chờ thái độ của hội Viện ủy, vẫn có người chú ý đến động tĩnh của Giang Khương. Bởi vì bọn họ không giống với những người khác, hiểu được cách làm người của Giang Khương, biết được chuyện này quyền chủ động là nằm trong tay hắn.
Cũng có người không biết chuyện này nhưng vẫn đang chờ
phản ứng của hắn.n đã từ chối trao đổi.
Giang Khương cưng chiều đưa cho Tiểu Bảo một cây kẹo mút lớn, vui vẻ ôm lấy Tiểu Bảo đang mặt mày hớn hở, hôn mạnh một cái.
Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu ở bên cạnh thấy hai cha con gần gũi liền nở nụ cười. Sau khi Giang Khương ôm Tiểu Bảo một hồi mới buông Tiểu Bảo xuống giao cho Phan Hiểu Hiểu, cười nói:
- Tiểu Bảo ngoan, đi tắm với dì Hiểu Hiểu nhé...
Tuyên Tử Nguyệt thấy Phan Hiểu Hiểu ôm Tiểu Bảo đi tắm thì nụ cười trên mặt mới dần thu lại, sau đó nhìn Giang Khương, lo lắng nói:
- Giang Khương... Hiện ở bên ngoài đang bàn nhau chuyện Huyết tộc!
Giang Khương khẽ mỉm cười một cái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tuyên Tử Nguyệt, lãnh đạm nói:
- Không cần lo lắng, để mặc họ nói, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta...
- Nhưng...
Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương thờ ơ như vậy thì
cũng thoáng yên tâm một chút. Cô cảm nhận hơi nóng nhè nhẹ từ đầu ngón tay trền lên gò má, khiến sắc mặt cô hơi đỏ lên ngại ngùng. Tuy cô ở bên cạnh Giang Khương đã lâu, hơn nữa cũng thỉnh thoảng có những cử chỉ thân mật nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng. Động tác thế này của Giang Khương vẫn khiến cô hơi căng thẳng, theo bản năng muốn đưa tay đẩy tay Giang Khương ra.
Nhưng cô nhìn thấy xung quanh không có ai nên chần chừ một lúc rồi để mặc cho ngón tay của Giang Khương di động trên gò má, mặt hơi đỏ lên chậm rãi nói:
- Nhưng nhiều người bàn luận như vậy, hơn nữa còn có cả vị Thiên y sư Chu Thế Dương kia...
Ngón tay cảm nhận được sự mịm màng truyền đến từ đầu ngón tay, nhìn gương mặt ửng hồng xinh đẹp cùng với tia lo lắng giữa hàng mi, trong lòng Giang Khương lập tức cảm thấy vui vẻ, không kìm được khế nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, nhìn cặp mắt như thu thủy kia, chậm rãi nói:
- Sau này không cần phải lo lắng những chuyện này. Trong Thiên Y viện, thậm chí là cả Trung Quốc này giờ không ai có thể làm gì được chúng ta, đã hiểu chưa?
- Ừm... em biết rồi...
Tuyên Tử Nguyệt nhìn cặp mắt ấm áp lộ ra tia tự tin và cưng chiều kia, hai gò má liền đỏ ửng trong lòng tràn đầy vui vẻ. Giang Khương như vậy mãi mãi là Giang Khương khiến người ta động lòng nhất.
Mặc dù có Ban giám sát áp chế nhưng dưới sự đổ dầu vào lửa của không ít người, làn sóng bàn luận trong viện càng ngày càng lớn. Và nguy cơ Thiên Y viện gặp phải thậm chí cũng bắt đầu được lan truyền rộng rãi giữa các y sư bình thường. Đối mặt với tình huống này, không ít y sư bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Cho tới giờ họ vẫn không biết Thiên Y viện đang phải đối mặt với nguy cơ nghiêm trọng như vậy. Đối với Thiên Y viện mà nói, chỉ cần có Tề Thế Đỉnh hoàn chỉnh, như vậy thì chủ Tề Thế Đỉnh có thể chọn lại. Chủ Tề Thế Đỉnh được chọn cho dù không có thiên phú xuất chúng được như Giang Khương nhưng một Luyện đan sư cao cấp chỉ cần có Tề Thế Đỉnh, nỗ lực rèn luyện thêm hai ba năm luôn có thể luyện ra được Đan dược siêu phẩm.
