Đây gọi là rồng mạnh không thể áp chế rắn bản xứ. Trương Nguyên tuy thân là cháu của vị trong nhóm bảy người đứng đầu, sau lưng còn có huyết tộc ngoại vực giúp đỡ, thực sự cũng được coi là một con rồng mạnh, thậm chí cũng được coi là một con rắn bản xứ.
Có điều, kể ra, trong phương diện hiếp đáp đàn ông chiếm đoạt phụ nữ, gã cũng được coi là một con rắn bản xứ không tệ. Nhưng nếu thật sự đụng đến súng đạn, gã chỉ là một con giun nhỏ ngay cả con lươn cũng chẳng sánh được.
Cho dù gã có sự ủng hộ của thế lực Huyết tộc, trước mặt Cổ Môn cùng lắm chẳng qua chỉ miễn cưỡng được coi là một con rồng mạnh mà thôi. Đó còn là trong tình huống Cổ Môn cố ý khiêm tốn, không có ý định gây chuyện.
Cho nên, chiếc xe việt dã SUV màu đen đi đằng sau xe Giang Khương dĩ nhiên không biết thế nào là bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, cũng không thể phát hiện được chuyện xảy ra trong mấy giây này. Bọn họ chỉ ở xa nhìn chằm chằm chiếc xe Giang Khương, chuẩn bị sau khi bọn Giang Khương đến nơi thì sẽ giết chết Giang Khương.
Sau khi tiễn hai cô nàng xinh đẹp và cậu con trai bảo bối đi Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần còn mình hắn, cho dù người phía sau dùng vũ khí hạng nặng hay nhẹ, hắn đều không lo lắng. Trừ phi đối phương trực tiếp sử dụng loại đạn xuyên giáp xe tăng, loại súng tốc độ siêu âm trực tiếp bắn chết mình, nếu không cho dù có dùng hỏa tiễn loại nhỏ hắn cũng không lo lắng.
Người đã từng xông ra khỏi lưới đao biển lửa, ngay cả chết cũng chết một lần, từng tìm được sự sống từ các kiểu vây công, các loại cao thủ dĩ nhiên không cần phải lo lắng gì. Cho dù có cao thủ của Huyết tộc tới, Giang Khương cũng tự tin khiến cho đối phương có đi mà không có về.
Nghĩ lại mình đã đồng ý một tiếng sau tụ họp với Tiểu Bảo, Giang Khương hơi ngẫm nghĩ một chút rồi lái xe vào một con đường bên phải.
Đây không phải địa điểm đầu tiên, nhưng Giang Khương nhớ, từ bên này cua qua có một vùng núi nho nhỏ tương đối hẻo lánh, rất ít người vào. Giết vài người ở chỗ này cũng khá thích hợp.
Chiếc xe việt dã SUV màu đen đi theo sau xe Giang Khương không xa, lúc này sắc mặt của ba thanh niên đang ngồi trên xe khẽ tái nhợt.
Nhìn thấy chiếc xe của Giang Khương ở phía xa xa cua sang con đường bên phải xe việt dã SUV cũng thả chậm tốc độ, cua theo qua con đường này.
- Mở bản đồ vệ tinh đi...
Một thanh niên tóc ngắn nhấc cái rương dài trong tay ngồi ở hàng ghế sau nhìn thấy xe chuyển hướng liền trầm giọng nói.
Người thanh niên đeo kính đen, tóc nhuộm màu bạc ngồi ở ghế lái phụ hàng trước nhanh chóng gõ vài cái lên chiếc máy tính xách tay đang đặt trên đầu gối mình, sau đó chọn ra một bản đồ, nhìn nhìn nói:
- Phía trước có một sơn cốc nhỏ, rất có thể là đi đến đó!
- Được...
Người đàn ông ngồi phía sau gật đầu một cái. Trầm giọng nói:
- Theo sát... đừng để mất dấu...
- Không thành vấn đề... không mất được đâu...
Một thanh niên khác lái xe, đẩy đẩy chiếc kính đen trên mặt mình, tự tin nói.
Thực sự, người thanh niên lái xe đã không để mất đấu, chiếc xe chậm rãi dừng trước cửa sơn cốc kia, y xuống xe nhìn dấu bánh xe không rõ ràng, sau đó gật đầu một cái nói:
- Đi thôi... xe vào trong rồi!
