Đối thủ rất cường đại, đây là kết luận mà Giang Khương đã sớm có. Một mẻ bắt gọn hết một đội ngũ tình báo, bản thân phải có thực lực cường đại biết bao nhiêu mới làm được.
Cho nên, kết luận của hai vị nhân viên của tổ tình báo cũng không nằm ngoài suy đoán của Giang Khương. Chẳng qua hắn chỉ thoáng im lặng một chút, sau đó nói:
- Cứ tiếp tục điều tra. Chỉ cần có thể tra rõ, tất cả chi trả, tôi sẽ gánh.
Nghe Giang Khương nói, hai thành viên của tổ tình báo liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bội phục trong mắt của đối phương. Để có thể thực hiện một hành động lớn đến như vậy, hao phí điểm sẽ kinh khủng đến cỡ nào. Nhưng Giang Khương lại nguyện ý thanh toán hết.
- Y sĩ Giang Khương, căn cứ theo chức vụ của anh trong nội viện, khi tiến hành hành động có thể được giảm 3%.
Người thanh niên nói với Giang Khương:
- Nếu anh không còn gì khác, bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu hành động.
- Được rồi, mọi người hãy cố gắng nhiều hơn.
Nghe nói còn có thể được giảm 3%, Giang Khương có chút bất ngờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn. Thân là thành viên Thiên Y Viện, nếu là chuyện công phải cần đến lực lượng Thiên Y Viện, tất không phải trả một đồng nào.
Còn việc riêng, chỉ cần chức vụ đủ, cũng không cần phải trả chi phí. Nhưng Giang Khương vận dụng lực lượng tương đối lớn, nhất định phải chi trả phí dụng. Nghe nói có thể được giảm 3%, xem ra tiết kiệm cũng được kha khá.
- Ngả Ny, cô hãy yên tâm ở lại đây nhé. Có tin tức, tôi sẽ lập tức thông báo cho cô ngay. Hãy tin tưởng tôi, đám người Hải Bác sẽ không có chuyện gì đâu.
Giang Khương mỉm cười trấn an, sau đó quay sang nói với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu:
- Tử Nguyệt, Hiểu Hiểu, hai người giúp anh chăm sóc Ngả Ny nhé. Dẫn cô ấy đi dạo xung quanh một chút.
Tiếng Anh của Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu không tệ lắm. Có hai cô, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì. Hai người cũng rất nguyện ý chiếu cố Ngả Ny. Tuy nói đột nhiên xuất hiện một cô em tóc vàng khiến cho hai người có chút không thích ứng, nhưng ai bảo Giang Khương rất quan tâm đến cô gái này.
Giang Khương tiếp tục quay lại phòng luyện đan. Vốn điểm tạm thời đã đủ dùng, nhưng bây giờ xem ra, hắn đã trở thành con quỷ nghèo. Hơn nữa cũng không thể chỉ dựa vào đổi đan dược mãi, nhất định phải công khai kiếm điểm một chút.
Giang Khương xoa trán, sau đó thở dài, đột nhiên cảm thấy mình có chút không giả bộ mãi được. Chỉ sợ là phải sớm mau chóng thể hiện thực lực. Nếu không, hắn sẽ không kiếm được điểm.
Sau khi bước vào phòng, Giang Khương thở dài, sau đó nhìn Đào Cường, nói:
- Đào Cường, phiền anh chuẩn bị nguyên liệu ba lô Hồng Vân Đan.
- Ba lô?
Đào Cường có chút sững sờ.
Ngày thường nhiều nhất cũng chỉ chuẩn bị nguyên liệu cho hai lò đan dược thượng phẩm. Đó đã là cực hạn rồi. Tại sao hôm nay lại chuyển thành ba lò? Chẳng lẽ Giang Khương đột nhiên muốn bộc lộ?
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Đào Cường vẫn nhanh chóng đi trình báo. Nguyên liệu cho ba lô đan dược thượng phẩm phải được Trưởng phòng phê duyệt, cũng không thể lãng phí thời gian.
Đeo thẻ dành cho khách, Ngả Ny cùng với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đi dạo xung quanh Thiên Y Viện một chút.
Bây giờ cô đã biết chỗ này là một nơi rất cường đại. Mặc dù nhìn qua chẳng khác nào một trường học lớn.
Nhưng trường học này lại hoàn toàn khác với các trường học bên ngoài. Ở đây có rất nhiều thanh niên, người nào cũng thần thái phấn chấn, lại tràn ngập khí tức đặc biệt, hoàn toàn không giống với sinh viên bên ngoài.
Trước ngực mọi người cũng đeo một cái huy chương, giống như tấm thẻ đang đeo trên ngực của cô, nhưng ở đây không hề có sự ngang hàng hay tùy ý. Tính cấp bậc rất sâm nghiêm. Thường xuyên nhìn thấy có một số thanh niên như Giang Khương cung kính chào hỏi một vị lão giả lớn tuổi đi ngang qua. Đồng thời cũng nhìn thấy một số người tuổi tác khá lớn chào hỏi những người trẻ tuổi.
Mà tất cả là dựa vào cái huy chương quái dị họ đeo trước ngực.
Điều này làm cho Ngả Ny cảm thấy rất kỳ quái. Năng lực và thực lực mà Giang Khương thể hiện trong hai ngày vừa qua, chẳng những những người trẻ tuổi kia cũng có thể?
Nếu như bọn họ có thể vận dụng, điều này nói rõ chỗ này của Giang Khương rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng.
Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh dường như cũng hiểu được sự kinh nghi của Ngả Ny, mỉm cười giải thích:
- Ngả Ny, nơi này là một nơi rất thần kỳ. Nó có thực lực cường đại khiến người ta phải kính sợ. Nhưng người có thể chân chính vận dụng thực lực đó thì không nhiều. Chỉ có một số người nắm quyền lực trong tay thì mới có thể. Giang Khương chính là một ngoại lệ.
- Sao?
Mặc dù vẫn cho rằng nơi này là một nơi tập trung những người siêu quần, nhưng Ngả Ny vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên. Sau khi biết rõ tình huống và bối cảnh, không cần tự mình xuất thủ vẫn có thể an bài người đến đón mình. Lực lượng mà tổ chức này sở hữu đúng là không phải chuyện đùa.
Ít nhất Ngả Ny biết rõ, tổ tình báo tham gia chuyện lần này rốt cuộc có năng lực tình báo mạnh bao nhiêu, giống như cô và Hải Bác. Trước đó không hề phát hiện bất kỳ một chút dấu hiệu nào, sau đó toàn bộ bị một mẻ bắt gọn. Người ra tay cụ thể mạnh đến mức nào, cô cũng không cách nào nắm rõ.
Nhưng Giang Khương lại tự tin giao cho hai người trẻ tuổi kia phụ trách. Hơn nữa cả hai cũng đều cảm thấy không phải là chuyện hết sức khó khăn gì. Loại chuyện này khiến cho cô cảm thấy có chút quỷ dị. Nếu là một tổ chức ban ngành đặc biệt nào đó của Hoa Hạ thì cô còn cảm thấy tin được, nhưng bây giờ cô càng lúc càng nhìn không thấu địa phương này.
Hơn nữa, quyền hạn của Giang Khương ở đây dường như cũng rất cao. Nhưng cô vẫn không rõ Giang Khương rốt cuộc có bao nhiêu đặc thù ở đây. Ít nhất trên đoạn đường cô đi, cũng không nhìn thấy người nào trạc tuổi Giang Khương cả.
Nhưng cô rất nhanh liền biết ngay.
Cho nên, kết luận của hai vị nhân viên của tổ tình báo cũng không nằm ngoài suy đoán của Giang Khương. Chẳng qua hắn chỉ thoáng im lặng một chút, sau đó nói:
- Cứ tiếp tục điều tra. Chỉ cần có thể tra rõ, tất cả chi trả, tôi sẽ gánh.
Nghe Giang Khương nói, hai thành viên của tổ tình báo liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bội phục trong mắt của đối phương. Để có thể thực hiện một hành động lớn đến như vậy, hao phí điểm sẽ kinh khủng đến cỡ nào. Nhưng Giang Khương lại nguyện ý thanh toán hết.
- Y sĩ Giang Khương, căn cứ theo chức vụ của anh trong nội viện, khi tiến hành hành động có thể được giảm 3%.
Người thanh niên nói với Giang Khương:
- Nếu anh không còn gì khác, bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu hành động.
- Được rồi, mọi người hãy cố gắng nhiều hơn.
Nghe nói còn có thể được giảm 3%, Giang Khương có chút bất ngờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn. Thân là thành viên Thiên Y Viện, nếu là chuyện công phải cần đến lực lượng Thiên Y Viện, tất không phải trả một đồng nào.
Còn việc riêng, chỉ cần chức vụ đủ, cũng không cần phải trả chi phí. Nhưng Giang Khương vận dụng lực lượng tương đối lớn, nhất định phải chi trả phí dụng. Nghe nói có thể được giảm 3%, xem ra tiết kiệm cũng được kha khá.
- Ngả Ny, cô hãy yên tâm ở lại đây nhé. Có tin tức, tôi sẽ lập tức thông báo cho cô ngay. Hãy tin tưởng tôi, đám người Hải Bác sẽ không có chuyện gì đâu.
Giang Khương mỉm cười trấn an, sau đó quay sang nói với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu:
- Tử Nguyệt, Hiểu Hiểu, hai người giúp anh chăm sóc Ngả Ny nhé. Dẫn cô ấy đi dạo xung quanh một chút.
Tiếng Anh của Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu không tệ lắm. Có hai cô, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì. Hai người cũng rất nguyện ý chiếu cố Ngả Ny. Tuy nói đột nhiên xuất hiện một cô em tóc vàng khiến cho hai người có chút không thích ứng, nhưng ai bảo Giang Khương rất quan tâm đến cô gái này.
Giang Khương tiếp tục quay lại phòng luyện đan. Vốn điểm tạm thời đã đủ dùng, nhưng bây giờ xem ra, hắn đã trở thành con quỷ nghèo. Hơn nữa cũng không thể chỉ dựa vào đổi đan dược mãi, nhất định phải công khai kiếm điểm một chút.
Giang Khương xoa trán, sau đó thở dài, đột nhiên cảm thấy mình có chút không giả bộ mãi được. Chỉ sợ là phải sớm mau chóng thể hiện thực lực. Nếu không, hắn sẽ không kiếm được điểm.
Sau khi bước vào phòng, Giang Khương thở dài, sau đó nhìn Đào Cường, nói:
- Đào Cường, phiền anh chuẩn bị nguyên liệu ba lô Hồng Vân Đan.
- Ba lô?
Đào Cường có chút sững sờ.
Ngày thường nhiều nhất cũng chỉ chuẩn bị nguyên liệu cho hai lò đan dược thượng phẩm. Đó đã là cực hạn rồi. Tại sao hôm nay lại chuyển thành ba lò? Chẳng lẽ Giang Khương đột nhiên muốn bộc lộ?
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Đào Cường vẫn nhanh chóng đi trình báo. Nguyên liệu cho ba lô đan dược thượng phẩm phải được Trưởng phòng phê duyệt, cũng không thể lãng phí thời gian.
Đeo thẻ dành cho khách, Ngả Ny cùng với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đi dạo xung quanh Thiên Y Viện một chút.
Bây giờ cô đã biết chỗ này là một nơi rất cường đại. Mặc dù nhìn qua chẳng khác nào một trường học lớn.
Nhưng trường học này lại hoàn toàn khác với các trường học bên ngoài. Ở đây có rất nhiều thanh niên, người nào cũng thần thái phấn chấn, lại tràn ngập khí tức đặc biệt, hoàn toàn không giống với sinh viên bên ngoài.
Trước ngực mọi người cũng đeo một cái huy chương, giống như tấm thẻ đang đeo trên ngực của cô, nhưng ở đây không hề có sự ngang hàng hay tùy ý. Tính cấp bậc rất sâm nghiêm. Thường xuyên nhìn thấy có một số thanh niên như Giang Khương cung kính chào hỏi một vị lão giả lớn tuổi đi ngang qua. Đồng thời cũng nhìn thấy một số người tuổi tác khá lớn chào hỏi những người trẻ tuổi.
Mà tất cả là dựa vào cái huy chương quái dị họ đeo trước ngực.
Điều này làm cho Ngả Ny cảm thấy rất kỳ quái. Năng lực và thực lực mà Giang Khương thể hiện trong hai ngày vừa qua, chẳng những những người trẻ tuổi kia cũng có thể?
Nếu như bọn họ có thể vận dụng, điều này nói rõ chỗ này của Giang Khương rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng.
Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh dường như cũng hiểu được sự kinh nghi của Ngả Ny, mỉm cười giải thích:
- Ngả Ny, nơi này là một nơi rất thần kỳ. Nó có thực lực cường đại khiến người ta phải kính sợ. Nhưng người có thể chân chính vận dụng thực lực đó thì không nhiều. Chỉ có một số người nắm quyền lực trong tay thì mới có thể. Giang Khương chính là một ngoại lệ.
- Sao?
Mặc dù vẫn cho rằng nơi này là một nơi tập trung những người siêu quần, nhưng Ngả Ny vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên. Sau khi biết rõ tình huống và bối cảnh, không cần tự mình xuất thủ vẫn có thể an bài người đến đón mình. Lực lượng mà tổ chức này sở hữu đúng là không phải chuyện đùa.
Ít nhất Ngả Ny biết rõ, tổ tình báo tham gia chuyện lần này rốt cuộc có năng lực tình báo mạnh bao nhiêu, giống như cô và Hải Bác. Trước đó không hề phát hiện bất kỳ một chút dấu hiệu nào, sau đó toàn bộ bị một mẻ bắt gọn. Người ra tay cụ thể mạnh đến mức nào, cô cũng không cách nào nắm rõ.
Nhưng Giang Khương lại tự tin giao cho hai người trẻ tuổi kia phụ trách. Hơn nữa cả hai cũng đều cảm thấy không phải là chuyện hết sức khó khăn gì. Loại chuyện này khiến cho cô cảm thấy có chút quỷ dị. Nếu là một tổ chức ban ngành đặc biệt nào đó của Hoa Hạ thì cô còn cảm thấy tin được, nhưng bây giờ cô càng lúc càng nhìn không thấu địa phương này.
Hơn nữa, quyền hạn của Giang Khương ở đây dường như cũng rất cao. Nhưng cô vẫn không rõ Giang Khương rốt cuộc có bao nhiêu đặc thù ở đây. Ít nhất trên đoạn đường cô đi, cũng không nhìn thấy người nào trạc tuổi Giang Khương cả.
Nhưng cô rất nhanh liền biết ngay.
Danh sách chương