Suy nghĩ đó họ cảm thấy cũng không tệ. Ít nhất tính ra vì Thiên Y viện, một người hy sinh một chút cũng không phải không thể.
Dĩ nhiên, suy nghĩ như vậy hơn phân nữa là của những thành viên cấp bậc y sư khá lớn tuổi. còn những thành viên cấp bậc y sĩ trẻ tuổi hầu hết đều phản đối. Những thanh niên nhiệt huyết kia thật sự không cách nào chấp nhận vì vinh quang của Thiên Y viện mà phải cúi đầu trước Huyết tộc nước ngoài.
Có điều, những người tham gia bàn luận trên căn bản đều là y sư tam phẩm trở xuống, y sư nhị phẩm trở lên không ai lên tiếng. Những y sư cấp bậc này trên cơ bản đều nhìn thấu một vài vấn đề bên trong nên dĩ nhiên sẽ không tùy tiện nhúng tay vào.
- Chú Chu... xem ra lần này Giang Khương khó thoát tại kiếp rồi...
Với tình hình hiện nay chắc cho dù viện không đồng ý cũng không thể không cân nhắc ý kiến của mọi người!
Hồ Minh Vũ đắc ý nói với Chu Thế Dương:
- Chú Chu quả nhiên là thần cơ diệu toán!
Chu Thế Dương nghe những lời bội phục của Hồ Minh Vũ thì trên mặt lộ ra một tia đắc ý, sau đó dè đặt cười một tiếng, sau đó nói:
- Tạm thời vẫn chưa thể kết luận được gì, trước mắt chỉ là chút thanh thế, chưa quyết định được gì cả. Người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là Viện trưởng Từ. Có điều Viện trưởng Từ không thể nào dễ dàng cúi đầu. Ít nhất với điều kiện hiện tại Huyết tộc đưa ra, Hội đồng viện không thể nào đồng ý.
- Ơ? Vì sao vậy?
Hồ Minh Vũ thoáng sững sốt một chút, nghi ngờ nói.
Nói tới đây, Chu Thế Dương cũng không kìm được ngẩng đầu, kiêu ngạo nói:
- Thiên Y viện chúng là là niềm tự hào và là tấm chắn bảo vệ của Trung Quốc, sao có thể cúi đầu trước Huyết tộc? Giang Khương thân là thành viên Thiên Y viện, Thiên Y viện ta dù cho đối mặt với thời khắc sinh tử cũng sẽ không đưa người của mình vào tay Huyết tộc!
- Chỉ có vài người bên dưới mấy năm nay đã quen những ngày tháng tung hoành trong nước mới quên mất niềm vinh quang căn bản của Thiên Y viện ta, cho nên khí có người hữu tâm thúc đẩy mới đồng ý với suy nghĩ này...
Hồ Minh Vũ nghe thấy những lời này thì sững sốt một chút, nói:
- Vậy nếu là như vậy, rõ ràng là không thể, sao chú Chu còn thúc đẩy chuyện này?
- Cháu không hiểu đâu...
Chu Thế Dương đắc ý vuốt cằm mấy cái, lúc này mới phát hiện mình không có râu, hơi có chút lúng túng cười khan nói:
- Cái này gọi là tạo thế hiểu không? Cho dù cuối cùng Hội đồng viện đưa ra quyết định không trao đổi với Huyết tộc, nhưng bất kể như thế nào, nếu đối phương đưa ra điều kiện như vậy là vốn có thể lấy được nắp Tề Thế Đỉnh về, vậy mà viện lại không đổi về. Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ cần xảy ra chút vấn đề mọi người đều sẽ nhớ đến chuyện này...
- Cũng giống như vậy, hiện tại vẫn chưa biết vì sao Huyết tộc lại đồng ý dùng nắp Tề Thế Đỉnh đổi Giang Khương, cho dù là Giang Khương đã giết Bá tước Fini của Huyết tộc, nhưng Huyết tộc cũng không thể bỏ ra cái giá như vậy để đổi lấy Giang Khương. Điều này ít nhất nói rõ Giang Khương rất quan trọng với họ. Cho dù chúng ta không đáp ứng điều kiện của bọn họ, Huyết tộc cũng sẽ không dễ dàng buông tha...
- Cho nên, chuyện này cho dù không thành, Huyết tộc chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện khác. Có thể vẫn có dính líu đến Giang Khương. Đến lúc đó, nói không chừng chúng ta có thể hiểu rốt cuộc vì sao Huyết tộc lại coi trọng Giang Khương, nếu may mắn, hì hì...
Hồ Minh Vũ nghe Chu Thế Dương nói vậy cũng gật đầu liên tục, thầm khen quả nhiên gừng càng già càng cay. Chả trách năm đó chú Chu có thể đánh bại nhiều người như vậy để leo lên vị trí này.
Mà lúc này, cách đó vài vạn dặm, tại trụ sở chính của Nghị viện trưởng lão Huyết tộc, mấy nghị viên trưởng lão cùng với Chủ tịch nghị viện đại nhân đang tiến hành bàn bạc bí mật.
- Chủ tịch nghị viện đại nhân... căn cứ theo tình báo của chúng ta thì tin dùng nắp Tề Thế Đỉnh trao đổi Giang Khương sau khi truyền đến tầng quản lý cấp cao của Thiên Y viện Trung Quốc, phản ứng của Thiên Y viện Trung Quốc tương đối đặc biệt. Vốn căn cứ theo quan sát của chúng ta lúc đó, tầng quản lý cấp cao của Thiên Y viện Trung Quốc rất khó đồng ý chuyện này... Nhưng giờ trong nội bộ Thiên Y viện Trung Quốc dường như có hai luồng ý kiến trái chiều về chuyện này, cho nên tỷ lệ thành công của chuyện này dường như tăng lên không ít...
Hầu tước Ryan tóc vàng đẹp trai tay bưng ly thủy tinh chứa đầy máu tươi màu đỏ, mỉm cười nói:
- Tình hình lần này khiến tôi rất bất ngờ...
Chủ tịch nghị viện đại nhân tóc ngắn màu trắng nhẹ nhàng huy cây trượng ngắn trong tay, đôi mắt ưng lóe lên tia máu nhàn nhạt, lãnh đạm cười nói:
- Xem ra Thiên Y viện cũng không phải cái thùng sắt...
- Khà khà... Đối với chúng ta mà nói đây là một chuyện cực tốt. Nắp Tề Thế Đỉnh đối với chuyện tăng thực lực của Huyết tộc ta mà nói hoàn toàn không đáng nhắc tới... Nếu chuyện này thật sự có thể thành công, vậy thì chúng ta thật sự phải cảm tạ người đứng sau thúc đẩy chuyện này...
Một cô gái tóc đỏ xinh đẹp ngồi đối diện Hầu tước Ryan lúc này cười đắc ý, nói:
- Nếu đối phương có người ở trong tối thầm thúc đẩy chuyện này, vậy sao chúng ta không tranh thủ thời gian, nói như câu nói của đám Trung Quốc “rèn sắt khi còn nóng, tránh đêm dài lắm mộng” mới được...
- Được... Oliver, ngày mai anh lại liên lạc với Thiên Y viện Trung Quốc, thúc giục bọn họ, nếu bọn họ đồng ý, mau sớm tiến hành trao đổi...
Chủ tịch nghị viện đại nhân nhẹ nhàng gật đầu một cái, một lần nữa huy cái trượng ngắn trong tay, lãnh đạm nói.
Lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi ở cuối cùng hơi khom người, mỉm cười nói:
- Sẽ như ngài mong muốn, Chủ tịch nghị viện các hạ của tôi...
Trước những lời bàn luận càng ngày càng ồn ào trong viện, cuối cùng dưới sự triệu tập của Từ Khải Liễu, cuộc họp Hội đồng viện lại bắt đầu.
- Chúng ta tuyệt đối không thể dùng viên của chúng ta để trao đổi nắp Tề Thế Đỉnh với Huyết tộc... Đây chính là danh dự của Thiên Y viện, cho nên chúng ta quyết không thể làm như vậy...
Từ Khải Liễu chậm rãi quét nhìn mọi người một cái, trầm giọng nói.
Lưu Mộc Dương ở bên lúc này cũng vẻ mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói:
- Đúng, chuyện này Thiên Y viện ta tuyệt đối không thể nào đáp ứng, nếu không không chỉ vi phạm tôn chỉ của viện ta mà còn chà đạp lên danh dự và kiêu ngạo các vị tiền bối đã duy trì ngàn năm nay...
Trước phản ứng của hai người, những Thiên y sư còn lại đều đã chuẩn bị trước tâm lý. Họ nhìn nhau, đồng loạt gật đầu nói:
- Chúng tôi cũng nghĩ vậy...
- Được... Đã như vậy thì không cần phải bàn thêm nữa...
Từ Khải Liễu nhìn Liêu Long Căn bên cạnh, trầm giọng nói:
- Thiên y sư Liêu Long Căn, anh hãy đưa ra một thông báo, đồng thời tổ chức một Đại hội toàn viện, ôn lại quy tắc và danh dự của Thiên Y viện ta, để một vài người an nhàn quá bắt đầu hủ bại thật sự hiểu ra tôn chỉ và nền tảng viện ta đã lập từ ngàn năm nay nằm ở đâu...
Liêu Long Căn gật đầu một cái, trầm giọng nói:
- Vâng... đã rõ!
Hội đồng viện vừa thông qua quyết định thì đại hội toàn viện ngày hôm sau đã hoàn toàn áp chế làn sóng bàn luận đem Giang Khương đổi nắp Tề Thế Đỉnh xuống. Những y sư đã từng ủng hộ chuyện dùng Giang Khương đối nắp Tề Thế Đỉnh về trong đáy lòng thầm toát mồ hôi. Vốn họ nghĩ mấy thành viên Hội đồng viện sẽ ủng hộ chuyện này. Không ngờ, lần này Hội đồng viện lại nhanh chóng đưa ra quyết định và thể hiện sự phản đối rõ ràng kiên quyết đến vậy.
Lần này thì hay rồi, những người này trong lòng đều âm thầm hoảng hốt, hối hận không thôi, có lẽ trong lòng bọn họ chẳng qua chỉ đố kỵ với Giang Khương, cộng thêm chuyện này thật sự có lợi, bên trên dường như cũng ủng hộ lựa chọn như vậy nên mới thuận nước đẩy thuyền. Nhưng lần này chỉ e đã thật sự đắc tội với vị Giang Khương y sĩ kia rồi.
Còn bên phía Huyết tộc lúc này cũng nhận được tin Thiên Y việNhìn thông báo Thiên Y Viện đưa đến, ánh mắt Hầu tước Olivier lóe lên sự thâm độc, sau đó tiện tay cất bản thông báo đi, nhẹ thở ra một hơi, nói:
- Gửi cho Chủ tịch quốc hội đại nhân.
- Vâng, Hầu tước các hạ.
Một người thanh niên sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói:
- Tôi lập tức đi làm ngay.
Thấy thuộc hạ đã lui xuống, ánh mắt màu xám tro của Hầu tước Olivier lại lóe lên ý cười nhàn nhạt. Nếu Thiên Y Viện dễ dàng ứng phó như vậy thì cũng không phải là Thiên Y Viện đã ngăn cản được Huyết tộc ngàn năm của Hoa Hạ.
Nhưng hội trưởng lão tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Một mục tiêu có thể khiến cho vô số Huyết tộc cao cấp bị vây ở một cảnh giới rất nhiều năm được tấn cấp, hội trưởng lão đương nhiên sẽ không bỏ qua dễ dàng. Dù sao, đây cũng là nắp đỉnh của Tế Thế Đỉnh. Thiên Y Viện có cường ngạnh như thế nào cũng không thể một chút cũng không động tâm.
- Chu thúc thúc, hội Viện ủy đã cự tuyệt. Chẳng lẽ lần này chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua cho Giang Khương?
Hồ Minh Vũ rõ ràng là không cam tâm.
Chu Thế Dương lạnh lùng cười nói:
- Không thể nào. Tôi đã nói với cậu, Huyết tộc tuyệt đối không thể nào cứ như vậy mà bỏ qua. Minh Vũ, cậu còn quá trẻ, đối với phương diện này cũng không phải quá quen thuộc. Chờ sau này tuổi tác của cậu lớn thêm một chút, đến lúc đó cậu sẽ biết, chỉ cần lợi ích đủ để người ta động tâm, không ai có thể dễ dàng buông tha.
- Vâng, Chu thúc thúc.
Hồ Minh Vũ khiêm nhường đáp, ánh mắt lóe lên sự mong đợi và hưng phấn.
Bưng tách trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, nói:
- Giang Khương, con cứ yên tâm luyện đan, tận lực nghĩ biện pháp luyện ra đan dược siêu phẩm.
Nói đến đây, Từ Khải Liễu thoáng ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Dĩ nhiên, nếu nắp đỉnh không phải là nắp gốc của Tế Thế Đỉnh, con cũng đừng lo lắng quá độ. Liên quan đến chuyện nắp đỉnh, hội Viện ủy sẽ tận lực nghĩ biện pháp.
La Thiên Minh bên cạnh cũng nhẹ nhàng gật đầu:
- Giang Khương, con cứ cố gắng hết sức là được, cũng không cần quá mức bức bách mình. Dù sao vấn đề nắp đỉnh cũng không phải một mình con là có thể giải quyết. Cho dù có vấn đề, cũng là Viện trưởng và hội viện ủy giải quyết. Tôn nghiêm và kiêu ngạo của Thiên Y Viện chúng ta không bao giờ để cho người khác chà đạp, huống chi là thứ tà ma vực ngoại.
- Thiên Y Viện chúng ta tuyệt đối không vì một chút lợi ích nhỏ mà buông tha cho thành viên của mình.
Nhìn hai vị tiền bối ra sức trấn an mình, Giang Khương khế cười, gật đầu nói:
- Xin Viện trưởng và lão sư cứ yên tâm, con sẽ làm hết sức mình.
Nói đến đây, Giang Khương nhìn gương mặt mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn không che giấu được sự buồn bã của La Thiên Minh, liền cười một tiếng, nói:
- Lão sư, thầy đừng lo lắng. Số mệnh của con chỉ do một mình con nắm giữ. Không có bất kỳ ai có thể quyết định được.
Giang Khương vừa nói xong, sắc mặt của La lão liền cứng đờ, nhẹ nhàng nhìn sang Từ Khải Liễu bên cạnh, thấy bà cũng không có cái gì là không vui, liền nói:
- Được rồi, bất kể sau này có chuyện gì, cứ thương lượng với Viện trưởng và ta. Nội viện tuyệt đối sẽ không để con thua thiệt.
- Tất nhiên rồi ạ.
Giang Khương gật đầu.
Mấy ngày trôi qua, dưới tầm mắt chú ý của không ít người, Giang Khương vẫn không đến phòng luyện đan. Không chỉ là đan dược siêu phẩm, mà đan dược thượng phẩm, Giang Khương cũng không có lòng tin luyện chế nữa.
Nhưng lúc này cũng không ai nói gì. Hội Viện ủy vì Giang Khương mà đưa ra thông báo, thậm chí là triển khai đại hội toàn viện, tất nhiên sẽ không có ai trong tình huống này lại đi trêu chọc Giang Khương. Nhưng lén lút bàn tán là không thiếu được.
Đối với mấy lời bàn tán này, Giang Khương xem như không thấy, tiếp tục ở cùng với Tiểu Bảo và hai cô gái, mỗi ngày đi lang thang trong viện, khiến cho các y sĩ, y sư khác phải lé mắt không ít.
- Giang Khương một chút cũng không thấy lo lắng nhỉ?
- Ừ, người ta có hội Viện ủy che chở, cần chi phải lo lắng. Dù sao bây giờ cũng đã là luyện đan sư cao cấp, hơn nữa không có nắp Tế Thế Đỉnh, luyện không ra đan dược siêu phẩm cũng là chuyện bình thường.
- Dĩ nhiên, ai cũng không thể bắt chẹt được hắn. Đổi lại là tôi, tôi cũng không lo lắng. Hahah...
- Đúng vậy, nếu không, Giang Khương hắn có thể nhàn nhã như vậy sao?
Giang Khương đối với mấy lời nói nhàn rỗi này không thèm để ý, nhưng La Thiên Minh thì lại lo lắng vô cùng. Tuy nói những thứ đó cũng không thể quyết định được cái gì, nhưng nếu cứ kéo dài mãi, đối với Giang Khương cũng bất lợi vô cùng.
Tuy nhiên, ông lại không cách nào thay đổi được. Trừ phi Giang Khương có thể luyện ra được đan dược siêu phẩm, nếu không, bất kể hắn cố gắng như thế nào, lời ra tiếng vào vẫn không thiếu được.
Thời gian từng ngày một trôi qua, Thiên Y Viện lại xuất hiện một tin đồn.
Mặc dù Hội Viện ủy đã từ chối yêu cầu của Huyết tộc, nhưng Huyết tộc dường như vẫn không chịu bỏ qua, một lần nữa đưa ra đề nghị mới.
Lần này bọn họ nhượng bộ cũng không ít. Yêu cầu của bọn họ là một nửa lượng máu trong cơ thể Giang Khương, để Huyết tộc nghiên cứu một tháng, và Huyết tộc vẫn đảm bảo phương diện an toàn cho Giang Khương.
Sau khi hoàn thành nghiên cứu một tháng, sẽ trao trả nắp đỉnh Tế Thế Đỉnh cho Thiên Y Viện.
Sau khi tin tức này vừa xuất hiện, nội viện liền yên lặng, không một ai dám phát biểu bất cứ ý kiến gì, nhưng lại có một con sóng ngầm mãnh liệt bên trong. Không dùng tính mạng của Giang Khương để trao đổi, chẳng qua chỉ là một nửa lượng máu trong người cùng với việc để Huyết tộc nghiên cứu một tháng, hơn nữa còn đảm bảo an toàn cho Giang Khương. Đối với Thiên Y Viện mà nói, đây tuyệt đối là có lời, hơn nữa cũng không tổn hại đến tôn nghiêm và kiêu ngạo của Thiên Y Viện.
Trong không khí hoàn toàn im lặng, tất cả mọi người đều biết, tình huống không hề yên tĩnh như ngoài mặt. Sự yên tĩnh này đại diện cho mạch nước ngầm đang dâng trào bên dưới. Mặc dù không người nào dám tỏ thái độ, nhưng chuyện liên quan đến Tế Thế Đỉnh, vẫn tùy thời có thể bộc phát.
Tất cả mọi người đều đang ngó chừng Hội Viện ủy, chờ hội Viện ủy tỏ thái độ.
Nhưng ngược lại không có mấy ai để ý thái độ của Giang Khương. Dẫu sao quyền chủ động trong chuyện này cũng là của hội Viện ủy. Để có thể lấy lại nắp Tế Thế Đỉnh, Giang Khương chịu chút hy sinh, dường như cũng không quá mức nghiêm trọng.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang trông chờ thái độ của hội Viện ủy, vẫn có người chú ý đến động tĩnh của Giang Khương. Bởi vì bọn họ không giống với những người khác, hiểu được cách làm người của Giang Khương, biết được chuyện này quyền chủ động là nằm trong tay hắn.
Cũng có người không biết chuyện này nhưng vẫn đang chờ
phản ứng của hắn.n đã từ chối trao đổi.
Danh sách chương