Tạch tạch tạch. Súng trong tay Giang Khương càn quét hai bên, bắn ngã đám cảnh vệ có vũ trang đang xông đến.
Sau đó lăn mình về phía trước, giơ tay quét đạn qua một lần nữa, bắn ngã hai cảnh vệ đang ôm súng chạy đến.
Nghe súng truyền đến thanh âm không còn đạn, Giang Khương vứt hai cây súng xuống, sau đó đưa chân hất một cái, cầm lấy hai cây súng khác.
- Giang Khương?
Sau khi bắn ngã hai cảnh vệ, Giang Khương liền nghe bên tai truyền đến một thanh âm oán độc.
Giang Khương cau mày, gương mặt toát lên vẻ kinh ngạc, sau đó thuận mắt nhìn lại, liền nhìn thấy một thân ảnh cao gầy quen thuộc.
- Ngô tiên sinh…
Khóe miệng Giang Khương vểnh lên, ánh mắt lóe lên một tia rét lạnh, mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp.
- Đúng vậy, đã lâu không gặp.
Ngô tiên sinh nhìn chằm chằm Giang Khương:
- Ban đầu tôi thật sự không nghĩ đến chúng ta còn có thể gặp nhau lần nữa.
- Vậy à? Vậy tôi thành thật xin lỗi, phải để cho Ngô tiên sinh ông thất vọng rồi.
Nhìn vẻ mặt oán độc của Ngô tiên sinh phía đối diện, khóe miệng Giang Khương vểnh lên lần nữa.
- Thất vọng? Dĩ nhiên rồi. Nhưng tôi rất nhanh sẽ đền bù tiếc nuối của tôi thôi.
Ngô tiên sinh nhún vai, nhìn Giang Khương, nở nụ cười âm lãnh:
- Chẳng qua cậu không định cảm ơn tôi một chút sao?
- Cảm ơn?
Ánh mắt Giang Khương chợt lóe, sau đó mỉm cười gật đầu:
- Đúng rồi, nhắc đến thì tôi phải cảm ơn ông rồi. Phá Thiên Đan đúng là không tệ, giúp tôi tiết kiệm được mấy tháng.
- Tiết kiệm được mấy tháng?
Sắc mặt Ngô tiên sinh cứng đờ, nhìn Giang Khương, sau đó cười ầm lên:
- Quả nhiên, mới hơn hai mươi tuổi đã là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, quả nhiên là kỳ tài ngút trời. Chẳng những còn có thể chịu được độc tính của Phá Thiên Đan, hơn nữa còn tiết kiệm được mấy tháng.
Giang Khương cười khẽ:
- Tôi biết Ngô tiên sinh đang rất khó chịu, nhiều lần như vậy vẫn không giết chết được tôi. Lần này ông đã chuẩn bị xong chưa?
- Dĩ nhiên rồi. Tôi đã chuẩn bị rất nhiều, thậm chí còn chuẩn bị bắt luôn đám tiên sinh ngoại viện của các người. Nhưng tôi không nghĩ đến cậu lại hành động có một mình.
Ngô tiên sinh âm lãnh nói:
- Tôi nghĩ, nếu tôi giết chết cậu, Thiên Y Viện nhất định sẽ rất khó chịu.
- Ừ, có lẽ vậy. Nhưng dù sao ông cũng phải giết được tôi mới được.
Giang Khương cười nói.
- Được, vậy để lần này tôi sẽ giết chết cậu.
Ngô tiên sinh cười âm lãnh.
Sau đó nói tiếp:
- Đúng rồi, tôi cảm thấy tò mò năm đó Cô Lang đã cướp được vật kia, cậu có biết rốt cuộc nó là cái gì không?
- Ông muốn biết?
Giang Khương nheo mắt, nhìn Ngô tiên sinh phía đối diện.
- Đúng vậy, vì cái đó mà chúng tôi đã phải bỏ ra một cái giá cực lớn.
Nói đến đây, gương mặt Ngô tiên sinh có chút dữ tợn, lạnh giọng nói:
- Bởi vì nó, bởi vì cậu, chúng tôi đã phải bỏ mất một quân khu, bản thân tôi cũng cửu tử nhất sinh, cậu nói tôi có muốn biết hay không?
- Được rồi.
Nhìn biểu hiện kích động của Ngô tiên sinh, Giang Khương thở dài nói.
- Nói mau, nếu cậu nói cho tôi biết, nói không chừng tôi sẽ lưu lại toàn thây cho cậu.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Ngô tiên sinh, Giang Khương khẽ mỉm cười nhún vai nói:
- Được rồi, nhưng tôi không nói cho ông đâu.
- Cậu…
Gương mặt Ngô tiên sinh trong nháy mắt liền vặn vẹo, một lần nữa hít một hơi thật sâu, sau đó nói:
- Cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu có biết tung tích của cái rương đó không? Nếu biết, nói không chừng còn có thể lưu lại một mạng cho cậu.
Giang Khương nhún vai, tiện tay xoay xoay hai cây súng nói:
- Không cần khách sáo. Dù sao cũng sẽ không nói cho ông biết. Nếu ông muốn giết tôi, có bao nhiêu bản lãnh thì lấy ra đi.
Nhìn nụ cười đáng giận của Giang Khương, biết mình bị đùa bỡn, Ngô tiên sinh tức giận rống lên một tiếng, sau đó vung tay lên:
- Nào, đến đi.
- Đến?
Giang Khương nghiêng đầu, nhìn Ngô tiên sinh phía đối diện, có chút mong đợi. Không biết Ngô tiên sinh sẽ xuất ra chiêu gì. Hôm qua hắn đã xác nhận kết cấu của trang viên này tương đối khá, hơn nữa cùng không có chỗ nào có thể làm cơ quan. Bây giờ Ngô tiên sinh cũng chỉ là Thiên giai, tại sao ông ta lại tự tin như vậy?
Lúc này, có người ném cho Ngô tiên sinh một túi vũ trang.
Giang Khương nheo mắt, có chút nghi ngờ nhìn Ngô tiên sinh đeo túi vũ trang bỏ đầy lựu đạn lên người.
Ngô tiên sinh sờ tay lên bốn quả lựu đạn, sau đó mỉm cười:
- Nào, chúng ta chơi một chút nhé?
- Chơi một chút? Cái này…
Giang Khương nhìn Ngô tiên sinh cầm lựu đạn, ngạc nhiên nói:
- Ông không phải muốn đấu tay đôi với tôi một trận sao?
- Dĩ nhiên là không rồi. Cậu cho rằng tôi là kẻ ngu sao?
Thấy Giang Khương không còn biểu hiện bông đùa như vừa rồi, Ngô tiên sinh cười to:
- Trước kia, khi cậu chưa phải là Thiên giai đã đánh ngang ngửa với tôi. Bây giờ cậu đã đột phá Thiên giai, cậu cho rằng tôi sẽ đánh với cậu sao? Hơn nữa, vừa rồi cậu chơi súng không phải rất vui à? Bây giờ tôi chuyển sang lựu đạn, dường như cũng không tệ.
- Ừm, có lý.
Nhìn Giang Khương nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Ngô tiên sinh, nhưng khi Ngô tiên sinh vừa mới lộ ra nụ cười đắc ý, Giang Khương đột nhiên cau mày lắc đầu:
- Không đúng, lần trước tôi còn chưa phải là Thiên giai đã đánh tay ngang với ông? Các người vây công tôi bốn người, tôi còn diệt được hai người. Cái này chẳng lẽ là tay ngang?
Phụt! Nụ cười của Ngô tiên sinh trong nháy mắt cứng lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khương, thiếu chút nữa không phun ra một ngụm máu.
- Bớt nói nhảm đi, tiếp chiêu.
Thẹn quá hóa giận, Ngô tiên sinh tức giận kêu lên một tiếng, đưa tay rút chốt bốn quả lựu đạn ném về phía Giang Khương.
Nhìn Ngô tiên sinh toàn lực ném ra quả lựu đạn, Giang Khương biến sắc, trước mặt liền trở nên đen trắng, súng trong tay giương lên, bắn ra một loạt đạn.
Bốn quả lựu đạn bị Giang Khương bắn nổ ngay trên không trung, khiến lối đi nổ thành một mảnh hỗn độn.
- Cái này cũng có thể sao?
Đứng bên kia, Ngô tiên sinh nhìn mấy quả lựu đạn bỏ túi bị bắn nổ, liền ngẩn người, nhưng trong nháy mắt đã tỉnh hồn lại, nhìn Giang
Giang Khương cười to:
- Thật là lợi hại. Nào, chúng ta tiếp tục chơi đi. Tôi muốn nhìn xem trong tay ông có bao nhiêu lựu đạn.
Lập tức giương tay, lại bốn quả lựu đạn văng tới.
Sau đó lăn mình về phía trước, giơ tay quét đạn qua một lần nữa, bắn ngã hai cảnh vệ đang ôm súng chạy đến.
Nghe súng truyền đến thanh âm không còn đạn, Giang Khương vứt hai cây súng xuống, sau đó đưa chân hất một cái, cầm lấy hai cây súng khác.
- Giang Khương?
Sau khi bắn ngã hai cảnh vệ, Giang Khương liền nghe bên tai truyền đến một thanh âm oán độc.
Giang Khương cau mày, gương mặt toát lên vẻ kinh ngạc, sau đó thuận mắt nhìn lại, liền nhìn thấy một thân ảnh cao gầy quen thuộc.
- Ngô tiên sinh…
Khóe miệng Giang Khương vểnh lên, ánh mắt lóe lên một tia rét lạnh, mỉm cười nói:
- Đã lâu không gặp.
- Đúng vậy, đã lâu không gặp.
Ngô tiên sinh nhìn chằm chằm Giang Khương:
- Ban đầu tôi thật sự không nghĩ đến chúng ta còn có thể gặp nhau lần nữa.
- Vậy à? Vậy tôi thành thật xin lỗi, phải để cho Ngô tiên sinh ông thất vọng rồi.
Nhìn vẻ mặt oán độc của Ngô tiên sinh phía đối diện, khóe miệng Giang Khương vểnh lên lần nữa.
- Thất vọng? Dĩ nhiên rồi. Nhưng tôi rất nhanh sẽ đền bù tiếc nuối của tôi thôi.
Ngô tiên sinh nhún vai, nhìn Giang Khương, nở nụ cười âm lãnh:
- Chẳng qua cậu không định cảm ơn tôi một chút sao?
- Cảm ơn?
Ánh mắt Giang Khương chợt lóe, sau đó mỉm cười gật đầu:
- Đúng rồi, nhắc đến thì tôi phải cảm ơn ông rồi. Phá Thiên Đan đúng là không tệ, giúp tôi tiết kiệm được mấy tháng.
- Tiết kiệm được mấy tháng?
Sắc mặt Ngô tiên sinh cứng đờ, nhìn Giang Khương, sau đó cười ầm lên:
- Quả nhiên, mới hơn hai mươi tuổi đã là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, quả nhiên là kỳ tài ngút trời. Chẳng những còn có thể chịu được độc tính của Phá Thiên Đan, hơn nữa còn tiết kiệm được mấy tháng.
Giang Khương cười khẽ:
- Tôi biết Ngô tiên sinh đang rất khó chịu, nhiều lần như vậy vẫn không giết chết được tôi. Lần này ông đã chuẩn bị xong chưa?
- Dĩ nhiên rồi. Tôi đã chuẩn bị rất nhiều, thậm chí còn chuẩn bị bắt luôn đám tiên sinh ngoại viện của các người. Nhưng tôi không nghĩ đến cậu lại hành động có một mình.
Ngô tiên sinh âm lãnh nói:
- Tôi nghĩ, nếu tôi giết chết cậu, Thiên Y Viện nhất định sẽ rất khó chịu.
- Ừ, có lẽ vậy. Nhưng dù sao ông cũng phải giết được tôi mới được.
Giang Khương cười nói.
- Được, vậy để lần này tôi sẽ giết chết cậu.
Ngô tiên sinh cười âm lãnh.
Sau đó nói tiếp:
- Đúng rồi, tôi cảm thấy tò mò năm đó Cô Lang đã cướp được vật kia, cậu có biết rốt cuộc nó là cái gì không?
- Ông muốn biết?
Giang Khương nheo mắt, nhìn Ngô tiên sinh phía đối diện.
- Đúng vậy, vì cái đó mà chúng tôi đã phải bỏ ra một cái giá cực lớn.
Nói đến đây, gương mặt Ngô tiên sinh có chút dữ tợn, lạnh giọng nói:
- Bởi vì nó, bởi vì cậu, chúng tôi đã phải bỏ mất một quân khu, bản thân tôi cũng cửu tử nhất sinh, cậu nói tôi có muốn biết hay không?
- Được rồi.
Nhìn biểu hiện kích động của Ngô tiên sinh, Giang Khương thở dài nói.
- Nói mau, nếu cậu nói cho tôi biết, nói không chừng tôi sẽ lưu lại toàn thây cho cậu.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Ngô tiên sinh, Giang Khương khẽ mỉm cười nhún vai nói:
- Được rồi, nhưng tôi không nói cho ông đâu.
- Cậu…
Gương mặt Ngô tiên sinh trong nháy mắt liền vặn vẹo, một lần nữa hít một hơi thật sâu, sau đó nói:
- Cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu có biết tung tích của cái rương đó không? Nếu biết, nói không chừng còn có thể lưu lại một mạng cho cậu.
Giang Khương nhún vai, tiện tay xoay xoay hai cây súng nói:
- Không cần khách sáo. Dù sao cũng sẽ không nói cho ông biết. Nếu ông muốn giết tôi, có bao nhiêu bản lãnh thì lấy ra đi.
Nhìn nụ cười đáng giận của Giang Khương, biết mình bị đùa bỡn, Ngô tiên sinh tức giận rống lên một tiếng, sau đó vung tay lên:
- Nào, đến đi.
- Đến?
Giang Khương nghiêng đầu, nhìn Ngô tiên sinh phía đối diện, có chút mong đợi. Không biết Ngô tiên sinh sẽ xuất ra chiêu gì. Hôm qua hắn đã xác nhận kết cấu của trang viên này tương đối khá, hơn nữa cùng không có chỗ nào có thể làm cơ quan. Bây giờ Ngô tiên sinh cũng chỉ là Thiên giai, tại sao ông ta lại tự tin như vậy?
Lúc này, có người ném cho Ngô tiên sinh một túi vũ trang.
Giang Khương nheo mắt, có chút nghi ngờ nhìn Ngô tiên sinh đeo túi vũ trang bỏ đầy lựu đạn lên người.
Ngô tiên sinh sờ tay lên bốn quả lựu đạn, sau đó mỉm cười:
- Nào, chúng ta chơi một chút nhé?
- Chơi một chút? Cái này…
Giang Khương nhìn Ngô tiên sinh cầm lựu đạn, ngạc nhiên nói:
- Ông không phải muốn đấu tay đôi với tôi một trận sao?
- Dĩ nhiên là không rồi. Cậu cho rằng tôi là kẻ ngu sao?
Thấy Giang Khương không còn biểu hiện bông đùa như vừa rồi, Ngô tiên sinh cười to:
- Trước kia, khi cậu chưa phải là Thiên giai đã đánh ngang ngửa với tôi. Bây giờ cậu đã đột phá Thiên giai, cậu cho rằng tôi sẽ đánh với cậu sao? Hơn nữa, vừa rồi cậu chơi súng không phải rất vui à? Bây giờ tôi chuyển sang lựu đạn, dường như cũng không tệ.
- Ừm, có lý.
Nhìn Giang Khương nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Ngô tiên sinh, nhưng khi Ngô tiên sinh vừa mới lộ ra nụ cười đắc ý, Giang Khương đột nhiên cau mày lắc đầu:
- Không đúng, lần trước tôi còn chưa phải là Thiên giai đã đánh tay ngang với ông? Các người vây công tôi bốn người, tôi còn diệt được hai người. Cái này chẳng lẽ là tay ngang?
Phụt! Nụ cười của Ngô tiên sinh trong nháy mắt cứng lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khương, thiếu chút nữa không phun ra một ngụm máu.
- Bớt nói nhảm đi, tiếp chiêu.
Thẹn quá hóa giận, Ngô tiên sinh tức giận kêu lên một tiếng, đưa tay rút chốt bốn quả lựu đạn ném về phía Giang Khương.
Nhìn Ngô tiên sinh toàn lực ném ra quả lựu đạn, Giang Khương biến sắc, trước mặt liền trở nên đen trắng, súng trong tay giương lên, bắn ra một loạt đạn.
Bốn quả lựu đạn bị Giang Khương bắn nổ ngay trên không trung, khiến lối đi nổ thành một mảnh hỗn độn.
- Cái này cũng có thể sao?
Đứng bên kia, Ngô tiên sinh nhìn mấy quả lựu đạn bỏ túi bị bắn nổ, liền ngẩn người, nhưng trong nháy mắt đã tỉnh hồn lại, nhìn Giang
Giang Khương cười to:
- Thật là lợi hại. Nào, chúng ta tiếp tục chơi đi. Tôi muốn nhìn xem trong tay ông có bao nhiêu lựu đạn.
Lập tức giương tay, lại bốn quả lựu đạn văng tới.
Danh sách chương