Mười mấy cặp mắt đều nhìn chằm chằm cái bình thủy tinh trong tay Đào Cường, nhìn nó được đưa đến trước mặt Giang Khương, rồi nhìn Giang Khương tiếp nhận cái bình, gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, không có bất kỳ sự khẩn trương nào.   

- Chẳng lẽ tiểu tử này lại tự tin như vậy sao? Chẳng lẽ cậu ta không biết sau khi thuận lợi luyện đan, khi nghiệm đan phát hiện đan dược không thành cũng không ít trường hợp à?   

Mang theo sự nghi ngờ, tất cả đều nhìn chằm chằm động tác của Giang Khương. Giang Khương tùy ý đổ ra một viên, đưa lên mũi ngửi, trong lúc mọi người muốn có được đáp án từ hắn, liền nhìn thấy Giang Khương bỏ viên thuốc vào miệng như bỏ đường đậu, cắn hai ba cái rồi nuốt xuống.   

Nhìn động tác này của hắn, hai mắt mọi người mở to. Cứ như vậy mà ăn sao? Như vậy là thành hay không thành?   

Chỉ có Từ Khải Liễu là quát lớn:   

- Giang Khương, không cho phép ăn, mau mang thuốc đến cho ta.   

- Không có, không có, con không có ăn.   

Nhìn vẻ mặt của Viện trưởng Từ, gương mặt Giang Khương không khỏi đỏ lên, vội vàng mỉm cười đưa cái bình thủy tinh sang:   

- Con...con chỉ là thử thuốc thôi mà.   

- Hừ, con quỷ ranh ma cậu, đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư của cậu. Lần trước Lâm Ngọc Tường đã đề xuất bổ sung rất nhiều đan dược đại bổ nguyên khí. Chẳng lẽ đều là do heo ăn sao?   

Hung hăng trừng mắt với Giang Khương, nhưng Hồ Quang Dương và Chu Thế Dương bên cạnh lại nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ý cười của Viện trưởng Từ.   

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Hồ Quang Dương và Chu Thế Dương đều lạnh lại. Hai người biết rõ, Từ Khải Liễu có thể nắm được Thiên Y Viện trong tay, sự lợi hại là không có gì phải bàn cãi. Lúc này, Từ Khải Liễu lộ ra vẻ mặt như thế, ít nhất có thể xác định đan dược mà Giang Khương luyện ra không có vấn đề gì.   

Mang theo ý niệm không cam lòng, Hồ Quang Dương và Chu Thế Dương nhìn chằm chằm cái chai trong tay Từ Khải Liễu, chỉ thấy bà đổ ra một viên, rồi nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi.   

Trong lúc tâm trạng của Hồ Quang Dương và Chu Thế Dương căng lên, chỉ thấy Từ Khải Liễu nhẹ nhàng gật đầu.   

Hai người chỉ cảm thấy tâm chùng xuống.   

La lão rốt cuộc cũng thả lỏng tinh thần, thở phào nhẹ nhõm, giống như trẻ hơn vài tuổi, trong lòng tràn ngập niềm vui nhìn Giang Khương, cho đến khi bên tai truyền đến tiếng kinh hỉ của mọi người thì mới tỉnh lại.   

Các thiên y sư và thành viên hội Viện ủy đều lộ ra thần sắc vui mừng, liếc mắt nhìn Giang Khương một cái, sau đó chắp tay với La lão.   

- Lão La, chúc mừng, chúc mừng.   

- Lão La, chúc mừng ông có được đồ đệ như vậy. Cuộc đời này xem như không còn gì hối tiếc rồi. Haha...   

La lão cười đến miệng không khép lại được, cuống quýt chắp tay cảm ơn mọi người. Vốn ông tưởng rằng Giang Khương ít nhất phải mất vài năm nữa mới có thể đạt đến thành tựu này, nhưng bây giờ, rất nhanh hắn đã trở thành y sĩ nhất phẩm. Có được một đồ đệ có thể luyện chế được Nguyên Phong đan, hơn nữa còn là chủ nhân của Tế Thế Đỉnh, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, tương lai trở thành Thiên y sư của Thiên Y Viện cũng sẽ có một phần.   

Hơn nữa, với thân phận hiện tại của Giang Khương, hắn đã trở thành thành viên cấp bậc y sư chính thức. Với tư chất hiện giờ, thành tựu của hắn sau này là có thể nghĩ.  

Trong lúc mọi người vui sướng, hân hoan, chỉ có Hồ Quang Dương và Chu Thế Dương là cao hứng không nổi, sắc mặt tái xanh. Nếu Từ Khải Liễu xác nhận đan dược không có vấn đề, đánh cuộc này chẳng khác nào ông ta đã thua. Chẳng những mưu đồ thất bại, ngược lại còn mất một nắm gạo. Với tư chất của Giang Khương, tất nhiên sẽ là đối tượng trọng điểm được Thiên Y Viện chú ý. Sau này hai người muốn động vào Giang Khương cũng phải kiêng kỵ vài phần.   

Quá trình luyện đan tốn mất sáu tiếng, tuy nói mọi người đều tu luyện thành nhân sĩ, nhưng vẫn quyết định đi ăn cơm trước.   

Nhìn Giang Khương vui vẻ đi theo phía sau các thiên y sư ra ngoài, còn có gương mặt tràn đầy vui sướng của La Thiên Minh, đám người vây xem liền biết được kết quả như thế nào.   

Mặc dù có chút không dám tin, nhưng Mã Tiểu Duệ cũng phải thở phào nhẹ nhõm, chạy theo phía sau Giang Khương, dùng tay chọt vào cánh tay của hắn.   

Giang Khương quay đầu lại, liền nhìn thấy Mã Tiểu Duệ, mỉm cười nói:   

- Như thế nào, cô vẫn ở bên ngoài chờ lâu như vậy sao?   

- Đúng vậy. Sao rồi, luyện thành Nguyên Phong đan chưa?   

Mã Tiểu Duệ cười khan hai tiếng, liếc nhìn động tĩnh phía sau, nhìn thấy các thành viên hội Viện ủy, sắc mặt không khỏi đỏ lên, hạ thấp giọng hỏi.   

- Đương nhiên là thành rồi. Nếu không, cô cho rằng tôi có thể cười được sao?   

Giang Khương cười hắc hắc, hạ thấp giọng nói:   

- Lão gia hỏa Hồ Quang Dương, tưởng rằng có thể chơi được tôi. Cô xem, tôi chơi chết ông ta đấy.   

Khụ khụ. Nghe Giang Khương xác nhận đáp án, Mã Tiểu Duệ đang định lên tiếng, liền thấy La lão trừng mắt nhìn Giang Khương, liền che miệng ho khan hai tiếng, nhưng vẫn chần chừ nhỏ giọng nói:   

- Vậy anh hãy cẩn thận một chút, tôi nghe sư phụ nói, lão gia hỏa này không dễ ứng phó đâu.   

- Biết rồi, đi đi.   

Giang Khương gật đầu, sau đó xoa đầu Mã Tiểu Duệ.   

Thấy Mã Tiểu Duệ rời đi, La Thiên Minh mới bước đến, liếc mắt nhìn hắn:   

- Tiểu tử con thấp điều một chút cho ta. Hồ trưởng lão không phải là người đơn giản, hiểu chưa?   

- Con biết rồi, thưa sư phụ.   

Bị đánh lúc nãy, bạn học Giang Khương một chút cũng không dám giả nai, vội vàng cúi đầu đáp lời.   

Không thể không nói, thức ăn của Thiên Y Viện vẫn rất cao. Đặc biệt khi tiếp đãi cấp bậc nhân sĩ như Hồ Quang Dương, thức ăn lại càng cao cấp. Giang Khương ít có cơ hội như lúc này, ăn đặc biệt ngon miệng.   

Còn lão đồng chí Hồ Quang Dương thì ăn không được ngon, đặc biệt khi nhìn thấy tên tiểu tử phía đối diện không ngừng huy đũa, trong lòng lại càng phát hỏa, chằm chằm ăn hết dĩa rau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện