Nghe giọng nói đắc ý đằng sau, Bá tước Phoenix đang lung lay ôm cái đỉnh hai trăm cân chạy đi lảo đảo té trên mặt đất. Ông ta ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn tên tiểu tử đang bị trọng thương, không hiểu tại sao tên tiểu tử đó đột nhiên lại trung khí mười phần.
Khi ông ta quay đầu lại, liền nhìn thấy Giang Khương như thần khí đuổi tới đằng sau, gương mặt Bá tước Phoenix trong nháy mắt liền tái xanh.
Nhưng lúc này không phải là lúc suy nghĩ. Mặc dù tay chân Giang Khương có chút cứng nhắc, nhưng chỉ hai ba bước đã đuổi kịp đến nơi.
Nhìn toàn thân Giang Khương vẫn là vết thương như cũ, nhưng thần thái sáng láng, sắc mặt hồng nhuận, không hề có dấu hiệu sắp tắt thở như lúc trước, Bá tước Phoenix không khỏi choáng váng. Không nói gì khác, chỉ nói đến mấy thuộc hạ của ông ta bị Giang Khương giết chết, hiện tại chỉ có thể buông đại đỉnh xuống mà đánh. Nếu cứ mang theo đại đỉnh mà chiến đấu với người ta, không phải là muốn chết sao?
Mặc kệ thế nào, Bá tước Phoenix khi sử dụng kỹ năng Nhiên huyết vẫn cường hãn như cũ. Đưa đại đỉnh cho Trương Nguyên ôm, còn mình thì xông lên tấn công Giang Khương. Ông ta phải nhanh chóng bắt lấy hắn. Nếu không, trì hoãn thêm vài phút, đến lúc đó thật sự trốn không thoát.
Lần này Giang Khương không cần đại đỉnh nữa, đối kháng với Bá tước Phoenix, đồng thời truy đuổi Trương Nguyên đã dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy nói tốc độ và công kích của hắn vẫn còn kém Nhiên huyết của Bá tước Phoenix khá xa, nhưng nhờ có kỹ năng Tốc độ, miễn cưỡng vẫn có thể đối kháng với Bá tước Phoenix, lại còn thừa dư lực đuổi theo quấy nhiễu Trương Nguyên đằng sau.
Bá tước Phoenix cùng với Giang Khương quần đấu một trận. Tuy nói lại tặng thêm cho Giang Khương mấy vết thương, nhưng nhìn vết thương của hắn, không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Thương thế trên người Giang Khương nghiêm trọng như vậy, nhưng thực lực vẫn không bị hạ thấp. Nên biết rằng tiểu tử này vừa nãy muốn động cũng không động được, chẳng lẽ năng lực trị liệu của Thiên Y Viện lại mạnh như vậy sao? Nhớ đến tên tiểu tử này bị trọng thương nhưng lại kiên trì lâu đến như thế, Bá tước Phoenix càng nghĩ càng thấy kinh.
Mắt thấy thời gian càng lúc càng cấp bách, còn Trương Nguyên đang cố sức ôm đại đỉnh chạy đi, nhưng vẫn bị Giang Khương quấy nhiễu, không thể chạy đi xa, huyết quang trong mắt Bá tước Phoenix lại càng dày hơn.
- Đi chết đi.
Bá tước Phoenix thúc giục Nhiên huyết đến cực hạn, phát động công kích như cuồng phong mưa to về phía Giang Khương. Dây dưa một trận, trên người Giang Khương lại có thêm vài vết thương, rốt cuộc cũng đá vào ngực Giang Khương.
Cảm giác dưới chân truyền đến thanh âm khớp xương vỡ vụn, nhìn Giang Khương bay ngược ra ngoài, nện xuống mặt đất, Bá tước Phoenix rốt cuộc hài lòng mỉm cười.
Lần này xem nhà ngươi có còn khôi phục được nữa hay không?
Nghĩ như vậy, Bá tước Phoenix không dám chần chừ, xoay người theo sát Trương Nguyên cách đó không xa. Bây giờ phải mau chóng rời khỏi. Nếu không, ông ta cái gì cũng không còn.
Chỉ là vừa mới chạy được vài bước, đột nhiên nghe được phía sau có thanh âm truyền đến, dường như có thứ gì đó đang đuổi theo. Bá tước Phoenix quay đầu lại, liền nhìn thấy có một người đang lung lay phía sau. Tuy nói gương mặt đầy máu, nhìn không rõ bộ dạng nhưng thân hình và chuôi đao trong tay, Bá tước Phoenix quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
- Shit!
Bá tước Phoenix hít một hơi thật sâu, cố không nghĩ đến năng lực tự khỏi của tên tiểu tử này có bao nhiêu mạnh mẽ, xoay người đánh tới Giang Khương. Mặc kệ tên tiểu tử này là quỷ hay không, ai cũng chạy không thoát.
Mặc dù quanh thân không chỗ nào là không cảm thấy đau đớn, bị vây trong trạng thái Không Minh, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng tâm lý Giang Khương rất rõ ràng, phổi là bị tổn thương nghiêm trọng nhất. Công năng của phổi chỉ còn được 50%. Cũng may là không thương tổn đến tim.
Mặc dù đang có một luồng sức mạnh không hiểu chống đỡ, nhưng hắn cũng chỉ dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình mà trụ vững. Hắn biết rất rõ mình còn có thể chống đỡ được một khoảng thời gian, chỉ cần tổ trợ giúp đến, vậy thì không cần lo lắng gì nữa.
Thấy Bá tước Phoenix đánh tới, Giang Khương ngừng bước, hít sâu hai hơi cho đủ dưỡng khí, cam đoan lực chiến đấu của mình.
Nếu động tác không quá linh hoạt, cũng chỉ có thể cố thủ tại chỗ. Nhờ kỹ năng Tốc độ trì hoãn, Giang Khương có thể miễn cưỡng chống đỡ. Mặc dù quanh thân thỉnh thoảng lại xuất hiện vết thương, nhưng tổng thể mà nói, một đao của hắn vẫn có thể bức lui tấn công của Bá tước Phoenix.
Nhìn Giang Khương người đầy máu nhưng vẫn huy động trường đao trong tay, Bá tước Phoenix càng đánh càng kinh hãi. Lúc này ông ta cũng mơ hồ đoán ra được một ít tình huống trên người đối phương. Năng lực tự chữa trị của đối phương rõ ràng mạnh hơn người bình thường gấp mấy lần, nhưng còn cách Huyết tộc một khoảng cách. Nhưng ông ta có chút không rõ, bị thương nặng như vậy, cho dù là Huyết tộc, cũng tuyệt đối không có khả năng duy trì lực chiến đấu cường đại như thế.
Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn giống như một con gián đánh hoài không chết. Mặc cho hắn bị thương như thế nào, lực chiến đấu vẫn cường hãn như cũ. Nếu đổi lại là người bình thường, sớm đã nằm trên mặt đất chờ tắt thở rồi.
Sau một lần đánh bay Giang Khương ra ngoài, lúc này Bá tước Phoenix mặc kệ hết thảy, quay đầu bỏ chạy. Trong màn đêm yên tĩnh, thính lực của Huyết tộc nhạy cảm vô cùng. Ông ta mơ hồ nghe được tiếng vang rất nhỏ từ không trung. Tổ cứu viện của đối phương đã không còn cách xa nữa.
- Muốn chạy? Khụ khụ, mau để lại đồ cho tôi.
Giang Khương dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đuổi theo, vừa ho ra máu vừa quát.
Nghe được tiếng vang từ phía sau truyền đến, Phoenix rốt cuộc cũng đến lúc sa cơ lỡ vận. Nhưng bây giờ ông ta không dám dừng lại. Chỉ cần ông bị đối phương quấn lấy, cho dù có giết chết đối phương, ông ta tuyệt đối chạy không thoát.
Không dám quay đầu lại, khi đuổi đến bên cạnh Trương Nguyên, nhìn Trương Nguyên cố sức ôm đại đỉnh bỏ chạy, cắn răng một cái đánh rớt đại đỉnh trong tay y, tay trái cầm nắp đỉnh, tay phải kẹp lấy Trương Nguyên lao vào trong bóng tối.
Kỳ thật ông ta rất muốn mang đại đỉnh đi mà không phải là Trương Nguyên đi. Nhưng không có Trương Nguyên, ông ta không đi được. Mà cái tên phía sau đang đuổi theo không buông. Chỉ có như vậy mà lựa chọn tốt nhất.
Giang Khương thở hồng hộc như ống bễ, nhìn đại đỉnh rồi lại nhìn Bá tước Phoenix trong bóng tối, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Lúc này, tiếng máy bay trực thăng rốt cuộc cũng đã đến gần. Chiếc trực thăng xoay quanh trên đầu, rất nhanh rơi xuống mấy thân ảnh.
Khi thân ảnh tuần tra trên không một chút, liền đuổi theo dấu vết có người chạy đi.
- Ở chỗ này.
Người đầu lĩnh nhìn thấy một người máu thịt hàm hồ đằng trước, sau khi hô to một tiếng liền bay vút lại, những người bên cạnh cũng theo tiếng kêu mà chạy đến.
Nhìn người ôm lấy đại đỉnh nằm bất động, một thân đầy máu, sắc mặt người đầu lĩnh liền biến đổi, cẩn thận đẩy thân hình Giang Khương. Sau khi nhìn kỹ gương mặt, người đó không chút do dự từ trong người lấy ra một ống tiêm, mở ngực áo. Khi nhìn thấy vết thương, sắc mặt lại biến đổi lần nữa.
Không dám chần chừ liền cắm ống tiêm vào lồng ngực Giang Khương, rất nhanh đẩy nước thuốc vào.
Sau khi làm xong hết thảy, mới cẩn thận đặt Giang Khương xuống, sau đó quan sát đại đỉnh.
Nhìn kỹ một lát, liền kinh hô lên:
- Chẳng lẽ là Tế Thế Đỉnh?
Rồi lại nhìn chung quanh, sau đó kêu lên:
- Nhanh, tìm xem nắp đỉnh ở chỗ nào?
Khi ông ta quay đầu lại, liền nhìn thấy Giang Khương như thần khí đuổi tới đằng sau, gương mặt Bá tước Phoenix trong nháy mắt liền tái xanh.
Nhưng lúc này không phải là lúc suy nghĩ. Mặc dù tay chân Giang Khương có chút cứng nhắc, nhưng chỉ hai ba bước đã đuổi kịp đến nơi.
Nhìn toàn thân Giang Khương vẫn là vết thương như cũ, nhưng thần thái sáng láng, sắc mặt hồng nhuận, không hề có dấu hiệu sắp tắt thở như lúc trước, Bá tước Phoenix không khỏi choáng váng. Không nói gì khác, chỉ nói đến mấy thuộc hạ của ông ta bị Giang Khương giết chết, hiện tại chỉ có thể buông đại đỉnh xuống mà đánh. Nếu cứ mang theo đại đỉnh mà chiến đấu với người ta, không phải là muốn chết sao?
Mặc kệ thế nào, Bá tước Phoenix khi sử dụng kỹ năng Nhiên huyết vẫn cường hãn như cũ. Đưa đại đỉnh cho Trương Nguyên ôm, còn mình thì xông lên tấn công Giang Khương. Ông ta phải nhanh chóng bắt lấy hắn. Nếu không, trì hoãn thêm vài phút, đến lúc đó thật sự trốn không thoát.
Lần này Giang Khương không cần đại đỉnh nữa, đối kháng với Bá tước Phoenix, đồng thời truy đuổi Trương Nguyên đã dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy nói tốc độ và công kích của hắn vẫn còn kém Nhiên huyết của Bá tước Phoenix khá xa, nhưng nhờ có kỹ năng Tốc độ, miễn cưỡng vẫn có thể đối kháng với Bá tước Phoenix, lại còn thừa dư lực đuổi theo quấy nhiễu Trương Nguyên đằng sau.
Bá tước Phoenix cùng với Giang Khương quần đấu một trận. Tuy nói lại tặng thêm cho Giang Khương mấy vết thương, nhưng nhìn vết thương của hắn, không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Thương thế trên người Giang Khương nghiêm trọng như vậy, nhưng thực lực vẫn không bị hạ thấp. Nên biết rằng tiểu tử này vừa nãy muốn động cũng không động được, chẳng lẽ năng lực trị liệu của Thiên Y Viện lại mạnh như vậy sao? Nhớ đến tên tiểu tử này bị trọng thương nhưng lại kiên trì lâu đến như thế, Bá tước Phoenix càng nghĩ càng thấy kinh.
Mắt thấy thời gian càng lúc càng cấp bách, còn Trương Nguyên đang cố sức ôm đại đỉnh chạy đi, nhưng vẫn bị Giang Khương quấy nhiễu, không thể chạy đi xa, huyết quang trong mắt Bá tước Phoenix lại càng dày hơn.
- Đi chết đi.
Bá tước Phoenix thúc giục Nhiên huyết đến cực hạn, phát động công kích như cuồng phong mưa to về phía Giang Khương. Dây dưa một trận, trên người Giang Khương lại có thêm vài vết thương, rốt cuộc cũng đá vào ngực Giang Khương.
Cảm giác dưới chân truyền đến thanh âm khớp xương vỡ vụn, nhìn Giang Khương bay ngược ra ngoài, nện xuống mặt đất, Bá tước Phoenix rốt cuộc hài lòng mỉm cười.
Lần này xem nhà ngươi có còn khôi phục được nữa hay không?
Nghĩ như vậy, Bá tước Phoenix không dám chần chừ, xoay người theo sát Trương Nguyên cách đó không xa. Bây giờ phải mau chóng rời khỏi. Nếu không, ông ta cái gì cũng không còn.
Chỉ là vừa mới chạy được vài bước, đột nhiên nghe được phía sau có thanh âm truyền đến, dường như có thứ gì đó đang đuổi theo. Bá tước Phoenix quay đầu lại, liền nhìn thấy có một người đang lung lay phía sau. Tuy nói gương mặt đầy máu, nhìn không rõ bộ dạng nhưng thân hình và chuôi đao trong tay, Bá tước Phoenix quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
- Shit!
Bá tước Phoenix hít một hơi thật sâu, cố không nghĩ đến năng lực tự khỏi của tên tiểu tử này có bao nhiêu mạnh mẽ, xoay người đánh tới Giang Khương. Mặc kệ tên tiểu tử này là quỷ hay không, ai cũng chạy không thoát.
Mặc dù quanh thân không chỗ nào là không cảm thấy đau đớn, bị vây trong trạng thái Không Minh, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng tâm lý Giang Khương rất rõ ràng, phổi là bị tổn thương nghiêm trọng nhất. Công năng của phổi chỉ còn được 50%. Cũng may là không thương tổn đến tim.
Mặc dù đang có một luồng sức mạnh không hiểu chống đỡ, nhưng hắn cũng chỉ dựa vào ý chí mạnh mẽ của mình mà trụ vững. Hắn biết rất rõ mình còn có thể chống đỡ được một khoảng thời gian, chỉ cần tổ trợ giúp đến, vậy thì không cần lo lắng gì nữa.
Thấy Bá tước Phoenix đánh tới, Giang Khương ngừng bước, hít sâu hai hơi cho đủ dưỡng khí, cam đoan lực chiến đấu của mình.
Nếu động tác không quá linh hoạt, cũng chỉ có thể cố thủ tại chỗ. Nhờ kỹ năng Tốc độ trì hoãn, Giang Khương có thể miễn cưỡng chống đỡ. Mặc dù quanh thân thỉnh thoảng lại xuất hiện vết thương, nhưng tổng thể mà nói, một đao của hắn vẫn có thể bức lui tấn công của Bá tước Phoenix.
Nhìn Giang Khương người đầy máu nhưng vẫn huy động trường đao trong tay, Bá tước Phoenix càng đánh càng kinh hãi. Lúc này ông ta cũng mơ hồ đoán ra được một ít tình huống trên người đối phương. Năng lực tự chữa trị của đối phương rõ ràng mạnh hơn người bình thường gấp mấy lần, nhưng còn cách Huyết tộc một khoảng cách. Nhưng ông ta có chút không rõ, bị thương nặng như vậy, cho dù là Huyết tộc, cũng tuyệt đối không có khả năng duy trì lực chiến đấu cường đại như thế.
Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn giống như một con gián đánh hoài không chết. Mặc cho hắn bị thương như thế nào, lực chiến đấu vẫn cường hãn như cũ. Nếu đổi lại là người bình thường, sớm đã nằm trên mặt đất chờ tắt thở rồi.
Sau một lần đánh bay Giang Khương ra ngoài, lúc này Bá tước Phoenix mặc kệ hết thảy, quay đầu bỏ chạy. Trong màn đêm yên tĩnh, thính lực của Huyết tộc nhạy cảm vô cùng. Ông ta mơ hồ nghe được tiếng vang rất nhỏ từ không trung. Tổ cứu viện của đối phương đã không còn cách xa nữa.
- Muốn chạy? Khụ khụ, mau để lại đồ cho tôi.
Giang Khương dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đuổi theo, vừa ho ra máu vừa quát.
Nghe được tiếng vang từ phía sau truyền đến, Phoenix rốt cuộc cũng đến lúc sa cơ lỡ vận. Nhưng bây giờ ông ta không dám dừng lại. Chỉ cần ông bị đối phương quấn lấy, cho dù có giết chết đối phương, ông ta tuyệt đối chạy không thoát.
Không dám quay đầu lại, khi đuổi đến bên cạnh Trương Nguyên, nhìn Trương Nguyên cố sức ôm đại đỉnh bỏ chạy, cắn răng một cái đánh rớt đại đỉnh trong tay y, tay trái cầm nắp đỉnh, tay phải kẹp lấy Trương Nguyên lao vào trong bóng tối.
Kỳ thật ông ta rất muốn mang đại đỉnh đi mà không phải là Trương Nguyên đi. Nhưng không có Trương Nguyên, ông ta không đi được. Mà cái tên phía sau đang đuổi theo không buông. Chỉ có như vậy mà lựa chọn tốt nhất.
Giang Khương thở hồng hộc như ống bễ, nhìn đại đỉnh rồi lại nhìn Bá tước Phoenix trong bóng tối, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Lúc này, tiếng máy bay trực thăng rốt cuộc cũng đã đến gần. Chiếc trực thăng xoay quanh trên đầu, rất nhanh rơi xuống mấy thân ảnh.
Khi thân ảnh tuần tra trên không một chút, liền đuổi theo dấu vết có người chạy đi.
- Ở chỗ này.
Người đầu lĩnh nhìn thấy một người máu thịt hàm hồ đằng trước, sau khi hô to một tiếng liền bay vút lại, những người bên cạnh cũng theo tiếng kêu mà chạy đến.
Nhìn người ôm lấy đại đỉnh nằm bất động, một thân đầy máu, sắc mặt người đầu lĩnh liền biến đổi, cẩn thận đẩy thân hình Giang Khương. Sau khi nhìn kỹ gương mặt, người đó không chút do dự từ trong người lấy ra một ống tiêm, mở ngực áo. Khi nhìn thấy vết thương, sắc mặt lại biến đổi lần nữa.
Không dám chần chừ liền cắm ống tiêm vào lồng ngực Giang Khương, rất nhanh đẩy nước thuốc vào.
Sau khi làm xong hết thảy, mới cẩn thận đặt Giang Khương xuống, sau đó quan sát đại đỉnh.
Nhìn kỹ một lát, liền kinh hô lên:
- Chẳng lẽ là Tế Thế Đỉnh?
Rồi lại nhìn chung quanh, sau đó kêu lên:
- Nhanh, tìm xem nắp đỉnh ở chỗ nào?
Danh sách chương