- Bất kỳ một thành viên nào của Thiên Y viện, một khi trở thành Luyện đan sư cao cấp thì tự động sẽ trở thành Phó trưởng ban của ban Luyện đan chúng tôi...
Luyện đan sư cao cấp Lý Minh Bưu lãnh đạm nói. Ông nhìn về phía gương mặt đầy tức giận của Chu Thế Dương, nói:
- Đây chính là thông lệ của Thiên Y viện cũng như ban Luyện đan chúng tôi... Chẳng lẽ Thiên y sư Chu Thế Dương đã quên rồi sao?
- A...
Lý Minh Bưu vừa nói ra câu này, sắc mặt Chu Thế Dương cứng đờ. Trong trí nhớ của lão hình như cũng có thông lệ này. Có điều mười mấy năm qua không có ai tấn cấp Luyện đan sư cao cấp cho nên lão đã quên mất.
Lúc này nhiều thành viên của Hội đồng viện bên cạnh vẻ mặt đều bừng tỉnh. Đúng rồi... trong viện đúng là có thông lệ như vậy, có điều mọi người không nhớ ra mà thôi. Hơn nữa lúc Giang Khương tấn cấp Luyện đan sư cao cấp, dẫu sao Giang Khương tuổi cũng còn nhỏ, cho nên ban Luyện đan không ai lên tiếng thì cũng chẳng ai nhắc tới.
Giờ vừa nhắc, dĩ nhiên mọi người đều nhớ ra...
Có mấy vị Luyện đan sư cao cấp của ban Luyện đan ủng hộ Giang Khương thì chẳng ai còn có thể dùng chuyện này chỉ trích Giang Khương được nữa. Chuyện luyện đan, không ai có quyền uy bằng mấy vị Luyện đan sư cao cấp của ban Luyện đan. Có được sự thừa nhận của các vị Luyện đan sư cao cấp này, cho dù là Chu Thế Dương cũng chẳng làm gì được.
Chu Thế Dương cắn răng, không cam lòng lạnh lùng nói:
- Được... Coi như đây là chuyện trong ban Luyện đan các anh, nhưng Giang Khương tùy tiện lãng phí nguyên liệu linh dược như vậy cũng tuyệt đối không được. Linh dược siêu phẩm vốn lượng hàng tồn không nhiều, giờ lãng phí như vậy, chẳng lẽ các anh muốn đoạn tuyệt gốc rễ Thiên Y viện ta sao?
- Giang Khương thân là chủ Tề Thế Đỉnh, càng là gốc rễ của viện ta. Nếu như cậu ấy không thể luyện chế được đan dược thì những linh dược siêu phẩm ấy cứ cất đấy thì được lợi ích gì?
Nếu ban Luyện đan đã quyết định toàn lực ủng hộ Giang Khương, Lý Minh Bưu dĩ nhiên không hề kiêng kỵ gì Chu Thế Dương, lãnh đạm nói.
Chu Thế Dương không ngờ Lý Minh Bưu này lại ủng hộ Giang Khương như vậy, thậm chí còn đối kháng ngay trước mặt mình nên sắc mặt lão vô cùng khó coi. Lão lạnh giọng nói:
- Nhưng tình hình của Giang Khương tôi vẫn cảm thấy cậu ta không thích hợp luyện chế Đan dược siêu phẩm. Rõ ràng làm như vậy là đang lãng phí linh dược tích trữ của viện ta. Nếu cứ tùy tiện phung phí như vậy thì chỉ e sau này sẽ chẳng còn dược đâu để luyện!
Nói tới đây, Chu Thế Dương trợn mắt nhìn Lý Minh Bưu, hừ một tiếng nói:
- Nếu dẫn đến tình huống như vậy, ban Luyện đan các anh phải gánh hoàn toàn trách nhiệm!
- Chuyện đó là dĩ nhiên...
Chân mày của Lưu Thiên Phúc bên cạnh lúc này cũng nhẹ nhàng nhướn lên, trầm giọng lên tiếng nói:
- Giang Khương là chủ Tề Thế Đỉnh, hơn phân nửa vận mệnh của viện ta đều nằm trong tay cậu ấy. Giờ nếu đã không thể nào lấy lại được nắp đỉnh vậy thì chỉ có thể đánh cược một phen, và cũng chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng vào cậu ấy. Ban Luyện đan chúng tôi cho rằng Giang Khương có đầy đủ tư cách gánh vác trách nhiệm này...
- Tình hình trước mắt của viện mọi người đều biết là không lạc quan lắm. Cho dù cuối cùng không thành công thì ít nhất chúng ta cũng đã từng thử...
Khuôn mặt Lưu Thiên Phúc vô cùng kiên nghị. Từ sau khi nghe Luyện đan sư Vu Phượng Minh tán dương Giang Khương, rồi đó lại cùng nói chuyện với Giang Khương mọi người đã âm thầm quan sát Giang Khương, trên dưới ban Luyện đan đã thống nhất ý kiến như vậy. Lúc này, Chu Thế Dương làm khó ban Luyện đan, dĩ nhiên Lưu Thiên Phúc sẽ không để mặc cho một mình Lý Minh Bưu chống đỡ. Dù đối phương có là Thiên y sư thì ban Luyện đan cũng chẳng cần phải nhìn sắc mặt đối phương. Áp lực cũng không nặng nề lắm.
Chu Thế Dương thấy Lưu Thiên Phúc cũng bước ra đối chọi mình, sắc mặt lão càng thêm khó coi, hai lỗ mũi thở hổn hển hai cái, lạnh giọng nói:
- Nếu Giang Khương không được, vậy thì chúng ta đổi chủ đỉnh là được. Chẳng lẽ vận mệnh Thiên Y viện chúng ta cứ phải giao cho một thằng nhãi miệng còn hôi sữa như vậy sao?
Chu Thế Dương vừa nói vậy, ánh mắt mọi người lại giật giật, liếc nhìn Chu Thế Dương với sắc mặt cổ quái.
Lý Minh Bưu dĩ nhiên biết dự định của Chu Thế Dương.
Ông lập tức hừ giọng nói:
- Nếu như có người muốn cái vị trí chủ Tề Thế Đỉnh của Giang Khương thì cũng được thôi.. Chỉ cần người đó có tỷ lệ luyện thành công Đan dược thượng phẩm như Giang Khương, vậy thì ban Luyện đan chúng tôi sẽ không phản đối chuyện này nữa!
Lý Minh Bưu nói vậy, sắc mặt Chu Thế Dương đỏ lên. Ý tứ trong câu này rõ ràng đang đánh thẳng vào mặt lão. Nhưng lão lại chẳng thể nào phản bác được. Tuy trước khi Tề Thế Đỉnh có chủ thì năng lực của lão là có tư cách tiếp nhận vị trí chủ Tề Thế Đỉnh kia nhất, nhưng bây giờ thì lão thật sự không thể nói được gì. Tỷ lệ luyện thành công Đan dược thượng phẩm của Giang Khương trên 90%, có ai có thể so sánh được chứ.
Từ Khải Liễu thấy Chu Thế Dương không lên tiếng nữa thì dường như không hề bất ngờ trước kết quả này, bà bình tĩnh nhìn mọi người, nói:
- Được rồi... Nếu ban Luyện đan đã xác nhận hành động luyện đan của Giang Khương không có vấn đề gì vậy thì chuyện này không cần bàn tiếp nữa. Mọi người có ý kiến gì khác không?
Mọi người nhìn Chu Thế Dương sắc mặt tái xanh một cái, sau đó chậm rãi lắc đầu...
- Được rồi, nếu không còn ý kiến gì khác, vậy thì tan học thôi...
Từ Khải Liễu vừa tuyên bố xong, mọi người lần lượt đứng dậy rời đi, chỉ còn lại Chu Thế Dương mặt mày xanh mét ngồi đó nhìn theo bóng lưng biến mất của mọi người, cắn răng nghiến lợi lạnh giọng nói:
- Được... Các người cứ chờ đó, hừ...
Tin tức trong cuộc họp Hội đồng viện, ban Luyện đan toàn lực ủng hộ Giang Khương, trực tiếp đối kháng với Thiên y sư Chu Thế Dương nhanh chóng truyền ra theo các kênh riêng, lúc này mọi người mới biết được tin Giang Khương luyện chế Đan dược siêu phẩm thất bại.
Trong viện lúc này bắt đầu có rất nhiều lời bàn luận, có một vài người thì ghen tỵ với Giang Khương, cho rằng Giang Khương đúng là đang lãng phí linh dược của viện. Còn hầu hết mọi người vẫn cho rằng, Giang Khương luyện đan như vậy là bình thường. Dù sao những Luyện đan sư cao cấp của ban Luyện đan cũng đã ủng hộ Giang Khương, điều đó nói rõ mọi vấn đề. Hơn nữa mọi người đều biết Thiên y sư Chu Thế Dương đã từng bị Giang Khương đánh. Cho nên rất có khả năng lần này lão đang dùng việc công để báo thù riêng.
Có điều, cho dù bàn luận thế nào thì áp lực Giang Khương đang chịu cũng tương đối lớn, ít nhất bọn La lão y sư La Thiên Minh đều nghĩ vậy.
- Giang Khương... Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, có ban Luyện đan chúng ta toàn lực ủng hộ cậu. Hơn nữa bên phía Viện trưởng cũng đều đứng về phía cậu. Cậu không cần lo lắng, an tâm nghĩ cách giải quyết chuyện luyện đan là được.
Lý Minh Bưu đích thân đến tận cửa trấn an Giang Khương.
Giang Khương khẽ cười một tiếng. Hắn không hề bất ngờ trước hành động của Chu Thế Dương. Có điều ban Luyện đan ủng hộ và bảo vệ hắn như vậy khiến hắn rất cảm động.
- Yên tâm... Trưởng ban Lý, tôi sẽ cố gắng hết sức!
- Vậy thì tốt. Cậu cũng không cần áp lực quá, chuyện này cứ từ từ. Nếu muốn luyện loại đan nào cứ luyện, không cần kiêng kỵ gì cả!
Lý Minh Bưu nhìn vẻ mặt đầy bình tĩnh của Lý Minh Bưu cũng cảm thấy an tâm, sau đó liền quay trở về ban Luyện đan.
Hai ngày tiếp theo, Giang Khương không đến Phòng luyện đan để luyện đan mà phần lớn thời gian đều dẫn Tiểu Bảo và hai cô gái xinh đẹp đi lang thang khắp nơi trong viện, thỉnh thoảng còn đi dạo loanh quanh Kim Lăng gì đó. Điều này khiến không ít người đều phải liếc mắt nhìn và bội phục tâm tính của Giang Khương.
Đồng chí Thiên y sư Chu Thế Dương nhìn cuộc sống nhàn nhã của Giang Khương thì hận ngứa răng nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể hung hăng nói:
- Thằng nhóc, tao muốn xem thử mày có thể đắc ý được bao lâu!
Là Thiên y sư, năng lượng của đồng chí Chu Thế Dương vẫn khá lớn, hơn nữa năng lượng tinh thần cũng tương đối mạnh mẽ. Dưới lời nguyền rủa của lão, cuối cùng cũng có một tin tức từ nước ngoài truyền tới.
- Cái gì? Huyết tộc bằng lòng trả lại nắp Tề Thế Đỉnh?
Lúc tin này truyền đến, tầng quản lý cấp cao của Thiên Y viện còn chưa kịp có phản ứng thì nó đã được lan truyền khắp Thiên Y viện rồi.
- Có chuyện gì vậy? Sao tin tức này lại được truyền ra ngoài?
Thiên y sư Từ Khải Liễu rất hiếm khi nổi trận lôi đình. Bà ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt rét lạnh nhìn Lưu Mộc Dương phía đối diện, nói.
Lưu Mộc Dương cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Số người biết tin này không nhiều, chỉ có thành viên Hội đồng viện cùng với vài y sư nhị phẩm... Nhưng giờ tin này lại được truyền ra, chỉ sợ là...
Từ Khải Liễu nhìn vẻ cười khổ của Lưu Mộc Dương thì hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng hơi dịu bớt cơn tức giận trong lòng. Dĩ nhiên bà cũng biết, người dám tùy tiện truyền tin này ra ngoài trừ Lưu Mộc Dương e là không còn ai khác.
Bà chỉ đành thở dài, nói:
- Huyết tộc muốn dùng Giang Khương để đổi nắp Tề Thế Đỉnh... Chuyện như vậy, sao chúng ta có thể đồng ý được?
Lưu Mộc Dương cười khổ một tiếng, nói:
- Đúng, dĩ nhiên chúng ta không thể nào đồng ý. Nhưng hiện tại hắn đã cố ý truyền tin này ra, hơn nữa còn giật dây không ít người đổ thêm dầu vào lửa. Lần này phiền phức không nhỏ đâu...
- Bây giờ mọi người đều biết, trước mắt không thể luyện chế được Đan dược siêu phẩm, nguyên nhân chủ yếu là do nắp Tề Thế Đỉnh bị thiếu... Chỉ cần đổi được nắp Tề Thế Đỉnh về, như vậy Đan dược siêu phẩm sẽ nhanh chóng luyện chế được... Với cái danh như vậy, chỉ e là không ít người sẽ bị hắn thúc đẩy và ảnh hưởng...
Sắc mặt Từ Khải Liễu khó coi gật đầu một cái, nói:
- Bất kể như thế nào, trước hết Ban giám sát của anh cũng phải áp chế toàn bộ tin tức này lại, còn chuyện xử lý, chúng ta sẽ từ từ tiến hành...
- Được, chuyện này tất nhiên tôi sẽ xử lý thỏa đáng, nhưng không thể nào áp chế hoàn toàn đâu, dù sao thì miệng người cũng đáng sợ lắm...
Lưu Mộc Dương nhắc nhở.
- Dùng một mình Giang Khương đổi lấy Trấn Viện chi bảo của Thiên Y viện ta, đồng thời xóa bỏ được nguy hiểm trăm năm, xây dựng lại vinh quang cho Thiên Y viện ta, tôi cảm thấy chuyện này cũng được. Không phải Giang Khương tự nhận là vì lợi ích của viện nhất mà? Vào giây phút này, hắn dĩ nhiên phải đứng ra rồi...
Một y sư trung niên đứng đó lớn tiếng nói:
- Hy sinh một mình, trên dưới viện ta chắc chắn sẽ khắc ghi tên hắn...
Một vị y sư trẻ lúc này tức giận nói:
Không được... Đường đường Thiên Y viện ta sao có thể khuất phục tà ma ngoại đạo này, nếu Thiên Y viện phải dùng tánh mạng của thành viên viện mình để trao đổi nắp Tề Thế Đỉnh với tà ma ngoại đạo nước ngoài, vậy thì Thiên Y viện còn mặt mũi nào tồn tại ở thế gian?
Các thành viên cấp bậc y sư của Thiên Y viện chia làm hai phái bắt đầu lén lút bàn luận và tranh luận chuyện này, tạo lên một con sóng lớn...
Luyện đan sư cao cấp Lý Minh Bưu lãnh đạm nói. Ông nhìn về phía gương mặt đầy tức giận của Chu Thế Dương, nói:
- Đây chính là thông lệ của Thiên Y viện cũng như ban Luyện đan chúng tôi... Chẳng lẽ Thiên y sư Chu Thế Dương đã quên rồi sao?
- A...
Lý Minh Bưu vừa nói ra câu này, sắc mặt Chu Thế Dương cứng đờ. Trong trí nhớ của lão hình như cũng có thông lệ này. Có điều mười mấy năm qua không có ai tấn cấp Luyện đan sư cao cấp cho nên lão đã quên mất.
Lúc này nhiều thành viên của Hội đồng viện bên cạnh vẻ mặt đều bừng tỉnh. Đúng rồi... trong viện đúng là có thông lệ như vậy, có điều mọi người không nhớ ra mà thôi. Hơn nữa lúc Giang Khương tấn cấp Luyện đan sư cao cấp, dẫu sao Giang Khương tuổi cũng còn nhỏ, cho nên ban Luyện đan không ai lên tiếng thì cũng chẳng ai nhắc tới.
Giờ vừa nhắc, dĩ nhiên mọi người đều nhớ ra...
Có mấy vị Luyện đan sư cao cấp của ban Luyện đan ủng hộ Giang Khương thì chẳng ai còn có thể dùng chuyện này chỉ trích Giang Khương được nữa. Chuyện luyện đan, không ai có quyền uy bằng mấy vị Luyện đan sư cao cấp của ban Luyện đan. Có được sự thừa nhận của các vị Luyện đan sư cao cấp này, cho dù là Chu Thế Dương cũng chẳng làm gì được.
Chu Thế Dương cắn răng, không cam lòng lạnh lùng nói:
- Được... Coi như đây là chuyện trong ban Luyện đan các anh, nhưng Giang Khương tùy tiện lãng phí nguyên liệu linh dược như vậy cũng tuyệt đối không được. Linh dược siêu phẩm vốn lượng hàng tồn không nhiều, giờ lãng phí như vậy, chẳng lẽ các anh muốn đoạn tuyệt gốc rễ Thiên Y viện ta sao?
- Giang Khương thân là chủ Tề Thế Đỉnh, càng là gốc rễ của viện ta. Nếu như cậu ấy không thể luyện chế được đan dược thì những linh dược siêu phẩm ấy cứ cất đấy thì được lợi ích gì?
Nếu ban Luyện đan đã quyết định toàn lực ủng hộ Giang Khương, Lý Minh Bưu dĩ nhiên không hề kiêng kỵ gì Chu Thế Dương, lãnh đạm nói.
Chu Thế Dương không ngờ Lý Minh Bưu này lại ủng hộ Giang Khương như vậy, thậm chí còn đối kháng ngay trước mặt mình nên sắc mặt lão vô cùng khó coi. Lão lạnh giọng nói:
- Nhưng tình hình của Giang Khương tôi vẫn cảm thấy cậu ta không thích hợp luyện chế Đan dược siêu phẩm. Rõ ràng làm như vậy là đang lãng phí linh dược tích trữ của viện ta. Nếu cứ tùy tiện phung phí như vậy thì chỉ e sau này sẽ chẳng còn dược đâu để luyện!
Nói tới đây, Chu Thế Dương trợn mắt nhìn Lý Minh Bưu, hừ một tiếng nói:
- Nếu dẫn đến tình huống như vậy, ban Luyện đan các anh phải gánh hoàn toàn trách nhiệm!
- Chuyện đó là dĩ nhiên...
Chân mày của Lưu Thiên Phúc bên cạnh lúc này cũng nhẹ nhàng nhướn lên, trầm giọng lên tiếng nói:
- Giang Khương là chủ Tề Thế Đỉnh, hơn phân nửa vận mệnh của viện ta đều nằm trong tay cậu ấy. Giờ nếu đã không thể nào lấy lại được nắp đỉnh vậy thì chỉ có thể đánh cược một phen, và cũng chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng vào cậu ấy. Ban Luyện đan chúng tôi cho rằng Giang Khương có đầy đủ tư cách gánh vác trách nhiệm này...
- Tình hình trước mắt của viện mọi người đều biết là không lạc quan lắm. Cho dù cuối cùng không thành công thì ít nhất chúng ta cũng đã từng thử...
Khuôn mặt Lưu Thiên Phúc vô cùng kiên nghị. Từ sau khi nghe Luyện đan sư Vu Phượng Minh tán dương Giang Khương, rồi đó lại cùng nói chuyện với Giang Khương mọi người đã âm thầm quan sát Giang Khương, trên dưới ban Luyện đan đã thống nhất ý kiến như vậy. Lúc này, Chu Thế Dương làm khó ban Luyện đan, dĩ nhiên Lưu Thiên Phúc sẽ không để mặc cho một mình Lý Minh Bưu chống đỡ. Dù đối phương có là Thiên y sư thì ban Luyện đan cũng chẳng cần phải nhìn sắc mặt đối phương. Áp lực cũng không nặng nề lắm.
Chu Thế Dương thấy Lưu Thiên Phúc cũng bước ra đối chọi mình, sắc mặt lão càng thêm khó coi, hai lỗ mũi thở hổn hển hai cái, lạnh giọng nói:
- Nếu Giang Khương không được, vậy thì chúng ta đổi chủ đỉnh là được. Chẳng lẽ vận mệnh Thiên Y viện chúng ta cứ phải giao cho một thằng nhãi miệng còn hôi sữa như vậy sao?
Chu Thế Dương vừa nói vậy, ánh mắt mọi người lại giật giật, liếc nhìn Chu Thế Dương với sắc mặt cổ quái.
Lý Minh Bưu dĩ nhiên biết dự định của Chu Thế Dương.
Ông lập tức hừ giọng nói:
- Nếu như có người muốn cái vị trí chủ Tề Thế Đỉnh của Giang Khương thì cũng được thôi.. Chỉ cần người đó có tỷ lệ luyện thành công Đan dược thượng phẩm như Giang Khương, vậy thì ban Luyện đan chúng tôi sẽ không phản đối chuyện này nữa!
Lý Minh Bưu nói vậy, sắc mặt Chu Thế Dương đỏ lên. Ý tứ trong câu này rõ ràng đang đánh thẳng vào mặt lão. Nhưng lão lại chẳng thể nào phản bác được. Tuy trước khi Tề Thế Đỉnh có chủ thì năng lực của lão là có tư cách tiếp nhận vị trí chủ Tề Thế Đỉnh kia nhất, nhưng bây giờ thì lão thật sự không thể nói được gì. Tỷ lệ luyện thành công Đan dược thượng phẩm của Giang Khương trên 90%, có ai có thể so sánh được chứ.
Từ Khải Liễu thấy Chu Thế Dương không lên tiếng nữa thì dường như không hề bất ngờ trước kết quả này, bà bình tĩnh nhìn mọi người, nói:
- Được rồi... Nếu ban Luyện đan đã xác nhận hành động luyện đan của Giang Khương không có vấn đề gì vậy thì chuyện này không cần bàn tiếp nữa. Mọi người có ý kiến gì khác không?
Mọi người nhìn Chu Thế Dương sắc mặt tái xanh một cái, sau đó chậm rãi lắc đầu...
- Được rồi, nếu không còn ý kiến gì khác, vậy thì tan học thôi...
Từ Khải Liễu vừa tuyên bố xong, mọi người lần lượt đứng dậy rời đi, chỉ còn lại Chu Thế Dương mặt mày xanh mét ngồi đó nhìn theo bóng lưng biến mất của mọi người, cắn răng nghiến lợi lạnh giọng nói:
- Được... Các người cứ chờ đó, hừ...
Tin tức trong cuộc họp Hội đồng viện, ban Luyện đan toàn lực ủng hộ Giang Khương, trực tiếp đối kháng với Thiên y sư Chu Thế Dương nhanh chóng truyền ra theo các kênh riêng, lúc này mọi người mới biết được tin Giang Khương luyện chế Đan dược siêu phẩm thất bại.
Trong viện lúc này bắt đầu có rất nhiều lời bàn luận, có một vài người thì ghen tỵ với Giang Khương, cho rằng Giang Khương đúng là đang lãng phí linh dược của viện. Còn hầu hết mọi người vẫn cho rằng, Giang Khương luyện đan như vậy là bình thường. Dù sao những Luyện đan sư cao cấp của ban Luyện đan cũng đã ủng hộ Giang Khương, điều đó nói rõ mọi vấn đề. Hơn nữa mọi người đều biết Thiên y sư Chu Thế Dương đã từng bị Giang Khương đánh. Cho nên rất có khả năng lần này lão đang dùng việc công để báo thù riêng.
Có điều, cho dù bàn luận thế nào thì áp lực Giang Khương đang chịu cũng tương đối lớn, ít nhất bọn La lão y sư La Thiên Minh đều nghĩ vậy.
- Giang Khương... Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, có ban Luyện đan chúng ta toàn lực ủng hộ cậu. Hơn nữa bên phía Viện trưởng cũng đều đứng về phía cậu. Cậu không cần lo lắng, an tâm nghĩ cách giải quyết chuyện luyện đan là được.
Lý Minh Bưu đích thân đến tận cửa trấn an Giang Khương.
Giang Khương khẽ cười một tiếng. Hắn không hề bất ngờ trước hành động của Chu Thế Dương. Có điều ban Luyện đan ủng hộ và bảo vệ hắn như vậy khiến hắn rất cảm động.
- Yên tâm... Trưởng ban Lý, tôi sẽ cố gắng hết sức!
- Vậy thì tốt. Cậu cũng không cần áp lực quá, chuyện này cứ từ từ. Nếu muốn luyện loại đan nào cứ luyện, không cần kiêng kỵ gì cả!
Lý Minh Bưu nhìn vẻ mặt đầy bình tĩnh của Lý Minh Bưu cũng cảm thấy an tâm, sau đó liền quay trở về ban Luyện đan.
Hai ngày tiếp theo, Giang Khương không đến Phòng luyện đan để luyện đan mà phần lớn thời gian đều dẫn Tiểu Bảo và hai cô gái xinh đẹp đi lang thang khắp nơi trong viện, thỉnh thoảng còn đi dạo loanh quanh Kim Lăng gì đó. Điều này khiến không ít người đều phải liếc mắt nhìn và bội phục tâm tính của Giang Khương.
Đồng chí Thiên y sư Chu Thế Dương nhìn cuộc sống nhàn nhã của Giang Khương thì hận ngứa răng nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể hung hăng nói:
- Thằng nhóc, tao muốn xem thử mày có thể đắc ý được bao lâu!
Là Thiên y sư, năng lượng của đồng chí Chu Thế Dương vẫn khá lớn, hơn nữa năng lượng tinh thần cũng tương đối mạnh mẽ. Dưới lời nguyền rủa của lão, cuối cùng cũng có một tin tức từ nước ngoài truyền tới.
- Cái gì? Huyết tộc bằng lòng trả lại nắp Tề Thế Đỉnh?
Lúc tin này truyền đến, tầng quản lý cấp cao của Thiên Y viện còn chưa kịp có phản ứng thì nó đã được lan truyền khắp Thiên Y viện rồi.
- Có chuyện gì vậy? Sao tin tức này lại được truyền ra ngoài?
Thiên y sư Từ Khải Liễu rất hiếm khi nổi trận lôi đình. Bà ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt rét lạnh nhìn Lưu Mộc Dương phía đối diện, nói.
Lưu Mộc Dương cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Số người biết tin này không nhiều, chỉ có thành viên Hội đồng viện cùng với vài y sư nhị phẩm... Nhưng giờ tin này lại được truyền ra, chỉ sợ là...
Từ Khải Liễu nhìn vẻ cười khổ của Lưu Mộc Dương thì hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng hơi dịu bớt cơn tức giận trong lòng. Dĩ nhiên bà cũng biết, người dám tùy tiện truyền tin này ra ngoài trừ Lưu Mộc Dương e là không còn ai khác.
Bà chỉ đành thở dài, nói:
- Huyết tộc muốn dùng Giang Khương để đổi nắp Tề Thế Đỉnh... Chuyện như vậy, sao chúng ta có thể đồng ý được?
Lưu Mộc Dương cười khổ một tiếng, nói:
- Đúng, dĩ nhiên chúng ta không thể nào đồng ý. Nhưng hiện tại hắn đã cố ý truyền tin này ra, hơn nữa còn giật dây không ít người đổ thêm dầu vào lửa. Lần này phiền phức không nhỏ đâu...
- Bây giờ mọi người đều biết, trước mắt không thể luyện chế được Đan dược siêu phẩm, nguyên nhân chủ yếu là do nắp Tề Thế Đỉnh bị thiếu... Chỉ cần đổi được nắp Tề Thế Đỉnh về, như vậy Đan dược siêu phẩm sẽ nhanh chóng luyện chế được... Với cái danh như vậy, chỉ e là không ít người sẽ bị hắn thúc đẩy và ảnh hưởng...
Sắc mặt Từ Khải Liễu khó coi gật đầu một cái, nói:
- Bất kể như thế nào, trước hết Ban giám sát của anh cũng phải áp chế toàn bộ tin tức này lại, còn chuyện xử lý, chúng ta sẽ từ từ tiến hành...
- Được, chuyện này tất nhiên tôi sẽ xử lý thỏa đáng, nhưng không thể nào áp chế hoàn toàn đâu, dù sao thì miệng người cũng đáng sợ lắm...
Lưu Mộc Dương nhắc nhở.
- Dùng một mình Giang Khương đổi lấy Trấn Viện chi bảo của Thiên Y viện ta, đồng thời xóa bỏ được nguy hiểm trăm năm, xây dựng lại vinh quang cho Thiên Y viện ta, tôi cảm thấy chuyện này cũng được. Không phải Giang Khương tự nhận là vì lợi ích của viện nhất mà? Vào giây phút này, hắn dĩ nhiên phải đứng ra rồi...
Một y sư trung niên đứng đó lớn tiếng nói:
- Hy sinh một mình, trên dưới viện ta chắc chắn sẽ khắc ghi tên hắn...
Một vị y sư trẻ lúc này tức giận nói:
Không được... Đường đường Thiên Y viện ta sao có thể khuất phục tà ma ngoại đạo này, nếu Thiên Y viện phải dùng tánh mạng của thành viên viện mình để trao đổi nắp Tề Thế Đỉnh với tà ma ngoại đạo nước ngoài, vậy thì Thiên Y viện còn mặt mũi nào tồn tại ở thế gian?
Các thành viên cấp bậc y sư của Thiên Y viện chia làm hai phái bắt đầu lén lút bàn luận và tranh luận chuyện này, tạo lên một con sóng lớn...
Danh sách chương