Cục trưởng đại nhân nhận được tin tức Giang Khương xuất hiện tại thành phố Duyên, lại náo ra chuyện như vậy, gương mặt liền biến sắc. Đặc biệt sau khi nghe được giọng điệu đằng đằng sát khí của Giang Khương, lúc này hận không thể một tát tát chết Lý đại đầu.   

Nhưng hận thì hận, vẫn phải khẩn trương hỏi:   

- Vấn đề của Lý đại đầu không lớn chứ?   

- Cục trưởng, Lý đại đầu bị đánh gãy tay chân, bị thương không nhẹ.   

Trương sở tránh một bên, liếc mắt nhìn Giang Khương, thấy Giang Khương cũng không chú ý đến bên này, vội vàng nhỏ giọng hồi báo.   

- Tay chân bị đánh gãy? Tên kia xuống tay tàn nhẫn như vậy sao?   

Cục trưởng đại nhân hoàn toàn hoảng sợ.   

Trương sở nhìn đám người rên rỉ không thôi, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi, thấp giọng nói:   

- Cục trưởng, không chỉ có một mình Lý đại đầu, thuộc hạ của cậu ta cũng bị đánh gãy tay chân, bây giờ đang nằm kêu rên.   

- Cái gì?   

Cục trưởng đại nhân ngây ra. Giang Khương thật đúng là kiêu ngạo, một mình đánh bị thương nhiều người như vậy, xuống tay lại tàn nhẫn.   

- Được rồi, bây giờ tôi sẽ báo cáo lại với vị kia, xem ông ấy định xử lý như thế nào. Anh ở bên đó nhất định phải trấn an tiểu tổ tông, đừng để xảy ra thêm chuyện gì nữa.   

- Vâng, thưa Cục trưởng, nhưng ngài nhất định phải nhanh lên. Cậu ta nói sẽ không kiên nhẫn. Tôi sợ tôi không trụ được.   

Trương sở vội vàng nhắc nhở. Y không muốn ở đây một mình ứng phó tiểu tổ tông. Vạn nhất xảy ra vấn đề, người thứ nhất chịu trận chính là y.   

- Không được cũng phải được, hiểu chưa?   

Nói xong, cục trưởng đại nhân cúp máy, sau đó gọi điện thoại cho vị kia.   

Trong phòng làm việc, một lãnh đạo mang mắt kính đang ký tên lên văn kiện, đồng thời nói với thư ký bên cạnh:   

- Bảo Cục Môi trường nhanh chóng chứng thực việc này. Không được để xảy ra sai sót.   

- Vâng, tôi rõ rồi.   

Thư ký bên cạnh khom người đáp.   

Đồng chí lãnh đạo đang định đưa văn kiện cho thư ký, đột nhiên điện thoại của thư ký vang lên. Sau khi nói qua hai câu, liền đưa điện thoại cho vị lãnh đạo:   

- Thị trưởng, Cục trưởng Quách tìm ngài.   

- Lão Quách?   

Đồng chí lãnh đạo cau mày, sau đó đưa tay tiếp nhận điện thoại.  

Nghe bên kia nói, sắc mặt vị lãnh đạo đột nhiên sa sầm lại, trong nháy mắt lại tái xanh, đập bể tách trà trên bàn, tức giận quát:   

- Giang Khương là cái thứ nào mà dám khi dễ trên đầu lão tử, lại còn đả thương nhân viên công tác của chính quyền? Lại còn bắt tôi đi gặp hắn nữa?   

Thư ký bên cạnh thấy Thị trưởng vốn nhã nhặn đột nhiên dữ tợn, trong lòng cũng run lên. Đi theo Thị trưởng đã nhiều năm rồi, y biết rõ Thị trưởng lúc này chỉ sợ là giận thật. Nếu không cũng không có bộ dạng như vậy. Lần cuối nhìn thấy Thị trưởng tức giận như thế đã là cách đây hai năm. Khi đó Thị trưởng đã cách chức một Cục trưởng và hai Phó cục trưởng. Không biết lần này là ai gặp xui xẻo.   

- Thị trưởng, bây giờ cậu ta đã làm Đại tá, quan hệ với cấp trên hẳn cũng tốt. Nếu không cũng không dám kiêu ngạo ở địa bàn của chúng ta như thế. Tôi thấy nếu không chúng ta sang đó một chút. Tên tiểu quỷ đó còn khó chơi hơn cả Diêm Vương đấy.   

Nghe giọng nói tức giận ở bên kia, Cục trưởng đương nhiên biết được ông chủ đã nổi bão. Nhưng bây giờ ngay cả bản thân ông cũng không dám tức giận. Bởi vì tiểu tử kia cũng không dễ chọc. Nhiều chuyện chi bằng ít một chuyện, đành phải khuyên Thị trưởng một câu, tránh sau này gặp phiền phức.   

Nghe Cục trưởng khuyên nhủ, vị Thị trưởng mới tạm hòa hoãn xuống. Có thể lăn lộn đến vị trí này cũng không phải nhân vật đơn giản. Phát cáu cũng chỉ là vì mất mặt mà thôi. Sau khi hết giận, lập tức có thể nghĩ thông suốt. Giang Khương có thể nói như vậy, tuyệt đối không phải làm bộ.   

Sau khi vị Thị trưởng hỏi rõ ràng nguyên nhân, đồng thời cho người đi thăm dò tình huống của Dư gia, lúc này mới cùng với thư ký đi gặp Giang Khương.   

Nửa đường, vị Cục trưởng Quách cũng chạy đến, thuận tiện ngồi xe của vị Thị trưởng luôn.   

Hiện tại Giang Khương đang ngồi trong cửa hàng nhỏ của mẹ con Dư gia. Lúc này, Dư mẫu cũng đã biết được tin tức về Dư Cường. Tuy đã sớm có đoán trước, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy đau khổ.   

Tiểu Giang thật ra kiên cường hơn nhiều. Sau một hồi bi thống, đã tiếp nhận được sự thật, cố nén đau thương mà an ủi Dư mẫu.   

Một lát sau, thấy mẹ con Dư gia cũng đã bình tĩnh hơn, Giang Khương liền hỏi rõ ràng chuyện phá hủy nhà của hai người.   

Thì ra là có một ngân hàng chuẩn bị mở một chi nhánh trên con đường này. Và chính quyền thành phố cũng đã phê duyệt kế hoạch. Vốn là chọn hai nhà khác, nhưng hai nhà đó ra giá đền bù quá cao, đàm phán không thành, sau đó không biết thế nào lại chọn cửa hàng của Dư gia.   

Dư gia hiển nhiên là không chịu bán. Kết quả, sau mấy lần cự tuyệt đối phương, ngân hàng không biết đã thông qua chính quyền như thế nào và sau đó thì Lý đại đầu đến. Gã đã hai lần đến đây uy hiếp Dư mẫu và Dư mẫu vẫn không đồng ý. Vì thế mới xảy ra chuyện như ngày hôm nay.   

- Giang…Giang Khương, nếu cháu là bạn của Tiểu Cường, xin cháu hãy giúp mẹ con cô việc này. Nếu không có cửa hàng, cô không biết lấy cái gì để nuôi Tiểu Giang ăn học.   

Dư mẫu chần chừ một chút, nhìn Giang Khương, cẩn thận hỏi.   

Giang Khương gật đầu, nói:   

- Cô yên tâm đi, cháu và Dư Cường là anh em tốt với nhau. Nếu anh ấy đã không còn, sau này cháu sẽ là con của cô. Hiển nhiên việc này sẽ do cháu xử lý. Vốn lần này cháu đến đây, chủ yếu là để thăm cô và Tiểu Dư, xem cuộc sống của hai người như thế nào, có cần cháu giúp đỡ gì hay không.   

- Chuyện này cháu nhất định sẽ xử lý tốt, cam đoan sau này không ai dám đến làm phiền cô nữa. Hết thảy đã có cháu rồi.   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Về phần Tiểu Giang, cô cũng đừng lo lắng. Hai năm qua xảy ra chút phiền phức, tất cả tư liệu và sổ sách đều mất hết, cho nên việc trợ cấp hàng tháng mới bị cắt đứt. Cháu cũng vừa mới có được tư liệu của mọi người, cũng đã nhanh chóng bổ sung lại số tiền bị cắt đứt trong hai năm qua. Sau này mỗi tháng, tiền trợ cấp sẽ được tăng gấp đôi. Vì thế, cuộc sống sau này, mong cô cũng đừng lo lắng nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện