- Tình hình thế nào?   

Cục trưởng Lý mặc thường phục, vẻ mặt âm trầm bước nhanh vào trong đám đông.   

- Tình hình rất xấu. Kẻ bắt cóc kia hình như là côn đồ, đã từng bị bắt vài lần vì tội trộm cắp và đánh người gây thương tích. Lần này xem ra hắn đã phát điên... hơn nữa vị trí không tốt, chúng ta căn bản không thể đảm bảo an toàn cho con tin khi áp sát!   

Viên cảnh sát đi cùng cũng thay thường phục, trầm giọng báo cáo.   

Nghe vậy, sắc mặt Cục trưởng Lý càng âm trầm. Đại học Đông Nguyên này là trường được chú ý nhất tỉnh, hơn nữa cũng là một trong những trường đại học nổi tiếng nhất cả nước. Nếu trong Đại học Đông Nguyên xảy ra vụ bắt cóc ảnh hưởng tính mạng, lần này chắc chắn cục trưởng như ông ta sẽ gặp rắc rối lớn.   

- Xin Cục công an thành phố điều súng bắn tỉa đến...   

Cục trưởng Lý thoáng hơi trầm ngâm, rồi lạnh giọng nói.   

- Vâng!   

Viên cảnh sát này sửng sốt, sau đó lập tức trầm giọng đáp.   

Cục trưởng Lý nhìn đám đông vây xem phía trước, hơi nhíu mày nói.   

- Giờ ai đang đàm phán?   

- Là... là một thanh niên, hình như đang tranh giành tình cảm... Có điều, Cục trưởng, hình như người thanh niên đó quen ngài!   

Một cảnh sát khác ở bên cạnh cẩn thận nói.   

- Quen tôi?   

Cục trưởng Lý nhíu mày, sau đó đi nhanh vào trong đám đông.   

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Giang Khương cúi người nhặt con dao lên.   

- Thầy Giang... thầy Giang...   

Lúc này trong đám đông vây xem đã có không ít sinh viên nhận ra Giang Khương, ai nấy bắt đầu kêu lên.   

- Giang Khương...   

Từ Thanh Linh bịt chặt miệng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Khương, cả con dao trong tay hắn. Trong mắt cô bắt đầu ngấn lệ.   

- Bác sĩ Giang?   

Cục trưởng Lý lặng lẽ đi đến bên cạnh, nhìn bóng dáng đang đứng chính giữa, vô cùng sửng sốt.   

- Cục trưởng... làm sao bây giờ?   

Viên cảnh sát bên cạnh thấy Giang Khương nhặt con dao lên, trong lòng hơi sốt ruột. Người thanh niên này đã tự đồng ý đứng bên trong thương lượng, lần này người còn chưa cứu về được đã tự làm bị thương mình...   

Lúc này hai mắt Cục trưởng Lý hơi híp lại, nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên mình nhìn thấy bác sĩ Tiểu Giang này, trong lòng hơi bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng:   

- Không cần gấp gáp, cứ xem thử cái đã...   

- Vâng, cục trưởng!   

Viên cảnh sát này thấy vẻ bình tĩnh của Cục trưởng Lý nên cũng trấn tĩnh hơn. Anh ta biết chắc chắn Cục trưởng quen chàng thanh niên trước mặt.   

Giang Khương nhìn tên đầu vàng đang cười hung ác trước mặt, còn cả Lý Tiểu Vũ với đôi mắt ngập nước đầy bất lực. Hắn trầm giọng nói:   

- Nếu tôi đồng ý, anh sẽ thả Tiểu Vũ?   

- Hề hề... nếu như mày đồng ý tao có thể suy nghĩ...   

Tên đầu vàng cười thâm hiểm, trong đôi mắt tràn ngập oán hận. Nói xong, tay nó lại siết chặt con dao, khiến Lý Tiểu Vũ kêu lên đau đớn, rồi nói tiếp:   

- Nhanh... ông đây không nhẫn nại đâu!   

Ánh mắt Giang Khương hơi lạnh, nhìn một nửa cái đầu của tên đầu vàng trốn sau lưng Lý Tiểu Vũ. Hắn nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, nếu không được như trong suy nghĩ...   

- Đừng... đừng...   

Lý Tiểu Vũ bị ghì chặt cỗ nhìn con dao trong tay Giang Khương, ra sức lắc đầu, khóc lóc nói:   

- Anh Nguyên, đừng...   

- Khóc cái gì? Em đau lòng đến thế sao?   

Tên đầu vàng siết mạnh cánh tay, hung hăng ghì Lý Tiểu Vũ đang khóc lóc, tức giận quát mắng.   

- Dừng tay!   

Giang Khương nhíu mày, lạnh giọng nói.   

- Mày đâm đi... mày đâm đi... mày đâm thì tao dừng tay!   

Nhìn vẻ tức tối của Giang Khương, tên đầu vàng đắc ý cười ha hả nói.   

Giang Khương hơi nhíu mày, giơ tay hạ dao xuống...   

- Phập...   

Một tiếng cực nhỏ nhưng khiến người ta run rẩy vang lên, con dao đã cắm trên đùi Giang Khương.   

Nhìn con dao cắm trên đùi Giang Khương, tất cả mọi người lần lượt hít một hơi lạnh. Có rất nhiều nữ sinh suýt chút nữa là hôn mê bất tĩnh.   

- Tàn nhẫn đấy...   

Cục trưởng Lý đứng bên mặt không đổi sắc nhìn Giang Khương, trong lòng cũng lạnh run, gật đầu thầm khen.   

Chỉ có Từ Thanh Linh lúc này bịt chặt miệng, trong mắt đã mờ hơi nước.   

Hai mắt Tiểu Vũ nước mắt đã chảy như mưa, nhìn Giang Khương khóc không thành tiếng.   

Tên đầu vàng sau khi cứng đờ mặt liền ngẩng đầu cười đắc ý.   

- Được rồi, anh có thể thả cô ấy ra...   

Giang Khương thở hắt ra. Mặc dù ban nãy hắn đã tránh né mạch máu lơn gì đó, nhưng loại đau đớn này vẫn khiến hắn phải nhíu mày.   

- Haha...   

Tên đầu vàng nhìn thấy Lý Tiểu Vũ bị ghì chặt trong tay còn khóc như lê hoa đái vũ vì Giang Khương, vẻ mặt nó oán độc, cười lạnh nói:   

- Một dao sao đủ được? Ít nhất phải hai dao... hai dao, tao sẽ thả cô ấy! Haha...   

Giang Khương nghe thấy giọng cười đắc ý độc ác của tên đầu vàng, đôi mắt dần lạnh đi, đưa tay ra giữ chặt con dao trên đùi. Hắn nhìn Lý Tiểu Vũ khóc đến mức hai mắt đỏ ửng, mỉm cười nói:   

- Đừng khóc... ngoan... giờ nhắm mắt lại nhé...   

- Anh Nguyên...   

Lý Tiểu Vũ khóc đến mức thở dốc.   

- Ngoan... nghe lời... nhắm mắt lại, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh không bảo em mở mắt, em không được mở mắt, hiểu không?   

Giang Khương cười nhạt, nhìn Lý Tiểu Vũ.   

- Ừm ừm...   

Lý Tiểu Vũ nhìn thấy nụ cười ấm áp của Giang Khương, cô vừa khóc vừa cuống quít gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nhắm hai mắt.   

Nhìn thấy cảnh này, không ít nữ sinh xung quanh cũng bắt đầu che miệng, đôi mắt ngấn lệ ngã vào lòng bạn trai nghẹn ngào. Còn một vài  

nam sinh lúc này hai mắt cũng ửng đỏ. Họ không ngờ thầy Giang trẻ tuổi này lại là một người có trách nhiệm như vậy.   

- Tay súng bắn tỉa khi nào đến?   

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Cục trưởng Lý hơi tái, quay đầu nhìn viên cảnh sát bên cạnh hỏi.   

- Cục cảnh sát thành phố đã phê chuẩn, có lẽ khoảng mười phút nữa tới...   

Viên cảnh sát này vội đáp.   

- Mười phút?   

Cục trưởng Lý nhìn vào trong, nhìn Giang Khương, lại nhìn tên đầu vàng đang dí chặt dao trên cổ Lý Tiểu Vũ, khuôn mặt hơi khó coi. Mặc dù tên đầu vàng này rõ ràng đã phát điên, nhưng vẫn rất cẩn thận, rất có tấn công. Nhưng ông cũng không thể trơ mắt nhìn bác sĩ Tiểu Giang lại đâm thêm một dao lên mình. Nếu cứ như vậy, có lẽ cái mũ của mình chẳng cần đội tiếp nữa.   

Lập tức, ông thoáng trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:   

- Bảo người của chúng ta chuẩn bị đi, tiếp theo người của chúng ta sẽ lên đàm phán, không thể tiếp tục để cậu ấy ở đấy nữa...   

- Vâng, cục trưởng...   

Cảnh sát bên cạnh gật đầu, sau đó lập tức đi chuẩn bị.   

Cục trưởng Lý nhìn cấp dưới rời đi rồi mới nhìn về phía Giang Khương ở bên trong. Ông nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Khương, trong mắt lóe lên tia phức tạp. Bác sĩ Tiểu Giang này thật sự quá tàn nhẫn, mình nhìn mà toàn thân còn lạnh run.   

- Đâm đi... đâm đi... Nếu không đâm ông đây sẽ không khách sao đâu...   

Tên đầu vàng điên cuồng rống lên.   

Giang Khương nhẹ nhàng cầm con dao đang cắm trên đùi, lãnh đạm nhìn tên đầu vàng, hàn quang trong mắt lóe lên, lập tức bông máu tung bay, như gió như sương như bụi nước, lại như dao... 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện