- Thất bại?
Ngửi được mùi khét nhàn nhạt, Giang Khương cau mày. Điều này làm cho Đào Cường bên cạnh ngạc nhiên. Tại sao hôm nay y sĩ Giang Khương lại không được ổn định tinh thần. Ba lò đan dược thượng phẩm hôm qua toàn bộ đều thành công. Hôm nay hai lò thất bại một lò, tỷ số thành công đan dược thượng phẩm vượt qua tám thành, còn có cái gì không hài lòng nữa? Nên biết rằng trước kia chỉ có năm thành thôi. Thất bại là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa, một ngày luyện được ba lò đan dược thượng phẩm, trong viện này có mấy người dám luyện chứ? Đào Cường thật không hiểu vì sao y sĩ Giang Khương lại có biểu hiện như vậy? Nếu đổi lại là một người khác, một ngày ba lò, lại còn là thành đan, đã sớm cao hứng cười không khép miệng rồi.
Đào Cường nghĩ như vậy là chuyện bình thường, còn Giang Khương thì căm tức. Lúc trước thất bại là do hắn cố ý, nhưng lần này là hắn dồn toàn bộ tinh thần nhưng vẫn thất bại. Điều này cũng chính là đại diện cho tỷ lệ luyện đan thành công của hắn cũng không phải trăm phần trăm.
Một khi không đạt đến trăm phần trăm thì chẳng khác nào lãng phí thời gian, hơn nữa còn bị trừ điểm. Hậu quả nghiêm trọng hơn là hắn không thể mau sớm đạt được tư cách luyện chế đan dược siêu phẩm. Không thể luyện chế đan dược siêu phẩm, địa vị của hắn trong nội viện chỉ cao nửa vời, không thể đạt đến uy nghiêm của thành viên hội Viện ủy.
- Lần nữa.
Giang Khương cau mày, hừ một tiếng.
- Được.
Đào Cường không ngừng lấy mảnh vụn trong lò luyện đan, sau đó chỉ huy học đồ rửa lò luyện, rồi chuẩn bị một phần dược liệu khác.
Thoáng bình tĩnh một chút, chờ lò luyện rửa xong, Giang Khương một lần nữa đứng trước lò, lãnh đạm nói:
- Bắt đầu.
- Hạ lửa một cấp.
Khi luyện chế lần thứ hai được một nửa, Giang Khương khẽ cau mày, cảm nhận khí tức từ bên trong đỉnh truyền đến, trầm giọng nói.
Đào Cường nhấn nút, đáp lại:
- Đã hạ lửa thêm một cấp, hiện tại đã đạt đến cấp 7.
Nhìn ngọn lửa thoáng ảm đạm một chút, Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó nhăn mũi ngửi cái mùi từ trong đại đỉnh truyền ra, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bởi vì hắn đã ngửi được một mùi vị nhàn nhạt khác thường.
Mùi vị như vậy nói rõ dược vật có dị biến, lò đan lần này chỉ sợ lại bị hư.
- Tắt lửa, bế lô.
Mang theo một chút phiền muộn, Giang Khương khẽ hừ một tiếng, sau đó xoay người đặt mông ngồi lên ghế cách đó không xa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe Giang Khương nói, Đào Cường hơi sửng sốt, biết rằng lại thất bại, lập tức giao phó cho học đồ tiến hành rửa lò luyện đan.
Sau khi thông báo xong, nhìn Giang Khương nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, trong lòng Đào Cường âm thầm thở dài. Thiên tư trác tuyệt kinh khủng của y sĩ Giang khiến người ta phải sợ hãi, nhưng dù sao tâm tính vẫn còn chưa đủ trầm ổn.
- Chuẩn bị thêm cho tôi một phần dược liệu mới.
Thoáng nghỉ ngơi một chút, Giang Khương đột nhiên mở mắt, nhìn Đào Cường nói.
Nghe xong, Đào Cường thoáng chút chần chừ, thấy ánh mắt của đối phương ẩn chứa một sự không cam lòng, liền thở dài lần nữa, cảm thấy y nên có nghĩa vụ khuyên đối phương, vì vậy đã thấp giọng cười khổ:
- Y sĩ Giang Khương, xin thứ cho tôi lỗ mãng. Bây giờ tâm trạng của cậu không yên, hãy về nghỉ ngơi một chút cho thật khỏe. Đợi khi tinh thần bình ổn lại, ngày mai ta lại tiếp tục.
- Không sao. Thời gian còn đủ, luyện tiếp một lò.
Giang Khương cười nói.
- Nhưng…
Thấy Giang Khương cũng không có cái gì là không vui, Đào Cường hít một hơi thật sâu, sau đó thành khẩn nói:
- Bây giờ trạng thái của cậu không thích hợp luyện đan. Nếu không, cậu đổi đan dược thượng phẩm kia trước đi?
Nhìn ánh mắt thành khẩn của Đào Cường, Giang Khương mỉm cười vỗ vai y, nói:
- Đào Cường, đi đi. Tôi hiểu ý của anh, nhưng thời gian của tôi không còn nhiều. Yên tâm đi, tôi không làm loạn đâu.
Đào Cường nhún vai cười khổ. Cái gì nên làm cũng đã làm. Nếu Giang Khương cứ khăng khăng như vậy, y cũng không cần phải nói nhiều, xoay người đi chuẩn bị dược liệu.
Phòng dược liệu phản ứng trước giờ rất nhanh, chưa đầy mười lăm phút đã mang đến mấy loại dược liệu thượng phẩm.
- Y sĩ Giang Khương, có thể bắt đầu rồi
Sau khi nhận được dược liệu, Đào Cường lập tức gật đầu nói với Giang Khương.
- Được, bắt đầu thôi.
Đang nhắm mắt dưỡng thần, Giang Khương mở mắt ra, đứng dậy bước đến chỗ đại đỉnh, trầm giọng nói.
- Bắt đầu.
Đào Cường điều khiển bàn phím, hướng mấy học đồ gật đầu một cái.
- 3000ml nước.
Giang Khương lạnh lùng nói, ánh mắt cũng dần trở nên lãnh đạm, rất nhanh cả người tản ra một khí tức lạnh lùng.
Nghe bên tai truyền đến thanh âm không chút cảm xúc, Đào Cường kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẫn là người quen thuộc nhưng cảm giác đã khác thường, không khỏi cau mày một cái, sau đó đem sự chú ý của mình tập trung lên bàn điều khiển.
Theo thời gian trôi qua, nghe bên tai truyền đến thanh âm lãnh đạm không tình cảm, nghi ngờ của Đào Cường lại càng nhiều hơn. Y phối hợp với Giang Khương cũng không phải một hai ngày. Khi luyện đan sư tập trung toàn bộ tinh thần vào luyện đan, lời nói như vậy cũng là chuyện bình thường, nhưng giống như Giang Khương thì chưa từng thấy bao giờ.
Ngày thường, Giang Khương luyện đan cũng tập trung tinh thần, nhưng không phải bộ dạng như bây giờ. Bây giờ hắn giống như một người khác. Chẳng lẽ là bị kích thích vì hai lần thất bại vừa rồi?
Mang theo nghi ngờ, nhưng Đào Cường một chút cũng không dám khinh thường. Một lò đan dược thượng phẩm, giá trị không rẻ. Nếu để xảy ra sơ suất cho phần điều khiển, phiền toái sẽ rất lớn, lập tức không nói nhiều, toàn tâm lắng nghe lời nói của Giang Khương.
- Thanh đan xuất lô.
Nghe Giang Khương nói, Đào Cường rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Giang Khương. Xem ra lò đan lần này không có vấn đề gì. Chẳng qua trạng thái của vị y sĩ bây giờ đúng là có chút cổ quái.
Nhưng y nhìn Giang Khương, chỉ thấy đối phương giống như bị đóng băng rồi đang tan ra. Khí tức trên người dần dần khôi phục sinh khí. Đợi khi Giang Khương quay người lại, gương mặt mỉm cười, chẳng chút khác thường, vô cùng tự tin, giống như người kia không phải là hắn.
Lúc này Giang Khương cũng không còn nôn nóng nữa. Bởi vì hắn xác nhận, bất kể tình huống nào, chỉ cần hắn tiến vào trạng thái Không Minh, như vậy sẽ đạt được trạng thái trầm tĩnh tốt nhất.
Ngửi được mùi khét nhàn nhạt, Giang Khương cau mày. Điều này làm cho Đào Cường bên cạnh ngạc nhiên. Tại sao hôm nay y sĩ Giang Khương lại không được ổn định tinh thần. Ba lò đan dược thượng phẩm hôm qua toàn bộ đều thành công. Hôm nay hai lò thất bại một lò, tỷ số thành công đan dược thượng phẩm vượt qua tám thành, còn có cái gì không hài lòng nữa? Nên biết rằng trước kia chỉ có năm thành thôi. Thất bại là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa, một ngày luyện được ba lò đan dược thượng phẩm, trong viện này có mấy người dám luyện chứ? Đào Cường thật không hiểu vì sao y sĩ Giang Khương lại có biểu hiện như vậy? Nếu đổi lại là một người khác, một ngày ba lò, lại còn là thành đan, đã sớm cao hứng cười không khép miệng rồi.
Đào Cường nghĩ như vậy là chuyện bình thường, còn Giang Khương thì căm tức. Lúc trước thất bại là do hắn cố ý, nhưng lần này là hắn dồn toàn bộ tinh thần nhưng vẫn thất bại. Điều này cũng chính là đại diện cho tỷ lệ luyện đan thành công của hắn cũng không phải trăm phần trăm.
Một khi không đạt đến trăm phần trăm thì chẳng khác nào lãng phí thời gian, hơn nữa còn bị trừ điểm. Hậu quả nghiêm trọng hơn là hắn không thể mau sớm đạt được tư cách luyện chế đan dược siêu phẩm. Không thể luyện chế đan dược siêu phẩm, địa vị của hắn trong nội viện chỉ cao nửa vời, không thể đạt đến uy nghiêm của thành viên hội Viện ủy.
- Lần nữa.
Giang Khương cau mày, hừ một tiếng.
- Được.
Đào Cường không ngừng lấy mảnh vụn trong lò luyện đan, sau đó chỉ huy học đồ rửa lò luyện, rồi chuẩn bị một phần dược liệu khác.
Thoáng bình tĩnh một chút, chờ lò luyện rửa xong, Giang Khương một lần nữa đứng trước lò, lãnh đạm nói:
- Bắt đầu.
- Hạ lửa một cấp.
Khi luyện chế lần thứ hai được một nửa, Giang Khương khẽ cau mày, cảm nhận khí tức từ bên trong đỉnh truyền đến, trầm giọng nói.
Đào Cường nhấn nút, đáp lại:
- Đã hạ lửa thêm một cấp, hiện tại đã đạt đến cấp 7.
Nhìn ngọn lửa thoáng ảm đạm một chút, Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó nhăn mũi ngửi cái mùi từ trong đại đỉnh truyền ra, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bởi vì hắn đã ngửi được một mùi vị nhàn nhạt khác thường.
Mùi vị như vậy nói rõ dược vật có dị biến, lò đan lần này chỉ sợ lại bị hư.
- Tắt lửa, bế lô.
Mang theo một chút phiền muộn, Giang Khương khẽ hừ một tiếng, sau đó xoay người đặt mông ngồi lên ghế cách đó không xa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe Giang Khương nói, Đào Cường hơi sửng sốt, biết rằng lại thất bại, lập tức giao phó cho học đồ tiến hành rửa lò luyện đan.
Sau khi thông báo xong, nhìn Giang Khương nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, trong lòng Đào Cường âm thầm thở dài. Thiên tư trác tuyệt kinh khủng của y sĩ Giang khiến người ta phải sợ hãi, nhưng dù sao tâm tính vẫn còn chưa đủ trầm ổn.
- Chuẩn bị thêm cho tôi một phần dược liệu mới.
Thoáng nghỉ ngơi một chút, Giang Khương đột nhiên mở mắt, nhìn Đào Cường nói.
Nghe xong, Đào Cường thoáng chút chần chừ, thấy ánh mắt của đối phương ẩn chứa một sự không cam lòng, liền thở dài lần nữa, cảm thấy y nên có nghĩa vụ khuyên đối phương, vì vậy đã thấp giọng cười khổ:
- Y sĩ Giang Khương, xin thứ cho tôi lỗ mãng. Bây giờ tâm trạng của cậu không yên, hãy về nghỉ ngơi một chút cho thật khỏe. Đợi khi tinh thần bình ổn lại, ngày mai ta lại tiếp tục.
- Không sao. Thời gian còn đủ, luyện tiếp một lò.
Giang Khương cười nói.
- Nhưng…
Thấy Giang Khương cũng không có cái gì là không vui, Đào Cường hít một hơi thật sâu, sau đó thành khẩn nói:
- Bây giờ trạng thái của cậu không thích hợp luyện đan. Nếu không, cậu đổi đan dược thượng phẩm kia trước đi?
Nhìn ánh mắt thành khẩn của Đào Cường, Giang Khương mỉm cười vỗ vai y, nói:
- Đào Cường, đi đi. Tôi hiểu ý của anh, nhưng thời gian của tôi không còn nhiều. Yên tâm đi, tôi không làm loạn đâu.
Đào Cường nhún vai cười khổ. Cái gì nên làm cũng đã làm. Nếu Giang Khương cứ khăng khăng như vậy, y cũng không cần phải nói nhiều, xoay người đi chuẩn bị dược liệu.
Phòng dược liệu phản ứng trước giờ rất nhanh, chưa đầy mười lăm phút đã mang đến mấy loại dược liệu thượng phẩm.
- Y sĩ Giang Khương, có thể bắt đầu rồi
Sau khi nhận được dược liệu, Đào Cường lập tức gật đầu nói với Giang Khương.
- Được, bắt đầu thôi.
Đang nhắm mắt dưỡng thần, Giang Khương mở mắt ra, đứng dậy bước đến chỗ đại đỉnh, trầm giọng nói.
- Bắt đầu.
Đào Cường điều khiển bàn phím, hướng mấy học đồ gật đầu một cái.
- 3000ml nước.
Giang Khương lạnh lùng nói, ánh mắt cũng dần trở nên lãnh đạm, rất nhanh cả người tản ra một khí tức lạnh lùng.
Nghe bên tai truyền đến thanh âm không chút cảm xúc, Đào Cường kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẫn là người quen thuộc nhưng cảm giác đã khác thường, không khỏi cau mày một cái, sau đó đem sự chú ý của mình tập trung lên bàn điều khiển.
Theo thời gian trôi qua, nghe bên tai truyền đến thanh âm lãnh đạm không tình cảm, nghi ngờ của Đào Cường lại càng nhiều hơn. Y phối hợp với Giang Khương cũng không phải một hai ngày. Khi luyện đan sư tập trung toàn bộ tinh thần vào luyện đan, lời nói như vậy cũng là chuyện bình thường, nhưng giống như Giang Khương thì chưa từng thấy bao giờ.
Ngày thường, Giang Khương luyện đan cũng tập trung tinh thần, nhưng không phải bộ dạng như bây giờ. Bây giờ hắn giống như một người khác. Chẳng lẽ là bị kích thích vì hai lần thất bại vừa rồi?
Mang theo nghi ngờ, nhưng Đào Cường một chút cũng không dám khinh thường. Một lò đan dược thượng phẩm, giá trị không rẻ. Nếu để xảy ra sơ suất cho phần điều khiển, phiền toái sẽ rất lớn, lập tức không nói nhiều, toàn tâm lắng nghe lời nói của Giang Khương.
- Thanh đan xuất lô.
Nghe Giang Khương nói, Đào Cường rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Giang Khương. Xem ra lò đan lần này không có vấn đề gì. Chẳng qua trạng thái của vị y sĩ bây giờ đúng là có chút cổ quái.
Nhưng y nhìn Giang Khương, chỉ thấy đối phương giống như bị đóng băng rồi đang tan ra. Khí tức trên người dần dần khôi phục sinh khí. Đợi khi Giang Khương quay người lại, gương mặt mỉm cười, chẳng chút khác thường, vô cùng tự tin, giống như người kia không phải là hắn.
Lúc này Giang Khương cũng không còn nôn nóng nữa. Bởi vì hắn xác nhận, bất kể tình huống nào, chỉ cần hắn tiến vào trạng thái Không Minh, như vậy sẽ đạt được trạng thái trầm tĩnh tốt nhất.
Danh sách chương