- Thế lực ngoại quốc?
Đứng ngoài cổng Dương gia, Giang Khương há to miệng, đầu óc choáng váng, có chút không hiểu tại sao Tôn Diệu Nguyệt lại đi nói chuyện này với hắn.
Thế lực ngoại quốc mà Tôn Diệu Nguyệt nói tất nhiên không phải thế lực bình thường, có thể là thế lực ngang ngửa Thiên Y Viện hoặc Cổ môn. Nếu không, sẽ không khiến Tôn Diệu Nguyệt phải chú ý. Hơn nữa còn cố ý báo cho hắn biết.
Khi có thế lực như vậy lẻn vào, là thành viên Thiên Y Viện có quan hệ mật thiết với chính phủ, hắn cũng phải có trách nhiệm giám sát và đối kháng.
Tôn Diệu Nguyệt nói cho hắn biết, chẳng lẽ muốn hắn thông báo cho nội viện? Làm như vậy đối với cô cũng không có chỗ tốt. Rốt cuộc là Tôn Diệu Nguyệt muốn làm cái gì?
Giang Khương cau mày suy nghĩ, cảm thấy có chút cổ quái. Dù sao chuyện này chủ yếu là có liên quan đến nội viện, hơn nữa cũng chỉ là phong thanh. Cho dù hắn có thông báo lại cho người phụ trách đồn trú tại Bắc Kinh này, bọn họ cũng sẽ không đi điều tra.
Nhưng nếu Tôn Diệu Nguyệt đã nhắc nhở hắn, tất nhiên là có tác dụng. Cho nên, Giang Khương quyết định tạm thời gạt chuyện này sang một bên. Bây giờ điều cần làm cho giải quyết chuyện của Khương lão. Ông khỏe sớm một ngày thì hắn cũng yên tâm hơn một ngày.
- Giang Khương, cậu đến rồi sao? Tại sao lại đứng ngoài cửa?
Giang Khương đang định xoay người bước vào cổng, liền nhìn thấy một chiếc xe đậu bên cạnh.
- Ba...
Tiểu Bảo vươn đầu ra khỏi cửa sổ xe, dì Dương bên cạnh đang mỉm cười nhìn hắn.
- Ôi chao, bảo bối của ba, đến cho ba ôm cái nào.
Giang Khương bế bổng Tiểu Bảo ra khỏi cửa xe, sau đó gật đầu với dì Dương. Nhìn chiếc xe chậm rãi chạy vào bên trong, lúc này hắn mới cùng Tiểu Bảo đi vào.
Sáng hôm sau, Giang Khương đến nhà Khương lão. Lần này gặp Giang Khương, Khương lão tương đối cao hứng.
Ngay cả Khương Quốc Cường nhìn thấy Giang Khương cũng đặc biệt vui mừng, đích thân đến cửa đón hắn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào chiếc hộp trong tay Giang Khương. Tuy nói Giang Khương đã mua được thuốc, nhưng nhìn thấy thứ có thể cứu được mạng của lão gia tử, Khương Quốc Cường vẫn rất cao hứng.
- Tình huống của Khương lão mấy ngày nay như thế nào?
Giang Khương vừa đi vừa hỏi.
- Sau khi được Giang tiên sinh trị liệu cho một lần, lão gia tử thở cũng dễ dàng hơn. Ngay cả ho cũng giảm bớt, thuốc tây sử dụng hàng ngày cũng không còn nhiều.
Nghe Giang Khương hỏi, Khương Quốc Cường vội trả lời.
Nghe xong, mặc dù cảm thấy không có gì ngoài ý muốn, nhưng Giang Khương vẫn hài lòng gật đầu:
- Như vậy là tốt rồi. Kế tiếp chỉ cần uống thuốc đều đặn, hết thảy sẽ không còn vấn đề.
- Tất cả là nhờ có Giang tiên sinh.
Nghe Giang Khương nói, trong lòng Khương Quốc Cường cũng bình tĩnh hơn.
Bước vào phòng khách, sau khi Giang Khương ngồi xuống, mới giao cái hộp cho Khương Quốc Cường:
- Cũng may không làm nhục sứ mệnh. Hai loại thuốc mà các người thiếu đã có ở đây.
- Tốt quá, thật sự là vất vả cho Giang tiên sinh rồi.
Khương Quốc Cường cảm kích gật đầu, tiếp nhận cái hộp rồi giao cho vị bác sĩ bên cạnh. Sau khi vị bác sĩ mang cái hộp ra ngoài, lúc này mới quay sang nhìn Giang Khương:
- Không biết đổi lấy số thuốc này, chúng tôi phải trả cho Giang tiên sinh bao nhiêu tiền?
- Tiền thì thật ra không cần.
Giang Khương chần chừ một chút rồi nói.
- Ồ?
Nghe Giang Khương nói như vậy, sắc mặt của Khương Quốc Cường có chút biến đổi nhưng rất nhanh khôi phục lại sự bình thường. Ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Dù sao lần trước vị kia lấy ngoài tiền ra thì còn có đồ vật tương đương.
Giang Khương móc ra một tờ giấy đưa cho Khương Quốc Cường:
- Nơi này có tên của một số loại thuốc. Nếu như có thể, Tỉnh trưởng Khương hãy cho người đi tìm giùm tôi. Nếu có thể tìm được vài vị thuốc, cũng có thể chuẩn bị cho lão gia tử dùng.
- Về phần số lượng, xin Tỉnh trưởng Khương cứ yên tâm, tìm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Giang Khương nói.
- Đương nhiên, đương nhiên rồi. Đối với Giang tiên sinh, chúng tôi tất nhiên là yên tâm.
Trước kia cũng đã có kinh nghiệm, Khương Quốc Cường cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không lo lắng Giang Khương sẽ hãm hại họ.
Thấy Khương Quốc Cường đồng ý, Giang Khương mỉm cười hài lòng. Số dược vật này đều là thứ cần cho hắn tu luyện, nhưng lượng tồn bên ngoài khá ít. Muốn đổi từ nội viện thì phải dùng rất nhiều điểm. Nếu Khương Quốc Cường có thể tìm được vài thứ trong đó, hoặc một hai loại, chỉ cần số lượng đủ, đối với hắn mà nói còn có lời hơn là nhận tiền mặt.
Cái mà Khương Quốc Cường cần tìm cũng không phải dược vật quá hiếm. Tỷ lệ tìm được sẽ rất cao.
Sau khi thỏa hiệp xong xuôi, bên kia cũng có người báo lại, thuốc đã được sắc xong. Giang Khương liền đứng dậy, nói:
- Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi.
Đứng ngoài cổng Dương gia, Giang Khương há to miệng, đầu óc choáng váng, có chút không hiểu tại sao Tôn Diệu Nguyệt lại đi nói chuyện này với hắn.
Thế lực ngoại quốc mà Tôn Diệu Nguyệt nói tất nhiên không phải thế lực bình thường, có thể là thế lực ngang ngửa Thiên Y Viện hoặc Cổ môn. Nếu không, sẽ không khiến Tôn Diệu Nguyệt phải chú ý. Hơn nữa còn cố ý báo cho hắn biết.
Khi có thế lực như vậy lẻn vào, là thành viên Thiên Y Viện có quan hệ mật thiết với chính phủ, hắn cũng phải có trách nhiệm giám sát và đối kháng.
Tôn Diệu Nguyệt nói cho hắn biết, chẳng lẽ muốn hắn thông báo cho nội viện? Làm như vậy đối với cô cũng không có chỗ tốt. Rốt cuộc là Tôn Diệu Nguyệt muốn làm cái gì?
Giang Khương cau mày suy nghĩ, cảm thấy có chút cổ quái. Dù sao chuyện này chủ yếu là có liên quan đến nội viện, hơn nữa cũng chỉ là phong thanh. Cho dù hắn có thông báo lại cho người phụ trách đồn trú tại Bắc Kinh này, bọn họ cũng sẽ không đi điều tra.
Nhưng nếu Tôn Diệu Nguyệt đã nhắc nhở hắn, tất nhiên là có tác dụng. Cho nên, Giang Khương quyết định tạm thời gạt chuyện này sang một bên. Bây giờ điều cần làm cho giải quyết chuyện của Khương lão. Ông khỏe sớm một ngày thì hắn cũng yên tâm hơn một ngày.
- Giang Khương, cậu đến rồi sao? Tại sao lại đứng ngoài cửa?
Giang Khương đang định xoay người bước vào cổng, liền nhìn thấy một chiếc xe đậu bên cạnh.
- Ba...
Tiểu Bảo vươn đầu ra khỏi cửa sổ xe, dì Dương bên cạnh đang mỉm cười nhìn hắn.
- Ôi chao, bảo bối của ba, đến cho ba ôm cái nào.
Giang Khương bế bổng Tiểu Bảo ra khỏi cửa xe, sau đó gật đầu với dì Dương. Nhìn chiếc xe chậm rãi chạy vào bên trong, lúc này hắn mới cùng Tiểu Bảo đi vào.
Sáng hôm sau, Giang Khương đến nhà Khương lão. Lần này gặp Giang Khương, Khương lão tương đối cao hứng.
Ngay cả Khương Quốc Cường nhìn thấy Giang Khương cũng đặc biệt vui mừng, đích thân đến cửa đón hắn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn vào chiếc hộp trong tay Giang Khương. Tuy nói Giang Khương đã mua được thuốc, nhưng nhìn thấy thứ có thể cứu được mạng của lão gia tử, Khương Quốc Cường vẫn rất cao hứng.
- Tình huống của Khương lão mấy ngày nay như thế nào?
Giang Khương vừa đi vừa hỏi.
- Sau khi được Giang tiên sinh trị liệu cho một lần, lão gia tử thở cũng dễ dàng hơn. Ngay cả ho cũng giảm bớt, thuốc tây sử dụng hàng ngày cũng không còn nhiều.
Nghe Giang Khương hỏi, Khương Quốc Cường vội trả lời.
Nghe xong, mặc dù cảm thấy không có gì ngoài ý muốn, nhưng Giang Khương vẫn hài lòng gật đầu:
- Như vậy là tốt rồi. Kế tiếp chỉ cần uống thuốc đều đặn, hết thảy sẽ không còn vấn đề.
- Tất cả là nhờ có Giang tiên sinh.
Nghe Giang Khương nói, trong lòng Khương Quốc Cường cũng bình tĩnh hơn.
Bước vào phòng khách, sau khi Giang Khương ngồi xuống, mới giao cái hộp cho Khương Quốc Cường:
- Cũng may không làm nhục sứ mệnh. Hai loại thuốc mà các người thiếu đã có ở đây.
- Tốt quá, thật sự là vất vả cho Giang tiên sinh rồi.
Khương Quốc Cường cảm kích gật đầu, tiếp nhận cái hộp rồi giao cho vị bác sĩ bên cạnh. Sau khi vị bác sĩ mang cái hộp ra ngoài, lúc này mới quay sang nhìn Giang Khương:
- Không biết đổi lấy số thuốc này, chúng tôi phải trả cho Giang tiên sinh bao nhiêu tiền?
- Tiền thì thật ra không cần.
Giang Khương chần chừ một chút rồi nói.
- Ồ?
Nghe Giang Khương nói như vậy, sắc mặt của Khương Quốc Cường có chút biến đổi nhưng rất nhanh khôi phục lại sự bình thường. Ông đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Dù sao lần trước vị kia lấy ngoài tiền ra thì còn có đồ vật tương đương.
Giang Khương móc ra một tờ giấy đưa cho Khương Quốc Cường:
- Nơi này có tên của một số loại thuốc. Nếu như có thể, Tỉnh trưởng Khương hãy cho người đi tìm giùm tôi. Nếu có thể tìm được vài vị thuốc, cũng có thể chuẩn bị cho lão gia tử dùng.
- Về phần số lượng, xin Tỉnh trưởng Khương cứ yên tâm, tìm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Giang Khương nói.
- Đương nhiên, đương nhiên rồi. Đối với Giang tiên sinh, chúng tôi tất nhiên là yên tâm.
Trước kia cũng đã có kinh nghiệm, Khương Quốc Cường cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không lo lắng Giang Khương sẽ hãm hại họ.
Thấy Khương Quốc Cường đồng ý, Giang Khương mỉm cười hài lòng. Số dược vật này đều là thứ cần cho hắn tu luyện, nhưng lượng tồn bên ngoài khá ít. Muốn đổi từ nội viện thì phải dùng rất nhiều điểm. Nếu Khương Quốc Cường có thể tìm được vài thứ trong đó, hoặc một hai loại, chỉ cần số lượng đủ, đối với hắn mà nói còn có lời hơn là nhận tiền mặt.
Cái mà Khương Quốc Cường cần tìm cũng không phải dược vật quá hiếm. Tỷ lệ tìm được sẽ rất cao.
Sau khi thỏa hiệp xong xuôi, bên kia cũng có người báo lại, thuốc đã được sắc xong. Giang Khương liền đứng dậy, nói:
- Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi.
Danh sách chương