Người ngồi ở ghế phụ và người ngồi hàng sau thấy người đàn ông lái xe gật đầu cũng cười hài lòng. Người đàn ông ngồi hàng ghế sau nhấc cái rương dài kia đi xuống xe, còn người đàn ông tóc bạc ngồi ghế phụ cũng bước ra sau xe, mở cốp xe ra, lấy từ trong ra một cái rương dài, gật đầu với người thanh niên tóc ngắn, hai người chia nhau ra đi về phía hai con đường nhỏ hai bên.
Còn người thanh niên lái xe thì thoải mái quay về ngồi trên xe, sau đó đợi hai đồng bọn trở về.
Người đàn ông đeo kính đen tóc bạc đưa tay đẩy đẩy kính, sau đó ấn lên tai nghe trên tai trái, vừa đi vừa thấp giọng nói:
- Băng tần xác nhận!
- Xác nhận...
- Xác nhận...
Trong tai nghe truyền tới hai tiếng xác nhận nho nhỏ.
Người đàn ông tóc bạc nghe tiếng xác nhận truyền đến thì khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười hưng phấn. Gã đã ở Bắc Kinh hơn một năm nhưng đã khá lâu chưa ra tay giết người rồi. Lần này có cơ hội hiếm có như vậy, nghĩ tới lát nữa sau khi mình bóp cò sẽ lập tức có một dòng máu nóng bắn ra, sự hưng phấn uất ức trong lòng gã đã lâu đột nhiên cuộn trào.
Tên đàn ông tóc bạc nhẹ nhàng bước theo đường núi, đi lên ngọn đồi nhỏ khóe miệng ngày càng nhếch rộng, nụ cười tàn nhẫn càng lúc càng đậm.
Bên kia ngọn đòi nhỏ, người thanh niên tóc ngắn lúc này cũng đang xách cái rương dài kia, bước nhanh men theo con đường núi. So với người đàn ông tóc bạch kim, tên tóc ngắn này quả thật cẩn thận hơn nhiều. Y vừa đi đôi mắt sáng vừa không ngừng quan sát xung quanh, khuôn mặt có vẻ cẩn thận.
Rất nhanh, tên tóc ngắn đã lên đến ngọn đồi nhỏ, cũng nhìn thấy dưới tàng cây trong sơn cốc, chiếc xe chúng theo dõi đã lâu đang đậu ở đó.
Tên tóc ngắn thấy chiếc xe kia khuôn mặt hơi tái nhợt cũng lộ ra nụ cười nhạt. Y đặt chiếc rương trong tay xuống, sau đó mở rương ra, lấy những thứ đồ bên trong nhanh chóng ráp lại với nhau.
Lúc này, tên tóc bạc cũng vừa mới đi lên đỉnh đồi, có điều, lúc gã vừa bước lên đỉnh đồi thì khuôn mặt vốn mang nụ cười hung ác lập tức cứng đờ, sau đó tay hất lên, vứt cái rương trong tay ra.
Có điều, gã còn chưa kịp vứt cái rương tra thì trên cổ đột nhiên có thêm một ngân châm lắc lư. Nhưng cây ngân châm này cũng chỉ khiến động tác của gã hơi chậm rãi, chiếc rương kia vẫn được quăng đến phía đối diện Giang Khương.
Giang Khương thấy chiếc rương kia bay đến thì mắt hơi híp lại, thân hình nhẹ nhàng lóe lên, sau đó lại một ngân quang lóe lên.
Người đàn ông tóc bạc nhìn thấy Giang Khương nhẹ nhàng nhấc chiếc rương lóe qua, lại thấy trên cánh tay trái của mình đột nhiên có thêm một chủy thủ cùng với một cảm giác mệt mỏi từ ngực nhanh chóng lan ra bốn phía, trong miệng liền phát ra một tiếng gầm thấp sau đó từ từ ngã xuống đất.
Lúc này, trên đồi đối diện, tên tóc ngắn vừa mới lắp xong khẩu súng bắn tỉa nghe thấy trong tai nghe truyền đến một tiếng gầm nhẹ, sắc mặt hơi biến đổi, lập tức giơ khẩu súng trong tay lên, híp mắt nhìn vào ống kính nhắm, quét mắt về phía đối diện.
Lúc này Giang Khương đang cúi người xuống, nhìn tên tóc bach vừa té xuống mặt đất, đột nhiên lúc này sắc mặt chợt biến đổi, sau đó nhanh chóng nhào xuống mặt đất, lộn một vòng...
Có điều, kể ra, trong phương diện hiếp đáp đàn ông chiếm đoạt phụ nữ, gã cũng được coi là một con rắn bản xứ không tệ. Nhưng nếu thật sự đụng đến súng đạn, gã chỉ là một con giun nhỏ ngay cả con lươn cũng chẳng sánh được.
Cho dù gã có sự ủng hộ của thế lực Huyết tộc, trước mặt Cổ Môn cùng lắm chẳng qua chỉ miễn cưỡng được coi là một con rồng mạnh mà thôi. Đó còn là trong tình huống Cổ Môn cố ý khiêm tốn, không có ý định gây chuyện.
Cho nên, chiếc xe việt dã SUV màu đen đi đằng sau xe Giang Khương dĩ nhiên không biết thế nào là bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, cũng không thể phát hiện được chuyện xảy ra trong mấy giây này. Bọn họ chỉ ở xa nhìn chằm chằm chiếc xe Giang Khương, chuẩn bị sau khi bọn Giang Khương đến nơi thì sẽ giết chết Giang Khương.
Sau khi tiễn hai cô nàng xinh đẹp và cậu con trai bảo bối đi Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần còn mình hắn, cho dù người phía sau dùng vũ khí hạng nặng hay nhẹ, hắn đều không lo lắng. Trừ phi đối phương trực tiếp sử dụng loại đạn xuyên giáp xe tăng, loại súng tốc độ siêu âm trực tiếp bắn chết mình, nếu không cho dù có dùng hỏa tiễn loại nhỏ hắn cũng không lo lắng.
Người đã từng xông ra khỏi lưới đao biển lửa, ngay cả chết cũng chết một lần, từng tìm được sự sống từ các kiểu vây công, các loại cao thủ dĩ nhiên không cần phải lo lắng gì. Cho dù có cao thủ của Huyết tộc tới, Giang Khương cũng tự tin khiến cho đối phương có đi mà không có về.
Nghĩ lại mình đã đồng ý một tiếng sau tụ họp với Tiểu Bảo, Giang Khương hơi ngẫm nghĩ một chút rồi lái xe vào một con đường bên phải.
Đây không phải địa điểm đầu tiên, nhưng Giang Khương nhớ, từ bên này cua qua có một vùng núi nho nhỏ tương đối hẻo lánh, rất ít người vào. Giết vài người ở chỗ này cũng khá thích hợp.
Chiếc xe việt dã SUV màu đen đi theo sau xe Giang Khương không xa, lúc này sắc mặt của ba thanh niên đang ngồi trên xe khẽ tái nhợt.
Nhìn thấy chiếc xe của Giang Khương ở phía xa xa cua sang con đường bên phải xe việt dã SUV cũng thả chậm tốc độ, cua theo qua con đường này.
- Mở bản đồ vệ tinh đi...
Một thanh niên tóc ngắn nhấc cái rương dài trong tay ngồi ở hàng ghế sau nhìn thấy xe chuyển hướng liền trầm giọng nói.
Người thanh niên đeo kính đen, tóc nhuộm màu bạc ngồi ở ghế lái phụ hàng trước nhanh chóng gõ vài cái lên chiếc máy tính xách tay đang đặt trên đầu gối mình, sau đó chọn ra một bản đồ, nhìn nhìn nói:
- Phía trước có một sơn cốc nhỏ, rất có thể là đi đến đó!
- Được...
Người đàn ông ngồi phía sau gật đầu một cái. Trầm giọng nói:
- Theo sát... đừng để mất dấu...
- Không thành vấn đề... không mất được đâu...
Một thanh niên khác lái xe, đẩy đẩy chiếc kính đen trên mặt mình, tự tin nói.
Thực sự, người thanh niên lái xe đã không để mất đấu, chiếc xe chậm rãi dừng trước cửa sơn cốc kia, y xuống xe nhìn dấu bánh xe không rõ ràng, sau đó gật đầu một cái nói:
- Đi thôi... xe vào trong rồi!
Người ngồi ở ghế phụ và người ngồi hàng sau thấy người đàn ông lái xe gật đầu cũng cười hài lòng. Người đàn ông ngồi hàng ghế sau nhấc cái rương dài kia đi xuống xe, còn người đàn ông tóc bạc ngồi ghế phụ cũng bước ra sau xe, mở cốp xe ra, lấy từ trong ra một cái rương dài, gật đầu với người thanh niên tóc ngắn, hai người chia nhau ra đi về phía hai con đường nhỏ hai bên.
Còn người thanh niên lái xe thì thoải mái quay về ngồi trên xe, sau đó đợi hai đồng bọn trở về.
Người đàn ông đeo kính đen tóc bạc đưa tay đẩy đẩy kính, sau đó ấn lên tai nghe trên tai trái, vừa đi vừa thấp giọng nói:
- Băng tần xác nhận!
- Xác nhận...
- Xác nhận...
Trong tai nghe truyền tới hai tiếng xác nhận nho nhỏ.
Người đàn ông tóc bạc nghe tiếng xác nhận truyền đến thì khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười hưng phấn. Gã đã ở Bắc Kinh hơn một năm nhưng đã khá lâu chưa ra tay giết người rồi. Lần này có cơ hội hiếm có như vậy, nghĩ tới lát nữa sau khi mình bóp cò sẽ lập tức có một dòng máu nóng bắn ra, sự hưng phấn uất ức trong lòng gã đã lâu đột nhiên cuộn trào.
Tên đàn ông tóc bạc nhẹ nhàng bước theo đường núi, đi lên ngọn đồi nhỏ khóe miệng ngày càng nhếch rộng, nụ cười tàn nhẫn càng lúc càng đậm.
Bên kia ngọn đòi nhỏ, người thanh niên tóc ngắn lúc này cũng đang xách cái rương dài kia, bước nhanh men theo con đường núi. So với người đàn ông tóc bạch kim, tên tóc ngắn này quả thật cẩn thận hơn nhiều. Y vừa đi đôi mắt sáng vừa không ngừng quan sát xung quanh, khuôn mặt có vẻ cẩn thận.
Rất nhanh, tên tóc ngắn đã lên đến ngọn đồi nhỏ, cũng nhìn thấy dưới tàng cây trong sơn cốc, chiếc xe chúng theo dõi đã lâu đang đậu ở đó.
Tên tóc ngắn thấy chiếc xe kia khuôn mặt hơi tái nhợt cũng lộ ra nụ cười nhạt. Y đặt chiếc rương trong tay xuống, sau đó mở rương ra, lấy những thứ đồ bên trong nhanh chóng ráp lại với nhau.
Lúc này, tên tóc bạc cũng vừa mới đi lên đỉnh đồi, có điều, lúc gã vừa bước lên đỉnh đồi thì khuôn mặt vốn mang nụ cười hung ác lập tức cứng đờ, sau đó tay hất lên, vứt cái rương trong tay ra.
Có điều, gã còn chưa kịp vứt cái rương tra thì trên cổ đột nhiên có thêm một ngân châm lắc lư. Nhưng cây ngân châm này cũng chỉ khiến động tác của gã hơi chậm rãi, chiếc rương kia vẫn được quăng đến phía đối diện Giang Khương.
Giang Khương thấy chiếc rương kia bay đến thì mắt hơi híp lại, thân hình nhẹ nhàng lóe lên, sau đó lại một ngân quang lóe lên.
Người đàn ông tóc bạc nhìn thấy Giang Khương nhẹ nhàng nhấc chiếc rương lóe qua, lại thấy trên cánh tay trái của mình đột nhiên có thêm một chủy thủ cùng với một cảm giác mệt mỏi từ ngực nhanh chóng lan ra bốn phía, trong miệng liền phát ra một tiếng gầm thấp sau đó từ từ ngã xuống đất.
Lúc này, trên đồi đối diện, tên tóc ngắn vừa mới lắp xong khẩu súng bắn tỉa nghe thấy trong tai nghe truyền đến một tiếng gầm nhẹ, sắc mặt hơi biến đổi, lập tức giơ khẩu súng trong tay lên, híp mắt nhìn vào ống kính nhắm, quét mắt về phía đối diện.
Lúc này Giang Khương đang cúi người xuống, nhìn tên tóc bach vừa té xuống mặt đất, đột nhiên lúc này sắc mặt chợt biến đổi, sau đó nhanh chóng nhào xuống mặt đất, lộn một vòng...
Danh sách chương