- Cái gì, bảo tôi quay trở lại nội viện?
Nhận được thông báo của Lâm Ngọc Tường, Giang Khương sửng sốt. Tuy nói hắn cũng muốn quay về nội viện một chuyến, nhưng không nghĩ đến lại nhanh như vậy.
Thoáng trầm ngâm, trong lòng Giang Khương trầm xuống. Nếu không phải đã xảy ra chuyện quan trọng, hẳn nội viện cũng không có khả năng gửi thông báo đến như thế. Nhiều nhất cũng chỉ yêu cầu sư phụ gọi điện thoại cho hắn mà thôi.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Giang Khương suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Được, tôi sẽ đi thu dọn, xế chiều sẽ quay về nội viện.
- Không, Giang Khương, cấp trên đã yêu cầu cậu trở về ngay lập tức. Tôi đã chuẩn bị xong chuyên cơ, bây giờ đang chờ ở phi trường.
Lâm Ngọc Tường bất đắc dĩ lắc đầu:
- Cậu hãy chuẩn bị đi, nửa tiếng sau xuất phát.
- Chuyên cơ?
Giang Khương cau mày, trong lòng lại trầm xuống lần nữa. Đây là lần đầu tiên chuyên cơ đến chở hắn đi. Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng xảy ra? Và có liên quan đến hắn?
Nhưng nếu nội viện đã an bài như vậy, Giang Khương cũng không cần phải suy nghĩ nữa. Về thì về, chẳng lẽ vừa quay về lại xảy ra chuyện nghiêm trọng sao?
- Vậy thì đi thôi, cũng chẳng cần chuẩn bị gì cả.
Giang Khương gật đầu, không chút do dự bước ra ngoài, vừa đi vừa móc điện thoại gọi cho một người.
Sau khi nói chuyện xong, sắc mặt Giang Khương trở nên âm trầm, gọi tiếp điện thoại cho Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu, báo hắn có việc gấp phải trở lại nội viện, sau đó ngồi xe chạy thẳng đến sân bay.
Sau khi lão y sư La Thiên Minh nhận được điện thoại của Giang Khương, gương mặt hổ thẹn đến cực điểm. Việc nội viện yêu cầu Giang Khương quay về gấp cũng không ai thông báo cho ông. Vì thế, ông đi tìm Viện trưởng Từ Khải Liễu, muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.
Có thể khiến nội viện phát ra thông báo khẩn cấp như thế, thậm chí Viện trưởng Từ cũng không kịp thông báo cho ông, tất nhiên là đã có vấn đề nghiêm trọng xảy ra.
Giang Khương lần đầu tiên ngồi trên một chiếc chuyên cơ rất đẹp, trang hoàng bên trong cũng rất sang trọng, nhưng tâm trạng của hắn lại không vui nổi. Rốt cuộc là Thiên Y Viện đã xảy ra chuyện gì?
Thiên y sư Từ Khải Liễu ngồi trong phòng làm việc, nhìn văn kiện trên bàn, đối diện là một gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng.
Cộc cộc cộc. Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Từ Khải Liễu buông văn kiện trong tay xuống. Sau đó nói:
- Mời vào.
La Thiên Minh đẩy cửa bước vào, cũng không chú ý đến người thanh niên ngồi cách đó không xa, gấp giọng hỏi:
- Viện trưởng, có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại gấp rút gọi Giang Khương trở về? Chẳng lẽ lại xảy ra vấn đề gì sao?
Viện trưởng Từ Khải Liễu cũng bất ngờ khi La Thiên Minh xông vào, nghe được lời này, sắc mặt liền sửng sốt, sau đó nhìn chàng thanh niên phía đối diện, cười khổ một chút:
- La y sư, anh ngồi đi, tôi xin giới thiệu cho anh một chút.
Theo ánh mắt của Viện trưởng Từ, lúc này La Thiên Minh y sư mới chú ý đến người thanh niên xa lạ ngồi bên cạnh, thoáng sửng sốt một chút, sau đó liền thấy Viện trưởng Từ từ bàn làm việc bước ra, giới thiệu:
- La y sư, vị này là đại diện của Trưởng lão viện, y sĩ nhị phẩm Hồ Minh Vũ.
- Trưởng lão viện?
Nghe được từ này, sắc mặt La Thiên Minh liền biến đổi, nhìn chàng thanh niên, trong lòng liền khẩn trương.
- Minh Vũ, vị này là y sư La Thiên Minh, cậu hẳn cũng nghe nói qua.
Viện trưởng Từ mỉm cười nói với Hồ Minh Vũ.
- Ồ, là La y sư, chào ngài.
Hồ Minh Vũ mỉm cười, sau đó đứng dậy duỗi tay về phía La Thiên Minh. Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Hồ Minh Vũ, sắc mặt của La y sư không thể nào đẹp hơn. Bây giờ ông đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Đây chính là nguyên nhân mà nội viện phải gọi Giang Khương về gấp. Mặc dù tiểu tử này đại diện cho Trưởng lão viện, nhưng y không hề có sự cung kính đối với ông. Cho dù là đại diện của Trưởng lão viện, ông cũng là y sư nhất phẩm, thành viên của Hội viện ủy.
- La y sư, tôi cũng muốn thông báo cho anh việc này, nhưng không nghĩ đến anh lại biết nhanh như vậy. Trước tiên ngồi đi.
Sắc mặt Viện trưởng Từ nghiêm túc gật đầu với La lão.
Mặc dù có chút tức giận, nhưng La lão cũng đành thở dài trong lòng, sau đó ngồi xuống một bên.
- La y sư, Minh Vũ là cháu của Thủ tịch trưởng lão Hồ Quang Dương, trước kia anh cũng đã gặp qua một lần.
Đợi La lão ngồi xuống, Viện trưởng Từ lại tiếp tục giới thiệu:
- Lần này, Trưởng lão viện nghe nói Tế Thế Đỉnh đã được tìm thấy, nhưng lại có chút nghi vấn đối với việc nắp đỉnh bị mất. Vừa lúc gần đây Minh Vũ muốn đến lưu trú ở nội viện, cho nên đã mang theo chất vấn của Trưởng lão viện đến đây.
- Thông báo chất vấn?
Nghe được lời này, sắc mặt La lão trong nháy mắt lại tối thêm hai phần. Khó trách lại yêu cầu Giang Khương về gấp như vậy. Chỉ là tại sao lại để một người trẻ tuổi như thế làm nhiệm vụ chất vấn chứ?
La lão cẩn thận đánh giá người trước mặt một chút, trong lòng có chút sửng sốt. Ban đầu ông cũng không để ý, nhưng bây giờ ông mới nhớ đến lời giới thiệu của Viện trưởng Từ, y sĩ nhị phẩm. Còn trẻ như vậy đã là y sĩ nhị phẩm rồi sao?
Giống như cảm nhận được sự nghi hoặc của La lão, Từ Khải Liễu mỉm cười giới thiệu:
- Minh Vũ vẫn luôn ở Trưởng lão viện, do trưởng lão Hồ Quang Dương đích thân nuôi dạy, đồng thời cũng được các trưởng lão khác chỉ điểm. Cho nên bây giờ Minh Vũ đã là y sĩ nhị phẩm, vừa mới đột phá Địa giai, tiến vào Thiên giai.
- Hả, Thiên giai?
Nhìn người thanh niên trước mắt bất quá cũng chỉ ba mươi, vẻ mặt La lão kinh ngạc vô cùng. Tu luyện nội khí vẫn là sự tiếc nuối lớn nhất của ông. Bởi vì nội khí nên ông mới không có cơ hội tấn chức Thiên y sư. Người thanh niên trước mắt cũng chỉ lớn hơn đệ tử ông có vài tuổi, nhưng đã là Thiên giai rồi, thế giới này sao mà bất công quá vậy?
Nhưng La lão cũng chỉ cảm thán một chút trong lòng, ngoài mặt vẫn gật đầu:
- Không hổ danh là cháu của Trưởng lão Hồ Quang Dương, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.
Nghe lời nói của La lão, sự kiêu ngạo trong ánh mắt Hồ Minh Vũ càng nhiều hơn, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm nhường, nói:
- La lão quá khen rồi.
Nhưng chỉ thoáng qua một chút, sau đó nói:
- Nghe nói Giang Khương là đệ tử của La y sư, được xưng là y sĩ trẻ tuổi nhất Thiên Y Viện chúng ta?
Sắc mặt La lão cứng đờ, ánh mắt nhìn đối phương hiện lên sự khó hiểu:
- Nào có. Đồ nhi chỉ là y sĩ thực tập, nào có thể so sánh với y sĩ Hồ.
- Haha, thông qua khảo hạch, trực tiếp tiến lên y sĩ tam phẩm Thiên Y Viện. Hơn nữa tuổi cũng chỉ mới hai lăm hai sáu, chỉ nhỏ hơn tôi có vài tuổi, quả thật cũng có thể miễn cưỡng được cho là y sĩ trẻ tuổi nhất của Thiên Y Viện.
Hồ Minh Vũ ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn La y sư nói:
- Nhưng trẻ thì trẻ, cuối cùng cũng phải tiếp nhận sự bồi dưỡng trực tiếp của bổn viện, quả thật là làm khó cho cậu ta. Nếu không, làm sao có những chuyện náo loạn như vậy xảy ra được?
Nghe giọng nói trào phúng của Hồ Minh Vũ, La lão giận đến sôi gan, lông mày không tự chủ được mà cau lại, nhưng vẫn lãnh đạm nói:
- Tính tình đồ nhi đúng là không đủ trầm ổn. Nếu không, cũng không vất vả y sĩ Hồ phải chú ý như vậy.
Dứt lời, La lão liền quay sang nhìn Viện trưởng Từ Khải Liễu:
- Viện trưởng, tôi có việc xin phép đi trước.
La lão nói xong liền đứng dậy xoay người rời đi, không thèm để Hồ Minh Vũ vào mắt, sắc mặt Hồ Minh Vũ rốt cuộc biến đổi. La Thiên Minh bất quá chỉ là một y sư nhất phẩm, nhưng lại không để y vào mắt, quả thật là ngông cuồng đến cực điểm.
Từ Khải Liễu nhìn theo bóng lưng rời đi của La lão, rồi lại nhìn vẻ mặt của Hồ Minh Vũ, không khỏi thở dài, nhưng cũng khẽ hừ Hồ Minh Vũ một tiếng.
Nhận được thông báo của Lâm Ngọc Tường, Giang Khương sửng sốt. Tuy nói hắn cũng muốn quay về nội viện một chuyến, nhưng không nghĩ đến lại nhanh như vậy.
Thoáng trầm ngâm, trong lòng Giang Khương trầm xuống. Nếu không phải đã xảy ra chuyện quan trọng, hẳn nội viện cũng không có khả năng gửi thông báo đến như thế. Nhiều nhất cũng chỉ yêu cầu sư phụ gọi điện thoại cho hắn mà thôi.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Giang Khương suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Được, tôi sẽ đi thu dọn, xế chiều sẽ quay về nội viện.
- Không, Giang Khương, cấp trên đã yêu cầu cậu trở về ngay lập tức. Tôi đã chuẩn bị xong chuyên cơ, bây giờ đang chờ ở phi trường.
Lâm Ngọc Tường bất đắc dĩ lắc đầu:
- Cậu hãy chuẩn bị đi, nửa tiếng sau xuất phát.
- Chuyên cơ?
Giang Khương cau mày, trong lòng lại trầm xuống lần nữa. Đây là lần đầu tiên chuyên cơ đến chở hắn đi. Chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng xảy ra? Và có liên quan đến hắn?
Nhưng nếu nội viện đã an bài như vậy, Giang Khương cũng không cần phải suy nghĩ nữa. Về thì về, chẳng lẽ vừa quay về lại xảy ra chuyện nghiêm trọng sao?
- Vậy thì đi thôi, cũng chẳng cần chuẩn bị gì cả.
Giang Khương gật đầu, không chút do dự bước ra ngoài, vừa đi vừa móc điện thoại gọi cho một người.
Sau khi nói chuyện xong, sắc mặt Giang Khương trở nên âm trầm, gọi tiếp điện thoại cho Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu, báo hắn có việc gấp phải trở lại nội viện, sau đó ngồi xe chạy thẳng đến sân bay.
Sau khi lão y sư La Thiên Minh nhận được điện thoại của Giang Khương, gương mặt hổ thẹn đến cực điểm. Việc nội viện yêu cầu Giang Khương quay về gấp cũng không ai thông báo cho ông. Vì thế, ông đi tìm Viện trưởng Từ Khải Liễu, muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.
Có thể khiến nội viện phát ra thông báo khẩn cấp như thế, thậm chí Viện trưởng Từ cũng không kịp thông báo cho ông, tất nhiên là đã có vấn đề nghiêm trọng xảy ra.
Giang Khương lần đầu tiên ngồi trên một chiếc chuyên cơ rất đẹp, trang hoàng bên trong cũng rất sang trọng, nhưng tâm trạng của hắn lại không vui nổi. Rốt cuộc là Thiên Y Viện đã xảy ra chuyện gì?
Thiên y sư Từ Khải Liễu ngồi trong phòng làm việc, nhìn văn kiện trên bàn, đối diện là một gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng.
Cộc cộc cộc. Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Từ Khải Liễu buông văn kiện trong tay xuống. Sau đó nói:
- Mời vào.
La Thiên Minh đẩy cửa bước vào, cũng không chú ý đến người thanh niên ngồi cách đó không xa, gấp giọng hỏi:
- Viện trưởng, có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại gấp rút gọi Giang Khương trở về? Chẳng lẽ lại xảy ra vấn đề gì sao?
Viện trưởng Từ Khải Liễu cũng bất ngờ khi La Thiên Minh xông vào, nghe được lời này, sắc mặt liền sửng sốt, sau đó nhìn chàng thanh niên phía đối diện, cười khổ một chút:
- La y sư, anh ngồi đi, tôi xin giới thiệu cho anh một chút.
Theo ánh mắt của Viện trưởng Từ, lúc này La Thiên Minh y sư mới chú ý đến người thanh niên xa lạ ngồi bên cạnh, thoáng sửng sốt một chút, sau đó liền thấy Viện trưởng Từ từ bàn làm việc bước ra, giới thiệu:
- La y sư, vị này là đại diện của Trưởng lão viện, y sĩ nhị phẩm Hồ Minh Vũ.
- Trưởng lão viện?
Nghe được từ này, sắc mặt La Thiên Minh liền biến đổi, nhìn chàng thanh niên, trong lòng liền khẩn trương.
- Minh Vũ, vị này là y sư La Thiên Minh, cậu hẳn cũng nghe nói qua.
Viện trưởng Từ mỉm cười nói với Hồ Minh Vũ.
- Ồ, là La y sư, chào ngài.
Hồ Minh Vũ mỉm cười, sau đó đứng dậy duỗi tay về phía La Thiên Minh. Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Hồ Minh Vũ, sắc mặt của La y sư không thể nào đẹp hơn. Bây giờ ông đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Đây chính là nguyên nhân mà nội viện phải gọi Giang Khương về gấp. Mặc dù tiểu tử này đại diện cho Trưởng lão viện, nhưng y không hề có sự cung kính đối với ông. Cho dù là đại diện của Trưởng lão viện, ông cũng là y sư nhất phẩm, thành viên của Hội viện ủy.
- La y sư, tôi cũng muốn thông báo cho anh việc này, nhưng không nghĩ đến anh lại biết nhanh như vậy. Trước tiên ngồi đi.
Sắc mặt Viện trưởng Từ nghiêm túc gật đầu với La lão.
Mặc dù có chút tức giận, nhưng La lão cũng đành thở dài trong lòng, sau đó ngồi xuống một bên.
- La y sư, Minh Vũ là cháu của Thủ tịch trưởng lão Hồ Quang Dương, trước kia anh cũng đã gặp qua một lần.
Đợi La lão ngồi xuống, Viện trưởng Từ lại tiếp tục giới thiệu:
- Lần này, Trưởng lão viện nghe nói Tế Thế Đỉnh đã được tìm thấy, nhưng lại có chút nghi vấn đối với việc nắp đỉnh bị mất. Vừa lúc gần đây Minh Vũ muốn đến lưu trú ở nội viện, cho nên đã mang theo chất vấn của Trưởng lão viện đến đây.
- Thông báo chất vấn?
Nghe được lời này, sắc mặt La lão trong nháy mắt lại tối thêm hai phần. Khó trách lại yêu cầu Giang Khương về gấp như vậy. Chỉ là tại sao lại để một người trẻ tuổi như thế làm nhiệm vụ chất vấn chứ?
La lão cẩn thận đánh giá người trước mặt một chút, trong lòng có chút sửng sốt. Ban đầu ông cũng không để ý, nhưng bây giờ ông mới nhớ đến lời giới thiệu của Viện trưởng Từ, y sĩ nhị phẩm. Còn trẻ như vậy đã là y sĩ nhị phẩm rồi sao?
Giống như cảm nhận được sự nghi hoặc của La lão, Từ Khải Liễu mỉm cười giới thiệu:
- Minh Vũ vẫn luôn ở Trưởng lão viện, do trưởng lão Hồ Quang Dương đích thân nuôi dạy, đồng thời cũng được các trưởng lão khác chỉ điểm. Cho nên bây giờ Minh Vũ đã là y sĩ nhị phẩm, vừa mới đột phá Địa giai, tiến vào Thiên giai.
- Hả, Thiên giai?
Nhìn người thanh niên trước mắt bất quá cũng chỉ ba mươi, vẻ mặt La lão kinh ngạc vô cùng. Tu luyện nội khí vẫn là sự tiếc nuối lớn nhất của ông. Bởi vì nội khí nên ông mới không có cơ hội tấn chức Thiên y sư. Người thanh niên trước mắt cũng chỉ lớn hơn đệ tử ông có vài tuổi, nhưng đã là Thiên giai rồi, thế giới này sao mà bất công quá vậy?
Nhưng La lão cũng chỉ cảm thán một chút trong lòng, ngoài mặt vẫn gật đầu:
- Không hổ danh là cháu của Trưởng lão Hồ Quang Dương, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.
Nghe lời nói của La lão, sự kiêu ngạo trong ánh mắt Hồ Minh Vũ càng nhiều hơn, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm nhường, nói:
- La lão quá khen rồi.
Nhưng chỉ thoáng qua một chút, sau đó nói:
- Nghe nói Giang Khương là đệ tử của La y sư, được xưng là y sĩ trẻ tuổi nhất Thiên Y Viện chúng ta?
Sắc mặt La lão cứng đờ, ánh mắt nhìn đối phương hiện lên sự khó hiểu:
- Nào có. Đồ nhi chỉ là y sĩ thực tập, nào có thể so sánh với y sĩ Hồ.
- Haha, thông qua khảo hạch, trực tiếp tiến lên y sĩ tam phẩm Thiên Y Viện. Hơn nữa tuổi cũng chỉ mới hai lăm hai sáu, chỉ nhỏ hơn tôi có vài tuổi, quả thật cũng có thể miễn cưỡng được cho là y sĩ trẻ tuổi nhất của Thiên Y Viện.
Hồ Minh Vũ ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn La y sư nói:
- Nhưng trẻ thì trẻ, cuối cùng cũng phải tiếp nhận sự bồi dưỡng trực tiếp của bổn viện, quả thật là làm khó cho cậu ta. Nếu không, làm sao có những chuyện náo loạn như vậy xảy ra được?
Nghe giọng nói trào phúng của Hồ Minh Vũ, La lão giận đến sôi gan, lông mày không tự chủ được mà cau lại, nhưng vẫn lãnh đạm nói:
- Tính tình đồ nhi đúng là không đủ trầm ổn. Nếu không, cũng không vất vả y sĩ Hồ phải chú ý như vậy.
Dứt lời, La lão liền quay sang nhìn Viện trưởng Từ Khải Liễu:
- Viện trưởng, tôi có việc xin phép đi trước.
La lão nói xong liền đứng dậy xoay người rời đi, không thèm để Hồ Minh Vũ vào mắt, sắc mặt Hồ Minh Vũ rốt cuộc biến đổi. La Thiên Minh bất quá chỉ là một y sư nhất phẩm, nhưng lại không để y vào mắt, quả thật là ngông cuồng đến cực điểm.
Từ Khải Liễu nhìn theo bóng lưng rời đi của La lão, rồi lại nhìn vẻ mặt của Hồ Minh Vũ, không khỏi thở dài, nhưng cũng khẽ hừ Hồ Minh Vũ một tiếng.
Danh sách chương