Rất nhanh mấy ngày trôi qua, Giang Khương tổng cộng đi thăm hỏi được gia đình của năm chiến hữu ở tỉnh Hắc.
Khi Giang Khương đến, có người khóc rống, có người mạnh mẽ cười vui, nhưng đối với bọn họ mà nói, Giang Khương đến là một chuyện tốt. Bọn họ rốt cuộc cũng có được tin tức của thân nhân. Tuy nói không phải là tin tức tốt, nhưng đối với người đã sớm thất vọng như bọn họ mà nói, nó vẫn còn rất tốt.
Rất nhiều người đã lâu không đến ngân hàng kiểm tra tài khoản, cho nên bọn họ không biết tài khoản vốn dĩ đã hai năm rồi không có tiền chuyển vào nhưng cách đó hai ngày đã có một khoản tiền lặng yên được gửi đến.
Có được số tiền này, hơn nữa còn được Giang Khương cam đoan, sau này cứ mỗi tháng sẽ chuyển tiền vào tài khoản, khiến cho không ít gia đình thở phào nhẹ nhõm. Vật giá ngày càng leo thang, cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Tuy đàn ông trong nhà quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, nhưng mỗi tháng luôn gửi về nhà được mấy ngàn. Có số tiền này, cuộc sống cũng đỡ hơn được một chút. Mặc dù không giàu có nhưng ứng phó với cuộc sống chung quy vẫn có thừa.
Nhưng hai năm qua, số tiền này đột nhiên bị cắt đứt, khiến cho không ít gia đình lâm vào khốn cảnh. Bây giờ Giang Khương xuất hiện, cộng thêm trong tài khoản có thêm một khoản tiền, giúp cho tinh thần và vật chất của các gia đình được an ủi. Điều này khiến cho Giang Khương cũng cảm thấy an lòng hơn rất nhiều. Ít nhất hắn cảm giác mình làm không sai. Hắn đang từng bước thực hiện lời hứa của mình.
Sau khi đến thăm năm gia đình chiến hữu ở tỉnh Hắc, Giang Khương ngựa không dừng vó thẳng đến tỉnh Cát.
Mặc dù đường đã được quy hoạch rất tốt nhưng tỉnh Hắc và tỉnh Cát cách nhau cũng bốn trăm km. Đương nhiên, đối với Giang Khương mà nói thì đây cũng không tính là gì. Hắn vẫn còn thừa tinh lực đến tỉnh Cát.
Người hắn đến thăm đầu tiên ở tỉnh Cát là gia đình của thành viên họ Dư. Thành viên này đã chết trận trong cuộc chiến tại Nepal. Mặc dù Giang Khương cũng có tham gia trận chiến này, nhưng cũng không thân lắm. Điều ấn tượng duy nhất chính là cái hộp gỗ nho nhỏ.
Căn cứ theo tư liệu, gia cảnh của vị chiến hữu này cũng xem như khá giá. Mặc dù người cha vừa mới qua đời, nhưng em trai trong nhà cũng đã mười tám tuổi. Điều này khiến cho Giang Khương thoáng yên ổn trong lòng. Ít nhất việc nguồn trợ cấp bị đứt đoạn hai năm cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với bọn họ.
Tìm nhà ở thành phố tương đối dễ dàng. Giang Khương có thể thông qua số nhà mà tìm đến vị trí cụ thể.
Mắt thấy sắp đến nơi, lúc này Giang Khương mới giảm tốc độ xe xuống. Nhưng nhìn hoàn cảnh chung quanh, hắn vẫn không nhịn được mà cau mày.
Đây là một con đường khá cũ. Hai bên đường đều là những cửa hàng cũ nát. Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, người cũng dần dần nhiều hơn.
Nhìn tình huống phía trước, Giang Khương lại cau mày. Không biết vì sao phía trước lại đầy người, chiếc xe không thể tiến lên được nữa.
Mắt thấy ngôi nhà cần tìm cũng đã ở đằng trước, Giang Khương chậm rãi đậu xe ven đường rồi bước xuống xe.
Người ở đây đều bị cảnh tượng nào đó thu hút. Cho nên khi Giang Khương bước xuống xe, mặc dù một thân quân trang có chút chói mắt, nhưng cũng không thu hút sự chú ý của quá nhiều người.
Giang Khương nhìn số nhà 29 phía trước mặt. Số nhà 36 mà hắn muốn tìm cách đó không xa.
Lập tức bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nhìn số nhà. Nhưng càng đi hắn lại càng cau mày, bởi vì hắn nhìn thấy có một cái hố được đào bên cạnh căn nhà mà hắn cần tìm.
Giang Khương bước nhanh đến, liền nhìn thấy trong đám người đang có người cãi nhau. Hơn nữa còn có máy đào ở chính giữa đường.
Giang Khương bước vào đám người, liền nghe được tiếng phụ nữ khóc lớn:
- Các người đúng là không biết nói đạo lý, chỉ biết khi dễ mẹ con chúng tôi. Dựa vào cái gì mà các người không hủy nhà của người khác mà cứ hủy nhà của chúng tôi.
Có gì cũng phải cho chúng tôi một lý do chứ?
- Lý do? Chúng tôi đã nói với bà biết bao nhiêu lần. Cửa hàng của bà là thích hợp nhất, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Một giọng nam khinh thường lên tiếng:
- Trương Thục Trân, tôi nói cho bà biết, hôm nay các người phải dọn đi. Không dọn cũng phải dọn. Đừng nói tôi không cho bà thời gian. Tôi cho bà thêm mười phút, nếu bà không dọn đi, đừng trách chúng tôi không khách sáo.
- Lý đại đầu, cậu là một kẻ không có lương tâm. Năm đó cậu còn còn nhỏ không có cơm ăn. Chồng của tôi đã tiếp tế cho các người. Bây giờ cậu chỉ vì một chút tiền mà trở mặt không nhận, lại còn khi dễ mẹ con chúng tôi. Lương tâm của cậu bị chó ăn rồi sao?
Nghe xong, người phụ nữ phẫn nộ kêu lên:
- Nếu cậu có can đảm hủy đi nhà của tôi, tôi liều mạng với cậu.
- Hắc, bà đúng là không biết xấu hổ. Nếu không phải nể mặt lão già nhà bà năm đó đã cho lão tử hai bát cơm, lão tử đã sớm quất chết bà, còn để bà ở đây lớn lối sao?
Giang Khương chen vào được đám người, rốt cuộc nhìn thấy được tình huống trước mắt. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đầu bóng lưỡng đứng giữa sân, đang trừng mắt uy hiếp một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi:
- Mau tránh ra, máy móc của lão tử không biết nhìn người đâu.
Gã đàn ông nói xong, máy đào phía sau liền giơ đầu đào lên uy hiếp.
Thấy máy đào đã thật sự khởi động, sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, tuyệt vọng tru lên:
- Gia đình chúng tôi là gia đình quân nhân, cậu dám động đến nhà chúng tôi?
- Quân nhân? Quân nhân chó má gì? Năm đó không phải bà đã đi thăm dò qua sao? Không hề có ghi chép lại trong sổ ghi chép của huyện. Không chừng lăn lộn thất bại bên ngoài. Nếu không tại sao mấy năm rồi không thấy về nhà một lần?
Nói đến đây, gã đàn ông đắc ý nói tiếp:
- Hai năm qua không hề có tin tức, có khi bị người ta ở bên ngoài chém chết rồi cũng nên.
- Không đâu. Con của tôi tuyệt đối không. Nó đi lính, nhất định là quân nhân.
Người phụ nữ cuống quýt lắc đầu.
- Dư Cường.
Giang Khương mấp máy môi, đang định tách đám người bước vào, đột nhiên có người điên cuồng vọt vào, sau đó vọt đến giữa sân, ném ba lô xuống đất, quơ cái cuốc trong tay, đứng trước người phụ nữ, tức giận gầm rú:
- Ai dám khi dễ mẹ tôi? Anh tôi không có ở đây, nhưng vẫn còn có tôi.
Khi Giang Khương đến, có người khóc rống, có người mạnh mẽ cười vui, nhưng đối với bọn họ mà nói, Giang Khương đến là một chuyện tốt. Bọn họ rốt cuộc cũng có được tin tức của thân nhân. Tuy nói không phải là tin tức tốt, nhưng đối với người đã sớm thất vọng như bọn họ mà nói, nó vẫn còn rất tốt.
Rất nhiều người đã lâu không đến ngân hàng kiểm tra tài khoản, cho nên bọn họ không biết tài khoản vốn dĩ đã hai năm rồi không có tiền chuyển vào nhưng cách đó hai ngày đã có một khoản tiền lặng yên được gửi đến.
Có được số tiền này, hơn nữa còn được Giang Khương cam đoan, sau này cứ mỗi tháng sẽ chuyển tiền vào tài khoản, khiến cho không ít gia đình thở phào nhẹ nhõm. Vật giá ngày càng leo thang, cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Tuy đàn ông trong nhà quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, nhưng mỗi tháng luôn gửi về nhà được mấy ngàn. Có số tiền này, cuộc sống cũng đỡ hơn được một chút. Mặc dù không giàu có nhưng ứng phó với cuộc sống chung quy vẫn có thừa.
Nhưng hai năm qua, số tiền này đột nhiên bị cắt đứt, khiến cho không ít gia đình lâm vào khốn cảnh. Bây giờ Giang Khương xuất hiện, cộng thêm trong tài khoản có thêm một khoản tiền, giúp cho tinh thần và vật chất của các gia đình được an ủi. Điều này khiến cho Giang Khương cũng cảm thấy an lòng hơn rất nhiều. Ít nhất hắn cảm giác mình làm không sai. Hắn đang từng bước thực hiện lời hứa của mình.
Sau khi đến thăm năm gia đình chiến hữu ở tỉnh Hắc, Giang Khương ngựa không dừng vó thẳng đến tỉnh Cát.
Mặc dù đường đã được quy hoạch rất tốt nhưng tỉnh Hắc và tỉnh Cát cách nhau cũng bốn trăm km. Đương nhiên, đối với Giang Khương mà nói thì đây cũng không tính là gì. Hắn vẫn còn thừa tinh lực đến tỉnh Cát.
Người hắn đến thăm đầu tiên ở tỉnh Cát là gia đình của thành viên họ Dư. Thành viên này đã chết trận trong cuộc chiến tại Nepal. Mặc dù Giang Khương cũng có tham gia trận chiến này, nhưng cũng không thân lắm. Điều ấn tượng duy nhất chính là cái hộp gỗ nho nhỏ.
Căn cứ theo tư liệu, gia cảnh của vị chiến hữu này cũng xem như khá giá. Mặc dù người cha vừa mới qua đời, nhưng em trai trong nhà cũng đã mười tám tuổi. Điều này khiến cho Giang Khương thoáng yên ổn trong lòng. Ít nhất việc nguồn trợ cấp bị đứt đoạn hai năm cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với bọn họ.
Tìm nhà ở thành phố tương đối dễ dàng. Giang Khương có thể thông qua số nhà mà tìm đến vị trí cụ thể.
Mắt thấy sắp đến nơi, lúc này Giang Khương mới giảm tốc độ xe xuống. Nhưng nhìn hoàn cảnh chung quanh, hắn vẫn không nhịn được mà cau mày.
Đây là một con đường khá cũ. Hai bên đường đều là những cửa hàng cũ nát. Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, người cũng dần dần nhiều hơn.
Nhìn tình huống phía trước, Giang Khương lại cau mày. Không biết vì sao phía trước lại đầy người, chiếc xe không thể tiến lên được nữa.
Mắt thấy ngôi nhà cần tìm cũng đã ở đằng trước, Giang Khương chậm rãi đậu xe ven đường rồi bước xuống xe.
Người ở đây đều bị cảnh tượng nào đó thu hút. Cho nên khi Giang Khương bước xuống xe, mặc dù một thân quân trang có chút chói mắt, nhưng cũng không thu hút sự chú ý của quá nhiều người.
Giang Khương nhìn số nhà 29 phía trước mặt. Số nhà 36 mà hắn muốn tìm cách đó không xa.
Lập tức bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nhìn số nhà. Nhưng càng đi hắn lại càng cau mày, bởi vì hắn nhìn thấy có một cái hố được đào bên cạnh căn nhà mà hắn cần tìm.
Giang Khương bước nhanh đến, liền nhìn thấy trong đám người đang có người cãi nhau. Hơn nữa còn có máy đào ở chính giữa đường.
Giang Khương bước vào đám người, liền nghe được tiếng phụ nữ khóc lớn:
- Các người đúng là không biết nói đạo lý, chỉ biết khi dễ mẹ con chúng tôi. Dựa vào cái gì mà các người không hủy nhà của người khác mà cứ hủy nhà của chúng tôi.
Có gì cũng phải cho chúng tôi một lý do chứ?
- Lý do? Chúng tôi đã nói với bà biết bao nhiêu lần. Cửa hàng của bà là thích hợp nhất, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Một giọng nam khinh thường lên tiếng:
- Trương Thục Trân, tôi nói cho bà biết, hôm nay các người phải dọn đi. Không dọn cũng phải dọn. Đừng nói tôi không cho bà thời gian. Tôi cho bà thêm mười phút, nếu bà không dọn đi, đừng trách chúng tôi không khách sáo.
- Lý đại đầu, cậu là một kẻ không có lương tâm. Năm đó cậu còn còn nhỏ không có cơm ăn. Chồng của tôi đã tiếp tế cho các người. Bây giờ cậu chỉ vì một chút tiền mà trở mặt không nhận, lại còn khi dễ mẹ con chúng tôi. Lương tâm của cậu bị chó ăn rồi sao?
Nghe xong, người phụ nữ phẫn nộ kêu lên:
- Nếu cậu có can đảm hủy đi nhà của tôi, tôi liều mạng với cậu.
- Hắc, bà đúng là không biết xấu hổ. Nếu không phải nể mặt lão già nhà bà năm đó đã cho lão tử hai bát cơm, lão tử đã sớm quất chết bà, còn để bà ở đây lớn lối sao?
Giang Khương chen vào được đám người, rốt cuộc nhìn thấy được tình huống trước mắt. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đầu bóng lưỡng đứng giữa sân, đang trừng mắt uy hiếp một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi:
- Mau tránh ra, máy móc của lão tử không biết nhìn người đâu.
Gã đàn ông nói xong, máy đào phía sau liền giơ đầu đào lên uy hiếp.
Thấy máy đào đã thật sự khởi động, sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, tuyệt vọng tru lên:
- Gia đình chúng tôi là gia đình quân nhân, cậu dám động đến nhà chúng tôi?
- Quân nhân? Quân nhân chó má gì? Năm đó không phải bà đã đi thăm dò qua sao? Không hề có ghi chép lại trong sổ ghi chép của huyện. Không chừng lăn lộn thất bại bên ngoài. Nếu không tại sao mấy năm rồi không thấy về nhà một lần?
Nói đến đây, gã đàn ông đắc ý nói tiếp:
- Hai năm qua không hề có tin tức, có khi bị người ta ở bên ngoài chém chết rồi cũng nên.
- Không đâu. Con của tôi tuyệt đối không. Nó đi lính, nhất định là quân nhân.
Người phụ nữ cuống quýt lắc đầu.
- Dư Cường.
Giang Khương mấp máy môi, đang định tách đám người bước vào, đột nhiên có người điên cuồng vọt vào, sau đó vọt đến giữa sân, ném ba lô xuống đất, quơ cái cuốc trong tay, đứng trước người phụ nữ, tức giận gầm rú:
- Ai dám khi dễ mẹ tôi? Anh tôi không có ở đây, nhưng vẫn còn có tôi.
Danh sách chương