Nhìn Giang Khương nghiên cứu Tế Thế Đỉnh trong phòng hội nghị, Thiên y sư Từ Khải Liễu cảm thấy vui mừng, nhưng rất nhanh nét mặt lại hiện lên sự nghi hoặc, thấp giọng lẩm bẩm:   

- Xem ra tiểu tử này thật sự đã được Tế Thế đỉnh nhận chủ. Nhưng rốt cuộc nó đã làm như thế nào? Điều kiện nhận chủ của Tế Thế Đỉnh cực kỳ nghiêm khắc. Không có ba vị ngoài Thiên y sư dùng phương pháp đặc biệt để phối hợp, thường nhân căn bản không thể mở ra đại đỉnh đã được phong bế, càng không thể khiến cho đại đỉnh nhận mình làm chủ. Rốt cuộc tiểu tử này đã làm như thế nào?   

Chẳng những Từ Khải Liễu nghi ngờ mà cách trăm ngàn dặm, cũng có người đang nghi ngờ việc này.   

Một người đàn ông tóc hoa râm đang ngồi dưới tàng cây quế thật lớn, cầm một tách trà, ngẩng đầu nhìn cành lá trên đỉnh đầu hồi lâu, sau đó mới quay sang nhìn người đàn ông trung niên, hỏi:   

- Tình huống của Minh Vũ như thế nào rồi?   

- Viện trưởng Từ Khải Liễu đã đích thân phẫu thuật cho Minh Vũ, hết thảy không còn gì đáng ngại. Đại khái tĩnh dưỡng một tháng là khỏi hắn.   

Người đàn ông trung niên nói.   

Nghe được lời này, sắc mặt của lão đầu mới thoáng giảm bớt sự âm trầm, sau đó gật đầu, nhấp một ngụm trà, lúc này mới buông tách trà trong tay xuống:   

- Tình huống của Tế Thế Đỉnh như thế nào rồi?   

- Theo như sự xác nhận của Chu Thế Dương và Minh Vũ, tiểu tử kia quả thật có thể khiến Tế Thế Đỉnh nhận chủ.   

Người đàn ông trung niên trả lời.   

- Quả thật đã nhận chủ?   

Lão nhân cau mày, yên lặng nhìn người đàn ông trung niên:   

- Làm sao có thể? Tế Thế Đỉnh nhận chủ không đơn giản như vậy.   

Nói đến đây, lão nhân ngừng một chút rồi nói tiếp:   

- Trừ phi Thiên Y Viện đã sớm có an bài, nếu không, cho dù Huyết tộc có phương pháp đặc biệt khác cũng không thể dễ dàng mở ra Tế Thế Đỉnh. Chỉ là, nếu Thiên Y Viện đã sớm có an bài, cũng không có khả năng làm mất nắp đỉnh.   

Nhìn vẻ mặt hoài nghi của lão nhân, người trung niên vội vàng nói:   

- Cha, Chu Thế Dương và Minh Vũ đã nói chắc chắn như vậy, chẳng lẽ Tế Thế Đỉnh nhận chủ khó khăn lắm sao?   

- Đương nhiên.  

Lão nhân hừ một tiếng:   

- Một khi Tế Thế Đỉnh bị phong đỉnh, cho dù lọt vào tay của ta, cũng phải mời hai vị trưởng lão hiệp trợ, sử dụng bí pháp thì mới có thể khiến cho nó nhận chủ. Hơn nữa, chỉ có sau khi nhận chủ mới có thể mở ra.   

- Nhưng Tế Thế Đỉnh đã được mở.   

Người đàn ông trung niên nói:   

- Chẳng lẽ còn có đường rẽ gì sao?   

Mày của lão nhân cau chặt một chỗ, thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:   

- Việc này chắc chắc rất kỳ lạ. Xem ra vẫn tự mình đến đó thì hơn.   

Dứt lời, lão nhân quay sang nói với người đàn ông trung niên:   

- Được rồi, về chuyện bí kỹ bị phá là chuyện gì xảy ra?   

Người đàn ông trung niên vội vàng tường thuật tình huống lại một lần.   

- Cha, Minh Vũ nói, lúc đó nó đã thành công Tỏa long, hơn nữa còn thừa lực nhưng tiểu tử kia đột nhiên thoát khỏi sự khống chế của Tỏa long, trong lúc Minh Vũ đang chuẩn bị Đồ Long thức, hắn đã thoải mái đá ra một cước khiến Minh Vũ trọng thương.   

- Thoát khỏi khống chế?   

Lão nhân ngạc nhiên, ánh mắt hiện lên sự âm lãnh:   

- Vậy tiểu tử kia chỉ là Địa giai đỉnh phong, không phải Thiên giai?   

- Không phải. Minh Vũ xác nhận đối phương chỉ là Địa giai đỉnh phong, nhưng lực bộc phát rất mạnh, có chút phương diện thậm chí không kém gì Thiên giai.   

Nghe đến đó, ánh mắt lão nhân lạnh lại:   

- Không kém Thiên giai. Hắn không phải Thiên giai, còn Minh Vũ lại là cường giả Thiên giai đường đường chính chính. Cho dù đối phương thật sự là Thiên giai, chỉ cần không mạnh hơn Minh Vũ bao nhiêu, cũng không thể thoát khỏi Tỏa long.   

- Nhưng đối phương thật sự đã thoát khỏi. Hơn nữa còn làm Minh Vũ bị thương nặng. Mặc kệ thế nào, việc này chúng ta phải điều tra cho rõ.   

Thấy vẻ mặt của lão đầu, người đàn ông trung niên hỏi thăm:   

- Cha, nếu không chúng ta yêu cầu Từ Khải Liễu đưa tiểu tử kia đến Trưởng lão viện?   

- Hừ, ngây thơ.   

Nghe xong, lão đầu biến sắc, trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên:   

- Dự Minh, con cũng nên rõ ràng một việc, Từ Khải Liễu là Viện trưởng Thiên Y Viện. Bà ấy không phải Chu Thế Dương.   

Nói đến đây, lão đầu thở dài:   

- Dự Minh, con cũng biết, mặc dù Trưởng lão viện chúng ta đủ mạnh đối với Thiên Y Viện, nhưng Thiên Y Viện có nguyên tắc của mình. Là Viện trưởng Thiên Y Viện, Từ Khải Liễu có năng lực nắm Thiên Y Viện trong tay. Hơn nữa, bà ấy cũng có quyền đối với Trưởng lão viện.   

- Bà ấy đủ tôn kính ta và các trưởng lão khác, là bởi vì chúng ta đã tích lũy cho Thiên Y Viện, vì Thiên Y Viện mà làm ra cống hiến. Trong tương lai, chúng ta sẽ còn lưu lại rất nhiều thứ cho Thiên Y Viện.   

- Nhưng bà ấy tôn kính không có nghĩa là chúng ta có quyền khinh thường bà ấy.   

Lão đầu khiển trách Hồ Dư Minh:   

- Mỗi một thành viên của Hội Viện ủy Thiên Y Viện, đặc biệt là năm vị Thiên y sư, bọn họ cũng có đủ quyền lực và sức mạnh. Con không được khinh thị bất cứ một người nào trong đó. Hơn nữa, cũng đừng nên nghĩ đến việc bọn họ sẽ làm việc cho con.   

- Chỉ có Chu Thế Dương mới như vậy. Người có dã tâm cực lớn mới để cho chúng ta lợi dụng. Hơn nữa, ông ta lợi dụng chúng ta, chúng ta cũng lợi dụng ông ta.   

- Con nhất định phải hiểu rõ điểm này, hiểu không?   

Trên trán người đàn ông trung niên toát ra một tầng mồ hôi hột, chậm rãi gật đầu:   

- Đúng vậy, thưa cha, con đã hiểu rõ.   

- Hiểu rõ là tốt rồi. Ta đã yêu cầu Từ Khải Liễu giam tiểu tử kia lại. Về chuyện Tế Thế Đỉnh và bí kỹ bị phá, nếu đều tập trung trên người tiểu tử tên Giang Khương đó, vậy mấy ngày nữa ta sẽ đích thân đến Thiên Y Viện một chuyến.   

Lão nhân nâng tách trà nhấp một ngụm, sau đó đứng dậy nói:   

- Mấy ngày nay, con hãy bảo Chu Thế Dương giám sát cho chặt chẽ. Nếu có tình huống gì thì kịp thời báo cáo lại.   

- Vâng, thưa cha.   

Giang Khương không hề chú ý đến hình tượng, ngồi dưới đất dựa vào đại đỉnh, bưng dĩa cơm mà nhai ngấu nghiến.   

Mã Tiểu Duệ ngồi chồm hổm ở một bên, nhìn động tác của Giang Khương, vừa lo lắng vừa buồn cười:   

- Anh đừng vội, ăn từ từ thôi, không ai đoạt của anh đâu.   

Giang Khương vừa gật đầu, nhai cơm ngấu nghiến như cũ, vừa nói:   

- Cũng không còn cách nào. Nếu như không có gì ăn, tôi sẽ phát điên lên mất.   

- Không thể nào, không phải anh đã ăn cơm rồi sao?   

Mã Tiểu Duệ ngạc nhiên hỏi:   

- Đừng nói với tôi là anh không ăn nhé.   

- Ăn rồi, nhưng ở đây nhàm chán quá. Cô cũng biết, nếu không có ai để trò chuyện, tâm trạng sẽ không tốt. Tâm trạng không tốt thì lại muốn ăn. Chỉ có ăn mới khiến tâm trạng tốt lên được.   

Tay Giang Khương không ngừng múc cơm, nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện