Đầu tiên Giang Khương còn cho rằng người này có lẽ chỉ là một nhân viên tình báo bình thường của Cổ Môn, nhưng không ngờ, đối phương lại là Dạ Ảnh.   

Căn cứ theo tài liệu trong viện, nhân viên tình báo lợi hại nhất ban tình báo Cổ Môn chính là cấp bậc Dạ Ảnh.   

Dạ Ảnh này trừ năng lực điều tra tình báo cực mạnh, thực lực cá nhân cũng cực mạnh, thường xuyên thi hành những nhiệm vụ cực kỳ quan trọng của Cổ Môn, đồng thời có thể đảm nhiệm tất cả các nhiệm vụ như điều tra tình báo ám sát, tiếp viện...   

Nếu như đối phương thật sự là Dạ Ảnh thì đúng là không tệ, thủ đoạn che giấu hơi thở ban nãy nếu không phải cảm giác của mình vượt xa người thường, hơn nữa đã biết anh ta ở đây chỉ e là không thể nào phát hiện ra được.   

Nếu đổi thành mấy vị Thiên y sư của viện tới, chỉ cần đối phương không có chút sơ suất gì e là trên căn bản không thể phát hiện được có người ẩn nấp trên cây.   

Dĩ nhiên những tiên sinh chiến đấu tình báo chuyên nghiệp của ngoại viện thì không tính. Dẫu các Thiên y sư có thực lực Thiên vị, nhưng về phương diện này thật sự không giỏi lắm. Kể ra, người này đúng là không khoác lác.   

- Lần này thật sự cảm ơn mọi người...   

Nói tới đây Giang Khương không hề có chút giả tạo, hắn thật sự rất cảm kích. Cổ Môn này có thể phái cả Dạ Ảnh ra, nếu anh còn nói đối phương không tận lực thì không đúng rồi.   

Ảnh Dạ nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:   

- Nếu không phải phát hiện ra mưu đồ đối phương quá lớn thì đã không để tôi đến rồi...   

Nói tới đây, Ảnh Dạ lại nhìn Giang Khương cười hì hì nói:   

- Còn Nguyên thiếu vẫn chưa thông báo cho cao tầng của quý viện, ngay cả Văn phòng đại diện của quý viện ở Bắc Kinh cũng chưa thông báo đã dám một thân một mình theo dõi chuyện này, thật sự đáng để người ta bội phục!   

Giang Khương cười khan một tiếng, nếu như không vì kiếm điểm trả nợ, ai lại muốn không có chuyện lại đi tìm rắc rối như thế này chứ?   

Ảnh Dạ thấy Giang Khương chỉ mỉm cười không nói gì thì cũng không lên tiếng nữa. Anh ta chẳng qua chỉ tới trợ giúp, còn về đối phương anh ta không muốn qua lại quá gần gũi. Một người là Cổ Môn một người là Thiên Y viện, từ trước đến nay đều không vừa mắt nhau. Nếu không phải thằng nhãi này có năng lực khiến cho Sơn Trường đại nhân đưa ra mệnh lệnh cổ quái như vậy thì anh ta cũng lười nói chuyện với đối phương.   

Ảnh Dạ cầm ống dòm lên, ngưng thần nhìn sang bên kia. Tuy chính chủ đang ở đây, nhưng một khi đã nhận nhiệm vụ thì phải làm thật tốt. Tyệt đối không thể vì có chính chủ trông không quá đáng tin ở đây mà bỏ mặc không để ý.   

- Ồ?   

Ảnh Dạ nhìn tình hình trước mắt sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc, nhìn chằm chằm trong ống dòm như đã phát hiện ra điều gì.   

Thấy vậy Giang Khương cũng nhìn sang bên đó, hai mắt lại một lần nữa co rút.   

Tầm mắt vốn hơi xa xôi kia đột nhiên kéo gần lại, hai tai đồng thời cũng khẽ run rẩy, những âm thanh cực nhỏ từ phía xa truyền tới.   

Mặc dù xen lẫn rất nhiều tạp âm nhưng Giang Khương vẫn nghe thấy rất rõ những gì bên kia nói.   

Hơn nữa hắn cũng nhìn thấy rất rõ hình dáng của người nước ngoài tóc vàng kia. Gã ta vóc người cao gầy, da thịt trắng noãn, dưới mái tóc vàng là gương mặt tà dị tương đối tuấn tú, cộng thêm đôi môi hơi đỏ quá mức, trông có vẻ như một đại mỹ nam đào hoa.   

Nhưng sau khi Giang Khương khẽ híp mắt lại thì trên mặt liền nở một nụ cười khổ. Hắn nhìn thấy tia huyết quang nhàn nhạt thỉnh thoảng lóe lên trong mắt đối phương. Hắn dám khẳng định, tên trước mặt một trăm phần trăm là cao thủ Huyết Tộc cấp bậc bá tước trở lên. Lần này thật sự câu được cá lớn rồi.   

Con cá lớn này là con cá lớn không tệ, nhưng tình hình hiện tại không hay cho lắm. Tên nước ngoài này rõ ràng đã phát hiện ra gì đó, trông vẻ rât kích động. E là đối phương đã đến gần mục đích lần này của chúng.   

Nhìn chiếc xe ủi chậm rãi đẩy đổ một bức tường, sau đó một chiếc xe múc lái tới, bắt đầu nghe theo chỉ huy của người nước ngoài, tiến hành đào. Nụ cười khổ trên mặt Giang Khương càng đậm hơn.   

- Chỗ này... chính là chỗ này... đào đi... nhanh lên một chút...   

Đồng chí cao thủ này dùng khẩu âm Luân Đôn đúng chuẩn, gương mặt hưng phấn chỉ một chỗ nào đó lớn tiếng kêu lên:   

- Dừng... tốt lắm tốt lắm... anh, anh... mau, xuống dưới dùng xẻng, đừng để bị hư hỏng...   

Sắc mặt Giang Khương dần khó coi, rõ ràng, giờ đối phương đã tìm thấy thứ chúng muốn tìm, nhưng cụ thể là thứ gì, Giang Khương không chắc chắn. Có điều nhìn vẻ vui mừng của tên nước ngoài kia, Giang Khương có thể khẳng định, cho dù không phải thứ rất tốt, nhưng chắc chắn là thứ tương đối quan trọng, nếu không với một người có thân phận cao thủ cấp Bá tước chắc chắn sẽ không vui mừng đến như vậy.   

Giang Khương tính toán một chút, với tình hình trước mắt, nếu thật sự tìm thấy thứ ghê gớm gì đó, mình có phải nên đi cướp lại không. Nếu thứ này là do tổ tông chúng ta để lại, vừa nhìn thấy đồ của nhà mình sao có thể để Huyết Tộc này lấy đi được.   

Nhưng giờ nếu hắn đi cản lại, đối phương nhiều người như vậy e phần thắng không lớn.   

Nghĩ tới đây, Giang Khương liền đưa tay gãi gãi mũi, đang định móc điện thoại ra. Dù sao cá lớn cũng câu được rồi. Tuy văn phòng đại diện ở Bắc Kinh không có quá nhiều cao thủ ngoại viện, nhưng Giang Khương dám khẳng định ở Bắc Kinh có ít nhất ba tiên sinh ngoại viện trở lên trú đóng.   

Hắn vừa móc điện thoại ra thì thấy Dạ Ảnh đối diện lúc này cũng đang ấn vào máy liên lạc bên tai. Hai người thấy động tác của đối phương thì đồng loạt sửng sốt, sau một giây ngắn ngủi, cả hai cùng đặt điện thoại xuống rồi cùng cười phá lên.   

- Anh Dạ Ảnh...   

- Nguyên thiếu...   

Giang Khương hơi chắp tay, cười nói:   

- Anh Dạ Ảnh... Chuyện này, e là chỉ nên để hai người chúng ta xem thử tình hình trước rồi hẵng tính...   

- Có lý...   

Dạ Ảnh nhìn Giang Khương, cũng là thở dài, nói:   

- Chẳng qua tôi chỉ sợ hai người chúng ta chưa chắc đã xử lý được chuyện này...   

- Cứ xem trước đã... xem trước đã...   

Giang Khương hơi mỉm cười nói:   

- Nếu không, Thiên Y viện tôi, Cổ Môn anh... vừa đụng nhau lại có cơn sóng gió lớn đấy...   

Dạ Ảnh nhìn nụ cười của Giang Khương chỉ đành thở dài, lý do này sao anh ta không hiểu chứ. Chẳng qua anh ta phụng mệnh tới đây, không giống như Giang Khương chỉ tự làm. Giờ nếu xảy ra chuyện, anh ta chỉ sợ mình không gánh được.  

Nhưng tình hình trước mắt không cho phép anh ta suy nghĩ nhiều. Nếu hai phe đều gọi tiếp viện tới, vừa đụng nhau chỉ e là hai bên này đã đánh nhau trước.   

Tình hình hiện tại chỉ có thể tạm thời quan sát trước. Nếu vật kia thật sự rất ghê gớm, hai người không xử lý được, vậy thì cũng chỉ có thể gọi chi viện, còn chuyện hai bên có đánh nhau không thì từ từ tính sau.   

Giang Khương thấy Dạ Ảnh gật đầu liền cười, đang định nói thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía công trường...   

Lúc này, hình xăm chỗ cánh tay trái của hắn cũng nóng rực...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện