Khụ khụ! Phần ngực đột nhiên truyền đến cảm giác ngứa khó có thể ức chế, khiến cho Giang Khương không nhịn được cúi đầu ho khan lần nữa.   

Tiền Lập Nguyên đang đắc ý bên cạnh, thấy Giang Khương ho ra máu, liền cười hắc hắc nhìn Tuyên Tử Nguyệt:   

- Tuyên Tử Nguyệt, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ lưu lại một hơi cho hắn. Sau khi cô chết rồi, tôi mới để cho hắn chết.   

- Tiền Lập Nguyên, anh là tên tiểu nhân hèn hạ. Anh ngoại trừ biết đánh lén thì còn biết gì nữa chứ?   

Tuyên Tử Nguyệt thở hổn hển, gương mặt tái nhợt ửng đỏ, phẫn nộ nói.   

- Tôi không biết làm gì, nhưng tôi biết giết cô.   

Tiền Lập Nguyên chẳng có chút cảm giác hổ thẹn, cười nói:   

- Tôi thừa nhận, mặt đối mặt tôi đánh không lại cô, nhưng có thể giết được cô, tôi rất vui. Hơn nữa còn rất đắc ý.   

- Anh...   

Tuyên Tử Nguyệt thở hổn hển, sau đó nằm xuống ôm ngực ho khan.   

Nhìn bộ dạng tức giận không chỗ trút của Tuyên Tử Nguyệt, Tiền Lập Nguyên lại càng đắc ý, sau đó nhìn Giang Khương vẫn không ngừng ho khan, lạnh giọng cười nói:   

- Được rồi, nghỉ ngơi cũng đủ rồi. Nào, đến đây để cho gia đánh mày một trận.   

Khụ khụ. Giang Khương che miệng ho lên hai tiếng, không nói hai lời liền lao thẳng đến chỗ Tiền Lập Nguyên.   

Hắn không dám kéo dài thời gian để Tiền Lập Nguyên tấn công hắn. Nếu Tiền Lập Nguyên chủ động tấn công, hắn ngăn cản sẽ không được mấy chiêu. Hơn nữa hắn chạy trốn cũng không chạy được. Nếu hắn chạy, Tuyên Tử Nguyệt nhất định phải chết.   

Đã có được vài phần khí lực, như vậy cũng chỉ có công kích mới có thể mài mòn khí lực Tiền Lập Nguyên vài phần.   

Trái một quyền, phải một quyền, giơ chân đá, sau đó lên gối.   

Giang Khương đem những gì về cận chiến mà Đại đội trưởng năm đó dạy cho hắn vận dụng một lần. Lúc này, hắn bất chấp vết thương ở ngực chưa lành. Đối mặt với cao thủ như Tiền Lập Nguyên, nếu còn cố kỵ, chính là muốn chết.   

Chỉ có toàn lực đánh một trận, có lẽ còn có hy vọng.   

Giang Khương đã phát hiện Tiền Lập Nguyên mạnh hơn hắn từ lâu. Đối phương chẳng những khí lực dẻo dai, sức mạnh kinh khủng mà còn rất nhanh nhẹn. Mỗi một chiêu của y đều có thể đưa người ta vào chỗ chết. Nếu hắn có được phần khí lực và nhanh nhẹn này của Tiền Lập Nguyên, hắn đã sớm giải quyết Tiền Lập Nguyên chỉ còn lại bảy phần sức lực trong vòng mấy phút đồng hồ.   

Giang Khương không dám so sánh với Tiền Lập Nguyên. Đối phương đánh lâu như vậy, trong người lại trọng thương, nhưng hơi thở chỉ rối loạn một chút. Người như vậy thật đáng sợ.   

- A aa...   

Lúc này Giang Khương đã không còn cố kỵ nhiều như vậy.   

Không thể không nói, kinh nghiệm cận chiến của Giang Khương khá đầy đủ. Lúc này đây đánh rất tốt. Tổng cộng đã đánh ra hai cước bốn quyền, trong đó có một cước phong hiểm đá thẳng vào chính giữa của Tiền Lập Nguyên.   

Trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế gì cũng đều là phí công. Giang lão sư xem như đã bị đánh bại trước câu châm ngôn cổ này. Giang Khương đã bị Tiền Lập Nguyên nắm được cơ hội, nắm chặt lấy cánh tay của hắn, sau đó rầm một tiếng bị ném vào trong phòng thuốc lần nữa.   

Leng keng. Giang Khương lại rơi cùng với đám chai lọ. Một hồi lâu cũng không bò dậy được.   

Khụ khụ. Giang Khương nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy ngực có cái gì đó dâng lên. Hắn ho khan một tiếng, lại phun ra mấy ngụm máu tươi.   

Giang Khương thở hổn hển, quay đầu nhìn Tiền Lập Nguyên bên ngoài, ánh mắt hiện lên chút bất đắc dĩ. Thương thế vừa rồi của hắn đã tốt hơn, nhưng tốc độ thật sự quá chậm. Nếu hắn ngồi bất động từ nãy đến giờ, có lẽ thương thế của hắn đã hoàn toàn lành hẳn.   

Nhưng thời gian không dành cho hắn. Nếu Tuyên Tử Nguyệt có thể đánh một trận, để hắn nghỉ ngơi một chút, có lẽ sẽ có cơ hội mài Tiền Lập Nguyên đến chết. Đáng tiếc Tuyên Tử Nguyệt lại không có năng lực tự khỏi bệnh.   

Tiền Lập Nguyên nghiêng đầu thở hổn hển vài hơi, nhìn Giang Khương nằm trên mặt đất không ngừng ho ra máu, rốt cuộc cũng mỉm cười.   

- Được rồi, giữ lại cho mày một hơi. Gia đi giải quyết Tuyên Tử Nguyệt trước. Để cô ta chết trước mặt mày, sau đó sẽ đến phiên mày.   

Nhìn Tiền Lập Nguyên nở nụ cười tàn nhẫn, khi chuẩn bị xoay người, Giang Khương hít một hơi thật sâu, hai tay chống đất đứng dậy. Nhưng khi vừa nuốt một ngụm máu xuống bụng, hắn lại ho khan một trận đến nước mắt trào ra.   

Nhìn bộ dạng chật vật của Giang Khương, trong lòng Tiền Lập Nguyên sung sướng vô cùng, ngửa đầu cười ha hả, sau đó xoay người bước vào phòng khám bệnh.   

Giang Khương mắt mũi mơ hồ nhìn thấy trước mặt là đống bột phấn màu trắng.   

- Hoạt thạch phấn?   

Giang Khương sửng sốt, sau đó liền nhìn thấy cái thớt gỗ xắt thuốc trên bàn cũng rơi xuống đất, bên cạnh có một vật rất quen thuộc.   

Giang Khương giãy giụa bò lên, hít một hơi thật sâu, dốc hết khí lực toàn thân, nhảy dựng lên, một chân đạp lên tủ thuốc nhỏ đằng trước, liều chút sức lực cuối cùng, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai đánh thẳng đến Tiền Lập Nguyên đang ở đằng trước.   

Tiền Lập Nguyên thật không nghĩ đến một con gián hôi chỉ còn chút khí lực nằm trên mặt đất lại có thể liều chết như vậy. Nghe một tiếng hét lớn đằng sau, liền phẫn nộ xoay người lại, nắm chặt nắm đấm, ý định nghiền nát con gián hôi này.   

Nhưng khi nắm đấm vừa mới giơ lên được một nửa, liền nhìn thấy con gián hôi vung tay lên, một đống bột màu trắng bay đến.   

- Mẹ nó, Hoạt thạch phấn?   

Từ nhỏ Tiền Lập Nguyên đã được bồi dưỡng trở thành một đại cao thủ, bình sinh hận nhất là mấy thủ đoạn đê hèn như vậy, vội vàng dùng tay che mũi thối lui, đồng thời đá mạnh đến Giang Khương.   

Y tính toán rất kỹ càng. Một cước này sẽ khiến đối phương tiêu đời.   

Nhưng trong đống bụi trắng, y không nhìn thấy rõ. Khi chân của y chạm vào cơ thể Giang Khương, cổ tay Giang Khương liền đảo, cầm con dao xắt thuốc đã phòng bị sẵn, sau đó chém ra.   

Dưới một cú liều mạng của Giang lão sư, con dao đó sượt qua cổ của đối phương theo hình vòng cung, sau đó cùng với chủ nhân của nó bay ngược ra ngoài, hung hăng đụng vào tủ thuốc lần nữa. Leng keng, Giang lão sư và con dao của hắn ngã xuống đất lần thứ ba.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện