Giang Khương nhìn nắp đỉnh bắt đầu được tôi lửa thì thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nhìn về phía Trưởng ban Ngô, nói:
- Tể Thế Đỉnh ở đây à?
- Đúng... Ở đây!
Trưởng ban Ngô ra hiệu, một kỹ sư bên cạnh lập tức đưa tay vén một mảnh vải lên, để lộ Tể Thế Đỉnh bên dưới.
Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó nói:
- Được, đem Tể Thế Đỉnh đặt gần Phong Linh đài...
- A?
Trưởng ban Ngô nghi ngờ nhìn Giang Khương một cái, rồi vẫy tay ra hiệu hai kỹ sư nâng Tể Thế Đỉnh lên, sau đó thấy Giang Khương không có vấn đề gì khác thì liền bước qua lò luyện, đốc thúc chuyện tôi lửa.
Ban Ngũ Kim của Thiên Y viện cũng tương đối đáng tin, cả đám người nghiêm túc và bỏ qua những ánh mắt căng thẳng, vào mười hai giờ kém năm, trưởng ban Ngô tiện tay nhận chiếc khăn do học trò đưa sang, lau mồ hôi, sau đó đi tới trước mặt Giang Khương, trầm giọng nói:
- Y sĩ Giang Khương, tôi lửa đã xong, đang lúc duy trì nhiệt độ, xin hãy chuẩn bị, sau năm phút nữa sẽ bắt đầu Phong Linh...
Nghe Trưởng ban Ngô nói vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Giang Khương, Thiên y sư Từ Khải Liễu ở bên trầm giọng xác nhận với Giang Khương:
- Không có vấn đề gì chứ?
Giang Khương cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Chỉ cần không xuất hiện vấn đề gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ không sao...
Mấy vị Thiên y sư thấy Giang Khương chắc chắn như vậy thì cũng hơi yên tâm. Dẫu sao chuyện này cũng liên quan đến Tể Thế Đỉnh, nếu nói họ không căng thẳng là giả. Lần này nếu thật sự có thể khiến Tể Thế Đỉnh một lần nữa phát huy tác dụng, vậy thì đây là một chuyện rất đáng mừng.
Sau khi dứt lời, mọi người cũng đều đi theo sau lưng Giang Khương đi đến bên lò luyện.
Giang Khương đứng trước Phong Linh đài thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Thiên y sư Từ Khải Liễu cũng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Giang Khương, lúc này chỉ còn cách mười hai giờ mười mấy giây.
- Chuẩn bị, khởi lò...
Cùng với giọng nói của Trưởng ban Ngô, tất cả mọi người đều nín thở, nhìn hai kỹ sư cường tráng dùng kềm kẹp nắp đỉnh bị đốt đỏ lên trên đài.
Giang Khương lúc này cũng đưa tay ra, nhận con dao bạc nhỏ từ trong tay Trưởng ban Ngô.
- Năm, bốn, ba, hai, một... Phong linh bắt đầu...
Trưởng ban Ngô nhìn đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Khương nói.
Giang Khương cũng không chậm trễ, cổ tay nhẹ nhàng vung con dao bạc nhỏ trong tay lên, một dòng máu đỏ thuận theo con dao bạc vung qua trong nháy mắt ứa ra.
Giang Khương khẽ hít một cái, vứt con dao bạc bên tay trái, đưa tay nắm lấy tai đỉnh của Tể Thế Đỉnh bên cạnh. Sau đó ngón tay phải chụm lại như kím, hơi nhắm mắt lại, tụ khí ngưng thần. Cảm nhận cảm giác quen thuộc từ tay trái truyền đến, tay phải cũng không dừng lại, nhanh chóng vung nắp đỉnh đang nóng hừng hực kia lên...
Dưới sự thúc giục của Giang Khương, máu tươi chỗ cổ tay giống như dòng nước nhỏ lên trên nắp đỉnh, tạo ra một làn khói nóng bỏng.
Lúc này, hình xăm trên vai trái Giang Khương bỗng nhiên nóng lên. Giang Khương chỉ cảm thấy một dòng khí lưu quen thuộc và thân thiết từ trên thân Tể Thế Đỉnh từ chỗ tay trái của mình nhanh chóng tràn ra thuận theo cánh tay, sau đó xuyên qua ngực truyền đến cánh tay phải, sau đó thuận theo máu tươi truyền vào trong nắp đỉnh.
Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn động tác của Giang Khương, nhìn những giọt máu tươi như nước chảy nhỏ lên nắp đỉnh rồi bốc hơi trong nháy mắt, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tim ai nấy đều như bị treo lên.
