Thiên y sư Từ Khải Liễu không lên tiếng. Mặc dù các thành viên hội Viện ủy chung quanh cũng cau mày, nhưng tất nhiên cũng không ai lên tiếng, mặc cho Giang Khương đem dược liệu bỏ vào trong đại đỉnh.   

Dược liệu còn lại cũng không còn nhiều. Bởi vì dược liệu trân quý nhất thì đã bỏ vào, còn lại cũng chỉ là hai loại dược liệu trung phẩm. Tuy nói cũng quý nhưng so với các thành viên đang ngồi ở đây thì cũng không tính là gì. Người cảm thấy đau lòng cũng chỉ có Đào Cường đang hỗ trợ Giang Khương. Đối với người có cấp bậc như y mà nói, mỗi một loại dược liệu đều cực kỳ trân quý.   

Tuy lò luyện đan này xem như thất bại, từ gương mặt của các thành viên hội Viện ủy và Hồ Quang Dương là có thể nhìn ra, nhưng dường như Giang Khương vẫn chưa nhận ra, chỉ nhìn chăm chăm vào lò đan, thỉnh thoảng yêu cầu Đào Cường tăng giảm hỏa lực.   

Mùi thuốc vẫn thơm nhưng dường như nhạt hơn so với lúc ban đầu vài phần. Tuy vậy, Giang Khương vẫn không một chút thả lỏng, chỉ ngưng thần nhìn vào đại đỉnh, thỉnh thoảng động đậy cái mũi ngửi mùi thơm từ đại đỉnh truyền ra.   

- Cho 100g mật Thiên Vân Phong vào.   

Cứ như vậy mà trải qua hai mươi phút, Giang Khương rốt cuộc hài lòng gật đầu, trầm giọng nói với Đào Cường bên cạnh.   

Khi nắp đỉnh được mở ra, mùi thơm trong nháy mắt tràn ngập cả căn phòng. Tất cả mọi người đều hít hít cái mũi cảm nhận mùi thơm, sau đó lắc đầu. Nguyên Phong đan có mùi như thế này, quả thật đã thất bại.   

Nhưng mọi người cũng hiểu, tuy nói là thất bại nhưng vẫn có thể tiếp tục trình tự luyện đan. Với biểu hiện của Giang Khương vừa rồi, trong lần thứ hai sẽ thuần thục hơn rất nhiều.   

Nhưng chỉ vì để thuần thục mà lãng phí mất hai loại dược liệu thượng phẩm, quả thật không đáng. Nhưng so với hậu quả mà Giang Khương phải gánh chịu sau đó, nó lại hoàn toàn đáng giá.   

Sau khi bỏ mật Thiên Vân Phong vào, Đào Cường một lần nữa chuẩn bị đóng nắp đỉnh, Giang Khương đột nhiên nói:   

- Cho 30g cam thảo, nước Vô Căn 500ml.   

- Ặc.   

Giang Khương vừa nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt. Bỏ mật Thiên Vân Phong vào xem như đã là khâu cuối cùng, chỉ cần nấu lên là hoàn thành. Nhưng Giang Khương đột nhiên lại muốn bỏ thêm cam thảo, hoàn toàn không có trong các thành phần điều chế Nguyên Phong đan, hơn nữa còn bỏ một lượng rất nhiều, quả thật khiến người ta phải kinh nghi.   

Ngay cả Đào Cường bên cạnh cũng ngẩn người, nhưng là quản lý phòng luyện đan, phản ứng tất nhiên là linh hoạt. Cam thảo lại là vật thường dùng nhất, phòng luyện đan hiển nhiên là phải có, rất nhanh điều khiển nút trên bàn, một ống dẫn nhanh chóng duỗi xuống, sau đó phun ra một đống thuốc bột vào trong đại đỉnh.   

Sau khi thuốc được bỏ vào, 500ml nước Vô Căn cũng từ một ống khác đổ vào luôn.   

Nắp đỉnh một lần nữa được đóng lại.   

Giang Khương gật đầu nói:   

- Tăng một cấp độ lửa.   

- Được.   

Đối với yêu cầu đột ngột của Giang Khương, Đào Cường lúc này cũng xem như tê liệt, gõ một chút lên bàn phím, sau đó báo cáo lại:   

- Đan hỏa đã đạt đến cấp chín.   

- Duy trì ba phút, sau đó khai lò thành đan.   

Nói xong, Giang Khương thở hắt ra, lui về sau một bước, gương mặt lộ ra thần sắc uể oải. Hắn ngồi xuống một cái ghế, nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.   

Nhìn động tác của Giang Khương, mọi người nhìn nhau, không biết Giang Khương bỏ thêm lượng cam thảo lớn như vậy là có ý gì. Tuy nói cam thảo có tác dụng điều hòa hiệu quả của thuốc, nhưng lại dùng lửa lớn, tiểu tử này rốt cuộc muốn làm cái gì?   

Nhưng lúc này cũng không ai đi hỏi Giang Khương. Dù sao cũng chỉ có ba phút sẽ khai lò thành đan, rất nhanh sẽ biết được kết quả. Hơn nữa mọi người cũng biết khi  

luyện một lò đan rất tốn sức, cũng không ai quấy rầy đối phương nghỉ ngơi một chút.   

Đặc biệt tất cả mọi người đều rõ ràng lò đan này của Giang Khương đã thất bại. Cho dù ngay sau đó tiến hành lần luyện thứ hai, Hồ Quang Dương và Chu Thế Dương cũng sẽ không tùy tiện lên tiếng. Nếu không, cũng không phải là quá phận mà là bỉ ổi. Đường đường là Thủ tịch trưởng lão và Thiên y sư của Thiên Y Viện, hai người cũng không muốn bị mất mặt như vậy.   

Thấy Giang Khương đang nhắm mắt rồi chợt mở bừng ra, đồng hồ bên cạnh cũng vừa nhảy đến con số ba phút. Bàn tay cơ giới bên trên nhấc nắp đỉnh lên, sau đó một vòng tròn thủy tinh chậm rãi thò vào trong đại đỉnh.   

Chỉ nghe vòng tròn xoay vòng rất nhỏ bên trong rồi rất nhanh nâng lên.   

Nhìn trong vòng tròn có mấy viên đan dược, ánh mắt mọi người đều sáng lên, không biết đan dược mà Giang Khương luyện chế thật sự thất bại hay còn ẩn chứa gì bên trong.   

Đào Cường vội vàng bước đến, nhìn cái đèn màu xanh trên tường, liền mở một cánh cửa nhỏ trên vách tường, rồi lấy một cái bình thủy tinh nhỏ ra.   

Xuyên qua cái bình nhỏ, mọi người có thể nhìn thấy bên trong có không ít đan dược màu vàng. Nhìn thấy đan dược này, có người thả lỏng, nhưng cũng có người cau mày. Điều duy nhất mọi người khẳng định chính là, Nguyên Phong đan sau khi luyện chế xong cũng không có màu sắc này. Vì thế, đan dược này xem như đã hỏng.   

Sau khi lấy ra cái bình nhỏ, Đào Cường thoáng do dự một chút, nhưng vẫn đưa cái bình đến trước mặt Giang Khương. Có lẽ có không ít các thành viên hội Viện ủy muốn xem qua, nhưng mặc kệ thế nào, đan dược cũng phải do luyện đan sư xem qua trước mới được.   

Giang Khương đưa tay tiếp nhận bình thủy tinh, nhìn đan dược bên trong một chút rồi mở nắp bình đổ ra một viên, đưa lên trước mắt quan sát rồi lại đưa lên mũi ngửi.   

Sau khi cảm nhận được mùi của đan dược, hắn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn cắn một miếng, dường như rất hài lòng, rồi bỏ hết vào miệng mà nuốt.   

- Cái gì?   

Thấy Giang Khương nuốt viên thuốc xuống, mọi người đều kinh hô. Đan dược thất bại, ai dám uống chứ? Đặc biệt là Nguyên Phong đan dược tính rất mạnh. Sau khi luyện chế thất bại, dược tính không mất đi mà còn biến hóa rất mạnh. Nếu người bình thường uống vào, chết là không thể nghi ngờ. Cho dù là người có nội khí thâm hậu, nội khí sẽ chạy loạn trong cơ thể mà chết.   

Nhưng Giang Khương lại dám uống, chẳng lẽ hắn muốn chết sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện