Giang Khương ở Bắc Kinh cũng xem như có danh tiếng, đặc biệt là cái nơi quần là áo lụa như Kim Lăng Các, muốn nói đến người không biết Giang Khương thì đúng là không có.   

Chủ yếu là hai năm qua, Giang Khương đã làm loạn không biết bao nhiêu việc trong Tứ Cửu thành. Bất luận là đám Thái Tử đảng đang ngồi đây, hay là trong quan trường, người đã từng ngồi chức Phó tổ trưởng thường trực cũng đủ để cho đám Thái Tử đảng phải ngẩng đầu nhìn hắn.   

Giang Khương có thể chân chính ngồi cùng một chỗ với bậc ông cha của bọn họ, thậm chí còn ngồi trước Phó thủ tướng Vương, cho dù là nguyên nhân gì, điều này cũng đủ khiến cho đám Thái Tử Đảng phải ngưỡng mộ.   

Đám Thái Tử Đảng này không thể so sánh với đám lãnh đạo ở nông thôn được. Bọn họ ít nhiều cũng biết được hướng đi của vòng tròn Bắc Kinh. Ít nhất cũng không giống như Lâm Hướng Tiền cho rằng Giang Khương là bị đẩy đi. Bọn họ nhạy cảm ngửi được vài thứ. Đây không phải đơn giản chỉ là chuyện thanh niên đánh nhau.   

Một nhân vật như vậy, cho dù là bọn họ, huynh trưởng, anh em…đều không thể so bì. Nên biết rằng, anh em của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là cấp Phó sở, đang phải chịu rèn luyện để có thể bò lên, có tư cách đi theo trưởng bối. Thậm chí muốn ngồi cùng một chỗ với các trưởng bối thì ít nhất phải cần hai mươi năm nữa. Bọn họ ý thức được người này tuyệt đối đáng để giao hảo, và cũng không phải là nhân vật dễ đắc tội.   

- Giang thiếu, đã lâu không gặp.   

Một người bưng ly rượu tiến đến bàn Giang Khương, biểu hiện thân cận:   

- Nào, chúng ta cạn một ly đi.   

Nhìn người thanh niên trước mắt, Giang Khương nhanh chóng lục lại cái tên của người đó trong đầu, mỉm cười nói:   

- Đường thiếu, đã lâu không gặp.   

Thấy Giang Khương vẫn còn nhớ đến mình, Đường thiếu tỏ ra rất cao hứng, cụng với Giang Khương một ly, chào hỏi vài câu với Phan Hiểu Hiểu và Phan Nghị, lúc này mới vui mừng mà rời đi. Những người ở bàn bên cạnh thấy như vậy, liền lục tục bưng rượu đến mời.   

Nếu đổi lại là người khác, mọi người cũng không nhiệt tình như vậy. Nhưng Giang Khương rất ít khi lộ diện ở Bắc Kinh, muốn tạo quan hệ cũng không dễ dàng gì. Mọi người tất nhiên là phải nắm chặc cơ hội, tranh thủ bắt chuyện, kéo gần quan hệ với Giang Khương.   

- Chào Giang thiếu.   

- Giang thiếu, đã lâu không gặp.   

- Giang thiếu, gần đây ổn không?   

Uống liên tục bảy tám ly, Giang Khương có chút không kiên nhẫn. Sau khi chào hỏi những người còn lại, lúc này mới quay sang nhìn Phan Nghị, Phan Hiểu Hiểu, cười khổ:   

- Chúng ta đi thôi. Nếu không, hôm nay hai người sẽ phải say đấy.   

Nghe Giang Khương nói, Phan Hiểu Hiểu và Phan Nghị đều gật đầu. Nên biết rằng, những người kia đến mời rượu Giang Khương, nhưng cũng muốn mời hai chị em họ một ly. Tính ra, hai người uống cũng không ít hơn Giang Khương bao nhiêu.   

Tửu lượng của Giang Khương gần đây rất đáng sợ. Sau khi nội khí tu luyện ngày càng mạnh, tính kháng cồn của hắn cũng ngày càng cao. Uống mười ly rượu đối với hắn chẳng có chút ảnh hưởng nào. Nhưng hắn không có việc, không có nghĩa là chị em Phan gia không có việc gì.   

Lập tức ba người đứng dậy, gọi bồi bàn đến bắt chuyện. Nghe đối phương xác nhận Nguyên thiếu nói hôm nay không tính tiền bàn của hắn, Giang Khương cũng không miễn cưỡng. Dù sao rượu nơi này không tệ, giá cả cũng sẽ không thấp. Mặc dù trong túi có đến mấy trăm vạn, nhưng đến bây giờ hắn chưa bao giờ lãng phí một đồng. Có người mời khách, cũng chẳng cần phải giữ mặt mũi làm cao làm gì.   

Ba người bước ra cửa. Trên đường đi, những người bên cạnh cũng đứng dậy tạm biệt. Đãi ngộ này khiến Giang Khương rất có cảm giác. Nên biết rằng, ngày thường cậu ta cũng đến đây, nhưng một chút mặt mũi cũng không có. Thỉnh thoảng lại còn phải chủ động chào hỏi người ta. Nhưng hôm nay đi theo Giang Khương, tình huống liền khác hẳn.   

Đi đến cửa, vừa lúc gặp phải Trương Nguyên dẫn một đám người bước vào. Có vài người nhận ra Giang Khương, có vài người không. Nhưng hai người nhận ra đều là cháu hoặc cháu ngoại của bảy cự đầu, là nhân vật đứng đầu trong Thái Tử Đảng.   

Mọi người nhìn thấy Giang Khương, ai nấy đều sửng sốt. Trương Nguyên nở nụ cười, hỏi:   

- Tại sao Giang thiếu và chị dâu lại đi mau như vậy? Không ngồi thêm một lát?   

- Cảm ơn Nguyên thiếu đã tiếp đãi. Tôi còn chút việc chưa làm, đành phải về. Lần sau sẽ đến quấy rầy tiếp. Hôm nay cảm ơn Nguyên thiếu đã mời rượu.   

Giang Khương gật đầu. Mặc dù Trương Nguyên có chút cổ quái, nhưng ít ra cũng đã mời hắn một bữa, cũng phải khách sáo một chút.   

Nói với Trương Nguyên thêm vài câu nữa, lại quay sang chào hỏi hai người quen biết, lúc này mới dẫn Phan Nghị và Phan Hiểu Hiểu rời đi.   

Phan Nghị và Phan Hiểu Hiểu tất nhiên cũng biết những người này. Ngày xưa đều phải dừng lại, khách khí chào hỏi. Bây giờ đi theo đằng sau Giang Khương, cũng chỉ gật đầu một cái rồi rời đi.   

- Tại sao Giang Khương lại đến Bắc Kinh?   

Đi được vài bước, một người liền thấp giọng hỏi Trương Nguyên.   

Nhưng Trương Nguyên cũng không đáp lời. Giang Khương vừa mới đi được vài bước đã nghe tiếng điện thoại di động vang lên. Mọi người chỉ nghe được Giang Khương nói hai câu:   

- Dương lão, ồ, đã thông qua rồi sao? Nhanh vậy à? Vất vả cho ngài quá rồi.  

Nói xong, Giang Khương lại dẫn hai người kia đi tiếp, để lại đám người Trương Nguyên đứng một chỗ, sắc mặt tối sầm.   

- Hôm nay ông của tôi đột nhiên đi họp.   

Một vị đại thiếu đột nhiên lên tiếng.   

- Ừm, lão gia tử của tôi cũng không ở nhà.   

Một người khác cũng hoài nghi gật đầu, nhìn Trương Nguyên và người kia.   

Trương Nguyên và người kia nhìn nhau, nhất thời gương mặt lộ vẻ hoài nghi.   

Nhìn vẻ mặt của hai người này, hai người còn lại không khỏi nhìn nhau.   

Thấy ánh mắt chợt hiện lên thần sắc khác của Giang Khương, sắc mặt mọi người càng ngưng trọng. Hội nghị muốn thông qua chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện của Giang Khương yêu cầu? Mặc dù mọi người có chút không tin, nhưng tình huống trước mắt lại không khỏi khiến bọn họ không tin.   

Mọi người đứng ngoài cửa hồi lâu, rốt cuộc có người lên tiếng:   

- Phan Hiểu Hiểu là bạn gái của Giang Khương?   

- Ừm.   

Trương Nguyên gật đầu xác nhận.   

- Ồ!   

Mọi người đều nhất tề gật đầu.   

Trong lúc những người kia kinh nghi thì Phan Hiểu Hiểu và Phan Nghị lại rúng động. Hai người bọn họ hiển nhiên biết Giang Khương chạy đến Bắc Kinh là vì chuyện gì. Bọn họ vừa mới nghe Giang Khương nói chuyện điện thoại, làm sao mà không rõ chứ. Chuyện Giang Khương cần làm hẳn đã được hoàn thành. Nhưng Giang Khương vừa mới đến được bao lâu chứ? Chuyện lớn như vậy lại được xác định, hiệu suất này…   

Nghĩ đến đây, hai người không còn cách nghĩ nào khác, một lần nữa bị chấn động bởi năng lực của Giang Khương.   

Phan Nghị lái xe, thỉnh thoảng quay sang nhìn Giang Khương, dường như muốn tìm ra được thứ gì đó trên mặt hắn.   

- Nhìn cái gì? Lo mà lái xe đi.   

Bị Phan Nghị nhìn hai lần, Giang Khương rốt cuộc không nhịn được, bật cười nói.   

- Giang Khương, chuyện kia đã được xác định?   

Phan Nghị đành lên tiếng hỏi.   

Giang Khương gật đầu:   

- Đúng, đã được xác định.   

- Sao? Ngay cả chuyện của Tỉnh trưởng cũng đã được xác định luôn?   

Nghe Giang Khương xác nhận, Phan Nghị lại hỏi.   

- Đúng.   

Lần này, Giang Khương không khỏi có chút cảm thán. Hắn không nghĩ lại nhanh như vậy.   

- Nếu Tỉnh trưởng tiến thêm một bước, đó chính là Phó thủ tướng. Tổ lãnh đạo tám người sao?   

Vẻ mặt Phan Nghị sợ hãi, nói tiếp:   

- Đây là tiến thẳng vào cục diện chính trị đó.   

- Ừm.   

Giang Khương gật đầu.   

Thấy Giang Khương liên tục gật đầu, Phan Nghị rốt cuộc không hỏi nữa, nhưng vẻ mặt lại cứng ngắc.   

Phan Nghị không hỏi, trong xe liền yên tĩnh lại. Trong lúc Phan Hiểu Hiểu định lên tiếng hỏi Giang Khương, điện thoại của Giang Khương lại vang lên.   

Nhìn điện thoại không hiện số, mày Giang Khương cau lại, sau đó nghe điện thoại.   

- Giang Khương, bây giờ có rảnh không?   

Nghe được giọng nói già nua nhưng quen thuộc bên kia, cộng với giọng điệu tùy ý nhưng uy nghiêm, Giang Khương hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nói:   

- Có.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện