Thấy Giang Khương đã nhân nhượng tăng lên hai lạng, ánh mắt lão đồng chí sáng lên:   

- Không được, tám…   

- Không được, nhiều hơn một lạng cũng không có.  

Giang Khương bật dậy, vẻ mặt dứt khoát:   

- Bảy lạng, nhiều hơn một phân cũng không có.   

Nhìn vẻ mặt dứt khoát của Giang Khương, lão đồng chí cũng bị dao động. Xem ra bảy lạng đã là cực hạn của hắn rồi, sắc mặt mềm nhũn, đang định mở miệng đồng ý, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.   

Ông ra giá một cân, tiểu tử này kiên quyết đưa ra nửa cân, sau đó đã thành bảy cân. Nói vậy ông vẫn bị rơi vào thế hạ phong. Hắn chỉ tăng hai lạng, còn giảm của ông đến ba lạng, ai thắng ai thua đã rõ rồi.   

Thấy bị bại bởi một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch, lão đồng chí không cam lòng, diện mục nghiêm lại, trầm giọng nói:   

- Không được, tám lạng. Ít hơn một phân cũng không được.   

- Ông…   

Vốn nhìn thấy vẻ mặt có thể đồng ý của ông, đột nhiên lại thay đổi, trong lòng Giang Khương cười khổ. Thêm một lạng nữa, hắn xem như phá sản hoàn toàn.   

Ôm ngực nói:   

- Không được, bảy lạng có được không? Tám lạng tôi thật không có.   

- Hắc hắc, cậu đừng có mà giả bộ. Sư phụ của cậu không phải là nhân vật đơn giản. Đừng tưởng rằng tôi không biết, mấy lá trà này có thể làm khó ông ta sao? Đừng có làm bộ đáng thương trước mặt tôi. Tám lạng, đừng nói nhiều.   

Lão đồng chí thu lại chủ ý, nào bị bộ dạng đáng thương của Giang Khương đả động.   

- Tám lạng.   

Nghe xong, Giang Khương cũng cảm thấy lạnh. Hắn đã tính toán, điểm tích lũy của hắn nhiều nhất cũng chỉ đổi được một cân hai lạng. Bây giờ đổi đến một cân ba lạng, điểm tích lũy của hắn hoàn toàn không đủ.   

Đây chính là phá sản hoàn toàn.   

Trong lúc Giang Khương đang cảm thấy thống khổ vì sắp sửa phá sản, Tỉnh trưởng Bạch đang ngồi trong phòng, bưng tách trà nhìn quyển sách trước mặt, nửa phút cũng không nháy mắt.   

- Lão Bạch, đi ngủ sớm đi.   

Bạch phu nhân từ bên ngoài bước vào, nhìn chồng ngồi yên đã lâu, nhẹ nhàng thở dài. Mắt thấy sắp sửa về hưu, gần hai tháng qua tóc cũng đã bạc hơn không ít. Đặc biệt mấy ngày gần đây, lại càng không biết làm sao, cả ngày thất thần. Là vợ bao nhiêu năm nay, bà lại không nhìn thấu mấy thứ này sao?   

- Hả…   

Nghe tiếng vợ nói, lúc này Tỉnh trưởng Bạch mới từ trạng thái ngẩn người bừng tỉnh dậy, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nói:   

- Anh đang đọc sách, em đi ngủ trước đi.   

Nhìn gương mặt ẩn hiện sự âu lo của chồng, Bạch phu nhân âm thầm thở dài, sau đó bước qua, tiếp nhận tách trà trong tay Tỉnh trưởng Bạch, rót thêm nước cho ông rồi ngồi xuống bên cạnh.   

Nhìn ly trà ấm trong tay, rồi lại nhìn vẻ mặt nhân hậu của vợ, vẻ sầu lo trên gương mặt Tỉnh trưởng Bạch dường như tan thành nước, bắt đầu nở nụ cười thoải mái.   

Thấy vẻ mặt buông lỏng của chồng, Bạch phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ vỗ tay của Tỉnh trưởng Bạch:   

- Anh à, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chúng ta yên ổn thêm vài tháng nữa, sau đó lui về. Đến lúc đó chúng ta có thể sống cuộc sống yên tĩnh rồi.   

- Về phần tụi Cường nhi, cũng không cần sự che chở của anh nữa. Đến lúc đó, một số lão bằng hữu sẽ nhớ ân tình của chúng ta mà chiếu cố tụi nó. Anh cũng đừng lo lắng nữa.   

Nghe giọng nói trấn an của vợ, Tỉnh trưởng Bạch cười khổ:   

- Nếu anh không còn ở đây, tụi Cường nhi cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Về phần lão bằng hữu, nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp được một chút thôi, làm sao có thể so được với anh chứ?   

- Nếu anh có thể kiên trì thêm hai năm nữa, tương lai sẽ thuận lợi hơn cho con nhiều.   

Nói đến đây, Tỉnh trưởng Bạch im lặng một chút rồi nói:   

- Hơn nữa, về chuyện anh có lui về hay không cũng không nhất định.   

- Không nhất định?   

Tay Bạch phu nhân cứng lại, quay sang nhìn chồng, nghi hoặc hỏi:   

- Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải anh chỉ còn mấy tháng nữa thôi sao?   

- Đích thật là còn mấy tháng nữa. Nhưng bây giờ dường như có chút chuyện xảy ra.   

Tỉnh trưởng Bạch cảm thán.   

- Chuyện? Chuyện gì?   

Bạch phu nhân khẩn trương hỏi.   

- Tạm thời còn chưa biết. Nhưng có người phong thanh nói cho anh biết, anh còn khả năng tiến thêm một bước.   

Nói đến đây, gương mặt Tỉnh trưởng Bạch hiện lên sự nôn nóng:   

- Nếu anh có thể tiến thêm một bước, anh có thể thuận lợi trở thành trụ cột cho tụi Cường nhi, trải một con đường thật tốt cho tụi nó.   

- Người nào nói vậy?   

Tỉnh trưởng Bạch vừa nói xong, vẻ mặt Bạch phu nhân lại càng ngạc nhiên hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện