Nhân số tham gia hội nghị chất vấn lần hai không nhiều, nhưng khá chính thức. Ngoại trừ thành viên hội Viện ủy và một số người phụ trách chủ yếu thì còn có hai vị tiên sinh ngoại viện Vân Lý và Trương Tử Phu từ Bắc Kinh về gấp.   

Đại hội chất vấn lần này vẫn diễn ra trong phòng hội nghị cũ. Nửa bàn hội nghị hình trứng, Từ Khải Liễu ngồi chính giữa, bên trái là Lưu Mộc Dương, bên phải là Hồ Quang Dương, sau đó là các thành viên hội Viện ủy ngồi ngay ngắn hai bên sườn.   

Giang Khương ngồi chính giữa phía đối diện, có cảm giác giống như tội phạm đang chịu xét xử. Nhưng Giang Khương thật ra cũng đã quen. Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy không thoải mái chính là Tế Thế Đỉnh cách hắn khá xa.   

Từ lúc dựa vào Tế Thế Đỉnh mà ngủ, đến nay hắn luôn có cảm giác yên tâm hơn nếu dựa vào nó. Dưới tình huống vạn chúng chú mục, mặc dù không thèm quan tâm, nhưng khi một người phải đối kháng nhiều người, nếu có thứ gì đó khiến cho hắn có thể bình tĩnh, hắn vẫn cố bám víu vào nó.   

- Được rồi, bây giờ các thành viên đã có mặt đông đủ. Hội nghị chất vấn chính thức bắt đầu.   

Lưu Mộc Dương nhìn xung quanh, sau đó nhìn Hồ Quang Dương, thấy Hồ Quang Dương nhẹ gật đầu, liền nhìn về phía Giang Khương, nói:   

- Y sĩ thực tập Giang Khương, về sự kiện Tế Thế đỉnh, bây giờ chúng ta tiến hành hội nghị chất vấn lần hai. Lần này sẽ do Thủ tịch trưởng lão Hồ Quang Dương, đại diện cho Trưởng lão viện tiến hành chất vấn. Xin hỏi y sĩ thực tập Giang Khương, cậu có ý kiến gì hay không?   

- Không có ý kiến.   

Giang Khương dựa lưng vào ghế, mỉm cười gật đầu, một chút cũng không có cảm giác mình là người bị chất vấn, khiến cho những người chung quanh cảm thấy quái dị đến cực điểm. Trận thế như vậy, đừng nói là Giang Khương, cho dù đổi lại bất cứ thành viên nào cũng không cảm thấy dễ dàng.   

Ngay cả Từ Khải Liễu và La Thiên Minh nhìn biểu hiện này của Giang Khương, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc, thật sự không hiểu tiểu tử này rốt cuộc là dựa vào cái gì.   

Chu Thế Dương thấy thế, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận, quát lớn:   

- Giang Khương, cậu hãy nghiêm chỉnh một chút đi.   

- Ơ!   

Chu Thế Dương vừa nói xong, những người chung quanh đều cảm thấy kỳ quái, sau đó nhìn về phía Giang Khương.   

- Nghiêm chỉnh?   

Nhìn Chu Thế Dương trừng mắt há mồm, Giang Khương cau mày, lãnh đạm nói:   

- Thiên y sư Chu Thế Dương, ngài hãy căn cứ vào điều lệ của nội viện chúng ta, chỉ ra chỗ nào không nghiêm chỉnh của tôi?   

- Cậu...   

Bị Giang Khương hỏi như vậy, lửa giận của Chu Thế Dương một lần nữa bốc lên, nhưng ông ta phát hiện mình không tìm được lời nói và lý do thích hợp.   

Nhìn vẻ mặt giống như bí tiểu của Chu Thế Dương, Giang Khương nói tiếp:   

- Xin hỏi Thiên y sư Chu Thế Dương, quần áo của tôi không nghiêm chỉnh? Hay là lời nói không đứng đắn? Hay là tôi đang cười đùa? Xin mời chỉ ra giúp.   

- Cậu..   

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khương, gương mặt già nua của Chu Thế Dương đỏ lên, tức đến hộc máu. Các thành viên hội Viện ủy đồng tình nhìn Chu Thế Dương một cái. Ban đầu còn cảm giác Giang Khương có chút không đủ nghiêm túc, nhưng lúc này người nào cũng không tìm ra được nhược điểm của hắn.   

Nhưng mọi người cũng hiểu được trạng thái hiện tại của Giang Khương. Hắn thật sự không sợ, tâm trạng khẩn trương không có. Nhưng lúc này cũng không có ai ra mặt răn dạy Giang Khương. Dù sao người nào cũng biết vị kia của Trưởng lão viện đến đây để làm khó Giang Khương. Ngoại trừ Chu Thế Dương, không ai nghĩ sẽ chèn ép Giang Khương cả. Cho dù có nghĩ cũng không dám đứng ra. Người có thể lên tiếng lúc này chỉ có Viện trưởng Từ và người phụ trách phòng Giám sát là Lưu Mộc Dương mà thôi.   

Lúc này Lưu Mộc Dương cũng nhìn không nổi. Đường đường là Thiên y sư, thành viên hội Viện ủy nhưng lại bị Giang Khương bức thành như vậy, mặt mũi xem như mất hết, chứ đừng nói chi còn có Hồ Quang Dương ở đây. Thật khiến người ta phải chê cười.   

Lập tức ho khan một tiếng:   

- Được rồi, yên lặng đi. Thời gian quý báu, bây giờ mời Viện trưởng Hồ bắt đầu chất vấn.   

- Được.  

Sắc mặt Hồ Quang Dương lúc này cũng có chút khó coi. Chu Thế Dương thân là Thiên y sư, nhưng Giang Khương lại không cố kỵ. Xem ra lần này không dạy cho hắn một bài học, hắn cứ tưởng mình là cha thiên hạ.   

Khụ! Khi Hồ Quang Dương hắng giọng chuẩn bị lên tiếng, liền nhìn thấy Giang Khương đột nhiên đứng dậy.   

Mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt liền cứng đờ, nhìn chằm chằm Giang Khương, không biết hắn lại định làm cái gì nữa. Hồ Quang Dương há miệng, nhìn Giang Khương bước lên ôm cái đỉnh đang đặt chính giữa phòng, sau đó đặt nó xuống bên cạnh cái ghế của mình.   

Mặc dù Giang Khương đã ngồi xuống, nhưng tất cả vẫn rất yên tĩnh. Bọn họ chỉ thấy Giang Khương ngồi xuống, một tay khoác lên trên đại đỉnh, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu nhìn mọi người.   

Người khôi phục tinh thần đầu tiên chính là Lưu Mộc Dương. Thấy sắc mặt Hồ Quang Dương trầm xuống, ông vội vàng lên tiếng:   

- Viện trưởng Hồ, xin mời tiếp tục.   

Sắc mặt Hồ Quang Dương xanh đen, muốn quát lớn nhưng lại không tìm được ngôn ngữ thích hợp. Hơn nữa ông cũng biết, có muốn răn dạy hắn, hắn cũng sẽ không thèm để ý, đành thở hắt ra, nói:   

- Bây giờ bắt đầu tiến hành chất vấn.   

- Giang Khương, về sự kiện Tế Thế Đỉnh ngày 26, bây giờ tôi muốn cậu trình bày lại một cách rõ ràng.   

Hồ Quang Dương cũng không dông dài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.   

Giang Khương cũng không thèm quan tâm, một tay vuốt tai đỉnh, đem cả quá trình mà nói ra. Những gì cần nói thì cũng đã nói hết, đương nhiên là ngoại trừ quá trình đại đỉnh nhận chủ.   

Hồ Quang Dương nghe rất cẩn thận. Đợi sau khi Giang Khương nói xong, ánh mắt hiện lên hàn ý, lạnh giọng nói:   

- Nói như vậy, cậu quả thật cấu kết với Cổ môn?   

- Cấu kết?   

Giang Khương bật cười:   

- Hồ trưởng lão, hai chữ cấu kết dùng không chính xác. Nói đúng ra là hợp tác.   

- Hợp tác? Cậu cũng biết bổn viện và Cổ môn là thù địch hơn một ngàn năm qua. Cậu và Cổ môn hợp tác, chẳng lẽ không phải là cấu kết?   

Hồ Quang Dương nhìn Giang Khương, lạnh giọng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện