- Nguyên thiếu... kế hoạch của bên Trương Nguyên hình như xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn...   

Người phụ trách họ Hồng của Cổ Môn phụ trách liên lạc với Giang Khương gọi điện đến báo cáo với Giang Khương:   

- Vốn dự tính chiều qua đám Khương Dương đến ký tên, nhưng cho đến giờ đám Khương Dương vẫn chưa xuất hiện.   

- Hơn nữa, căn cứ theo điều tra của chúng ta, mấy người Khương Dương, triệu chứng thiếu máu dường như đã biến mất... Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến họ không đi ký tên!   

Giang Khương đang cầm điện thoại đôi mắt cũng lóe lên tia kinh ngạc. Khi loại gien này đột biến sẽ xuất hiện tình trạng thiếu máu, nếu gien đột biến không được khống chế hữu hiệu thì trên căn bản không thể nào khống chế tình trạng này.   

Trong lúc Giang Khương đang kinh ngạc, người phụ trách họ Hồng bên kia dường như đoán ra suy nghĩ của Giang Khương, tiếp tục nói:   

- Căn cứ theo tình hình hiện tại, thông qua phân tích của tổ tình báo chúng ta, có lẽ bọn Khương Dương đã uống một lượng máu lớn nên mới có thể xảy ra tình hình như thế này.   

- Đúng... chắc chắn những tên này đã uống máu rồi, nếu không không thể nhanh chóng mất triệu chứng thiếu máu trước khi có được thuốc của bên Trương Nguyên như vậy...   

Giang Khương được đối phương nhắc nhở đột nhiên hồi thần lại, nhớ tới những tài liệu liên quan đến Huyết Tộc mà hai ngày trước mình tra được, đúng rồi... chỉ khi uống một lượng máu lớn mới có thể hóa giải được chuyện này.   

Chẳng qua tình hình thế này, hậu quả sẽ...   

Nghĩ tới điều này, sắc mặt Giang Khương không khỏi âm trầm. Những người này có lẽ uống máu có thể khống chế được một thời gian. Nhưng trước khi hoàn toàn chuyển đổi gien, máu thông thường sẽ không thể nào thỏa mãn nhu cầu của họ, buộc phải dùng máu tươi của người mới được.   

- Anh Hồng... Anh giúp tôi chú ý một chút, xem thử họ uống loại máu gì, nếu thứ họ uống là máu tươi của người, vậy hãy nói cho tôi biết...  

- Được...   

Đầu bên kia người phụ trách họ Hồng gật đầu.   

Sau khi người trung niên mặt chữ quốc cúp điện thoại liền nói với một thanh niên đầu đinh bên cạnh:   

- Đi... cho người theo dõi năm thằng nhóc đó, làm rõ xem rốt cuộc chúng đã uống máu gì!   

- Anh Trương... dựa vào cái gì mà chúng ta phải nghe theo hắn? Hắn là người của Thiên Y viện...   

Người thanh niên kia đầy vẻ không cam lòng, hừ giọng nói.   

Anh Trương thấy vẻ không cam lòng của người thanh niên kia sắc mặt trầm xuống, nói:   

- Lưu Nghị, đi nhanh đi... Sơn Trường đại nhân đã yêu cầu chúng ta phối hợp với đối phương, chẳng lẽ cậu muốn trái lệnh sao?   

Người thanh niên nghe thấy bốn chữ Sơn Trường đại nhân thì sắc mặt biến đổi, bất đắc dĩ thở ra một hơi, sau đó lại khẽ hừ một tiếng mới quay đầu đi ra ngoài.   

Anh Trương nhìn bóng lưng không cam lòng của người thanh niên mới cười khổ thở dài, chẳng qua là bản thân gã cũng không hiểu tại sao Sơn Trường đại nhân lại muốn đám người mình nghe theo lệnh người của Thiên Y viện. Từ khi mình vào Cổ Môn tới giờ chưa hề nghe nói có chuyện kỳ lạ như vậy.   

Nên biết, mấy trăm năm nay, bọn họ và người của Thiên Y viện chỉ có ngươi sống ta chết chứ chưa từng có chuyện hợp tác như vậy. Hơn nữa hợp tác mà người của Thiên Y viện làm chủ đạo... Chuyện như vậy, chắc cũng chỉ Sơn Trường đại nhân mới có thể làm ra.   

Anh Trương sờ mũi, trong lòng cũng chấn động. Cái vị Sơn Trường đại nhân này đúng là thiên tư tuyệt đỉnh, nhưng tính cách cũng cổ quái khác người. Cổ Môn có một vị Sơn Trường đại nhân như vậy thật sự không biết là phúc hay họa...   

Sắc mặt Giang Khương lúc này cũng không hề dễ coi. Vốn hắn tưởng đám Khương Dương sẽ phát triển theo dự định, giờ đã đi tìm Tôn Nghị cúi đầu ký tên, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện rắc rối như vậy...   

Vốn theo sắp xếp của Giang Khương, chỉ cần bên Trương Nguyên vừa bắt đầu ra tay, như vậy sẽ có thể phát hiện rốt cuộc tên đó có ý định gì. Nếu không sao hắn có thể mạo hiểm để chuyện này xảy ra. Hơn nữa gã rốt cuộc là vì chuyện này hay đơn thuần chỉ vì muốn kéo mấy tên kia uống nước, cũng chỉ có chuyện này mới có thể làm rõ được.   

Nhưng giờ, xảy ra rắc rối lớn như vậy, Giang Khương cũng hơi nhức đầu. Vốn là một chuyện khá đơn giản giờ lại làm ra thế này. Có điều, điều duy nhất khiến Giang Khương thấy cân bằng một chút là, hắn tin giờ có lẽ có người còn nhức đầu hơn hắn. Trương Nguyên giờ chắc chắn đang vô cùng tức giận vì chuyện này!   

So với sự nhức đầu của mấy đồng chí này, đám Khương Dương giờ đang mặt mày hân hoan, tuy nói uống máu sống thực sự hơi... bất nhã... nhưng ít ra cũng không bị Trương Nguyên khống chế.   

Có điều, sự hân hoan của họ cũng không kéo dài quá lâu. Hai ngày tiếp theo, dần dần họ phát hiện, cho dù có uống máu cũng không thể nào khống chế được sự hư nhược và cảm giác đói bụng trong cơ thể mình.   

- Khương Dương, sao vậy? Ban nãy tôi đã uống ba chén máu lớn, nhưng giờ vẫn cảm thấy không thoải mái, vẫn cảm thấy đói...   

Một vị đại thiếu nhìn Khương Dương trong điện thoại video, căng thẳng nói:   

- Tình hình của cậu như thế nào? Còn có cách gì khác không?   

- Giờ tôi cũng chẳng khác gì mấy...   

Vẻ mặt Khương Dương vô cùng ảm đạm và khổ sở, lắc đầu nói:   

- Không tìm được nguyên nhân, cũng không có cách gì khác...   

Vị đại thiếu này thấy Khương Dương lắc đầu, sắc mặt chợt biến đổi, kinh ngạc nói:   

- Không có cách nào khác thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta phải cúi đầu trước tên Trương Nguyên khốn kiếp đó sao?   

- Nếu không được thì cũng chỉ có thể như vậy...   

Sắc mặt Khương Dương vô cùng bất đắc dĩ.   

- Khốn kiếp...   

Nghe thấy vậy, vị đại thiếu kia không kìm được mắng một tiếng.   

Giang Khương rất yên tâm bởi vì nhận được điện thoại của người trung niên họ Hồng kia, mấy vị đại thiếu hôm nay đã ra ngoài đến Kim Lăng các, điều này khiến hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nếu mấy tên đại thiếu này không đi, vậy thì chắc chắn sẽ uống máu tươi của người. Như thế cho dù xuất phát từ lập trường nào hắn cũng phải giết chết hết mấy tên này hoặc trực tiếp giao cho Thiên Y viện. Cái suy nghĩ thả sợi dây dài câu cá lớn sẽ tan vỡ.   

- Được, anh Hồng... Vất vả cho anh rồi, những chuyện tiếp theo vẫn cần các anh tiếp tục phí sức. Có gì khác thường, xin lập tức thông báo cho tôi...   

Giang Khương khách khí nói.   

- Được... Sơn Trường đại nhân đã dặn dò chúng tôi phối hợp với Nguyên thiếu, dĩ nhiên chúng tôi sẽ cố gắng hết sức...   

Ngữ khí của người phụ trách của Cổ Môn bên kia khách khí mang theo chút xa cách. Có điều, Giang Khương đã quen rồi. Những người Cổ Môn này có thể phối hợp như vậy cũng là nể mặt Tôn Diệu Nguyệt. Nếu không đừng nói là làm việc giúp mình, không gây rắc rối cho mình đã là tốt lắm rồi.   

Sau khi gác máy, Giang Khương nhẹ thở ra một hơi, sau đó đi về phía phòng thí nghiệm. Giờ hắn đang ở Văn phòng đại diện Bắc Kinh, hắn đã yêu cầu nơi này một phòng thí nghiệm. Tuy nói những tư liệu liên quan đến Huyết Tộc bên thư viện tổng bộ đều có, nhưng xem tài liệu và tận mắt xác nhận là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.   

Căn cứ trong tài liệu của viện, biến dị gien của Huyết Tộc giờ trên căn bản đã tương đối hoàn thiện. Năm sáu chục năm gần đây, qua nghiên cứu của Huyết Tộc, chúng đã tiến hành cải thiện và điều chỉnh gien, tính kháng tia cực tím đã nâng lên nhiều, giờ trên căn bản tia cực tím bình thường hàng ngày đã có thể khống chế hoàn toàn, cho dù là tia cực tím tương đối mạnh, họ cũng có thể dùng sương phòng hộ để chống cự trong thời gian ngắn.   

Có điều, sau khi tiến hành điều chỉnh loại gien này, những năng lực khác của Huyết Tộc cũng tương đối bị ức chế. Cho dù là năng lực tự chữa lành hay tốc độ luôn khiến họ kiêu ngạo cũng đều giảm xuống ở mức độ khác nhau.   

Nhưng những chuyện này tùy thuộc vào từng cơ thể. Giống như tư chất của người bình thường vậy, có người tư chất rất bình bình, có người tư chất rất tốt. Tốc độ và năng lực tự chữa lành của mỗi người họ đều có sự khác biệt.   

Đồng thời, đối với Huyết Tộc mà nói, có thể tự do đi lại dưới ánh nắng mặt trời, không hề bị hạn chế ban đêm ban ngày, một chút hy sinh nhỏ này hoàn toàn đáng giá... Cho nên, sau khi Huyết Tộc có được điều chỉnh gien tương đối hoàn chỉnh này, mấy chục năm trước, toàn bộ Huyết Tộc đã tiến hành ưu hóa mới có sự xuất hiện của Huyết tộc gần như không khác gì người bình thường như hiện nay.   

Cho nên, Giang Khương khá tò mò với những điều này, cộng thêm ấn ký kia của hắn khi gặp Trương Nguyên thì hơi có chút phản ứng dị thường. Điều này càng khiến cho hắn tò mò, muốn thật sự nhìn kỹ tình hình gien trong máu này...   

- Y sĩ Giang Khương, ngài tới rồi...   

Một vị y sĩ thực tập phụ trách phòng thí nghiệm nhìn thấy Giang Khương tới liền nở nụ cười khiêm nhường. Tuy bây giờ Giang Khương và anh ta đều là y sĩ thực tập, nhưng vị y sĩ thực tập này thật sự không dám đối đãi với Giang Khương như đồng nghiệp cùng cấp bậc...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện