- Anh tìm Tôn tỷ tỷ có chuyện gì sao?
Từ Thanh Linh cảm thấy hiếu kỳ. Giang Khương nhìn thấy Tôn Diệu Nguyệt giống như nhìn thấy rắn, tại sao hôm nay lại chủ động tìm Tôn Diệu Nguyệt?
- Khụ, có chút việc nhỏ, việc nhỏ thôi.
Giang Khương cười khan. Hắn không muốn nói hắn tìm Tôn Diệu Nguyệt là để cầu viện.
Nghe giọng nói nghĩ một đằng nói một nẻo của Giang Khương, mặc dù rất tò mò, nhưng Từ Thanh Linh cũng không hỏi nữa, đem số điện thoại của Tôn Diệu Nguyệt đọc cho Giang Khương.
- Chậc chậc...
- Chậc chậc chậc....
Giang Khương vừa mới alo, liền nghe được giọng điệu trào phúng của nữ ma đầu truyền đến:
- Chậc chậc, đúng là khó có được, khó có được.
- Hôm nay y sĩ Giang chủ động gọi điện thoại cho tôi, chẳng lẽ mặt trời mọc ở đằng tây sao?
Giang Khương lại cười, giọng điệu lấy lòng:
- Xin chào Sơn Trường Đại Nhân.
- Này, anh không cảm thấy mất hết mặt mũi sao? Lần trước gặp tôi, hận không thể liều mạng với tôi, ngoài mặt thì nhiệt tình nhưng bên trong thì muốn giết chết tôi, tại sao hôm nay lại thay đổi như vậy? Hay là cảm thấy Cổ môn chúng tôi có tiền đồ hơn, định chuyển từ Thiên Y Viện sang làm môn hạ Cổ môn?
Nghe giọng nói trào phúng của Tôn Diệu Nguyệt, trán Giang Khương nổi đầy hắc tuyến, cũng may mà hắn tự cho mình là người có thể co có thể duỗi. Nhưng lần này thật sự có việc cầu người, đành phải mất mặt nói với Tôn Diệu Nguyệt:
- Sơn Trường Đại Nhân, cô cũng đừng trêu chọc tôi nữa. Chuyện đổi môn hạ, cô cũng biết, tôi chỉ là một y sĩ thực tập nho nhỏ, không cách nào quyết định được. Cho dù có muốn đổi, cũng phải thương lượng với sư phụ tôi trước.
- Lời này nói không sai. Để tôi nói với sư phụ của anh. Lão gia hỏa La Thiên Minh này, mặc dù y thuật không tệ, nhưng đánh nhau cũng chỉ hạng tam lưu, muốn đánh ông ta đơn giản lắm.
Nghe xong, Giang Khương liền đổ mồ hôi lạnh. Tuy sư phụ đánh nhau cũng không đến nỗi như Tôn Diệu Nguyệt đã nói, nhưng một khi bị nữ ma đầu này nhìn chằm chằm, tuyệt chỉ có bị ngược đãi mà thôi.
Ngẫm lại thấy sư phụ đối với mình không tệ, Giang Khương cắn răng, nói:
- Sơn Trường Đại Nhân, sư phụ tôi là người tốt, hơn nữa lại còn lớn tuổi. Nếu cô khi dễ ông ấy, cũng cảm thấy xấu hổ, đúng không? Với lại, sư phụ có việc, chẳng lẽ đệ tử lại đứng ngoài? Nếu cô muốn đánh, cứ việc tìm tôi.
- A, nhìn không ra, mặc dù tiểu tử anh không cần mặt mũi, nhưng hiếu thuận đúng là có vài phần.
Sơn Trường Đại Nhân không biết là than thở hay là trào phúng. Dù sao nghe vào tai Giang Khương cũng khiến hắn có chút khó chịu.
Để tránh cho vị Sơn Trường Đại Nhân này càng nói càng cảm thấy khó nghe, cũng tránh sau này cô xé càng to, sau đó rảnh quá đến gây phiền toái cho sư phụ của hắn, Giang Khương quyết định đi thẳng vào vấn đề.
- Sơn Trường Đại Nhân, hôm nay tìm cô chính là muốn cô giúp cho một việc.
Giang Khương nói.
- Giúp?
Tôn Diệu Nguyệt thoáng sửng sốt, sau đó cười hỏi:
- Tìm tôi giúp đỡ? Y sĩ Giang, anh không tìm sai người chứ? Anh là người của Thiên Y Viện, tôi là Sơn Trường của Cổ môn, anh không tìm người của Thiên Y Viện anh, lại tìm đến tôi?
- Haha, Sơn Trường Đại Nhân, chuyện có chút đặc biệt. Cô không biết sao, vì tặng cho cô nửa cân Thanh Tâm trà, tôi đã đem đổi hết điểm tích lũy của mình, cộng thêm đi mượn của người ta mới đủ để đổi lấy.
Nói đến đây, Giang Khương thoáng chần chừ một chút, lại thấp giọng hỏi:
- Cô có biết điểm tích lũy trong viện của tôi là gì không?
- Biết, nhưng có liên quan gì đến tôi?
Tôn Diệu Nguyệt một chút thương xót cũng không có, lạnh lùng nói.
- Đương nhiên là không liên quan đến cô rồi, nhưng cô cũng biết, muốn kiếm được điểm tích lũy trong nội viện là chuyện khó đến cỡ nào. Đặc biệt là một y sĩ thực tập như tôi, lại càng không dễ.
Giang Khương cẩn thận nói:
- Cô xem, lần trước không phải cô cố ý nói cho tôi nghe một chuyện sao?
- Lần này tôi trùng hợp gặp được một chuyện, nếu làm tốt, có thể kiếm điểm bù vào số điểm đã mất. Đến lúc đó không sợ bị người ta đến đòi nợ.
- Cho nên, cô cũng biết, trong tay tôi không có nhân thủ để dùng, chỉ có thể mặt dày đến nhờ cô mà thôi. Tôi nghĩ, với thân phận Sơn Trường Đại Nhân cao quý xinh đẹp như cô, nhất định sẽ không cự tuyệt một thỉnh cầu nho nhỏ của tôi, đúng không?
Giang Khương hạ thấp tư thái của mình đến cực hạn. Nhờ người ta làm việc mà muốn giữ thể diện là không thể nào, đặc biệt là đối với một nữ ma đầu như Tôn Diệu Nguyệt, như thế nào cũng phải khiến cô vui vẻ mới được.
Vì điểm, Giang Khương cảm thấy mặt mũi có thể gác sang một bên. Trước mặt điểm tích lũy, thể diện không sánh bằng.
Nghe giọng điệu của Giang Khương, Tôn Diệu Nguyệt quả nhiên rất hài lòng. Lần trước, tên tiểu tử này chẳng hề cúi đầu trước mặt cô. Lần này như vậy, đúng là làm cho người ta hết giận.
Nghĩ như thế, Tôn Diệu Nguyệt nói:
- Được rồi, thấy anh thành tâm như vậy, để tôi suy nghĩ lại.
Từ Thanh Linh cảm thấy hiếu kỳ. Giang Khương nhìn thấy Tôn Diệu Nguyệt giống như nhìn thấy rắn, tại sao hôm nay lại chủ động tìm Tôn Diệu Nguyệt?
- Khụ, có chút việc nhỏ, việc nhỏ thôi.
Giang Khương cười khan. Hắn không muốn nói hắn tìm Tôn Diệu Nguyệt là để cầu viện.
Nghe giọng nói nghĩ một đằng nói một nẻo của Giang Khương, mặc dù rất tò mò, nhưng Từ Thanh Linh cũng không hỏi nữa, đem số điện thoại của Tôn Diệu Nguyệt đọc cho Giang Khương.
- Chậc chậc...
- Chậc chậc chậc....
Giang Khương vừa mới alo, liền nghe được giọng điệu trào phúng của nữ ma đầu truyền đến:
- Chậc chậc, đúng là khó có được, khó có được.
- Hôm nay y sĩ Giang chủ động gọi điện thoại cho tôi, chẳng lẽ mặt trời mọc ở đằng tây sao?
Giang Khương lại cười, giọng điệu lấy lòng:
- Xin chào Sơn Trường Đại Nhân.
- Này, anh không cảm thấy mất hết mặt mũi sao? Lần trước gặp tôi, hận không thể liều mạng với tôi, ngoài mặt thì nhiệt tình nhưng bên trong thì muốn giết chết tôi, tại sao hôm nay lại thay đổi như vậy? Hay là cảm thấy Cổ môn chúng tôi có tiền đồ hơn, định chuyển từ Thiên Y Viện sang làm môn hạ Cổ môn?
Nghe giọng nói trào phúng của Tôn Diệu Nguyệt, trán Giang Khương nổi đầy hắc tuyến, cũng may mà hắn tự cho mình là người có thể co có thể duỗi. Nhưng lần này thật sự có việc cầu người, đành phải mất mặt nói với Tôn Diệu Nguyệt:
- Sơn Trường Đại Nhân, cô cũng đừng trêu chọc tôi nữa. Chuyện đổi môn hạ, cô cũng biết, tôi chỉ là một y sĩ thực tập nho nhỏ, không cách nào quyết định được. Cho dù có muốn đổi, cũng phải thương lượng với sư phụ tôi trước.
- Lời này nói không sai. Để tôi nói với sư phụ của anh. Lão gia hỏa La Thiên Minh này, mặc dù y thuật không tệ, nhưng đánh nhau cũng chỉ hạng tam lưu, muốn đánh ông ta đơn giản lắm.
Nghe xong, Giang Khương liền đổ mồ hôi lạnh. Tuy sư phụ đánh nhau cũng không đến nỗi như Tôn Diệu Nguyệt đã nói, nhưng một khi bị nữ ma đầu này nhìn chằm chằm, tuyệt chỉ có bị ngược đãi mà thôi.
Ngẫm lại thấy sư phụ đối với mình không tệ, Giang Khương cắn răng, nói:
- Sơn Trường Đại Nhân, sư phụ tôi là người tốt, hơn nữa lại còn lớn tuổi. Nếu cô khi dễ ông ấy, cũng cảm thấy xấu hổ, đúng không? Với lại, sư phụ có việc, chẳng lẽ đệ tử lại đứng ngoài? Nếu cô muốn đánh, cứ việc tìm tôi.
- A, nhìn không ra, mặc dù tiểu tử anh không cần mặt mũi, nhưng hiếu thuận đúng là có vài phần.
Sơn Trường Đại Nhân không biết là than thở hay là trào phúng. Dù sao nghe vào tai Giang Khương cũng khiến hắn có chút khó chịu.
Để tránh cho vị Sơn Trường Đại Nhân này càng nói càng cảm thấy khó nghe, cũng tránh sau này cô xé càng to, sau đó rảnh quá đến gây phiền toái cho sư phụ của hắn, Giang Khương quyết định đi thẳng vào vấn đề.
- Sơn Trường Đại Nhân, hôm nay tìm cô chính là muốn cô giúp cho một việc.
Giang Khương nói.
- Giúp?
Tôn Diệu Nguyệt thoáng sửng sốt, sau đó cười hỏi:
- Tìm tôi giúp đỡ? Y sĩ Giang, anh không tìm sai người chứ? Anh là người của Thiên Y Viện, tôi là Sơn Trường của Cổ môn, anh không tìm người của Thiên Y Viện anh, lại tìm đến tôi?
- Haha, Sơn Trường Đại Nhân, chuyện có chút đặc biệt. Cô không biết sao, vì tặng cho cô nửa cân Thanh Tâm trà, tôi đã đem đổi hết điểm tích lũy của mình, cộng thêm đi mượn của người ta mới đủ để đổi lấy.
Nói đến đây, Giang Khương thoáng chần chừ một chút, lại thấp giọng hỏi:
- Cô có biết điểm tích lũy trong viện của tôi là gì không?
- Biết, nhưng có liên quan gì đến tôi?
Tôn Diệu Nguyệt một chút thương xót cũng không có, lạnh lùng nói.
- Đương nhiên là không liên quan đến cô rồi, nhưng cô cũng biết, muốn kiếm được điểm tích lũy trong nội viện là chuyện khó đến cỡ nào. Đặc biệt là một y sĩ thực tập như tôi, lại càng không dễ.
Giang Khương cẩn thận nói:
- Cô xem, lần trước không phải cô cố ý nói cho tôi nghe một chuyện sao?
- Lần này tôi trùng hợp gặp được một chuyện, nếu làm tốt, có thể kiếm điểm bù vào số điểm đã mất. Đến lúc đó không sợ bị người ta đến đòi nợ.
- Cho nên, cô cũng biết, trong tay tôi không có nhân thủ để dùng, chỉ có thể mặt dày đến nhờ cô mà thôi. Tôi nghĩ, với thân phận Sơn Trường Đại Nhân cao quý xinh đẹp như cô, nhất định sẽ không cự tuyệt một thỉnh cầu nho nhỏ của tôi, đúng không?
Giang Khương hạ thấp tư thái của mình đến cực hạn. Nhờ người ta làm việc mà muốn giữ thể diện là không thể nào, đặc biệt là đối với một nữ ma đầu như Tôn Diệu Nguyệt, như thế nào cũng phải khiến cô vui vẻ mới được.
Vì điểm, Giang Khương cảm thấy mặt mũi có thể gác sang một bên. Trước mặt điểm tích lũy, thể diện không sánh bằng.
Nghe giọng điệu của Giang Khương, Tôn Diệu Nguyệt quả nhiên rất hài lòng. Lần trước, tên tiểu tử này chẳng hề cúi đầu trước mặt cô. Lần này như vậy, đúng là làm cho người ta hết giận.
Nghĩ như thế, Tôn Diệu Nguyệt nói:
- Được rồi, thấy anh thành tâm như vậy, để tôi suy nghĩ lại.
Danh sách chương