Sau khi Giang Khương khua nắp đỉnh một lúc, hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng quát lên:
- Bát quái phong linh...
Cùng với tiếng quát của Giang Khương, mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái. Nắp đỉnh vốn đỏ hừng hực giờ chợt tắt ngấm, chỉ còn những hoa văn phức tạp là vẫn còn đỏ hừng hực. Lúc này mọi người định thần nhìn lại, hình như đây chính là một bức họa Giang Khương mới dùng ngón tay máu múa may vẽ thành.
Có điều, nắp đỉnh kia sau tiếng hét to của Giang Khương chỉ hơi ảm đạm một chút rồi lại sáng bừng lên, một lần nữa khôi phục bộ dạng đỏ hừng hực.
Lúc này mắt Giang Khương vẫn khép hờ, dường như không chú ý đến nắp đỉnh vẫn còn đỏ hừng hực, tay phải vẫn chụp lấy nắp đỉnh đỏ hừng hực kia.
Trong tiếng kêu lên kinh ngạc của mọi người, Giang Khương đưa tay chụp nắp đỉnh, dường như không hề bị nhiệt độ cao kia làm bỏng tay. Sau đó hắn thuận tay đậy nắp đỉnh lên thân Tể Thế Đỉnh.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn động tác của Giang Khương, chỉ thấy Giang Khương lại một lần nữa chụm tay như kiếm, nhẹ nhàng vẽ quanh thân đỉnh và nắp đỉnh đỏ hừng hực kia một vòng.
Máu tươi đỏ thẫm nhẹ nhàng theo ngón tay Giang Khương, chậm rãi nhỏ lên trên một vòng.
Lần này, những giọt máu tươi của Giang Khương nhỏ xuống liền phát ra những tiếng “xèo xèo...”, nhiệt độ nóng bỏng trên nắp đỉnh đỏ hừng hực dường như bắt đầu tràn ra toàn bộ thân đỉnh. Ánh sáng màu đỏ nhạt bên trên khẽ lóe lên rồi biến mất, sau đó cả nắp đỉnh cũng dần tối đi, sóng nhiệt nóng bỏng cũng nhanh chóng tiêu tan.
Dưới ánh mắt của mọi người, nắp đỉnh vốn đỏ hừng hực chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã tan hết nhiệt lượng, trở nên ảm đạm, giống như đã dung hợp với cả thân đỉnh trong nháy mắt.
Giang Khương thở ra một hơi, từ từ mở mắt, sau đó nhìn mạch máu cổ tay mình chẳng biết đã cầm máu từ lúc nào, bàn tay lúc này vẫn trắng nõn như cũ.
Mọi người nhìn thấy nắp đỉnh đã trở thành màu xanh xám, lại nhìn tay Giang Khương không hề bị bỏng, định nói lại thôi. Trưởng ban Ngô nhìn chằm chằm Tể Thế Đỉnh một lúc, rốt cuộc không nhịn được căng thẳng hỏi:
- Hoàn thành rồi?
- Hoàn thành...
Giang Khương gật đầu một cái, sau đó đưa tay vuốt ve nắp đỉnh một chút, rồi lại nhắm mắt đưa tâm thần đi vào trong, cẩn thụ cảm nhận một lúc. Sau đó, hắn hài lòng thu tay về. Ban nãy hắn cảm thấy thân đỉnh và nắp đỉnh trên căn bản đã có thể tiến hành liên thong rồi, nhưng tính lưu thông năng lượng trong nắp đỉnh vẫn còn yếu hơn đại đỉnh.
Có điều Giang Khương đã hết sức hài lòng với tình trạng này. Dù sao đây cũng không phải nắp nguyên trạng, hiệu quả dĩ nhiên không thể nào so với đại đỉnh lúc ban đầu được.
Hiệu quả luyện đan dược có lẽ sẽ kém hơn so với Tể Thế Đỉnh hoàn chỉnh trước kia một chút, nhưng tóm lại cũng không chênh lệch quá nhiều.
Các Thiên y sư thấy Giang Khương gật đầu đều vui mừng, đồng loạt vây quanh, nhìn đại đỉnh đã được đậy nắp đỉnh từ trên xuống dưới.
Thiên y sư Từ Khải Liễu đưa tay nhẹ nhàng sờ nắp đỉnh, sau đó mới nhìn về phía Giang Khương, chần chờ một chút, mới trầm giọng hỏi:
- Giang Khương... Nắp đỉnh này sau khi đậy lên, đại khái có thể đạt hiệu quả bao nhiêu phần trăm so với đại đỉnh nguyên vẹn?
Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, đưa hai ngón tay lên trong ánh mắt căng thẳng của mọi người, nói:
- Có lẽ khoảng 80%...
- Tể Thế Đỉnh ở đây à?
- Đúng... Ở đây!
Trưởng ban Ngô ra hiệu, một kỹ sư bên cạnh lập tức đưa tay vén một mảnh vải lên, để lộ Tể Thế Đỉnh bên dưới.
Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó nói:
- Được, đem Tể Thế Đỉnh đặt gần Phong Linh đài...
- A?
Trưởng ban Ngô nghi ngờ nhìn Giang Khương một cái, rồi vẫy tay ra hiệu hai kỹ sư nâng Tể Thế Đỉnh lên, sau đó thấy Giang Khương không có vấn đề gì khác thì liền bước qua lò luyện, đốc thúc chuyện tôi lửa.
Ban Ngũ Kim của Thiên Y viện cũng tương đối đáng tin, cả đám người nghiêm túc và bỏ qua những ánh mắt căng thẳng, vào mười hai giờ kém năm, trưởng ban Ngô tiện tay nhận chiếc khăn do học trò đưa sang, lau mồ hôi, sau đó đi tới trước mặt Giang Khương, trầm giọng nói:
- Y sĩ Giang Khương, tôi lửa đã xong, đang lúc duy trì nhiệt độ, xin hãy chuẩn bị, sau năm phút nữa sẽ bắt đầu Phong Linh...
Nghe Trưởng ban Ngô nói vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người Giang Khương, Thiên y sư Từ Khải Liễu ở bên trầm giọng xác nhận với Giang Khương:
- Không có vấn đề gì chứ?
Giang Khương cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Chỉ cần không xuất hiện vấn đề gì bất ngờ thì chắc chắn sẽ không sao...
Mấy vị Thiên y sư thấy Giang Khương chắc chắn như vậy thì cũng hơi yên tâm. Dẫu sao chuyện này cũng liên quan đến Tể Thế Đỉnh, nếu nói họ không căng thẳng là giả. Lần này nếu thật sự có thể khiến Tể Thế Đỉnh một lần nữa phát huy tác dụng, vậy thì đây là một chuyện rất đáng mừng.
Sau khi dứt lời, mọi người cũng đều đi theo sau lưng Giang Khương đi đến bên lò luyện.
Giang Khương đứng trước Phong Linh đài thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Thiên y sư Từ Khải Liễu cũng ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Giang Khương, lúc này chỉ còn cách mười hai giờ mười mấy giây.
- Chuẩn bị, khởi lò...
Cùng với giọng nói của Trưởng ban Ngô, tất cả mọi người đều nín thở, nhìn hai kỹ sư cường tráng dùng kềm kẹp nắp đỉnh bị đốt đỏ lên trên đài.
Giang Khương lúc này cũng đưa tay ra, nhận con dao bạc nhỏ từ trong tay Trưởng ban Ngô.
- Năm, bốn, ba, hai, một... Phong linh bắt đầu...
Trưởng ban Ngô nhìn đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Khương nói.
Giang Khương cũng không chậm trễ, cổ tay nhẹ nhàng vung con dao bạc nhỏ trong tay lên, một dòng máu đỏ thuận theo con dao bạc vung qua trong nháy mắt ứa ra.
Giang Khương khẽ hít một cái, vứt con dao bạc bên tay trái, đưa tay nắm lấy tai đỉnh của Tể Thế Đỉnh bên cạnh. Sau đó ngón tay phải chụm lại như kím, hơi nhắm mắt lại, tụ khí ngưng thần. Cảm nhận cảm giác quen thuộc từ tay trái truyền đến, tay phải cũng không dừng lại, nhanh chóng vung nắp đỉnh đang nóng hừng hực kia lên...
Dưới sự thúc giục của Giang Khương, máu tươi chỗ cổ tay giống như dòng nước nhỏ lên trên nắp đỉnh, tạo ra một làn khói nóng bỏng.
Lúc này, hình xăm trên vai trái Giang Khương bỗng nhiên nóng lên. Giang Khương chỉ cảm thấy một dòng khí lưu quen thuộc và thân thiết từ trên thân Tể Thế Đỉnh từ chỗ tay trái của mình nhanh chóng tràn ra thuận theo cánh tay, sau đó xuyên qua ngực truyền đến cánh tay phải, sau đó thuận theo máu tươi truyền vào trong nắp đỉnh.
Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn động tác của Giang Khương, nhìn những giọt máu tươi như nước chảy nhỏ lên nắp đỉnh rồi bốc hơi trong nháy mắt, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tim ai nấy đều như bị treo lên.
Sau khi Giang Khương khua nắp đỉnh một lúc, hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng quát lên:
- Bát quái phong linh...
Cùng với tiếng quát của Giang Khương, mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái. Nắp đỉnh vốn đỏ hừng hực giờ chợt tắt ngấm, chỉ còn những hoa văn phức tạp là vẫn còn đỏ hừng hực. Lúc này mọi người định thần nhìn lại, hình như đây chính là một bức họa Giang Khương mới dùng ngón tay máu múa may vẽ thành.
Có điều, nắp đỉnh kia sau tiếng hét to của Giang Khương chỉ hơi ảm đạm một chút rồi lại sáng bừng lên, một lần nữa khôi phục bộ dạng đỏ hừng hực.
Lúc này mắt Giang Khương vẫn khép hờ, dường như không chú ý đến nắp đỉnh vẫn còn đỏ hừng hực, tay phải vẫn chụp lấy nắp đỉnh đỏ hừng hực kia.
Trong tiếng kêu lên kinh ngạc của mọi người, Giang Khương đưa tay chụp nắp đỉnh, dường như không hề bị nhiệt độ cao kia làm bỏng tay. Sau đó hắn thuận tay đậy nắp đỉnh lên thân Tể Thế Đỉnh.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn động tác của Giang Khương, chỉ thấy Giang Khương lại một lần nữa chụm tay như kiếm, nhẹ nhàng vẽ quanh thân đỉnh và nắp đỉnh đỏ hừng hực kia một vòng.
Máu tươi đỏ thẫm nhẹ nhàng theo ngón tay Giang Khương, chậm rãi nhỏ lên trên một vòng.
Lần này, những giọt máu tươi của Giang Khương nhỏ xuống liền phát ra những tiếng “xèo xèo...”, nhiệt độ nóng bỏng trên nắp đỉnh đỏ hừng hực dường như bắt đầu tràn ra toàn bộ thân đỉnh. Ánh sáng màu đỏ nhạt bên trên khẽ lóe lên rồi biến mất, sau đó cả nắp đỉnh cũng dần tối đi, sóng nhiệt nóng bỏng cũng nhanh chóng tiêu tan.
Dưới ánh mắt của mọi người, nắp đỉnh vốn đỏ hừng hực chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã tan hết nhiệt lượng, trở nên ảm đạm, giống như đã dung hợp với cả thân đỉnh trong nháy mắt.
Giang Khương thở ra một hơi, từ từ mở mắt, sau đó nhìn mạch máu cổ tay mình chẳng biết đã cầm máu từ lúc nào, bàn tay lúc này vẫn trắng nõn như cũ.
Mọi người nhìn thấy nắp đỉnh đã trở thành màu xanh xám, lại nhìn tay Giang Khương không hề bị bỏng, định nói lại thôi. Trưởng ban Ngô nhìn chằm chằm Tể Thế Đỉnh một lúc, rốt cuộc không nhịn được căng thẳng hỏi:
- Hoàn thành rồi?
- Hoàn thành...
Giang Khương gật đầu một cái, sau đó đưa tay vuốt ve nắp đỉnh một chút, rồi lại nhắm mắt đưa tâm thần đi vào trong, cẩn thụ cảm nhận một lúc. Sau đó, hắn hài lòng thu tay về. Ban nãy hắn cảm thấy thân đỉnh và nắp đỉnh trên căn bản đã có thể tiến hành liên thong rồi, nhưng tính lưu thông năng lượng trong nắp đỉnh vẫn còn yếu hơn đại đỉnh.
Có điều Giang Khương đã hết sức hài lòng với tình trạng này. Dù sao đây cũng không phải nắp nguyên trạng, hiệu quả dĩ nhiên không thể nào so với đại đỉnh lúc ban đầu được.
Hiệu quả luyện đan dược có lẽ sẽ kém hơn so với Tể Thế Đỉnh hoàn chỉnh trước kia một chút, nhưng tóm lại cũng không chênh lệch quá nhiều.
Các Thiên y sư thấy Giang Khương gật đầu đều vui mừng, đồng loạt vây quanh, nhìn đại đỉnh đã được đậy nắp đỉnh từ trên xuống dưới.
Thiên y sư Từ Khải Liễu đưa tay nhẹ nhàng sờ nắp đỉnh, sau đó mới nhìn về phía Giang Khương, chần chờ một chút, mới trầm giọng hỏi:
- Giang Khương... Nắp đỉnh này sau khi đậy lên, đại khái có thể đạt hiệu quả bao nhiêu phần trăm so với đại đỉnh nguyên vẹn?
Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười mỉm, đưa hai ngón tay lên trong ánh mắt căng thẳng của mọi người, nói:
- Có lẽ khoảng 80%...
Danh sách chương